Khó tả
Ghê rợn. Siêu thực. Ám ảnh. Đó là những từ đọng lại trong tâm trí của tôi về cuốn sách này. Cái nóng và cảm giác bị mắc kẹt, sự vất vả của lao động vô tận, và cát, tất cả đều sẽ hằn sâu vào tâm trí tôi.
Chính cuốn tiểu thuyết đã khiến bạn tự hỏi có bao nhiêu sự khác biệt giữa một người bị giam giữ trong hố và buộc phải xúc cát không ngừng với những người có thể thoải mái thưởng thức các chương trình truyền hình và có được tự do - điều mà "người trong hố" không có. Thật khó để tưởng tượng được.
Cuốn sách quá đặc biệt khi đã tạo nên một viễn cảnh như thế. Và cuộc gặp gỡ của các nhân vật tạo nên một tác phẩm hay.
Tôi đã đọc đi đọc lại cuốn sách này nhiều lần. Nó đã mê hoặc tôi. Có rất nhiều điều tôi vẫn chưa hiểu trong cuốn sách: người phụ nữ là một bí ẩn mà tôi chưa thể giải mã hết được; đôi khi tôi muốn biết cô ấy đang nghĩ gì; một điều nữa tôi không hiểu là cái bẫy nước mà người đàn ông tạo ra. Nhưng không vì vậy mà giảm đi sự yêu thích của tôi đối với nó.
Tôi đã đọc một cuốn sách khác tên là "The Stones Cry Out" của Hikaru Okuizumi. Trong đó, một người lính Nhật Bản chết ở Philipines trong Thế chiến thứ hai nói rằng "Ngay cả viên sỏi bình thường nhất cũng có lịch sử của thiên thể mà chúng ta gọi là trái đất đã được viết trên đó." Tôi nghĩ cuốn sách này cũng phản ánh ý tưởng này. Nó chỉ ra bản chất của thế giới. Những thứ to lớn có thể trở thành hạt cát và những hạt cát nhỏ lại có thể ăn mòn mọi thứ.
Tôi lý giải hơi khó hiểu nhưng khi bạn đọc sách rồi thì sẽ hiểu những gì tôi vừa nhận xét.
Tôi cho rằng người đàn ông dần dần học cách chấp nhận bản chất thật của thế giới và sau đó tìm được cho mình một hạnh phúc đúng nghĩa.