BẠN ĐỊNH SỐNG CHO NGƯỜI KHÁC ĐẾN BAO GIỜ? Bản chất con người gồm hai mảng sáng tối. Mảng tối là những góc khuất, sự ích kỷ, tâm lý ghen tỵ hơn thua, sân si hay độc đoán. Còn mặt sáng là sự thiện lương, kiên cường, lòng vị tha, đức hy sinh và tâm lý nhận sai, sẵn sàng chịu trách nhiệm. Có bao giờ bạn ý thức nhận mọi sai lầm về mình dù trong lòng chẳng hề muốn vậy? Bố mẹ ly dị - tại mình chưa phải đứa con ngoan. Bạn bè chơi xấu - bởi mình vô dụng. Người yêu cắm sừng - vì mình không đủ tốt. Đôi khi tâm lý nhận sai xuất phát từ việc bạn quá thiện lương, luôn nghĩ tốt và hy sinh cho người khác. Dẫu bản thân phải chịu trăm ngàn vết cắt, dẫu lý trí không ngừng nhắc nhở hãy sống cho chính mình, nhưng bạn có thật sự ổn không? Có thật sự thỏa mãn hay hạnh phúc vì quyết định ấy không? Lẽ nào mọi vấn đề đều do lỗi của bạn? Phải chăng chính bạn đang tự lựa chọn bất hạnh? Bạn có thiếu dũng khí giành lấy hạnh phúc cho mình? Lẽ nào tất cả đều là lỗi của tôi? không phải cuốn sách truyền cảm hứng hướng bạn đi theo hướng nào, cũng chẳng phải tập hợp lý thuyết giúp bạn thành công, cuốn sách đơn giản chỉ là liều thuốc tâm lý dành cho những tâm hồn chịu tổn thương, đang dằn vặt và bế tắc.
Xem thêm

Trong cuộc sống, chúng ta thấy đầu đau mình nhức vốn có thể chịu đựng được, nhưng đến một ngày đột nhiên lại nghĩ: “Ôi, hay là mắc bệnh gì rồi?” rồi càng nghĩ càng sợ, lập tức lên Baidu tra cứu, đi khám bác sĩ. Nếu là bệnh liên quan đến thể chất, bác sĩ có thể đưa ra một số hướng điều trị. Nếu là bệnh liên quan đến tâm lý, đôi khi bác sĩ cũng bó tay. Một vài phụ huynh thấy con không thích nói chuyện với người khác, lo con có vấn đề trong giao tiếp; nếu con không tập trung, hoài nghi con bị tăng động giảm chú ý; thấy con ngày nào cũng xếp đồ chơi theo một trật tự cố định, lại nghĩ đến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế; chưa kể trẻ con đứa nào cũng thích lề mề, bố mẹ lại cho rằng đấy là dấu hiệu của bệnh trì hoãn. Dù bác sĩ không đưa ra chẩn đoán, bố mẹ vẫn nơm nớp lo sợ, vì trong đầu họ tưởng tượng ra vô vàn khái niệm bệnh khác nhau. Tuy lường trước các nguy cơ giúp giảm thiểu rủi ro cho tương lai, nhưng lo lắng thái quá chưa hẳn đã tốt. Khi gắn một cái mác bệnh lên mình hoặc người khác, chúng ta sẽ cảnh giác với bất cứ dấu hiệu nào có liên quan đến bệnh đó. Cảnh giác thật ra là biểu hiện của tâm lý mẫn cảm thái quá. Vừa lo sợ bất trắc xảy ra, vừa phóng đại góc độ phát hiện vấn đề. Bất luận chúng ta muốn chứng minh không có bệnh hay thật sự mắc bệnh, căn bệnh này đã tồn tại mất rồi. Chúng ta vô tình bị đặt vào hoàn cảnh có bệnh để xem xét, tự áp đặt cách nhìn nhận vấn đề lên bản thân. Chúng ta thường bị những cái mác thôi miên. Đa số những cái mác đều là biểu hiện của tâm lý nóng vội đưa ra kết luận. Chúng ta dùng những biệt danh như “đồng nghiệp đáng ghét”, “lãnh đạo hà khắc”, “cấp dưới không nghe lời” để thuyết phục bản thân tin tưởng những đối tượng này thật sự như thế. Chúng ta khiến bản thân tin rằng con mình không so bì nổi với con người khác, gia đình không ủng hộ mình, cuộc đời chúng ta thật vô nghĩa, năm vừa qua không có tiến bộ… Cứ thế, một con người, tài nguyên của người đó, sự thay đổi trong kinh nghiệm và tương lai của người đó, những thứ họ tiếp thu được dù là nhỏ nhặt, cả những điều muốn thổ lộ nhưng chưa thổ lộ, chúng ta nhất thời không nhận ra. Có lúc gán mác lên mọi thứ khiến sự việc trở nên đơn giản hơn, nhưng cũng có lúc, chúng ta vì thế mà tổn thất rất nhiều. “KHÓC LÀ CÁCH TỐT NHẤT ĐỂ CÂN BẰNG TÂM TRẠNG” Tôi từng tư vấn tâm lý miễn phí cho một số người dân nghèo khổ ở nông thôn. Họ luôn lo lắng thấp thỏm, không tìm được chủ đề nói chuyện. Xét trên một phương diện nhất định, những người thật sự bất hạnh không hề nhận thức được bản thân đang bất hạnh. Cuộc sống không phải vốn nên như vậy sao, có gì đáng để oán hận đây? Oán hận, chứng tỏ người đó biết rõ cuộc sống tốt đẹp có hình dạng ra sao. Tôi quen một người Sơn Tây nọ, anh ta kể: “Ở quê tôi, bầu không khí lúc nào cũng mờ mịt, trước giờ tôi chẳng thấy có vấn đề gì. Mấy năm nay mới phát hiện, thì ra đó là sương mù do ô nhiễm!” Đối mặt với khổ đau, thừa nhận khổ đau là bước đầu tiên để thoát khỏi nó. Đứa trẻ bị đánh là một bất hạnh. Sau khi bị đánh nó có thể nức nở mách bố mẹ chính là may mắn trong bất hạnh. Điều này cho thấy trong lòng đứa trẻ hiểu rõ mình không nên bị đối xử như vậy và chúng tin bố mẹ có thể giúp đỡ chúng. Một vài phụ huynh khi nghe con bị bắt nạt, phản ứng đầu tiên là: “Sao mày lại yếu đuối như thế? Đánh lại nó cho tao!” Lâu dần đứa trẻ không tìm đến sự trợ giúp của bố mẹ nữa. Một vài phụ huynh lại nói: “Khóc cái gì? Khóc có thể giải quyết vấn đề không?” Đứa trẻ nghe vậy sẽ không khóc nữa. Nhưng để con khóc thành tiếng mới là món quà bố mẹ dành cho con. Xét trên phương diện nào đó, người càng có khả năng biểu đạt bất hạnh của bản thân lại càng có nhiều sức mạnh. Tiếng khóc lóc tủi thân thể hiện sự yếu thế, ai nghe cũng cảm thương. Nhưng không phải chỉ có thế. Lão Tử từng nói: “Nhu nhược thắng kiên cường.” Khi yếu thế xuất hiện, cán cân công lý sẽ bắt đầu nghiêng đi. Khi đất trời nghe thấy tiếng khóc than, sẽ biết thế gian có bất công; bố mẹ nghe thấy tiếng khóc, trong lòng xót thương con mình bị ức hiếp, sẽ bắt kẻ ác phải trả giá, dùng dư luận để chỉ trích, khiến đứa trẻ đánh người sợ hãi không dám ra khỏi nhà. Đây được xem như một ví dụ cho việc lấy nhu khắc cương. Trong trường hợp này, yếu đuối cũng là một loại sức mạnh. Khóc là một năng lực thần kỳ. Nó đại diện cho nhận thức tích cực về đau khổ, vừa là hồi ức về những điều tốt đẹp, vừa ẩn chứa hy vọng về tương lai. Khi một người khóc thảm thiết, dù có dùng phương thức của mình tranh thủ thở dốc, họ vẫn sẽ thấy đau đớn, nhưng sau khi tiêu hoá hết dư vị này, người đó lại có thể bước tiếp. Đôi lúc người ngoài vô ý bị cuốn vào, nghe thấy tiếng khóc, tâm trạng sẽ vô cùng nặng nề, muốn đưa tay ra giúp đỡ mà không ngờ rằng, sự kích động của chính mình lại đang góp phần chứng minh sức mạnh của tiếng khóc. Một cuốn sách tâm lý đặc sắc mà mình đọc được thời gian gần đây. Nếu bạn cảm thấy mình đang bất ổn, hãy tìm đọc cuốn sách này để được chữa lành nhé!

Một quyển sách đẹp từ thiết kế bìa cho tới khổ sách. Màu trắng ngà rất đẹp. Mình luôn chú trọng đến bìa thiết kế sách ngoài nội dung quyển sách. Nội dung: Hãy đọc chậm rãi biết đâu đó bạn đã từng ở trong hoàn cảnh tương tự có thể từng giai đoạn cuộc đời: Khi là đứa trẻ, khi trưởng thành, khi làm mẹ. Ở trên phương diện nào đó thì chúng ta luôn e sợ mỗi khi có việc gì xảy đến đều nghĩ: Có phải là lỗi mình không? Bạn trai bực bội, cuộc tình chia ly, hay người chị quái đảng cáo gắt hay cô bạn giở hơi giận hờn, chúng ta luôn nghĩ Ôi mình đã làm gì sai, tự dò xét bản thân mình. Và rồi chính thái độ đó làm chúng ta không bao giờ thấy hạnh phúc. Mình hi vọng tác giả sẽ chú trọng hơn trong văn phong và rành mạch trong lối diễn tả cũng có thể đây tác phẩm đầu tay hay vài bài viết nên đôi khi tác giả chưa diễn tả hết nội dung. Và hi vọng dịch thuật chú trọng hơn dịch. Dịch có quá nhiều lối cục trong một ý. Còn biên tập thì đánh máy sai nhiều lắm. Nhưng các bạn cứ việc đọc... một tác phẩm hay và dở nó phụ thuộc vào yếu tố cá nhân, độ phù hợp với thị yếu mỗi người. Đôi khi cá nhân mình bảo tác phẩm dở, bạn lại đọc và phù hợp với mình bảo tác phẩm hay... hãy cứ đọc và tự cảm nhận tác phẩm. Sự khích lệ đọc giả cũng giúp cho nhà văn phát triển sự nghiệp viết lách. Đừng vội phán xét một tác phẩm theo số đông.

“Tôi không quản được con cái chơi điện tử, nên các công ty trò chơi điện tử phải quản lý thay tôi.” Câu nói chứa đầy sự vô lý ấy chính là hiện thực hóa thành lời tín hiệu cầu cứu của một bộ phận cha mẹ khi không thể nào ngăn cấm con mình sa đà vào game, cũng là đại diện cho những hiểu lầm và đổ lỗi vào khoảnh khắc chẳng cách nào quản được con cái. Trải dài cùng sự phát triển xã hội, khởi nguyên cho giấc mơ thoát khỏi áp lực cuộc sống thường ngày là những thể loại game với sự đa dạng bối cảnh, thế giới. Nơi đó, người chơi có thể trở thành một ai khác không phải bản thân, có thể sửa chữa sai lầm và làm mọi điều phi thường ngoài tầm với. Tuy nhiên, chiến trường trong game lại cũng chính là trận chiến của cha mẹ với mong ước kéo con mình tuyệt đối tránh xa những tác hại do game mang lại, để rồi càng cấm lại càng thấy đứa trẻ lún sâu tới mức không thể quay về. Phẫn nộ. Trách móc. Bất lực. Những cảm xúc tiêu cực của phần đông phụ huynh khi ấy giống như đám mây đen, từng giờ tạo ra bức màn ngăn cách thế hệ, khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng, cực đoan. Sự cầu cứu của họ lan dần đến báo chí, mạng xã hội, từng một thời khiến cho phần đông người lớn khi nhắc về game là thấy “độc hại”, “nguy cơ”. Mãi đến tận sau này, khi hiểu lầm từng bước được xóa bỏ, người ta mới có những giải đấu lành mạnh cho game, mới xét đến những khía cạnh khác mà game mang lại. Nhưng nỗi oan ức của một thế hệ khi xưa ấy, đã chẳng còn ai bù đắp được nữa rồi. “Ai cũng có thời kì cảm thấy bố mẹ rất phiền phức và chẳng muốn nghe lời. Ai cũng có lúc cảm thấy phấn đấu thật vô nghĩa, không hi vọng ngày nào cũng phải sống mệt mỏi như vậy. Ai cũng có lúc cãi vã với bố mẹ, thậm chí muốn tuyệt giao với bố mẹ, đúng không? Những mâu thuẫn này cuối cùng đã được giải quyết như thế nào? Ý tôi là, trước khi có trò chơi điện tử, mọi vấn đề đều đã phát sinh. Trò chơi điện tử không tạo thêm khó khăn mới, nó chỉ khiến vấn đề nan giải hơn mà thôi.”

Bản chất con người gồm hai mảng sáng tối. Mảng tối là những góc khuất, sự ích kỷ, tâm lý ghen tỵ hơn thua, sân si hay độc đoán. Còn mặt sáng là sự thiện lương, kiên cường, lòng vị tha, đức hy sinh và tâm lý nhận sai, sẵn sàng chịu trách nhiệm. Có bao giờ bạn ý thức nhận mọi sai lầm về mình dù trong lòng chẳng hề muốn vậy? Bố mẹ ly dị - tại mình chưa phải đứa con ngoan. Bạn bè chơi xấu - bởi mình vô dụng. Người yêu cắm sừng - vì mình không đủ tốt. Đôi khi tâm lý nhận sai xuất phát từ việc bạn quá thiện lương, luôn nghĩ tốt và hy sinh cho người khác. Dẫu bản thân phải chịu trăm ngàn vết cắt, dẫu lý trí không ngừng nhắc nhở hãy sống cho chính mình, nhưng bạn có thật sự ổn không? Có thật sự thỏa mãn hay hạnh phúc vì quyết định ấy không? Lẽ nào mọi vấn đề đều do lỗi của bạn? Phải chăng chính bạn đang tự lựa chọn bất hạnh? Bạn có thiếu dũng khí giành lấy hạnh phúc cho mình? Lẽ nào tất cả đều là lỗi của tôi? không phải cuốn sách truyền cảm hứng hướng bạn đi theo hướng nào, cũng chẳng phải tập hợp lý thuyết giúp bạn thành công, cuốn sách đơn giản chỉ là liều thuốc tâm lý dành cho những tâm hồn chịu tổn thương, đang dằn vặt và bế tắc.