Xem thêm

Giữa mưa bom bão đạn, con người ta cố gắng giành lại từng tấc đất quê hương dù có phải hy sinh bằng máu xương của mình. Vì thế, có biết bao thanh niên xung phong sẵn sàng lên đường, đánh đổi cả thanh xuân để đem lại tự do cho đất nước, và bảy chàng trai Tạ-Sen-Bình-Hải- Cường-Tú-Tấn chính là đại diện cho những anh hùng cầm súng ấy. Họ là mỗi cá thể khác nhau, đến từ các nơi từ Bắc xuống Nam trên dải đất Việt Nam thân thương và hoàn cảnh sống cũng chẳng giống nhau, thế nhưng các anh đều có chung một lý tưởng sống, chấp nhận “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Dù cho anh là ai và ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần tụ họp về đây, nơi mảnh đất Quảng Trị đỏ lửa này, cùng đồng đội xông pha nơi chiến trường, nghĩa là các anh đã chiến đấu dũng mảnh cho từng tấc đất nơi nhà của bản thân rồi, bởi “vùng trời quê hương nào cũng là bầu trời Tổ quốc”. Đó là tinh thần sục sôi, cháy bỏng không thể dập tắt của những người lính, đặc biệt hơn cả là tình anh em, đồng bào không thể tách rời của ba miền Bắc-Trung-Nam, đồng hành cùng nhau trên mọi chặng đường, cũng là điều mà kẻ thù phải khiếp sợ khi tinh thần dân tộc của chúng ta quá lớn, đánh bại mọi quân thù.

 “Kháng chiến đã giành đất nước về cho đời

Bóng đất nước nhìn như bóng dáng con tôi”

                   ( trích bài hát “Mẹ yêu con”- Anh trai vượt ngàn chông gai)

Người mẹ, trong bất kì thời đại, hoàn cảnh nào, cũng là người có sợi dây liên kết chặt chẽ về linh hồn với đứa con của mình nhất, đó chính là tình mẫu tử cao đẹp mà chẳng có thứ tình cảm nào trên đời có thể thay thế được. Và trong tiểu thuyết “Mưa đỏ”, nhà văn Chu Lai dường như đã dành trọn cảm xúc để có thể viết nên sự đồng điệu tâm hồn giữa Cường và mẹ của anh, mỗi khi nhân vật này vượt qua cửa tử ở thành cổ Quảng Trị, người mẹ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, vui lòng và tự hào nhưng trong lòng vẫn chực chờ cảm giác thấp thỏm, lo lắng, muốn anh về phía sau làm một công việc khác để phục vụ đất nước mà lại nhẹ nhàng hơn, không ảnh hưởng đến tính mạng- vẽ tranh cổ động. Thế nhưng, Cường vẫn quyết định ở lại nơi tiền tuyến cùng đồng đội, chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Và linh cảm không tốt cứ thấp thỏm ở người mẹ đã thành sự thật, anh đã hi sinh vào đêm cuối cùng để bảo vệ được Thành Cổ. Khi ấy, có một chi tiết đặc biệt khiến tôi nhớ mãi và cũng là điều khiến ai đọc dòng chữ ấy cũng day dứt, lúc Cường hi sinh cũng là lúc mẹ anh đặt bút kí vào thỏa thuận Hiệp định Paris về “chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam”, bỗng nhiên khi đấy, nét bút kí của người mẹ không phải là màu xanh của mực mà lại là màu đỏ- màu của máu. Mẹ của Cường đã cảm nhận được đứa con của mình đã hóa thành hình bóng của đất nước, hòa vào đất nơi Thành cổ Quảng Trị- nỗi đau khôn cùng của một người mẹ mất đi đứa con thân yêu, trái tim của bà đau nhói như vỡ ra từng mảnh. Dù biết ranh giới giữa sống và chết trong thời chiến là vô cùng mỏng manh, nhưng thật khó chấp nhận rằng đứa con mình đã hy sinh, và thật đau nhói hơn nữa vào lúc Cường ngã xuống, hai tiếng cuối cùng anh gọi lại là “Mẹ ơi!!...”. Chiến tranh là thế, không gì nhói bằng một người mẹ mất con và người vợ mất chồng, đó mãi là nỗi day dứt, một sự trống trải đau đớn mà không ai muốn trải qua để rồi phải ân hận suốt cả đời còn lại mặc dù đó không phải là lỗi do mình làm ra.