11 tháng trước “Những kẻ mộng mơ” mơ về “những trang giấy trắng.” “Những kẻ mộng mơ” mơ về “những trang giấy trắng.” Họ mơ về tình yêu, danh vọng,và hạnh phúc. Vậy…bạn thì sao? Bạn mơ về điều gì? Còn tôi, tôi mơ một cuộc đời của “Những kẻ mộng mơ”. Tôi mơ thấy một chàng trai sinh vào mùa Hạ, gọi là Hạ Nam. Tôi mơ thấy tác giả Elvis Nguyễn đang kể những góc khuất lòng mình. Có phải, bạn đang thấy rất khó hiểu, phải không? Mọi thứ cứ lấp lửng, mập mờ như chính cuộc đời của chúng ta vậy. Vào một ngày thành phố nghiêng mình trong ánh chiều tà man mác của mùa thu, tôi dọn dẹp giá sách, và rồi, tôi tìm lại được cuốn sách “Những kẻ mộng mơ” của Elvis Nguyễn. Cuốn sách có bìa là màu xám. Bạn biết tại sao không? Bởi vì, màu xám là màu của sự trống rỗng và cô đơn. Là màu của sự u ám, là những chuỗi ngày không lối thoát của tuổi trẻ. Màu xám là hiện tại. HIện tại là sự trống rỗng. Đó là những gì tôi cảm nhận được qua câu chuyện của Hạ Nam - nhân vật chính trong cuốn sách. Hạ Nam là một chàng trai có đôi mắt màu nâu buồn, mọi người nói đó là đôi mắt nhuộm màu tháng năm. Sau khi bị mất trí nhớ, Hạ Nam dường như đã được sinh ra một lần nữa. Nhưng trong lòng cậu chỉ còn lại những khoảng không trống rỗng, những khoảng màu đơn độc. Hạ Nam tỉnh dậy, thế giới ngoài kia, quá xa lạ. Cậu cảm thấy lạc lõng và vô định. Dường như có năm tính cách đang cùng tồn tại trong một con người, có năm khoảng màu cùng muốn họa lên trang giấy trắng. Cuộc đời của Hạ Nam, không phải là chỉ cuộc đời của riêng cậu, mà đó còn là cuộc đời của chúng ta. Là cuộc đời của Lam, một con người của tuổi trẻ, là những năm tháng thanh xuân mưa bụi. Là cuộc đời của Phong, một kiếp người trầm luân trong tình ái. Là cuộc đời của Lâm, những năm tháng nhuốm tràm sự căm phẫn và hận thù. Và còn là cuộc đời của Mặc, một người luôn kiếm tìm hạnh phúc. Hạ Nam là một chàng trai bị đa nhân cách, Lam, Phong, Lâm, Mặc là những nhân cách phụ của cậu. Có những lúc là chính mình, nhưng rồi bỗng chợt lại thấy sao thật xa lạ. Là cậu, nhưng cũng chẳng phải là cậu. Là câu chuyện của Hạ Nam nhưng ta lại thấy đâu đó hình bóng mình trong từng trang viết. Đó là cuộc đời của chúng ta, của những kẻ lang thang trong giấc mộng, là những kẻ chưa tìm được lối thoát cho chính mình. “Những kẻ mộng mơ” không chỉ đặc biệt bởi câu chuyện của một người đi kiếm tìm thực tại, mà còn đặc biệt bởi những trang giấy trắng trong cuốn sách. Đó là những trang giấy tác giả để lại để chúng ta được kể câu chuyện của riêng mình. Để một khắc nào đó khi lòng thấy trống rỗng, ta có thể ngồi lại, viết lên đó những dòng suy nghĩ của mình. Có thể là khi bạn nhớ một ai đó đến cuồng dại Cũng có thể là khi bạn không tìm được lối thoát trong cuộc sống. Những trang giấy trắng vẫn luôn ở đó, lặng im và đợi chờ. Đợi chờ để lắng nghe câu chuyện của bạn. Lặng im để ôm bạn vào lòng. Tuổi trẻ của chúng ta, liệu có phải là những trang giấy trắng? Tôi không biết, có thể đúng, cũng có thể sai. “Tuổi trẻ là những trang giấy trắng” Chúng ta lớn lên, giữa những năm tháng chông chênh của cuộc đời, ta điên cuồng đuổi theo đam mê, ta vội vàng theo đuổi hoài bão lớn lao lòng mình. Nhưng rồi một khắc nào đó, ta bỗng chợt nhận ra, tất cả đều chỉ còn là con số 0 tròn trĩnh. Bởi vì sao? Có thể là bởi vì ta đã đánh mất những ước mơ thuở đầu, đánh mất những gì quan trọng với chúng ta hoặc là ta đã đánh mất chính mình. Tuổi trẻ, ngoài sự nhiệt huyết, thanh xuân, chúng ta có gì nhỉ? Chúng ta có sự đơn độc, trống trải và đau thương. Phải vậy không? Tình yêu là một trang giấy trắng bởi vì yêu rồi chia li, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu. Hoặc là... Có quá nhiều điều muốn kể nên ta không biết phải bắt đầu từ đâu. “Những kẻ mộng mơ” là những kẻ lang thang đi tìm kiếm mục đích sống của đời mình. Và ở đó, cuốn sách đã khiến ta nhận ra rằng để trở nên tốt đẹp hơn, chúng ta phải học cách chấp nhận và đấu tranh. Chấp nhận thực tại hà khắc Để đấu tranh với chính mình Khiến mình trở nên tốt đẹp hơn. Không chỉ riêng bạn, mà ở ngoài kia còn rất người như thế, giống như bạn, và giống như Hạ Nam. Họ lạc lõng trong sự trống rỗng, nhưng họ vẫn luôn đấu tranh từng ngày, đấu tranh với chính mình để tìm được lí do tồn tại của cuộc sống. Bạn không đơn độc, chúng ta còn có nhau. “Những trang giấy trắng” cũng chính là cuộc đời của chúng ta. Chúng ta có thể họa lên đó những ước mong của mình, vẽ lên đó những mảng màu của riêng ta. Dù cuộc đời có khó khăn bao nhiêu, dù phía trước có u ám, khắc nghiệt, cũng đừng bao giờ ngừng hi vọng, đừng đánh mất niềm tin. “Cuộc đời tôi. Cái gì cũng tệ. Chỉ giỏi nhất là làm lại từ đầu.” Chúng ta có thể làm lại, bởi vì cuộc đời này là những trang giấy trắng. Hãy để tôi ôm bạn, những kẻ mộng mơ giữa lòng thành phố này. Những cảm nhận, suy nghĩ đọng lại trong lòng độc giả "Những kẻ mộng mơ", dường như chúng ta chính là như thế. Chúng ta lang thang trong cơn say mộng mị, lang thang trong những khát vọng của chính đời mình. Chúng ta là những kẻ mộng mơ đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình, chúng ta mơ hồ và lạc lối giữa những mảng màu loang lổ của cuộc sống. Chúng ta tồn tại để tìm về chính mình. Bản ngã của chúng ta, ta lang thang về với chúng. "Những kẻ mộng mơ", tuyệt tác của thời đại. Like Share Trả lời