Trong danh sách những tiểu thuyết kinh điển cần đọc, chắc chắn không thể nào bỏ qua “Những người khốn khổ” của Victor Hugo, một tác phẩm thấm đẫm tư tưởng nhân văn sâu sắc.

Không có cỏ dại, cũng như không có người xấu. Chỉ có những người không biết trồng trọt chăm nom mà thôi.

Đây chỉ là một trong những đoạn trích thể hiện tinh thần nhân đạo của Victor Hugo, tinh thần ấy thấm đẫm và xuyên suốt tác phẩm "Những người khốn khổ". Dưới ngòi bút của mình, đại thi hào Victor Hugo đã biến những con người bình thường, giản dị trở thành những biểu tượng, linh hồn vĩ đại. Và tiểu thuyết "Những người khốn khổ" trở thành kiệt tác của nhân loại.

Victor Hugo đã mở ra cho toàn nhân loại bức chân dung sống động của nước Pháp, với bề nổi là sự xa hoa mĩ lệ của Paris và bề chìm là những ngóc ngách tối tăm, những đường hầm dơ dáy và những tầng đáy bẩn thỉu của xã hội. Paris hiện lên một cách chân thực, đẹp đẽ nhưng cũng đầy những góc khuất. Trái tim của Paris là lương tâm của những kẻ bần cùng đang thổn thức, thứ âm thanh vang lên trong Paris là tiếng rên rỉ của những con người bị xiềng xích, hoạt động của Paris là những âm mưu, những cuộc chiến ngầm giữa con người cùng khổ và các thế lực đối địch, và linh hồn Paris là lòng thương yêu. Mặc cho bề sâu nổi sóng dữ dội như mạch nước ngầm, bề mặt Paris vẫn yên bình, phẳng lặng, tựa như không bao giờ gục ngã.

Những người khốn khổ, họ là những ai?

Là những người ở tận đáy xã hội. Họ chưa bao giờ nếm mùi vị của no đủ, hạnh phúc, sung sướng; chưa bao giờ có quyền lên tiếng nói; chưa bao giờ đặt chân lên ánh sáng của chân lý. Cái gì đã đè lên họ, đẩy họ xuống vực thẳm sâu nhất của thế giới loài người? Nghèo đói, sự tham lam, lòng hận thù, quyền lực, tiền bạc.

Tiếng lóng, căn bản, là gì? Tiếng lóng là ngôn ngữ của khốn cùng.

Không còn cái gì thảm đạm hơn là ngắm nghía, sau khi đã lột trần ra như thế, dưới ánh sáng của tư duy, cái đám nhung nhúc gớm ghê của tiếng lóng.

Những con người cùng khổ chỉ có thể oán than, phẫn nộ, căm hờn bằng thứ ngôn ngữ của họ - tiếng lóng. Nhưng ở xã hội, tiếng lóng đại diện cho tầng lớp hạ đẳng, nhơ nhuốc và gớm ghiếc, là một thứ âm thanh ghê tởm. Có ai lắng nghe họ? Họ giống như những con nòng nọc bị bỏ quên dưới giếng sâu, sau khi trở thành ếch, cố nhảy thật cao để vươn lên ánh sáng nhưng nhảy mãi, cố mãi không thể vượt ra ngoài. Kẻ này chà đạp kẻ kia, kẻ này mù lòa, kẻ kia què quặt.

Suy cho cùng, những gì họ phải chịu đựng đều do đói nghèo cả.

Jean Valjean vào tù từ năm 1796 mà mãi đến tháng 10 năm 1815, anh mới được thả ra. Như thế chỉ vì anh đập một miếng kính và lấy một cái bánh mì. Thế sao anh lại ăn trộm của người ta? Tại số phận. Một anh thợ xén cây phải nuôi người chị đã goá chồng với bảy đứa trẻ. Jean Valjean không hề được lựa chọn, anh buộc phải làm thế.

Fantine, một thiếu nữ tóc vàng óng ả như mặt trời đã hiến thân hoàn toàn cho mối tình đầu. Khi hắn ta bỏ nàng ở lại với một đứa con, kiếp sống túng quẫn khiến nàng vô cùng khổ sở. Vì yêu thương con, nàng nhịn ăn, nhịn mặc, bán tóc, bán răng, bán thân.

Vợ chồng Thénardier vốn là những kẻ vô nhân tính, con quỷ mưu mô đội lốt người. Và nghèo đói càng khiến chúng dã tâm hơn, đốn mạt hơn, bán cả 2 đứa con trai không thương tiếc, một đứa khác thì cầu bất cầu bơ.

Ngay cả ông G., người đã đem đến thứ ánh sáng khác lạ trong cuộc đời Đức giám mục Myriel cũng là một con người khốn khổ. Một con người 60 tuổi vẫn nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc, cầm đầu ngân khố nhà nước nhưng vẫn ăn cơm mỗi bữa 25 xu, người đã xé khăn phủ bàn thờ Chúa để băng bó những vết thương của Tổ quốc. Vậy mà xã hội nhỏ bé Digne nói đến ông một cách ghê tởm vì "nguyên là một tay có chân trong viện Quốc ước", "chính tay hắn không bỏ phiếu giết vua nhưng cũng gần như thế". Cuộc đời già nua của ông sống trong một túp lều nghèo nàn cùng một chú bé mục đồng.

Có một thời điểm, khi ấy những con người bất hạnh và những kẻ tủi nhục sẽ kết hợp lại và gây hoang mang bởi một cụm từ duy nhất, một cụm từ đáng gờm - Những Người Khốn Khổ.

Và biết bao nhiêu con người khốn khổ khác nữa...

Em tưởng rằng mình vẫn nghe được tiếng khóc nức nở của Jean Valjean, yếu đuối hơn đàn bà và sợ hãi hơn trẻ con khi cướp đồng 40 xu của bé Gervais. Em còn cảm nhận được sự nơm nớp lo sợ của Cosette khi bóng đêm ghê rợn nhà Thénardier đe dọa em. Em nhìn thấy cả nụ cười méo xệch của Fantine trong bộ dạng một gái điếm khi mái tóc vàng óng của nàng bị cắt trụi, hai chiếc răng cửa đẹp như ngọc của nàng bị nhổ đi. Em đọc được những day dứt, hối hận của Marius khi nghi người cha của mình để rồi không được trông thấy ông trước những giờ khắc cuối cùng của cuộc đời. Em sợ hãi, nỗi thất vọng điên cuồng của Javert khi đi săn để vuột mất con mồi. Em thấy cả sự tiếc nuối dứt ruột khi cụ Mabeuf lần lượt từ bỏ những cuốn sách quý hiếm của mình vì bữa cơm ăn. Văng vẳng bên tai em còn là giọng hát của Éponine, người đã yêu hết mình, hy sinh hết mình mà hoài công vô ích.

Sự khắc khổ của những mẹ tu kín "đôi vú ép nát dưới mảnh giáp mây đan, đầu gối loét vì mãi quỳ cầu nguyện"; sự ngạc nhiên khổ sở của Champmathieu khi bị buộc tội tù khổ sai oan; sự trông đợi đứa cháu đến héo mòn cụ già Gillenormand 93 tuổi; ánh mắt thấp thoáng vô vọng của lão Fauchelevent khi những người xung quanh giương mắt nhìn lão rên xiết dưới xe ngựa; cảnh đoàn tù khổ sai đau đớn trước những đòn roi thảm khốc, tới tấp vụt lên những tấm lưng gầy còm; hình ảnh bà mẹ với đứa con còn lại duy nhất, bơ vơ hiu quạnh khi rơi rớt mất 6 đứa con; âm thanh cầu nguyện khàn đục vang lên trong nhà tu kín. Tất cả những thứ ấy hiện lên đồng loạt trong suy nghĩ của em, ám ảnh đến từng mảng da thớ thịt, xuyên vào cả trái tim. Dựng lên những nhân vật khắc khổ như thế Victor Hugo phải nhân đạo biết chừng nào!

Ở nhà tu kín người ta chịu đựng đau khổ để hưởng thụ, người ta kí một hối phiếu về cái chết. Người ta chiết khấu ánh sáng trên thiên đường bằng đêm tối dưới mặt đất. Ở nhà tu ta chịu đựng địa ngục để được lên thiên đường.

Em hỏi rằng thiên đường có hay không khi người ta đã chịu quá nhiều bất hạnh như thế. Không nói đến việc ai là kẻ tốt, ai là kẻ xấu. Những nhân vật của Victor Hugo, ai cũng xứng đáng được lên thiên đường bởi kiếp sống địa ngục ở trần thế đã đày đọa họ quá nhiều. Thiên đường là nơi để cải tạo họ, ban cho họ một cuộc sống sung sướng, đối lập với màu đen u ám của tầng hầm tăm tối.

Thiên đường có hay không?

Em không biết khi chết đi, những con người khốn khổ ấy có lên được Thiên đàng hay không. Nhưng chí ít, Hugo đã để những người khốn khổ nhìn thấy ánh sáng khi họ còn sống. Nguồn sáng của Jean Valjean là Cosette, ông được yêu thương, được nếm trải tình yêu, được sống những tháng ngày hạnh phúc nhất. Tuổi thơ bất hạnh của Cosette đã được trả giá bằng hai người đàn ông đã cứu rỗi cuộc đời em: Jean Valjean và Marius. Cụ Mabeuf tìm thấy lẽ sống cao cả của mình trong khởi nghĩa, cụ dựng lên lá cờ Tổ quốc, để khi hy sinh được kính trọng, ngưỡng mộ như một vị anh hùng vĩ đại. Javert, kẻ lấy công lý, pháp luật là mục đích sống dù từ bỏ con mồi của mình, phát điên đến tự vẫn nhưng đã được một lần nhìn thấy lòng yêu thương và vị tha. Éponine dù nàng phải chết đi cũng được chết trong vòng tay người nàng yêu thương, được hôn lên vầng trán lạnh lẽo. Thậm chí cả Thénardier sau khi hưởng một số tiền lớn, liền cao chạy xa bay sang Châu Mỹ, tiếp tục sống một cuộc đời khốn nạn.

Và đặc biệt là tình yêu, những người khốn khổ trong bức tranh Paris hoa lệ và tăm tối ấy, dù kết cục như thế nào cũng một lần được nếm trải tình yêu thương giữa con người với con người.

Con có thể cho tặng chẳng cần có lòng yêu thương nhưng không cách gì có thể yêu mà không trao đi. Các hành vi yêu thương dào dạt thể hiện từ những hành vi tử tế nhỏ bé được thực hiện thường xuyên. Lòng tha thứ của chúng ta gia tăng theo mức độ chúng ta yêu thương. Yêu tức là biết rằng ngay cả khi con chỉ có một mình con cũng sẽ không bao giờ đơn độc lần nữa, và niềm hạnh phúc lớn lao trong đời, ấy là tin chắc rằng mình được yêu thương – được yêu thương vì bản thân chúng ta và thậm chí là được yêu thương mà không màng đến chúng ta là ai hay là người như thế nào.

Về nhân vật Thénardier, hắn là một kẻ tồi tệ nhưng tại sao Victor Hugo lại không cho hắn chết? Thực ra hắn cũng có vai trò của hắn, một vai trò cực kỳ hoàn hảo. Nếu không có Thénardier và gia đình hắn, câu chuyện sẽ không thể tiếp tục, hắn là kẻ minh oan cho Jean Valjean, xoá bỏ mọi sự nghi kị, hiểu lầm. Nhưng hắn ác, hắn đáng sợ, hắn ghê tởm, mưu mô, hắn đại diện cho cái xấu, cái ác. Mà chúng thì chẳng bao giờ biến mất. Chẳng có thứ ánh sáng nào tiêu diệt được bóng đêm. Thénardier vẫn sống, với công việc buôn bán nô lệ.

Dành cho nhân vật Éponine

Éponine, nàng chết rồi...

- Ông có thấy một khẩu súng nhằm bắn ông không?

- Có, và một bàn tay bịt lấy miệng khẩu súng.

- Bàn tay em đấy.

Nàng Éponine, nàng thơ của em, nàng thật ngốc! Nàng chết không phải vì số mệnh bắt nàng chết mà bởi vì nàng hy sinh cho người mình yêu, mà người đó đâu có yêu nàng. Chết đi rồi nàng chỉ được một nụ hôn trên trán, rồi người ta quên nàng đi.

Em ghét nàng khi nàng còn là một đứa trẻ. Lúc ấy nàng xinh đẹp lắm nhưng bản tính nàng xấu xa, nàng coi Cosette là con hầu giống như mẹ nàng. Trong khi nàng được chăm sóc như công chúa thì Cosette lại chỉ là nữ nô của nàng dù con bé gầy guộc, ốm yếu, nhỏ bé hơn nàng nhiều. Nhưng em biết đó chẳng phải lỗi tại nàng, Éponine được sinh ra bởi hai con người độc ác, vợ chồng Thénardier.

Với em, nàng là con người khốn khổ.

Bàn tay của số mệnh đã chạm vào cuộc đời nàng khiến nó đảo ngược: Cosette thì sống như tiểu thư đài các, Éponine đã mang một thân phận dơ bẩn. 18 tuổi, nàng chẳng đủ quần áo để mặc và bị người ta khinh ghét.

Cô chỉ phong phanh một cái áo trong và một cái váy, người lạnh cóng run lẩy bẩy. Thắt lưng bằng dây, búi tóc cũng bằng dây; hai vai gầy, giơ cả xương ra ngoài áo.

Với nàng, Marius là một "ông" sang trọng dù chàng rất nghèo, quần áo chàng vẫn rách. Nàng không dám bắt lấy tay, chạm vào người chàng vì sợ làm vấy bẩn chàng, hạnh phúc khôn nguôi khi được gọi là "em". Từ một cô bé nghèo khổ rách rưới, nàng bước vào tình yêu với một vầng hào quang. Cũng như Marius, Cosette, Éponine của em lần đầu biết yêu nhưng nàng bất hạnh hơn cả khi không được đáp lại tình yêu.

Em biết, nàng là một cô gái rất xinh đẹp "cô nghèo đi nhưng lại đẹp ra", nàng đẹp với tuổi trẻ sống động, đẹp như một đóa hoa vừa chớm nở, nhưng em chẳng thể phủ nhận rằng tâm hồn nàng không đẹp. Trước xã hội Paris bấy giờ, nàng không phải một cô gái ngoan đạo hay một người tốt, nàng là kẻ xấu. Em đã từng cho rằng tình yêu của người đàn bà ích kỷ lắm, mà nàng lại chứng minh ngược lại. Tình yêu khiến tâm hồn nàng trở nên đẹp đẽ, cao thượng biết nhường nào!

Éponine, em thấy rõ rằng người ta chẳng hề ưa nàng, thậm chí ghét bỏ nàng vì nàng phiền phức. Vậy mà nàng ngốc lắm, tình yêu biến nàng trở nên ngu muội. Marius tương tư Cosette, nàng thấy chàng buồn, chẳng ngại ngần làm chàng vui lòng bằng cách tìm cho ra địa chỉ nhà cô gái kia. Nàng còn mắng thẳng vào mặt cha nàng, ngăn cho hắn cùng đồng bọn không hãm hại chàng, một mình nàng đối đầu với 5,6 thằng cướp. Éponine bảo rằng chỉ cần thấy Marius vui thì nàng cũng sẽ vui nhưng em chẳng tin đâu. Nàng cao thượng lắm khi giúp người mình yêu đến với người khác, nhìn họ say đắm bên nhau trong khi bản thân chỉ ở bên rìa cuộc đời chàng. Em chẳng biết thương nàng sao cho hết.

Khởi nghĩa xảy ra, nàng đã lên kế hoạch chia lìa để nàng và chàng cùng chết mà lại thất bại. Không phải vì kế hoạch không trọn vẹn, không phải vì bàn tay tạo hoá sắp đặt mà bởi nàng. Đúng, nàng Éponine ấy! Nàng chặn họng súng bằng tay không! Để rồi bàn tay nàng có một lỗ thủng do đạn bắn xuyên qua, lưng nàng cũng bị bắn máu chảy thành vũng. Tất cả chỉ để cứu mạng Marius. Tất cả bởi vì tình yêu.

Em chẳng hiểu nàng yêu sâu đậm đến nhường nào, em chỉ biết tình yêu ấy chỉ toàn đâm những vết sâu vào trái tim nàng. Nàng có biết Marius không bao giờ đoái hoài đến nàng không? Nàng có biết nàng bị lợi dụng không? Nàng có mãn nguyện không khi nàng chết còn người nàng yêu được hạnh phúc?

Dù cho nàng chết với một bàn tay bị thủng, tấm áo rách chẳng bao bọc nổi thân nàng, máu ướt đẫm trên người nàng thì nàng vẫn đẹp lắm, nàng tỏa sáng như thiên thần ấy.

Em sẽ ngân những bài ca về nàng.

Ôi, Éponine của em!

Những trích đoạn để đời

1.    “Số người khốn khổ ở các tầng lớp thấp kém luôn luôn nhiều hơn những người có nhân tính trong tầng lớp cao.”

2.    “Nỗi niềm tuyệt vọng được bao quanh bởi những vách tường mỏng mảnh, tất thảy đều sẽ mở đường đến với đồi bại và tội ác.”

3.    “Những người trĩu nặng muộn phiền không ngoái nhìn lại bởi họ quá hiểu rằng nỗi bất hạnh đang đuổi theo sau mình.”

4.    “Tiếng cười là ánh nắng, nó xua tan mùa đông lạnh lẽo trên gương mặt loài người.”

5.    “Chẳng có thứ gì giống như giấc mơ kiến tạo tương lai.”

6.    “Trong mọi thử thách của mình, anh ta cảm thấy được cổ vũ và thậm chí, thỉnh thoảng, còn cảm thấy mình được một thế lực bí mật nào đó thúc đẩy ở bên trong. Tâm hồn trợ giúp cho thân xác và tại những khoảnh khắc nhất định, nó nâng đỡ cho cơ thể đứng dậy. Đó là chú chim duy nhất chấp nhận chiếc lồng của mình.”

7.    “Chết chẳng là gì. Không sống mới là khủng khiếp.”

8.    “Nếu linh hồn bị bỏ lại ở chốn tối tăm, tội ác sẽ được thực thi. Kẻ có tội không phải là kẻ phạm tội mà là kẻ gây ra cảnh tối tăm.”

9.    “Anh thấy phía trước mình có hai con đường, cả hai đều thẳng tắp như nhau; nhưng anh nhìn thấy tới hai con đường, điều ấy khiến anh phát hoảng – anh là kẻ xưa nay chỉ biết đến có một đường thẳng. Thế mà, khốn khổ vô cùng, hai con đường này lại trái ngược nhau.”

10. “Nếu muốn hiểu Cách mạng là gì, hãy coi nó là Tiến bộ; và nếu muốn hiểu Tiến bộ là gì, hãy coi nó là Ngày mai.”

Kết

"Những người khốn khổ" đối với em không chỉ là một câu chuyện, cuốn sách này là một thứ ánh sáng, thứ ánh sáng soi rọi và chiếu sáng tâm hồn. Dưới ngòi bút của Victor Hugo, những mảnh đời trỗi dậy một cách sống động, tha thiết. "Khi diễn tả xã hội tư sản, ông không chỉ diễn tả một số nhân vật độc ác, tàn nhẫn, vô lương tâm mà ông trình bày chế độ như một thực thể nhất trí trong việc áp bức, bóc lột, ruồng rẫy những người cùng khổ, đè lên người họ như một thứ định mệnh khốc liệt với các thứ công cụ ghê tởm như tòa án, tổ chức cảnh binh, quân đội, nhà tù, với báo chí, dư luận, thành kiến, tập quán".

"Những người khốn khổ" là một bản hùng ca!


Review chi tiết bởi: Ngô Uyên

Hình ảnh: Thanh Hương

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan toả văn hoá đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ Tên tác giả - Bookademy”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Cơ hội hoàn hảo đã đến khi tôi đăng ký chạy marathon. Nếu tôi nghe sách nói trong quá trình tập luyện, tôi có thể giải quyết hai thử thách cùng một lúc. Hóa ra Victor Hugo thậm chí còn có sức chịu đựng tốt hơn cả một vận động viên chạy sức bền, vì vẫn còn một đoạn đáng kể của cuốn sách còn sót lại khi tôi chạy đua, nhưng ngay cả những cuốn sách dài nhất cũng phải tồn tại lâu dài!

Thật là hấp dẫn khi đọc xong một cuốn sách cỡ này để ca ngợi nó. Suy cho cùng, nếu cuốn sách không xuất sắc thì việc dành sáu mươi giờ cho nó dường như khó có giá trị. Nhưng tôi có phản ứng khá trái chiều. Và tôi nghĩ rằng tôi sẽ làm hại bản thân hồi lớp sáu của mình nếu tôi không cố gắng báo cáo trung thực và chính xác.

Cuốn sách mở đầu bằng bức chân dung dài và đầy yêu thương của một nhân vật đóng một vai trò rất nhỏ trong cốt truyện: Bishop Myriel. Đây là phiên bản của Hugo về một con người hoàn toàn tốt lành, một vị thánh sống, một người noi gương Chúa Kitô trong lời nói và việc làm. Và mặc dù phần này (như thường lệ với Hugo) dài một cách không cần thiết và (cũng là điển hình) rất đa cảm, tôi thừa nhận rằng tôi thấy bức chân dung về lòng tốt của con người này rất cảm động. Quả thực, Bishop Myriel là trái tim của Les Miserables, đỉnh cao của lòng nhân đạo tốt đẹp mà Hugo hy vọng sẽ khắc sâu được.

Tôi không tin mình từng có thái độ mâu thuẫn như vậy về một cuốn sách. Tôi không nhớ mình đã từng đọc bất cứ thứ gì mà tôi yêu thích và ghét theo cách tôi làm điều này.

Được rồi, nó được bốn sao, vì vậy có lẽ có nhiều phần đáng yêu hơn là những phần đáng ghét, nhưng nghĩ về nó vẫn khiến trái tim tôi giằng xé theo cả hai hướng.

Khi tốt thì nó xuất sắc và hoàn toàn xứng đáng được 5 sao - thậm chí còn hơn thế. Những mô tả về sự phức tạp về mặt đạo đức mà một người đàn ông phải đối mặt thật ngoạn mục và những cuộc đấu tranh nội tâm của Jean Valjean luôn là một điều kỳ diệu để chứng kiến. Hugo thực sự đã khắc họa được phần lớn thân phận con người trong phần lớn cuốn sách; lòng trắc ẩn, sự tàn ác, lòng tham, sự tha thứ, tình yêu. Anh ấy giới thiệu cho chúng ta một số nhân vật đáng nhớ, mỗi người đều có những phẩm chất và khuyết điểm mà tất cả chúng ta đều quen thuộc. Enjolras và Grantaire là những ví dụ tuyệt vời về điều này, về hai người đàn ông, trái ngược nhau, lại thỏa mãn nhau bằng cách nào đó, và cả hai cùng giúp nhau mô tả một phần cuộc sống con người. Thật tuyệt vời, tôi yêu nó. Tôi muốn đi vào chi tiết tất cả các nhân vật chính và một số nhân vật phụ, nhưng tôi sẽ kiềm chế. Dù sao thì tôi cũng không có gì mới để nói cả. Nhưng các nhân vật chính là phần hay nhất của cuốn sách này, không còn nghi ngờ gì nữa.

Hầu hết mọi người đều quen thuộc với câu chuyện này vì phiên bản chiếu rạp mà bản thân nó đã là một kiệt tác, nhưng hầu hết mọi người không thèm đọc cuốn sách. Tôi đọc cuốn tiểu thuyết không tóm tắt và coi nó là một trong những cuốn sách có ảnh hưởng nhất trong cuộc đời tôi (Nếu bạn quyết định đọc phiên bản không rút gọn, hãy cảnh báo; nó chứa hàng trăm trang nhàm chán dành riêng cho các chủ đề không liên quan trực tiếp đến cốt truyện - chẳng hạn như lịch sử hệ thống cống rãnh Paris, các quy tắc của tu viện và chiến lược chiến trường). Cuốn sách thật đáng kinh ngạc. Khi tôi đọc nó, nó đã phát triển thành nhiều thứ hơn là một câu chuyện thú vị, nó đã trở thành một điều gì đó mang tính tâm linh. Không có cuốn sách nào khác, thậm chí có lẽ cả Kinh Thánh đã dạy tôi nhiều về sự chuộc tội của Chúa Giêsu Kitô như Những người khốn khổ. Hugo cẩn thận mô tả vị linh mục và Jean Val Jean như những nhân vật của Chúa Kitô để cho độc giả thấy lý do tại sao những đứa con 'khốn khổ' của Chúa cần một Đấng Cứu Rỗi để đáp ứng những yêu cầu của công lý và con người có khả năng làm gì nếu chấp nhận sự chuộc tội.

Những người khốn khổ là một trong những cuốn sách mà tôi có thể nói rằng tôi có một mối quan hệ rất riêng tư. Tôi sẽ luôn nhớ mình đã lật trang cuối cùng khi ngồi trên lề đường dưới ngọn đèn đường trước tòa nhà văn phòng của mình để đợi vợ tôi đến đón sau giờ làm việc. Tôi gấp cuốn sách lại, thở dài và nói to: "Ồ!" Tôi thậm chí không muốn nói chuyện với vợ trên đường về nhà. Tôi chỉ muốn ngồi lại và nghĩ về Jean Val Jean và những gì anh ấy đại diện.

"Trong khi thông qua hoạt động của luật pháp và phong tục, vẫn tiếp tục tồn tại tình trạng xã hội lên án, tạo ra một địa ngục con người một cách giả tạo trong nền văn minh, và làm phức tạp thêm số phận thiêng liêng của con người đối với cái chết của con người; trong khi ba vấn đề của thế kỷ này là sự thoái hóa. của đàn ông trong giai cấp vô sản, sự khuất phục của phụ nữ vì nạn đói, sự teo cơ của trẻ em trong bóng tối, vẫn tiếp tục không được giải quyết; trong khi ở một số vùng, tình trạng ngạt thở xã hội vẫn có thể xảy ra; nói cách khác, nói theo nghĩa rộng hơn, trong khi sự ngu dốt và nghèo đói vẫn tồn tại trên trái đất, những cuốn sách như thế này không thể không có giá trị."

- Nhà Hauteville, ngày 1 tháng 1 năm 1886

“Những người khốn khổ” của Victor Hugo là một trong những tiểu thuyết được yêu thích nhất thế kỷ 19. Với những câu chuyện đau lòng về sự xuống cấp và tước quyền công dân của những người bất lực, cũng như các chủ đề nổi bật về thế giới chó ăn thịt chó, nó mang đến cho người đọc cái nhìn thoáng qua về một lối sống dường như vô cùng vô vọng, đồng thời minh họa sức mạnh của tinh thần con người và ý chí của nó để tiếp tục.

Tuy nhiên, để đưa ra cách giải thích rộng rãi nhất về những lạc đề này, chúng có thể được coi là dấu hiệu cho thấy tham vọng lớn lao của cuốn sách. Và đây rốt cuộc là một phẩm chất hấp dẫn. Cũng như nhiều cuốn tiểu thuyết hay của thế kỷ 19, người ta cảm thấy rằng tác giả đang cố gắng cải cách toàn bộ xã hội, từ hệ thống cống rãnh đến trường học cho đến chính tâm hồn chúng ta. Và nếu cuốn tiểu thuyết có vẻ hơi nhão và cồng kềnh, thì nó cũng đủ mạnh để tự tin chiếm lấy vị trí của mình giữa các cuốn tiểu thuyết khác—Chiến tranh và hòa bình, Bleak House, Anh em nhà Dostoyevsky, Middlemarch... Ít nhất phải nói rằng đây là một tiêu chuẩn cao.

Người ta khó có thể tưởng tượng hai tác giả ít giống nhau hơn Leo Tolstoy và Charles Dickens, thế nhưng bằng cách nào đó Victor Hugo đã kết hợp được các yếu tố của cả hai nhà văn. Ông có cảm quan về lịch sử của Tolstoy và sự tập trung vào chi tiết hiện thực, đồng thời cũng cam kết cải cách xã hội (và cũng dễ bị đa cảm) như Dickens. Nếu không hoàn toàn đạt đến đỉnh cao nghệ thuật của một trong hai nhà văn, Hugo vẫn là một nhân vật đầy cảm hứng - có tham vọng trí tuệ, cam kết với xã hội và có sức thuyết phục đáng kinh ngạc. Ít nhất, cuốn sách của ông ấy đưa ra một thách thức đáng giá.

Tuy nhiên, những điểm cao này được bù đắp bằng rất nhiều đoạn chậm. Theo tiêu chuẩn hiện đại (và có lẽ cả vào thời điểm đó), Hugo quá dài dòng. Một phần là do ông ấy không tuân theo những quan niệm khắt khe của chúng tôi về Thay vào đó, ông không ngừng phân tích, nêu quan điểm và đạo đức hóa, theo một phong cách hùng biện mà, tệ nhất, có thể nghe rất giống một chính trị gia tự cao đang phát biểu trước các nhà tài trợ của mình.

Hugo là một nhà lãng mạn theo đúng nghĩa của từ này, và điều này cũng khiến ông có khuynh hướng đa cảm bệnh hoạn mà độc giả hiện đại khó có thể chịu đựng được. Có những lúc tôi cảm thấy như thể mình không thể đảo mắt đủ mạnh. Điều này thể hiện rõ nhất trong cách Hugo miêu tả Cosette, người được miêu tả là rất ngọt ngào, rất xinh đẹp, rất trong sáng, rất ngây thơ… nói cách khác là chẳng có gì cả. Cô ấy hầu như không có bất kỳ tính cách nào, điều này khiến cho cả sự say mê của Marius và sự tôn thờ của Jean Valjean trở nên buồn tẻ một cách đáng kinh ngạc.

Bây giờ, có lẽ tôi đang đạt được sự thờ ơ nào đó đối với sự ngu ngốc khi nói điều này, nhưng sách thì quá dài. Điều này không chỉ do tính linh hoạt của Hugo mà còn do tính lạc đề khi đi lang thang của anh ta. Có lẽ có thể cắt bỏ một phần tư cuốn tiểu thuyết mà không gây bất kỳ tổn hại nào cho câu chuyện. Chẳng hạn, có cả một phần về đời sống tu viện, một phần về cống rãnh ở Paris, một phần khác về tiếng lóng, và một phần dài đến mức khó tin kể lại Trận chiến Waterloo. Phải thừa nhận rằng một số tài liệu này rất thú vị (tôi đặc biệt thích bài viết về tiếng lóng). Nhưng ít nhất, tôi thấy thật vụng về khi đưa những ý kiến này vào làm bài tiểu luận - và đặc biệt là ở một số điểm kịch tính nhất trong cuốn sách.

Ý thức cao độ về nghĩa vụ đạo đức này là điều ngăn cản cuốn tiểu thuyết trở thành một bài tập dài dòng về những câu chuyện phiếm lãng mạn. Hugo viết, không chỉ với tư cách là một nghệ sĩ giải trí, mà còn với tư cách là một nhà cải cách—thậm chí, có lẽ, một nhà cách mạng—và ông kêu gọi độc giả của mình hãy ăn. người đói, chăm sóc người bệnh, cho người nghèo quần áo, giáo dục kẻ ngu dốt, tha thứ cho kẻ có tội và nâng đỡ tất cả những người bị xã hội ruồng bỏ. Và Hugo không chỉ nói suông. Phần cảm động nhất của cuốn tiểu thuyết là cũng là nơi Hugo thể hiện tầm nhìn xã hội của mình.

Tôi nghĩ điều này còn lâu mới giải thích được sức hấp dẫn lâu dài của cuốn sách này. Thế giới vẫn còn đầy rẫy những Jean Valjeans, sinh ra trong nghèo khó và rồi chỉ nhận sự trừng phạt của pháp luật.

Nhưng tất nhiên cuốn sách sẽ không được dựng thành nhạc kịch nếu đó là một bài giảng dài. Nó cũng (đôi khi) là một câu chuyện hay. Bằng khả năng tốt nhất của mình, Hugo có thể nâng sự căng thẳng của cuốn tiểu thuyết lên đến mức gây sốt, và sau đó giữ nó ở đó hết trang này đến trang khác. Tôi đặc biệt nghĩ đến chuyến đi dài của Jean Valjean để tham dự phiên tòa xét xử Champmathieu bị buộc tội sai, hoặc khi Valjean bị Thénardier bắt làm tù binh trong căn hộ.

Khi tôi học lớp sáu, tôi được xếp vào lớp "thử thách". Đây là một chương trình đặc biệt dành cho những đứa trẻ "có năng khiếu" về mặt học thuật, có nghĩa là (như tên gọi của nó) nhằm mang đến cho chúng tôi những bài tập ở trường hứng thú hơn. Nếu trí nhớ phục vụ tốt, hầu hết trong lớp chúng tôi tập trung giải các bài toán logic và toán học, nhưng dự án chính của chúng tôi là đọc Những người khốn khổ của Victor Hugo.

Tất nhiên, chúng tôi được giao một phiên bản cuốn tiểu thuyết dành cho sinh viên, mặc dù đối với tôi, ngay cả sự rút gọn này cũng có vẻ quá lớn. Tôi thực sự không chắc liệu tôi có đọc hết hay không. Nếu có, tôi hầu như không hiểu được ngay cả những nét phác thảo cơ bản. (Có lẽ tôi không đáng bị “thử thách”.) Ký ức duy nhất của tôi về cuốn sách là đoạn mô tả về đường phố Paris, điều khiến tâm trí đứa trẻ 11 tuổi của tôi ấn tượng một cách chi tiết và không thể tin được.

Năm lên đến đỉnh điểm với chuyến đi xem vở nhạc kịch ở Broadway. (Sống gần New York có những đặc quyền của nó.) Tôi rất ngạc nhiên khi một cuốn sách dài và nhàm chán như vậy lại có thể được chuyển thể thành một buổi biểu diễn thú vị. Đây có phải là điều chúng ta đã nói suốt cả năm không? Âm nhạc cứ lởn vởn trong đầu tôi nhiều ngày, nhiều tuần. Và kể từ đó, tôi đã có ý định mơ hồ là sẽ thực hiện thêm một bước nữa trong thử thách văn chương này.

Dù đã xem vở nhạc kịch trên sân khấu nhưng cốt truyện vẫn khiến tôi ngạc nhiên. Vì lý do nào đó, tôi tưởng tượng nó tập trung nhất vào năm 1832, các chướng ngại vật, tôi biết về việc Waterloo có liên quan nên tôi thậm chí còn tưởng tượng ra một số cảnh chiến đấu dài, một số cảnh quay về quá khứ; nên tôi rất ngạc nhiên khi đọc hết trang này đến trang khác của những đứa trẻ, của những người đang cố gắng kiếm tiền, của những người đang yêu. Những chướng ngại vật nổi tiếng đến gần cuối khi câu tục ngữ của cuốn tiểu thuyết lên đến đỉnh điểm. Rose cũng đúng, Hugo có khiếu hài hước. Gavroche là một trong những người phản ánh tốt nhất điều này. Marius bắt đầu là một nhân vật tuyệt vời và sau đó thất bại. Jean Valjean là một người đàn ông bình thường, tôi cho rằng anh ấy có tính cách ngụ ngôn hơn bất cứ điều gì. Phải thừa nhận rằng Fantine rất đau lòng. Cosette cũng khá nhạt nhẽo, là một nhân vật một chiều. Thénardier đôi khi có cảm giác giống như một nhân vật phản diện già nua nào đó của Disney từ những năm 90; anh ta có ác tâm, nhưng anh ta cũng đáng thương trong nỗ lực làm phản. Javert thật thú vị, con mèo đối với con chuột của Jean Valjean. Nói chung, Gavroche là một trong những nhân vật tuyệt vời nhất đối với tôi. Tôi cũng thích Enjolras, vì tất cả những gì anh ấy có trong đó. Một dàn nhân vật lớn và một số trong số họ tất nhiên đã trải qua sự thay đổi, thay đổi trái tim, đạo đức, đây là những chủ đề tuyệt vời của cuốn tiểu thuyết, nhưng tôi thấy nhiều chủ đề trong số đó rất thiếu chiều sâu thực sự.

Khi tôi trở về từ trường Đại học sau một thời gian sống xa nhà, bố mẹ tôi dường như tin rằng họ phải tiếp đãi một người đàn ông đã thay đổi, có thể nói như vậy. Họ có ý định đưa tôi đến nhà hát, đến các sự kiện xoay quanh văn học, như thể đó là điều duy nhất mà tôi có thể làm được. làm tôi quan tâm. Một trong những cuộc vui đó là đến rạp C. ở quê hương W. của tôi để xem Những người khốn khổ. Đó là một bộ phim nhạc kịch, vì vé cho buổi biểu diễn rất khó mua, thậm chí cả vé xem phim trong C. đã bán hết nhanh chóng. Tôi đã nghi ngờ về điều đó nhưng thực ra, tôi quên mất mình đang xem một đoạn ghi hình—cảm giác như thể các diễn viên thực sự đang ở trên sân khấu, mặc dù các góc máy quay đang di chuyển cho các cảnh khác nhau, v.v. Tôi không nhớ nhiều về cốt truyện trong phim cũng như cách nó được trình diễn. Tôi nhớ những phần nổi bật như các chướng ngại vật, tôi nhớ Matt Lucas, người mà tôi không thích lắm (anh ấy thậm chí còn đi ngang qua tôi trên đường). Street), đóng vai Thénardier. Chúng tôi đã xem buổi biểu diễn với Alfie Boe trong vai Jean Valjean và Michael Ball trong vai Javert. Cả hai đều hay, và cả hai đều đọng lại một phần trong đầu tôi khi đọc.

Tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ cốt truyện nào mặc dù tôi cho rằng hầu hết mọi người đều đã biết nó, từ vở nhạc kịch hay bộ phim, hay bất cứ thứ gì khác. Paris của Hugo đầy sự trùng hợp; cuốn tiểu thuyết có nhiều điểm trùng hợp như tiểu thuyết của Paul Auster. Đôi khi chúng được hoàn thành tốt, và các chủ đề nhân vật đan xen rất hấp dẫn và những lúc khác, tôi cảm thấy mình hơi đảo mắt. Đôi khi, cốt truyện hơi quá minh bạch, ở chỗ, chúng ta bị lôi cuốn ra khỏi nó bởi sự việc trở nên đơn giản đến mức nào, trùng hợp đến mức nào, để một nhân vật có thể sống sót, nên một việc gì đó có thể được giải quyết.