Chúng ta đã và đang sống như thế nào ở tuổi đôi mươi? Tôi nhìn thấy câu hỏi này trên facebook, nghĩ kĩ thì thấy mình vẫn có tư cách trả lời. Tôi vừa tốt nghiệp được 5 tháng, trải qua cảm giác hoảng loạn không biết làm thế nào, một cảm giác mông lung vô vọng. Là một người vừa mới đi làm, chưa có kinh nghiệm đã phải làm việc một cách độc lập, mặc dù tôi không ngừng học hỏi không ngừng nỗ lực, nhưng sự mông lung vẫn lớn hơn sự thích nghi.
Xem thêm

Đối với sự mông lung thì phải dựa vào sự xông xáo dũng cảm tiến lên, chứ không phải dựa vào sự chờ đợi. Bạn thấy con đường phía trước thật dài thì phải chịu khó thử nghiệm, xem xem có thể tìm ra được con đường chính để đi; bạn không biết lựa chọn con đường nào phù hợp thì cứ đi theo con đường mình muốn chọn nhất sau đó kiên trì đến cùng; bạn cảm giác cuộc sống hiện tại thật khó khăn, cảm giác không thể tiếp tục được nữa, thì hãy thử cố thêm một thời gian nữa trước khi từ bỏ nó. Nhiều lúc, nguyên nhân chính dẫn đến sự mông lung ở người trẻ hơn 20 tuổi chính là quá lạm dụng việc so sánh bản thân với người khác. Nhưng nói thẳng ra, người khác vừa tốt nghiệp đã kiếm hàng chục triệu một tháng, người khác mở công ty, người khác được làm sếp, mỗi ngày cuộc sống như trong phim, tất cả những điều này đều không liên quan tới bạn.  Bạn đương nhiên phải có trí tiến thủ, nhưng để trí tiến thủ trở thành gánh nặng và áp lực cho mình tiến lên phía trước, thì không cần thiết. Giống như tôi và các bạn cùng phòng thời đại học của tôi, bốn người ở bốn thành phố khác nhau, đều có lựa chọn riêng của mình. Bọn họ rất ít khi nói ngưỡng mộ tôi thành công, bởi vì bọn họ rõ hơn ai hết, tôi bình thường phải chịu những áp lực gì: thức đêm đến hai ba giờ mới ngủ là chuyện thường, hàng ngày tan ca rồi còn phải đọc sách viết bài, một mình lủi thủi bên ngoài, cảm giác cô độc sau khi tan ca về nhà chẳng khác gì như hình với bóng, có lúc muốn đi xem phim ăn cơm, cũng không hẹn được ai đi cùng…. Nhưng tôi cũng rất khâm phục các bạn tôi là có dũng khí đi tới một nơi xa xôi hẻo lánh vì tình yêu, nhưng tôi cũng biết, hi sinh như vậy vì một tình yêu chưa biết đi đến đâu, tôi không làm được. Tôi cũng ngưỡng mộ các bạn mỗi ngày đúng 5 giờ tan ca, nhưng tôi biết, đấy không phải là cuộc sống mà tôi cần….