Kí ức không nằm ở não bộ mà là ở linh hồn vì sau nhiều ca cấy ghép nội tạng, họ vẫn có những kí ức của người hiến tạng, được giải thích rằng khi cấy ghép nội tạng một mảnh linh hồn đã đi theo phần cơ thể đó (Trích Đối thoại với thiên thần). Câu hỏi chưa bao giờ ngừng gây tranh cãi, người chết não rốt cuộc còn sống hay đã chết? Khi ánh sáng không còn lọt vào tâm khảm của họ, khi tiếng gió không còn làm họ thao thức? Họ có thật sự tồn tại hay không? Có thể Ngôi nhà của người cá say ngủ không có một câu trả lời tuyệt đối. Nhưng những gì nhà văn Higashino Keigo tạo nên ắt sẽ cho chúng ta một lời đáp mãn nguyện.

HIGASHINO KEIGO

Higashino Keigo, sinh năm 1958, là một tiểu thuyết gia người Nhật. Tuy tốt nghiệp khoa kỹ thuật điện nhưng ông lại có đam mê viết lách. Ông đã viết và xuất bản sách ngay từ khi còn làm việc ở công ty điện lực Denso. Sau giờ học là cuốn sách đầu tay của nhà văn Keigo và cũng là cuốn sách mang về cho ông giải thưởng danh giá đầu tiên - Edogawa Rampo - giải thưởng văn học Nhật Bản thường niên tổ chức bởi Hội Nhà văn Trinh thám Nhật.

Người ta biết đến ông kể từ đó và cho đến nay, thể loại trinh thám luôn là sự lựa chọn hàng đầu khi họ nhắc đến Higashino Keigo. Từ Phía sau nghi can X, Bí mật của Naoko, Bạch Dạ Hành, cho đến Thánh giá rỗng và rồi cả Điều kỳ diệu ở tiệm tạp hóa Namiya. Tuy mỗi tác phẩm đều có nét riêng biệt rõ ràng nhưng nhìn chung, trong hầu hết số các tác phẩm đã kể trên đều mang màu sắc bí ẩn, đan xen cốt truyện gay cấn và nét chấm phá của những yếu tố huyền ảo. 

Có lẽ bạn đọc cũng biết đến một tên gọi khác mà độc giả dành tặng cho nhà văn Higashino Keigo: Bậc thầy của tiểu thuyết trinh thám.

NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ

Ngôi nhà của người cá say ngủ là một cuốn tiểu thuyết tâm lý xã hội xen lẫn các kiến thức chuyên môn. Mà cụ thể trong cuốn sách này, tác giả đã làm cho người đọc hiểu hơn về căn bệnh chết não quái ác và các vấn đề pháp lý quay xung quanh căn bệnh này.

Câu chuyện xoay quanh một gia đình sắp tan vỡ. Kazumasa là một người thành công trong công việc nhưng lại không tìm thấy hạnh phúc trong gia đình. Dẫu anh có một người vợ chu toàn, tài giỏi, luôn nhẫn nhịn mọi sự thờ ơ cùng với hai đứa con mà có lẽ từ lâu anh đã không gặp, Kazumasa vẫn chơi đùa với nhiều phụ nữ ở bên ngoài. Cho đến khi vợ anh, Kaoruko phát hiện chuyện ngoại tình và hai người sống ly thân.

Tưởng chừng đó là điều tồi tệ nhất có thể xảy đến với gia đình nhỏ bé của họ, nhưng đứa con gái đầu lòng bất ngờ gặp tai nạn đuối nước. Kaoruko sốc nặng và càng đáng buồn hơn khi con gái của họ mắc phải căn bệnh quái ác. Những rắc rối bắt đầu đến từ đây khiến cho ta tự hỏi rốt cuộc vì điều gì mà họ, những người trong gia đình, lại đau buồn và khó đưa ra quyết định đến như vậy. Nhưng cũng từ những rắc rối ấy, người ta dần hiểu ra ẩn ý và vấn đề mà người điều khiển tâm trí tài ba đã đưa ra.

Được “cha đẻ” đặt ngay cạnh những cuốn sách trinh thám và huyền ảo nổi bật, Ngôi nhà của người cá say ngủ bị cho là “lép vế” hơn so với các tác phẩm khác và không còn giữ được nhiều màu sắc của Higashino Keigo. Nhưng điều gì đã làm cho cuốn sách này trở nên đặc biệt đến vậy?

Trái tim cô bé vẫn còn đang đập và những ràng buộc riêng trên mặt luật pháp đã không cho vị bác sĩ nào khẳng định cô bé đã tử vong. Họ buộc phải lựa chọn tiếp tục chăm sóc con gái đã rơi vào trạng thái thực vật với hy vọng mong manh sẽ có ngày con tỉnh lại hay buông tay, chấp nhận hiến tạng đứa con gái yêu duy nhất?

MÀU MỰC CHUA XÓT

“Trên thế giới này có nhiều dạng người lắm. Có cả những đứa trẻ không bị tật ở chân nhưng vì nhiều lý do mà không thể đi lại.”

Tạm rời xa vụ án hóc búa trong Phía sau nghi can X và diễn biến tâm lý nặng nề của những đứa trẻ trong Bạch dạ hành, chúng ta tìm đến “khu vườn” có vẻ là bình yên nhất trong hàng trăm khu vườn Keigo tạo dựng nên. Cuốn sách hơn bốn trăm trang mở đầu bằng hình bóng say ngủ của “người cá”. Cô bé áo đỏ nằm im lìm trên chiếc xe lăn. Căn phòng tỏa ra hương hoa hồng ngào ngạt. Hàng mi không chớp và cứ như thế, đó là bắt đầu của hai câu chuyện song song nhau. Cuốn sách là sự tổng hòa của mâu thuẫn và bế tắc. Tuy không cảm nhận được nước mắt nhưng ta vẫn có thể mắc kẹt trong khổ sở, dằn vặt và thậm chí là đằm mình trong nỗi buồn của người làm cha, làm mẹ. Câu chuyện đời thực và nhân văn không chỉ đơn thuần là bi kịch. Higashino Keigo đào sâu vào tâm hồn người đọc khiến họ thực sự nhìn màu mực trên trang giấy với nỗi niềm đau xót vô hạn.


Bởi anh nghe thấy tiếng khóc của Kaoruko. Tiếng khóc than như gào thét kia tựa thể bộc phát ra từ vực thẳm tối đen của tuyệt vọng. Làn sóng đau khổ đầy áp bức đó khiến Kazumasa không dám bước thêm nữa.

THẾ NÀO MỚI LÀ CHƯA NGỪNG SỐNG?

Không có gì là chắc chắn. Nhất là trong trường hợp đặc biệt của con gái Kaoruko và Kazumasa. Một bệnh nhân chết não còn sống hay đã ra đi? Không một lời khẳng định. Dẫu cho cô bé vẫn im lìm nằm đó, cuộc sống của cô không bao giờ ngừng vận động. Những mảnh đời liên tục xuất hiện xung quanh cô bé và người mẹ như hóa điên. Những dằn vặt, những cảm xúc, những đau thương liên tục xảy ra khiến người mẹ sụp đổ. Nhưng rồi bà cũng đi đến quyết định của riêng mình.


“Vậy kẻ hại chết con gái tôi sẽ là tôi sao?”


Người làm cha mẹ khó có thể chấp nhận đứng nhìn một đứa trẻ mãi mãi ngủ say với những ống thở, với hooc-môn nhân tạo và những sản phẩm của công nghệ. Cái cử động nhẹ của bàn tay khiến cho người mẹ ôm hy vọng hão huyền rằng con bà sẽ tỉnh lại vào một ngày không xa đã mở đầu cho sự bảo vệ và hy sinh “không có chừng mực”. Nếu mọi cử động của em làm cho cơ thể tốt lên thì đó là điều có thể chấp nhận. Nhưng nếu đó là một nụ cười được nhào nặn bởi công nghệ BMI tiên tiến thì hẳn người mẹ đã phải tuyệt vọng đến mức nào. Với một người mà tần số não không còn hoạt động, nụ cười và những cảm xúc giả tạo kia rốt cuộc có nghĩa lý gì?

Tay Mizuho co lại, con bé ôm gấu bông vào lòng.

“Tốt quá rồi, Mizuho nhỉ?”

Cùng lúc Kaoruko lên tiếng, Hoshino ở bên cạnh duỗi tay, bắt đầu lướt trên bàn phím. Ngay lập tức. Gò má Mizuho động đậy, khóe miệng hơi nhếch lên.


KHI LÀM MẸ

Người ta nghĩ, có lẽ bà ấy đã hóa điên. Có lẽ bà ấy không nên nổi giận hoặc quá mức nhạy cảm. 

Nhưng cuối cùng Kaoruko lại là người tỉnh táo hơn ai hết. Không phải cô không chấp nhận sự thật rằng Mizuho, đứa con gái mà cô yêu thương, đã ra đi. Cô tin rằng đứa trẻ vẫn còn sống và lớn lên. Cô đưa con bé đến dự lễ nhập học của cậu em trai Ikuto. Cô chải chuốt và khoác cho con bé bộ váy xinh xắn để gặp mặt mọi người vào ngày sinh nhật. Nhưng cuối cùng không một ai tin Kaoruko làm đúng và cũng không ai dám khẳng định những điều cô làm là sai.


“Bề ngoài như đang ngủ nhưng con bé không phải thế đâu. Trong đầu con bé đó không còn gì nữa cả.”

“Chỉ là một cái vỏ rỗng.”

“Mẹ nói dối là chị vẫn sống còn gì? Thật ra chị đã chết từ lâu rồi nhưng mẹ vẫn giữ chị sống mà thôi.”

Không phải những lời nói đó khiến cho Kaoruko mất đi sự tỉnh táo mà bởi bản năng của một người mẹ đã mách bảo cô phải làm điều gì đó để chứng minh rằng con gái cô còn sống. Cách Kaoruko tìm mọi phương thức để duy trì sự tồn tại của đứa trẻ thực sự gây nên nhiều tranh cãi. Đó là yêu thương hay sự ích kỷ, làm dịu đi và thỏa mãn cái tôi của người làm cha, làm mẹ.

Nhưng ngay lúc người đọc bị nút thắt của cuốn sách làm cho ngạt thở, đó cũng là lúc họ nhận ra Kaoruko tỉnh táo hơn ai hết. Những gì cô làm là bản năng của mẹ và lý trí giục giã.

Hơn ai hết, cô là người duy nhất biết rõ Mizuho sẽ không ở lại mãi mãi. 

“Tháng Một năm nay. Em cho con bé ăn mặc thật đẹp, chụp cũng khá nhiều. Đến khi em thấy vừa lòng thì thôi.” Nhìn lên di ảnh, cô ấy đáp lời. “Hằng năm đều thế.”

NHỮNG GÌ CÒN SÓT LẠI

Trong những mảnh rạn vỡ của ký ức vẫn có những điều còn sót lại từ mùa hè năm ấy. Những khoảnh khắc muốn ngạt thở và thất kinh tuy không kéo dài nhưng đủ làm con người dằn vặt đến quằn quại. Người hiểu chuyện thì đau buồn, kẻ ngây ngô thì tổn thương.

Sự biến đổi đột ngột trong cuộc đời của cô bé Mizuho liên quan tới rất nhiều mảnh ghép khác. Nhịp điệu câu chuyện trùng trùng, chậm rãi và kết thúc bằng một việc không ai có thể ngờ tới. Có người cho rằng đây vốn là một câu chuyện kể rất thực. Chính xác mà nói, không phải mỗi chi tiết đều thực đến mức họ nhận xét. Nếu thực, có lẽ đã không có cái cử động nhẹ của Mizuho. Nếu thực, có lẽ đã không có hành động kỳ quái của Kaoruko. Và nếu thực, Mizuho đã không thể sống một cách kỳ diệu trong suốt hai năm mà không cần đến bất kỳ thiết bị máy móc nào. 

Giả sử có điều gì là chân thật thì đó là nỗi buồn và sự bức xúc của mọi người với những điều đã được đề ra về mặt pháp lý.

LỜI KẾT

Có những hành động đúng theo khái niệm đạo đức, theo luân lí thường tình. Nhưng quan trọng là cảm xúc thật sự của chúng ta ra sao? Người ta nói những hành động đạo đức định nghĩa một con người, nhưng đôi khi chúng không thể định nghĩa được gì cả. Với người khác có thể cô bé chỉ là một cái vỏ rỗng, bộ não không còn gì cả nhưng chẳng phải với ba mẹ cô bé vẫn đang sống hay sao? Chẳng phải vẫn còn đó hay sao? Muốn có được sự tin tưởng còn phụ thuộc vào cách nhìn của mỗi người. Hoặc thậm chí Có lẽ chẳng ai trên cõi đời này có thể quyết nổi. 

Tấm lòng của người sinh thành làm sao có thể bỏ qua một cơ hội dù nhỏ nhất để bảo vệ con cái. Gấp Ngôi nhà của người cá say ngủ lại, lòng người vẫn thổn thức không thôi. Bởi tình cảm gia đình thân thuộc và cả những tinh hoa của người khai thác tâm lý tài ba - Higashino Keigo.


Review chi tiết bởi: Ánh Dương - Bookademy

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

Một tình huống trớ trêu. Nếu gia đình đồng ý hiến tạng, bệnh viện sẽ thực hiện bài kiểm tra chết não. Nếu kết luận cho thấy bệnh nhân đã chết não, pháp luật công nhận người đó đã chết, và cho dù lúc này gia đình có muốn hiện tạng nữa hay không, các đơn vị y tế sẽ ngay lập tức từ chối tiếp tục điều trị. Vậy là bệnh nhân chắc chắn sẽ chết – đúng nghĩa y học - ngay sau khi nhận kết quả chết não. Câu hỏi xuyên suốt tác phẩm này không phải là cha mẹ nên làm gì với "nội tạng" cô bé. Câu hỏi là liệu họ đã tin cô bé đã chết hay chưa. Nếu cha mẹ không tin tưởng hay chấp nhận rằng cô bé đã chết, đồng ý tiến hành bài kiểm tra không khác gì đang giết chết chính con gái của họ. Không ai, không người ngoài cuộc nào sẽ phải đối mặt với sự mất mát của con gái họ, và họ sẽ buộc phải sống với ý nghĩ đã giết cô bé cho đến hết đời. Bạn tưởng tượng được nỗi đau đó không? Bạn có muốn sống với cảm giác đó cho đến hết đời không? Bởi lẽ đó, tôi ngưỡng mộ bậc cha mẹ trong câu chuyện này. Họ luôn biết họ muốn gì và họ thực hiện những gì họ muốn. Sau cùng, kể cả trong những tình huống tàn nhẫn, ai cũng có thể cho bạn lời khuyên, nhưng bạn là người duy nhất quyết định được điều tốt nhất cho chính mình.

Đọc câu chuyện vì nhớ đến đứa cháu họ. Nhớ đến hình ảnh đứa cháu từ khoẻ mạnh bỗng bắt đầu lại cuộc sống từ con số 0. Rất may cháu đã nói được, đang phục hồi dần chức năng vận động, mắt đã bắt đầu thấy chói... nhớ đến vợ chồng đứa em họ đã vất vả chiến đấu giành giật sự sống cho con thế nào... rất may mọi thứ đã dần ổn. Quay trở lại quyển sách, Xoay quanh câu chuyện về một cặp vợ chồng dự định sẽ ly hôn sau khi cô con gái Mizuko vào cấp một. Nhưng tin dữ ập đến, một tai nạn bất ngờ không may ập đến với cô bé ở bể bơi. Nhưng sự thật còn đau đớn hơn gấp bội khi đứa con gái duy nhất của họ đã chết não nhưng trái tim vẫn còn đập bởi một sức mạnh kì lạ. Chính vào giây phút dấu hiệu của sự sống đang lụi tàn dần, cha mẹ cô bé phải tiếp nhận một sự thật tàn khốc: có nên hiến tạng của cô bé hay không? Nhà văn Keigo đã khéo léo gợi nhắc một khía cạnh nhức nhối không chỉ tồn tại trong xã hội Nhật Bản mà còn có giá trị hiện thực ở nhiều nơi trên thế giới về vấn đề hiến tạng. Cuốn sách còn giống như một lời gợi nhắc về t��nh cảm gia đình, về tấm lòng của những người làm cha làm mẹ dành cho những đứa con của mình. Gia đình là nơi không ngừng yêu thương và không bao giờ nói bỏ cuộc. Rõ ràng chỉ có yêu thương mới khiến người ta trăn trở đến thế, muốn cố gắng hết sức để cứu con gái yêu duy nhất. Giống như người cá vậy, cô bé Mizuko có một trái tim thật đẹp, những nhịp đập yếu ớt vẫn muốn gửi gắm đến cha mẹ tình yêu chưa một lần nói ra.

Cảm giác ban đầu khi đọc tầm 1/3 truyện là mình muốn xem phim này hơn là đọc. Bởi có quá nhiều chi tiết mà tác giả đưa vào buộc ta phải hình dung đúng theo cách dẫn dắt của tác giả, thật sự là có chút không thoải mái, việc các nhân vật suy nghĩ quá nhiều hay giải thích quá nhiều cho từng lời ăn tiếng nói, từng đường đi nước bước cũng khá thử thách độ kiên nhẫn của mình 😅 Tuy vậy, ngòi bút tài năng đã thành công trong việc dẫn dắt đọc giả phải theo dõi và suy nghĩ ngay trong tình thế tiến thoái lưỡng nan của nhân vật. Dù mình đoán được kết cục thì vẫn không thể rời bỏ câu chuyện được. Một cảm giác tuyệt vời khi đọc xong quyển này là “TRỌN VẸN” 💚 Nút thắt được tạo nên bởi vấn đề luật pháp và sinh mạng, người ta cũng có rất nhiều lập luận trái chiều. Quan điểm của mình vẫn là “Không ai có quyền quyết định mạng sống của người khác, ngay cả chính con cái mình sinh ra”. Vì thế mình hoàn toàn đồng thuận với nhân vật chính, đó là bám lấy đến tia hy vọng cuối cùng. Thế nên càng nể phục lối tư duy, hành động của tác giả được thể hiện qua nhân vật. Thật cảm ơn bác Keigo bởi sự tài tình và tinh tế của bác ở từng mô tả những tình tiết nhỏ nhất cho đến bức tranh tổng quan xinh đẹp, trọn vẹn 💚💚💚

CHUYỆN MÌNH ĐỌC NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ VÀ QUYẾT ĐỊNH ĐĂNG KÝ HIẾN TẠNG *Bài viết dài dòng, kể lể lan man, không phải review sách thuần tuý. Mình dốt y học và sợ bệnh viện. Kể cả những bệnh viện (hơi) vui vẻ như bệnh viện phụ sản. Không thể gạt đi hình ảnh nhơ nhớp và quá tải của các bệnh viện từng đặt chân vào. Nhưng cái cốt lõi hình thành nỗi sợ phải là cái mà bệnh viện chứa trong nó: bệnh. Mình còn may mắn, sức khoẻ không thật tốt nhưng chưa phải nằm viện hoặc đi chăm bệnh cho ai. May mắn đó đem lại một sự thờ ơ mà mình kiên quyết bám lấy. Một cách để được yên ổn. Dạo này đọc sách lại. Rồi cũng gặp những cuốn có câu chuyện liên quan đến y khoa. Vào một ngày không có gì đặc biệt, bật Goodreads, thấy Phương Anh chê Mãi đừng xa tôi (một cuốn mình thích) và bảo Ngôi nhà của người cá say ngủ hay hơn. Thế là mình bảo nhân tiện mai gặp nhau hãy mang cho tao mượn đi. Ngôi nhà của người cá say ngủ, đọc mà buồn ngủ. Cuối cùng thì không quá mê cuốn này, nhưng kỳ lạ là nó lại khiến mình vô Youtube gõ "Organ Donation Commercials". Kết qủa là xem được vài phim kêu gọi rất hay. Mình thích phim này: Even an asshole can save a life: https://www.youtube.com/watch?v=A5y7f.... Phim này và bản Acoustic bài Help I'm Alive của Metric thiệt quá hay. HOW TO ROCK A BUCKET LIST & SAVE A LIFE: https://www.youtube.com/watch?v=6EEgO... Mình cũng coi qua một vài thuyết chống hiến tạng: - Ba mẹ không đồng ý. Chết phải toàn thây. - Các vụ mua bán nội tạng khắp nơi. Chuyện mổ cướp nội tạng kinh dị ở Trung Quốc. - Các bác sĩ sẽ không cứu chữa bạn tận tình vì có mùi tiền ở đây. Họ sẽ phán bạn chết não rồi và. không qua khỏi đâu và họ sẽ "thu hoạch" rồi bán nội tạng của bạn cho những người giàu. - Bác sĩ sẽ có lúc sai lầm. Có trường hợp bệnh nhân đã được xác nhận chết não nằm đó, nghe người thân của mình và bác sĩ đang bàn chuyện lấy nội tạng nhưng không đụng đậy gì được. - Sợ. Dù lúc đó chết rồi nhưng vẫn thấy ghê ghê. - Điềm gở. Tưởng tượng có một đống người đang ngồi mong mình chết để họ được sống. "Không. Nội tạng này là của tôi. Tôi không muốn cho ai hết". Có thể còn nhiều nữa nhưng mình đã ngừng ở đó. Mình muốn nghe ý kiến chuyên gia: The Truth About Organ Donation (https://www.youtube.com/watch?v=ILJri...). Bác sĩ này nói một câu mình rất thích: "Organ donation is not a mind thing, it is a heart thing". Một bác sĩ phẫu thuật khác thì nói thế này: "As a believer myself and a transplant surgeon this is so far from the truth. Believe me when I say no one is harvesting organs for the money. In fact many times we have to reject an organ if it's not suitable to put in our recipient". Chắc là ông quên nghĩ tới những câu chuyện ở Trung Quốc. Nhưng cái mình thích là việc bác sĩ này tự gọi mình là một "believer". Từ đó thật đẹp. Thằng bạn bác sĩ của mình thì nói: "Quy trình ngặt nghèo lắm, khó chạy được. Các trường hợp hiến sau mất còn khó hơn. Lựa tạng cho cũng mệt lắm". Mình cũng chả phải tốt đẹp gì. Nhưng mình vẫn thường nhắc bản thân "Focus on the good". Mình tin vào những bác sĩ có tâm, những người đã dành cả thanh xuân để gắn mình với y nghiệp. Ai nói học bác sĩ vì mê tiền mặc kệ. Y là ngành hao tuổi trẻ nhất mà mình biết. Và mình tin bác sĩ phẫu thuật là những người chịu áp lực cao nhất. Đi vào sâu trong cái thể xác trần tục của con người. Là tìm cách chống đối cái chết trên từng millimet, là bất lực và quy phục cái chết, là những lần thừa nhận cái chết là sự lựa chọn tốt hơn. Văn hoa thì nói vậy, nhưng cũng không it bác sĩ chẳng coi trọng cơ thể của bệnh nhân. Đừng nói đến những cái xác không hồn đem mổ lấy nội tạng. Nghe nói nhiều bệnh viện ở Việt Nam đã không nhận hiến xác nữa. Nhưng bên hiến tạng thì vẫn cần. Khi còn sống bạn có thể hiến một quả thận, một phần của gan, một thuỳ của phổi. Sau khi qua đời bạn có thể hiến mô - tạng cho người bệnh. Mô là giác mạc, da, xương, van tim, mạch máu. Tạng là tim, gan, phổi, thận, tuỵ, ruột… (Sau đó bạn có thể hiến xác cho y học thực hành). Trong trường hợp lý tưởng, một người có thể cứu được 8-10 người. Mình chả hiến khi còn sống đâu. Nhưng qua đời rồi mới hiến thì mình làm được. Lúc đó còn so đo gì nữa. Ủa vì sao mấy con ma trong Harry Potter không siêu thoát hoặc biến vô mấy tấm hình nhỉ, ôi quên rồi. Luật của Việt Nam quy định Hội đồng xác định chết não thuộc các chuyên khoa: Hồi sức cấp cứu, Thần kinh hoặc phẫu thuật thần kinh, giám định pháp y. Các bác sĩ thuộc chuyên ngành ghép tạng không được phép tham gia vào Hội đồng này. Cứ tin như vậy thì sẽ đỡ sợ cái thuyết "thu hoạch đem bán". Đoạn này mình dẫn lại của một bạn tên Thảo Nguyên: "Khi mình cho đi, thì tạng sẽ đến tay người cần, dù bằng cách này hay cách khác. Dù nguy cơ bị bán tạng là rất nhỏ, nhưng nếu nó có xảy ra đi nữa thì người mua cũng là người cần, vậy thôi. Còn về việc ai sẽ là người nhận, bệnh viện sẽ dựa trên danh sách chờ hiến tạng, theo các tiêu chuẩn sau: 1. Phải hợp. Hợp trong hiến tạng khó khăn hơn hợp trong hiến máu rất nhiều. Phải làm rất nhiều xét nghiệm để đảm bảo tạng ghép vào sẽ được cơ thể người nhận chấp nhận ở một mức độ nào đó, nếu không, sẽ không sử dụng được, phí một mớ tiền, phí tạng được hiến, thậm chí nguy hiểm tính mạng người nhận. Chưa kể, sau khi đã tìm được người nhận phù hợp, thì bệnh nhân cũng phải uống thuốc chống thải ghép nhiều năm sau đó. Vì hợp cách mấy, thì ADN cũng khác nhau, vẫn bị cơ thể coi là vật thể lạ, hệ miễn dịch sẽ tìm mọi cách loại bỏ. Nên là đừng hy vọng mình hiến tạng thì tạng sẽ đến được tay những người có hoàn cảnh khó khăn, còn phải xem có duyên hay không đã. 2. Trong danh sách những người hợp rồi, phải lựa xem ai là người ưu tiên ghép hơn, ví dụ như bệnh tình đang nguy cấp, không ghép sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hoặc, đơn giản là gia đình đã có khả năng thanh toán cho ca mổ. Bệnh nhân nguy cấp hơn nhưng nếu gia đình không chi trả được, bệnh viện không có khả năng hỗ trợ chi phí, không tìm được nhà tài trợ thì cũng chịu. Cái này liên quan nhiều vấn đề, mình không muốn bàn sâu. Tuy nhiên, như đã nói ở trên, ví dụ ghép tạng rồi mà sau đó vẫn không có khả năng chi trả tiền thuốc chống thải ghép (theo mình biết thì tầm đâu 5 triệu/tháng) thì cũng như không. Nên là, người ta phải cân nhắc hiệu quả. Cũng giống như máu, một ca ghép tạng tốn rất nhiều chi phí không phải vì giá của tạng mà vì các chi phí sau: xét nghiệm, bảo quản qua nhiều công đoạn; nhân lực, vật tư trang thiết bị cho ca mổ; thuốc gây mê, hồi sức trong quá trình thực hiện,… ghép tạng rất phức tạp, một cọng chỉ khâu thôi cũng có thể mấy trăm ngàn, người ta xài mấy chục cọng là bình thường." Trong cuốn thông tin của bệnh viện Chợ Rẫy có ghi: Ngoài sự hoà hợp và vấn đề tiền nong, người nhận phải đủ sức khoẻ để chịu được ca mổ ghép và có thể đến trung tâm ghép kịp thời. Không có cái gọi là ngân hàng nội tạng như mình tưởng tượng (đã bảo mình dốt y học mà). Mình coi được một cảnh máy bay delay để chở "trái tim đông lạnh" từ Hà Nội đi Huế và phẫu thuật ngay trong đêm. Ông Giám đốc Trung tâm điều phối ghép tạng của nước mình nói là: "Trong trường hợp bệnh nhân chết, từ lúc lấy tạng khỏi cơ thể đến khi ghép phải trong vòng 8 tiếng. Do đó, thời gian di chuyển, thời gian bảo quản tạng, các trường hợp phát sinh…. luôn được tính toán kỹ lưỡng nhất". "Dưới sự bảo quản của các dung dịch chuyên biệt cho từng loại tạng ở nhiệt độ 4 độ C, mỗi loại có thời gian bảo quản cho phép khác nhau. Thông thường, tạng được ghép trong khoảng thời gian như sau: 4-5h sau cắt tim, 6-8h sau cắt phổi, 10-12h sau cắt tụy tạng, 40-45h cho thận. Dung dịch chuyên biệt để bảo quản và nhiệt độ đóng vai trò vô cùng quan trọng vì nếu lấy ra ở nhiệt độ thường, tạng người sẽ hỏng dưới 1h". Đó là lý do mà hiện nay (2018) chỉ mới có ngân hàng mô mà không có ngân h��ng nội tạng. Nói chung là quy trình thật gian nan, khó mà tin rằng mình đăng ký hiến tạng là sau này sẽ cứu được chục người như tờ rơi lý tưởng kia nói. Lại còn phụ thuộc vào việc mình chết như thế nào và nội tạng mình khoẻ mạnh tới đâu nữa. Mình bị xơ gan thì đâu có ghép gan cho người ta được. Nếu bị tai nạn mà tổn thương nhiều tới cơ thể thì có thể chỉ ghép được thận, giác mạc, xương, da thôi. Còn một nguyên tắc để đảm bảo việc hiến tạng có thể xảy ra là người đăng ký hiến tạng sau khi qua đời phải cho người nhà biết. "If nobody knows you are a donor, you are not a donor". Gia đình phải báo cho đơn vị điều phối ngay khi bác sĩ điều trị tiên lượng tử vong. Càng nhiều người biết càng tốt, lúc bối rối đó sẽ có người nhắc nhở và liên lạc với Đơn vị điều phối. Anh điều phối viên có giải thích với mình rằng: "Lúc đó chúng tôi sẽ liên lạc với bệnh viện bạn đang điều trị để xem xét chuyển bạn về bệnh viện Chợ Rẫy hoặc nếu trong trường hợp tình trạng của bạn không thể chuyển đi được thì chúng tôi sẽ tổ chức đoàn phẫu thuật để nhận tạng tại địa phương sau khi được sự đồng ý của gia đình bạn cho phép chúng tôi thực hiện nguyện ước của bạn". Vài năm trước, Phương Anh đăng ký hiến tạng, hiến xác, hiến tóc, hiến đủ thứ, có khoe mình. Mình chỉ gật gù hời hợt. Rồi cái dạo be Hải An hiến giác mạc mọi người rần rần nhưng mình cũng thấy bình thường như bao chuyện khác trên đời vậy thôi. Giờ tự nhiên muốn đăng ký. Ai ở TPHCM có thể làm như mình. Tải mẫu đơn về, xài ké máy in công ty, điền điền xong ký tên. Gửi cái đơn và một tấm hình tới [email protected]. "Giờ không có ảnh thẻ, thôi khi nào có ảnh thẻ rồi làm". Không cần ảnh thẻ luôn. Mình lấy tấm ảnh mình cười toe toét gửi đi mà người ta cũng chịu luôn. Đó, xong rồi. Cuối cùng, mong là tụi mình bớt nghĩ về những cái tiêu cực xoay quanh việc hiến tạng. Ngoài kia có những người đang sống khoẻ mạnh mà đi hiến thận cho-người-lạ, và hoàn-toàn-ẩn-danh đó. Focus on the good. *Quay trở lại review Ngôi nhà của người cá say ngủ: Cuốn này gợi cho mình nhiều suy nghĩ về các mối quan hệ trong gia đình. Y học và khoa học chỉ là phụ. Ôi mình hết sạch chữ rồi, thật luôn :(.

Một câu chuyện vừa kì lạ, lại vừa có chút thần kì, cho đến tận khi đóng quyển sách lại, cảm xúc trong mình vẫn còn lẫn lộn lắm. Mizuho rơi vào tình trạng nguy kịch sau một tai nạn đuối nước. Cô bé được chuẩn đoán chết não, và bố mẹ của cô bé được gợi ý về việc hiến tạng con gái mình, giữa rất nhiều băn khoăn và đau đớn, phải đấu tranh giữa việc từ bỏ con gái mình hay chấp nhận giữ lại cô bé với tình trạng có thể mãi mãi cũng không tỉnh dậy, bố mẹ của cô bé đã đưa ra một quyết định bất ngờ, và dự định ly hôn của hai người cũng tạm thời dừng lại. Mạch truyện chậm rãi, có chút đơn giản, nhưng nếu như có thể kiên nhẫn đến trang cuối cùng, nó sẽ là một câu chuyện đáng đọc với mình là như thế, cảm giác như có thể trút ra một hơi thở nhẹ nhõm sau quá nhiều những uất ức khó chịu vậy. “Vì con, dù phải làm những chuyện điên rồ nhất, hay bị cả thế giới quay lưng dè bỉu, mẹ cũng mỉm cười chấp nhận.” Thật ra mình vẫn không biết liệu có nên nói người mẹ trong câu chuyện là một người ích kỉ hay không nữa, vì có lẽ bất cứ người mẹ nào gặp phải trường hợp đó, đều sẽ chọn cố chấp tin vào những điều bản thân họ muốn tin thôi. Giống như Kaoruko luôn tin rằng Mizuho vẫn còn sống, mặc kệ mọi điều thế gian xung quanh bàn tán. Tình yêu của người mẹ, có chăng luôn lớn lao đến thế khiến người ta vừa ngưỡng mộ, lại vừa có chút xót xa. Có vài đoạn mình gần như nín thở để đọc, bởi vì mọi thứ ùa đến bất ngờ quá, đến mình còn không thể tưởng tượng ra nhưng thậm chí có những đoạn vốn dĩ rất bình thường thôi, vậy mà vẫn làm mình thấy bứt rứt, giống như có gì đó đè nặng trong lòng. Higashino Keigo vẫn rất thành công khi lại lần nữa mang đến một câu chuyện với những mối liên kết không ngờ, điểm khởi đầu cũng là điểm kết thúc, một cái kết bất ngờ vậy mà vẫn logic, không một kẽ hở nào xuất hiện, mình vẫn luôn cảm thấy Higashino Keigo thật sự quá tài năng. “Thế gian này có những thứ tham lam mấy cũng không thể bảo vệ nổi. và tham lam vì con cái của mình thì chỉ có thể là người làm mẹ.” Sau tất cả những chuyện đã trải qua, cuối cùng thì mọi người đều hạnh phúc, mọi gánh nặng cũng được buông bỏ. Cuộc đối thoại sau cùng ở bệnh viện của bác sĩ và người bố, thật sự đã làm mình thở ra một hơi nhẹ nhàng. Có lẽ với người bố, miễn là trái tim Mizuho còn đập, anh vẫn sẽ tin rằng con gái anh còn sống trên thế giới này. Một câu chuyện với cái kết tốt đẹp. “Người trao cho cậu sinh mạng đáng quý này đã được bao bọc bằng tình yêu thương sâu sắc, đượm hương hoa hồng, hẳn đã từng rất hạnh phúc.” Có rất nhiều thứ, không phải là kéo dài vô nghĩa, mà là đang đợi đến thời điểm thích hợp, để từ bỏ, để tạm biệt và để dành cho một khởi đầu mới như những ngày tháng họ đã trải qua.