Xem thêm

Mưa Đỏ là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Chu Lai viết về chiến tranh, nơi ông không chỉ tái hiện lại những trận đánh khốc liệt mà còn khắc họa chiều sâu tâm hồn của những người lính Việt Nam. Cuốn sách không chỉ kể về bom đạn hay máu lửa, mà là về lòng can đảm, sự mất mát và khát vọng sống mãnh liệt trong mỗi con người.

Tác phẩm xoay quanh những con người giữa chiến trường khốc liệt, những người chiến sĩ vừa anh hùng, vừa đầy yếu đuối, vừa yêu thương, vừa hận thù. Chu Lai khéo léo dẫn dắt người đọc vào một không gian đầy khói lửa, nơi “mưa đỏ” vừa tượng trưng cho máu, vừa là hình ảnh của sự hồi sinh, thanh tẩy tâm hồn.

Ngòi bút của Chu Lai mạnh mẽ mà vẫn đầy chất thơ. Ông mô tả chiến tranh bằng giọng văn bi tráng, chân thực, khiến người đọc cảm nhận được cả tiếng bom rơi, hơi đất, và nhịp đập của trái tim những người lính. Mỗi nhân vật là một mảnh đời, một mảnh đau, nhưng cũng là biểu tượng của tinh thần bất khuất.

Mưa Đỏ không chỉ là câu chuyện của quá khứ mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của hòa bình. Đó là cuốn sách khiến người đọc suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa của sự hy sinh và lòng nhân hậu giữa bóng tối chiến tranh.

“Số lượng bom nguyên tử rải xuống Thành cổ Quảng Trị trong 81 ngày đêm bằng bảy lần tổng số bom nguyên tử rải xuống thành phố Hiroshima”- một số liệu mà không ai muốn tin nhưng đó chính là nỗi ám ảnh kinh hoàng mà biết bao người lính phải chịu đựng trong khoảng thời gian đó, thậm chí có những người đã ngã xuống vì không thể tránh được bom đạn quân thù và cũng chẳng biết rằng liệu thân xác họ có thật sự còn nguyên vẹn không nếu quả bom ấy rơi trúng người. Trong tiểu thuyết “Mưa Đỏ”, có thể nói chỉ là những dòng chữ thôi nhưng cũng đủ để ta tưởng tượng ra khung cảnh tan hoang, ngột ngạt mà đau đớn, khiến cho ta có cảm giác ngộp thở theo từng chi tiết mà nhà văn Chu Lai đã dùng ngòi bút viết nên. Có người trúng bom phải cưa mất đôi chân của mình, có người bị bỏng toàn thân,... những tiếng rên la đau đớn trong căn hầm cứu thương chật chội ấy, người chồng lên người vì quân ta bị thương quá nhiều đến nỗi phải nằm ra bên ngoài căn hầm tạo nỗi ám ảnh day dứt nơi người đọc. Thậm chí có những người chưa kịp đến nơi chữa trị bên sông đã bị bom đánh trúng thêm một lần nữa rồi nằm lại sâu dưới dòng Thạch Hãn, chẳng bao giờ về với anh em đồng đội, với gia đình nơi mẹ già đứng tựa cửa ngóng trông:

''Đò lên Thạch Hãn ơi... chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm
Có tuổi hai mươi thành sóng nước
Vỗ yên bờ, mãi mãi ngàn năm''.

                             (trích “Lời người bên sông”- Lê Bá Dương)

Mùa hè đỏ lửa năm ấy, có bảy người anh hùng Tạ-Sen-Bình-Hải-Cường-Tấn-Tú xông pha nơi chiến trường, nhưng khi mùi thuốc súng không còn trên mảnh đất này nữa, chỉ có Tấn quay về và sống tiếp cuộc đời còn lại của sáu người anh em.