Xem thêm

Bạn đang chán nản, đau buồn, tuyệt vọng? Bởi thất tình? Thất nghiệp? Không xu túi? Thiếu xinh đẹp?... Tóm lại là đủ trăm nghìn lý do khiến bạn thấy cuộc sống này thật xám xịt!

Bạn sẽ nghĩ khác khi gặp Hoàng Diệu Thuần – Cô cựu học trò trường Chuyên Phan Bội Châu – Nghệ An đã 10 năm chiến đấu với căn bệnh ung thư máu nhưng vẫn luôn mỉm cười bởi “Với tôi, được sống đã là món quà tuyệt vời nhất rồi!”. Năm 2012, cô gái sinh năm 1987 này ra mắt tự truyện “Như hoa hướng dương” kể lại những năm tháng chống chọi với căn bệnh quái ác và được độc giả đón nhận. Cuối năm đó, sau lần ghép tế bào gốc thành công, cô dần dần hồi phục sức khỏe.

Cuốn tự truyện mới ra mắt của Hoàng Diệu Thuần với tên gọi “Muôn ánh mặt trời” là những hồi tưởng, tâm sự và chia sẻ của cô về quãng thời gian từ khi ghép tủy đến nay. Dù mang trong mình căn bệnh nan y, nhưng mỗi trang viết của tác giả luôn toát lên sự lạc quan, tin yêu, biết ơn cuộc sống. Bằng những câu chữ giản dị, chân thật, Thuần kể lại hành trình đi tìm sự sống của mình. Có những lúc cô tưởng như tuyệt vọng, khi cơ thể gầy héo, tóc rụng hết, mặt đen nhẻm. Nhưng cô gái ấy, ngay cả những lúc cùng cực nhất của số phận, vẫn chưa bao giờ ngừng tin, phía trước luôn có ánh sáng.

Thời gian đầu khi bắt đầu đọc "Muôn ánh mặt trời", mình thấy không hấp dẫn lắm, câu văn không hẳn khiêu khích trí tò mò như những cuốn khác, cũng có thể do mình chưa thấm.

Nhưng càng đọc mình lại càng thấy chính câu chuyện của mình, của gia đình mình ở trong đó.

Bệnh tật dường như là thứ xấu xa nhất trong cuộc đời này, lấy đi thời gian, sức khỏe, tiền bạc, lấy đi niềm vui đôi khi cuốn gói luôn cả hạnh phúc của bao người, bao nhà. Vậy mà đọc xong cuốn sách này, nghe câu chuyện của chị, của vài người rồi ngẫm lại câu chuyện của chính bản thân mình, em chợt nghĩ ừ thì nó cũng đem đến cho chúng ta những cái duyên, những cái xúc động, những cái thấu hiểu rồi để thấy giá trị của con người, của sự sống, của cuộc đời và hàng tỉ thứ tồn tại trên thế giới này to lớn nhường nào.

Đọc để em hiểu hơn về bố, bố đã cảm thấy như thế nào trong suốt thời gian qua. Có những lúc em tự hỏi tại sao bố có thể mạnh mẽ đến vậy, không lo lắng gì cả. Rồi có lúc em lại tự hỏi tại sao bố giận, tại sao bố khóc.

Đọc để hiểu hơn về mẹ, vốn dĩ là người hay nhạy cảm nhưng thời gian đó mẹ cũng bỗng hóa kiên cường và luôn kiên nhẫn.

Đọc để thấy mọi người đã giúp gia đình em nhiều như thế nào. Đôi khi em chợt nghĩ làm sao có thể báo đáp hết được những "cho đi" trong cuộc đời này.