LẶNG YÊN DƯỚI VỰC SÂU
Xem thêm

Có những cảm xúc khó gọi thành tên. Ừ! Có thể đó gọi là nỗi đau, sự đồng cảm, xót thương... Bao nhiêu cảm xúc len lỏi vào nhau khiến cổ họng tôi nghèn nghẹn. Tôi rất buồn khi đọc cuốn tiểu thuyết của Đỗ Bích Thúy "Lặng yên dưới vực sâu". Tất cả chỉ như một giấc mộng kinh hoàng mà các nhân vật đều muốn thoát ra khỏi. Hạnh phúc tưởng chừng nở hoa khi Súa đồng ý cho Vừ cướp về làm vợ. Nhưng tên Phống, con trai người giàu nhất U Khố Sủ, đã lừa Vừ rồi cướp Súa về làm vợ. Được làm con dâu nhà giàu nhưng Súa không vui. Cô muốn vùng chạy, trốn đi khỏi nơi này. Nhưng rồi thấy mình không còn xứng đáng với Vừ nữa. Vừ đã từng để dành cái thứ quý giá của Súa như "để dành một tảng thịt ngon trên gác bếp" nhưng giờ đây tên Phống khốn kiếp, đã hùng hục trên người Súa. Súa tủi hồ vì mình chẳng còn gì để cho Vừ. Anh không đáng để gặm lại một cái bắp ngô đã bị gặm dở bởi một thằng người chẳng ra người. Uất nghẹn quá, thương Súa quá! Cô gái vui vẻ, long lanh như một giọt sương đã bị cái thằng Phống xấu xa ấy hóa thành một chiếc lá vàng tàn úa, chỉ cần có một cơn gió thoảng qua là rụng xuống. Súa cũng không thể về nhà nữa. Cô nhớ đến những cơn ho của bố. Súa nghĩ đến những sợi tóc bạc trên mái đầu của cha. Vì chữ hiếu, cô không thể làm cha buồn thêm nữa. Khổ quá! Súa không còn con đường nào khác là quay về ngôi nhà có kẻ mà cô căm hận. Mỗi ngày cô lặng câm như hòn đá, cô tự ví mình như một quả bí đã già, ai muốn đặt đâu thì đặt, không để tâm đến nữa. Cô sẽ sống với một tâm hồn sẽ chết. Khủng khiếp nhất là mỗi ngày phải nhìn mặt kẻ mình căm phẫn, đêm đêm lại bị nó hành hạ thân xác. Súa không cào cấu, chống cự như những ngày đầu nữa nhưng cô như một cái xác vô hồn, mặc Phống muốn làm gì mình thì mình. Chán chường vì vợ như một hòn đất bị phơi nắng nhiều ngày, Phống đánh vợ rồi khóc lóc, bỏ đi, đến khi trở về thì say mềm. Những chuỗi ngày dài cứ thế mà nặng nề trôi qua. Cuộc đời quá khốn nạn với Súa. Cái đêm bị chồng trói vào chuồng bò đánh, ví cô không làm vợ bằng một con bò, Súa đã quyết chí bỏ trốn. Nhưng rồi, Súa biết mình có thai. Cô đã phải sinh đứa bé ra. Đôi lúc cô thấy không ghét Phống nữa vì cuộc đời Phống chỉ có cái lỗi sai duy nhất là cướp cô về. Bình thường thì anh là một người con tốt, một người cha hết mực thương con, chơi nhiều nhưng cũng làm nhiều. Nhưng tất cả những cảm xúc còn lại cũng tan biến khi cô thấy hai thân xác đang quấn vào nhau trên cái giường của vợ chồng mình... Câu chuyện ám ảnh ta với bao buồn trĩu nặng: cái buồn của Vừ, của Súa, của Xí, Phống, Chía và cả ông bà của Vừ, cái chết dưới vực sâu của Chía, ông Vừ rơi xuống vực mà qua đời, Súa cũng nhiều lần ngồi trên mép vực định nhảy...

Tác giả đã xây dựng mâu thuẫn của tiểu thuyết “Lặng yên dưới vực sâu” bằng tục lệ bắt vợ – một hiện tượng có thật của đồng bào miền núi. Thực chất, chuyện tình giữa các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mang màu sắc bi kịch. Tất cả các nhân vật đều xoay quanh mối tình không có kết quả tốt đẹp, vì bản thân họ phải chịu những hủ tục của người miền núi. Súa – là nạn nhân của hủ tục “bắt vợ”, cô phải chung sống với người chồng mình không yêu thương, nhưng không có cách gì thoát ra được định kiến “làm vợ người ta rồi”. Hay nhân vật Chía – cô gái chịu nạn tảo hôn, phải lấy người chồng kém ba tuổi, lại không biết nói, biết nghe nhưng cô vẫn chịu đựng, vẫn không tìm cách thoát ra khỏi nó. Nhưng cuốn tiểu thuyết không phải nhằm mục đích phê phán sâu sắc hủ tục này mà thực chất để xoáy sâu vào hình ảnh của cô gái, chàng trai Mông hiện đại, họ đã có nhận thức cho cuộc sống, cho tình yêu của mình. Kết thúc cuốn tiểu thuyết, Súa đã nhận ra cuộc sống bế tắc của mình phải chấm dứt, Phống nhận ra những sai lầm của những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng của mình, Xí nhận ra cuộc hôn nhân không có tình yêu của Vừ sẽ là bi kịch nên can đảm từ bỏ…. Chất hiện đại trong câu chuyện của những thanh niên miền núi ấy mang giá trị nhận thức cao, họ ý thức được quyền sống và quyền hạnh phúc của mình.

Đây là một cuốn sách hay nhưng buồn. Cái nỗi buồn mù mịt và xám xịt gặm nhấm cảm xúc người đọc từ đầu trang sách đến khi gấp lại rồi vẫn không buông. Sao mà nó có thể thê lương thế chứ. Vừ và Súa đã từng có một tình yêu đẹp như mộng cho đến khi Phống lừa Vừ để bắt Súa về làm vợ. Đời Phống chẳng làm sai việc gì ngoài mỗi việc đem lòng yêu Súa và bất chấp tất cả để có cô nhưng ngờ đâu mọi bi kịch của cuộc đời đều bắt đầu từ đây. Dù cho Phống có là chàng trai nhà giàu nhất U Khố Sủ, đẹp trai và tốt bụng thì Súa vẫn không hề dành một chút tình cảm nào cho chồng ngay cả khi đã có chung một cậu con trai. Trong câu chuyện này, ai cũng là người đáng thương. Súa vì đem lòng yêu Vừ nhưng đã trót làm vợ Phống nên chấp nhận cả đời làm quả bí ngô già nát ở nhà chồng, sống như một bóng ma lẩn thẩn khiến chồng phát điên. Vừ vì quá yêu Súa nên suốt đời chỉ nghĩ đến Súa mà bỏ lỡ cả mối lương duyên với Xí - bạn của Súa và lúc nào cũng là chờ đợi Súa trong vô vọng. Phống yêu vợ một cách si mê cuồng dại, cứ nghĩ chỉ cần bắt về làm vợ là có được mọi thứ nhưng cô chỉ là con búp bê xinh đẹp không hồn, vật vờ, đẩy Phống rơi vào trạng thái bê tha, chán nản, tăm tối. Chía và Xí cũng là nạn nhân của bi kịch này không hơn không kém. Những tưởng vậy là đã thảm lắm rồi, nhưng đến những trang cuối cùng chỉ còn nhìn thấy một màu vực đen thăm thẳm như cái vách núi mà ông Páo - ông nội Vừ đã ngã xuống và mãi mãi không bao giờ trở về nữa, sâu mãi như muốn nuốt chửng những con người tại U Khố Sủ xuống đây... Tác giả miêu tả cảnh thiên nhiên và cuộc sống của người Mông bằng những con chữ chân thật như cái bụng của họ vậy và cũng muốn phản ánh sự biến tướng xấu xí của tục lệ bắt vợ hiện nay của các thanh niên Mông.