Hành trình của “Ký ức Northumbria” mang lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm đẹp mà tôi háo hức muốn chia sẻ nó với các bạn ngay lúc này. Vào một buổi tối, khi tôi ra Hà Nội công tác, bất ngờ nhận được cuộc hẹn từ một người bạn là du học sinh tại Anh. Trong cuộc hẹn ngày hôm đó, tôi đã gặp chị Quỳnh (Queenie Nguyễn) - điều hành Northumbria Việt Nam và anh Minh – Giám đốc của Vietnam Talent Education – một công ty chuyên về tư vấn du học. Sau một thời gian trò chuyện, chị gợi ý về việc muốn tôi viết một cuốn sách về nước Anh và du học sinh Anh. Chị Quỳnh cũng từng là du học sinh tại Newcastle. Chị cảm thấy rất nhớ những ngày tháng đó, yêu nó và ước ao có thể viết một điều gì đó về những năm tháng đã qua ấy. Chị nói với tôi rằng, chị tìm đến tôi không phải bởi tôi là một người nổi tiếng. Chỉ đơn giản, chị thấy tôi giống chị, có ước mơ, có hoài bão, có khát khao. Vì vậy, chị tin rằng, tôi có thể truyền tải được một phần nào, thế giới tươi đẹp ở nước Anh đến với biết bao bạn trẻ. Khi ấy, tôi đang rất bộn bề với công việc của ngân hàng và dự án riêng của mình. Tôi suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên nhận lời hay không? Nhưng nước Anh có lẽ có một duyên phận rất lớn đối với tôi. Trước đây, bạn trai tôi du học tại Anh. Tôi hàng ngày đều ước ao đến đó để đoàn tụ với anh ấy. Chúng tôi yêu nhau vài năm sau đó chia tay cũng đã được vài năm. Khoảng cách xa xôi không chỉ khiến chúng tôi xa nhau mà còn không thể nào hiểu đối phương được nữa. Tôi bị công việc cuốn trôi và quên đi ước mơ nhỏ nhoi ngày ấy. Khi tình yêu không còn nơi đó, thì bỗng dưng mọi thứ liên quan đến nó đều vô nghĩa vô cùng. Lời đề nghị của chị Quỳnh khiến ký ức đó ùa về trong tôi. Tôi đồng ý với chị. Một điều rất ly kỳ đã xảy ra khi tôi đặt chân xuống Northumbria. Đó là triền miên những ngày lạnh giá mặc dù trời đã cuối tháng tư. Những cơn mưa ào ạt và gió dường như muốn cuốn tôi đi bất kể thời gian nào trong ngày. Tôi gặp gỡ những sinh viên xuất sắc nhất của đại học Northumbria, nghe họ chia sẻ những câu chuyện thú vị về họ. May mắn hơn được tiếp xúc với các giáo viên vô cùng thân thiện và dễ mến trong trường. Họ đã nhiệt tình đưa tôi đi khắp nơi để tìm hiểu về văn hóa tại đây. Đáng ra, có lẽ tôi đã có thể viết được một cuốn sách tư liệu rất đầy đủ về cuộc sống sinh viên ở Anh, với sự giúp đỡ tận tình đó. Nhưng có một sự việc nho nhỏ, đã làm thay đổi tôi. Những ngày ở Newcastle, các bạn sinh viên Việt Nam dễ mến và nhiệt tình lắm. Mặc dù không thân thiết nhưng họ luôn đón chào tôi tham gia những cuộc vui của họ. Thậm chí còn dắt tôi lên thư viện để ngồi viết cho yên tĩnh hơn. Song, một chút tò mò đã dẫn dắt tôi đến với London và bất ngờ gặp lại bạn trai tôi ngày nào, sau nhiều năm không liên lạc. Thành thật mà nói, đây là một việc tình cờ, hoàn toàn nằm ngoài mọi dự đoán của tôi. Những điều lãng mạn nhỏ nhoi khiến trái tim nhạy cảm trở nên linh hoạt hơn trong câu chữ. Tôi quyết định thay đổi chủ đề cuốn sách, bằng việc viết một câu chuyện tình trên đất Anh. Chính vì thế, “Ký ức Northumbria” ra đời. Tôi cũng may mắn được sự ủng hộ của chị Quỳnh trong việc viết câu chuyện này. Tôi đã ở Anh trong vòng nửa năm để yêu và để viết ( :D ). Phần lớn thời gian, tôi sống ở hai thành phố London và Newcastle, chỉ như một người lặng lẽ quan sát những thứ vận động xung quanh mình. Tôi hiểu hơn về cuộc sống của những sinh viên nơi này, đồng cảm với họ trong những ngày xa xứ, ở nơi lạnh giá ấy. Văn hóa Anh cũng dần dần chinh phục tôi bởi sự tinh tế và lịch thiệp của con người. Các bạn biết không, tôi chưa từng tốt nghiệp đại học. Khi còn đang đi học, tôi đã bỏ dở để đi làm. Sau này, hầu hết các bài viết về tôi, người viết đều cho rằng, tôi đi theo ước mơ, hoài bão mà bỏ học. Nhưng thực tế lại là, tôi không thể tiếp tục học thì đúng hơn vì điều kiện và hoàn cảnh của mình lúc đó không cho phép. Chính vì thế, tôi luôn khát khao được đến trường. Sau này, thời gian trôi qua, những bộn bề lo toan của cuộc sống đã khiến tôi không còn tâm trí nghĩ về việc học. Ngày tháng quan sát cuộc sống của các bạn sinh viên tại Anh đã khiến khao khát được trở thành một sinh viên trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi muốn nói với các bạn, những độc giả yêu quý của tôi rằng, nếu có cơ hội được học, hãy học nữa và học mãi. Hãy trải nghiệm việc học như sự may mắn mà bạn đang được hưởng thụ trong cuộc sống này. Quay trở lại với tác phẩm “Ký ức Northumbria”, đây không phải là một cuốn sách về du học, càng không phải một câu chuyện về tôi. Nó đơn giản chỉ là một “câu chuyện tình giả tưởng”, được lấy cảm hứng từ chính những gì tôi nhìn thấy tại nơi mà tôi đã đi qua. Câu chuyện tình của những du học sinh và “cựu” du học sinh tại Northumbria. Tại sao lại là “Ký ức”? Bởi tất cả những hình ảnh đẹp đẽ mà họ có, đều đã xa. Nó không phải là thứ đang diễn ra ở “thì hiện tại”. Họ lưu giữ ký ức ấy như những gì tuyệt vời nhất tồn tại trong tâm trí mình. Trong câu chuyện của mỗi nhân vật, đôi lúc đan xen những hình ảnh chân thực của cuộc sống sinh viên ở Anh: Có khó, có khổ, có vui, có buồn, có niềm hân hoan, có nỗi cô đơn và cả tình yêu nữa. Tôi chưa chắc đã là một cây viết xuất sắc. Khó lòng viết nên tác phẩm có thể khiến tất cả mọi người hài lòng hay rung động. Nhưng qua câu chuyện này, tôi hy vọng bất kỳ ai đã từng có quãng đời sinh viên đầy ước mơ với tình yêu và rất nhiều tham vọng, có thể thấy hình bóng mình lấp ló đâu đó trong suy tư của mỗi nhân vật. Khát khao tuổi trẻ sẽ vẫn sống mãi trong suốt những năm tháng phải đánh vật với cuộc đời sau này. Một lần nữa, tôi gửi lời cảm ơn chân thành tới các bạn – những độc giả đã luôn gắn bó với tôi trong suốt thời gian qua, yêu thương và động viên khiến cho tôi nhiều lên nỗ lực. Cám ơn “Yêu” – người đã mang đến cho cuộc sống của Gào nhiều điều đặc biệt. Và đặc biệt, cảm ơn chị Quỳnh, chị Hương Daisy cùng những nhân viên dễ mến nhất hành tinh của VTCorp đã làm hồ sơ cho em sang Anh, để em có cơ hội có lại được tình yêu của mình và hoàn thành cuốn sách này. Cám ơn các thầy cô và bạn bè sinh viên quốc tế tại Đại học Northumbria. Các bạn thực sự là những con người rất tuyệt vời. Cám ơn các bạn sinh viên Việt Nam tại Anh - những sinh viên thân thiện và vô cùng đáng yêu. Cám ơn các bạn du học sinh ở khắp mọi nơi đã giúp đỡ Gào viết xong phần phụ lục nhưng cực kỳ quan trọng của "Ký ức Northumbria". Cuối cùng, chân thành cám ơn Công ty Sách Phương Nam đã mang tác phẩm này tới độc giả của tôi như một món quà năm mới đầy ý nghĩa. Rất mong các bạn sẽ yêu thích “Ký ức Northumbria” và xem nó như một người bạn trong hồi ức.
Xem thêm

Trong suốt chiều dài Ký Ức Northumbria, hình ảnh biển xuất hiện như một ẩn dụ mạnh mẽ. Biển Northumbria không phải là biển xanh rực rỡ của những kỳ nghỉ, mà là biển xám bạc, lạnh lẽo và đôi lúc dữ dội – tượng trưng cho tâm trạng của nhân vật chính.

Tác giả đã dùng biển như một chiếc gương phản chiếu nội tâm con người. Những đoạn tả biển lúc nhân vật còn nhỏ luôn mang màu sắc nhẹ nhàng, lấp lánh hy vọng. Nhưng khi trưởng thành, biển trở nên nặng nề, như chính những nỗi đau mà nhân vật mang theo. Hình ảnh sóng vỗ, gió lộng, đá ngầm… không chỉ là bối cảnh mà còn là biểu tượng của sự dằn vặt, mâu thuẫn.

Một trong những đoạn cao trào nhất chính là khi nhân vật đứng trước biển vào ban đêm – thời khắc anh đối mặt với chính mình, đối diện với quyết định quay lại hay tiếp tục chạy trốn. Biển lúc đó cuộn sóng dữ dội, như chính cơn giông lòng anh đang gào thét. Tuy nhiên, khi trời sáng, biển dịu lại – và đó là lúc nhân vật đưa ra quyết định đối diện với quá khứ.

Tác phẩm sử dụng cảnh quan như một công cụ để kể chuyện – điều hiếm gặp trong văn học hiện đại. Qua biển Northumbria, ta thấy được tâm hồn con người: rộng lớn, sâu thẳm, dữ dội nhưng cũng có thể bình yên.

Một điểm sáng nổi bật trong Ký Ức Northumbria là hành trình tìm đến sự tha thứ – không phải tha thứ người khác, mà là tha thứ cho chính mình. Tác phẩm đưa nhân vật chính vào một cuộc đối thoại nội tâm không ngừng, chất vấn bản thân về những lỗi lầm, sự trốn chạy, và cả nỗi sợ hãi.

Câu chuyện không mang tính giảng giải hay lên án, mà để người đọc tự ngẫm nghĩ về khái niệm lỗi lầm. Đôi khi, những gì ta cho là sai lầm lại xuất phát từ những yếu tố ngoài ý muốn, từ hoàn cảnh. Tác giả đặt nhân vật vào thế bị động, nhưng chính sự bị động ấy khiến nhân vật trở nên chân thực – như bao con người ngoài đời.

Khía cạnh đáng chú ý là sự im lặng của những nhân vật phụ. Họ không buộc tội, không oán trách, thậm chí không xuất hiện nhiều – nhưng sự hiện diện của họ vẫn ám ảnh người đọc. Họ là biểu tượng cho quá khứ mà ta không thể xóa bỏ, cho những người ta đã làm tổn thương, dù vô tình.

Thông điệp của tác phẩm trở nên rõ ràng: tha thứ không phải là quên đi, mà là dám đối diện và sống tiếp. Khi nhân vật cuối cùng có thể ngồi lại trong căn phòng cũ, nhìn qua khung cửa sổ ra biển và mỉm cười, ta biết rằng anh đã bắt đầu buông bỏ – và chính lúc đó, quá khứ thôi là gánh nặng.

Ký Ức Northumbria mang đến cho người đọc cảm giác như đang lần mò trong bóng tối, từng chút một ghép lại những mảnh vỡ rơi rớt từ quá khứ. Tác giả không vẽ nên một hành trình suôn sẻ, mà chọn cách thể hiện câu chuyện bằng sự phân mảnh – mỗi ký ức là một lát cắt không trọn vẹn, chỉ khi gom lại mới hiểu được toàn cảnh của cuộc đời nhân vật.

Điều đặc biệt ở tác phẩm là không khí u hoài bao trùm toàn bộ câu chuyện. Tác giả không cố gắng "cứu chuộc" quá khứ hay nhân vật, mà để họ tự trầm mình trong sự thật. Người đọc cảm thấy rằng không ai thoát được khỏi quá khứ – ta chỉ có thể học cách sống chung với nó.

Sự trỗi dậy của những ký ức gắn liền với không gian Northumbria cổ kính – những con phố nhỏ, bờ biển xanh xám, những ngôi nhà cũ kỹ – đã tạo ra một cảm giác vừa lạ lẫm, vừa thân thuộc. Cách miêu tả tỉ mỉ khiến vùng đất ấy như một nhân vật sống động, đóng vai trò quan trọng không kém gì con người.

Nhân vật chính trở về Northumbria không phải để tìm kiếm ai hay điều gì cụ thể, mà như thể anh ta bị một sức hút vô hình kéo về, buộc phải đối mặt với những điều đã từng chối bỏ. Tác phẩm gợi lên một thông điệp sâu sắc: nếu không chấp nhận những mảnh vụn quá khứ, ta không thể trở thành một bản thể toàn vẹn.

Ký Ức Northumbria không chỉ là một hành trình trở về vùng đất cũ mà còn là một chuyến du hành sâu vào tầng lớp ký ức bị lãng quên. Qua nhân vật chính trở lại quê nhà Northumbria sau nhiều năm xa cách, tác giả đã khéo léo tái hiện lại bức tranh về những nỗi đau, những mất mát và cả sự tha thứ nằm sâu trong tâm trí con người.

Northumbria không chỉ là địa danh, mà là biểu tượng cho sự hoài niệm. Mỗi con đường, mái nhà, từng người dân nơi đây đều là nhân chứng cho quá khứ, cho những biến động từng diễn ra. Tác giả miêu tả Northumbria như một vùng đất bị đóng băng bởi thời gian – nơi mọi thứ dường như đứng yên, nhưng lại vang vọng tiếng thì thầm của ký ức.

Điều đặc biệt trong tác phẩm là việc sử dụng hồi tưởng như một thủ pháp xuyên suốt. Những ký ức hiện về không theo trình tự, mà đột ngột và bất ngờ – giống như chính cách con người bị những kỷ niệm điều khiển. Những đoạn hồi tưởng đan xen hiện thực giúp độc giả cảm nhận sâu sắc hơn sự giằng xé nội tâm của nhân vật.

Thông qua tác phẩm, ta nhận ra rằng ký ức là điều không thể xóa bỏ. Dù có muốn chối từ quá khứ hay cố gắng quên lãng, con người vẫn bị ràng buộc bởi những điều đã trải qua. “Ký Ức Northumbria” là một lời nhắc nhở rằng đôi khi, chỉ bằng cách đối diện với quá khứ, ta mới thực sự được giải thoát.

Tất cả chúng ta đều có những ký ức không thể quên, những kỷ niệm đẹp nhưng cũng đầy đau đớn. "Ký ức Northumbria" là một cuốn sách nói về những điều như thế – những điều đã qua nhưng vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, những con người đã rời xa nhưng vẫn hiện diện trong từng giấc mơ.

Gào đã viết về quá khứ với một sự chân thật đến đau lòng. Nhân vật chính không phải là một người mạnh mẽ, cô ấy yếu đuối, lạc lối, mắc kẹt trong những ký ức cũ và không thể tìm thấy con đường phía trước. Chính sự chân thực đó đã làm nên sức hút của cuốn sách – nó không tô vẽ một câu chuyện đẹp đẽ mà để người đọc đối diện với thực tế, với những cảm xúc không dễ chịu nhưng lại rất thật.

Mình thích cách tác giả sử dụng bối cảnh Northumbria như một biểu tượng của sự hoài niệm. Những con đường cũ, những góc phố quen thuộc, những buổi chiều buồn bã – tất cả đều như những mảnh ghép của một bức tranh ký ức mà mỗi chúng ta đều có trong lòng.

"Ký ức Northumbria" không chỉ là một cuốn sách để đọc mà còn là một lời nhắc nhở rằng quá khứ dù đẹp hay đau, cũng là một phần của chúng ta. Và đôi khi, điều quan trọng không phải là quên đi, mà là học cách sống cùng nó.