Đây là một cuốn sách tản mạn về những vấn đề trong cuộc sống được sưu tập từ các tác giả khác nhau. Nhưng điểm nổi bật là sự liên kết về nội dung và thông điệp truyền tải. Cuốn sách tích cóp trải nghiệm của những người khác nhau trong môi trường và sự lựa chọn không giống nhau, nhưng đều cố gắng truyền tải đến độc giả điều tâm đắc: “Kiên trì ắt được đền đáp”.
Chúng ta đều là hoặc từng là những người trẻ cố gắng hết mình
Thật vậy, vấn đề phải đối diện khi còn trẻ gói gọn ở năng lực có hạn - nền tảng xã hội chưa vững - nhận thức hạn hẹp nên chúng ta hay áp đặt suy nghĩ của người khác lên bản thân. Từ trước đến giờ, tôi cho rằng tất cả mọi người đều nên đi xa, mấy năm trước khi còn trẻ hơn bây giờ, tôi giống như những người ôm đầy hoài bão khác, muốn là một người trong cái lò luyện New York, muốn đi học môn mình muốn ở trường đại học của Anh, muốn lái xe việt dã ở sa mạc Australia, muốn đến Bắc Kinh phấn đấu có căn nhà rộng 180m^2... Nhưng dần dần tôi phát hiện ra chúng tôi vì thiếu tiền vì gia đình níu giữ, vì tình yêu ràng buộc vì nhiều nguyên nhân thực tế không thể không thỏa hiệp mà buộc phải nói lời tạm biệt với ước mơ nơi xa ở trong lòng. Vậy nên, biểu hiện đầu tiên của trưởng thành chính là biết thông cảm với mọi người.
Biểu hiện thứ hai là cố gắng làm tốt mỗi công việc được giao làm việc chăm chỉ có thể làm đúng việc, nhưng làm việc dụng tâm mới có thể làm được việc. Khi mới bắt đầu, chúng ta đều phải học từ những điều đơn giản nhất, việc mà chúng ta cho là đơn giản chưa chắc chúng ta có thể làm tốt, nhưng việc chúng ta làm tốt thì hầu hết đều khởi nguồn từ những công việc mang ít tính chuyên môn. Nhưng phải biết rằng với một người mới mà nói, bạn phải bắt đầu từ con số 0, sau đó mới có 1,2,3... Những việc ấy luôn phải có người làm, nhưng nên tin rằng tháng ngày khó khăn sẽ qua thôi. Chỉ có trải qua thời kì sinh tồn mới có thể nói chuyện ước mơ. Trước đó bất cứ sự vô vị, dài đằng đẵng hay bóng tối nào cũng đều xứng đáng. Thật vậy, những người hai mươi mấy tuổi phải hạ thấp tư thế của mình xuống một chút, Bạn không phải vô địch thiên hạ, mặc dù có tuổi trẻ, nhưng thiếu kinh nghiệm, làm chút việc bản thân không mong muốn cũng không chết được đâu, đều là trải nghiệm thôi, trạng thái cao không được mà thấp cũng không xong mới là đáng sợ.
Dịch Dương Thiên Tỉ - diễn viên, nghệ sĩ tiêu biểu của thế hệ 10x cho rằng: Chỉ có kỉ luật mới đem lại tự do chân chính. Kỉ luật là việc chúng ta chấp nhận và thực hiện công việc ta phải làm với một tâm thế nghiêm túc. Bởi vì không xã hội thời đại mới không ngừng thay đổi, áp lực cuộc sống ngày càng lớn, yêu cầu nâng cao. Bởi, thế giới này là một đám người trong đêm khuya vẫn không ngừng xoay chuyển với tốc độ cao, một đám người khác tỉnh dậy đã thấy thế giới đổi thay rồi.
Cho nên, thế hệ trẻ ngày nay luôn đau đầu với bài toán lựa chọn. Tốt nghiệp THPT phải chọn ngành học, tốt nghiệp ĐH, phải chọn công việc. Nhưng ít người biết bản thân phù hợp với điều gì để cố gắng không ngừng nghỉ. Mỗi người đều không giống nhau. Đối với tôi mà nói, dành thời gian cho việc lập trình chính là việc có ý nghĩa nhất, vui vẻ nhất. Việc tự quản lý bản thân với tôi mà nói chính là phương cách để đến gần với hình dạng mà tôi muốn trở thành, Vì vậy nên tôi càng tự quản lí bản thân càng thấy hạnh phúc. Nếu bọn họ cảm thấy đời người chỉ có quản lý bản thân viết code thật tốt mới có đường ra , càng quản lý càng đau khổ. Sau đó dựa vào câu "Chịu được khổ trong khổ, mới hơn được người ta" tự mình tẩy não rằng phải chịu khổ nhiều hơn nữa rồi tự sát thì sao. Tôi không thấy mình khổ, tôi rất hạnh phúc. Chúng ta đi tìm đam mê, để không phải tìm kiếm động lực, để không thấy khó khăn và vất vả, để cam tâm tình nguyện cảm nhận hạnh phúc. Đây cũng là lý do vòng phỏng vấn của các công ty lớn như Facebook, Apple rất khó vượt qua. Vì họ tìm những người trẻ hiểu rõ bản thân và coi lý tưởng là cả cuộc đời mình. Những người trẻ tuổi mà anh ta tìm về không đọc chicken soup, bản thân họ chính là chicken soup rồi. Coi học hành là thú vui to nhất, khát vọng bản thân tự tích lũy, đắm chìm trong công việc thực hiện lí tưởng bản thân. Không sợ thất bại, tràn đầy mơ mộng và tự tin rằng bản thân có thể dùng đôi tay để thay đổi thế giới.
Những năm tháng tuổi trẻ dạy chúng ta phải sống thật với chính mình
Thanh xuân là khoảng thời gian chúng ta nỗ lực tìm kiếm, đối diện với bản thân để tìm thấy chính mình. Khi đó, chúng ta sẽ giải quyết được hầu hết các vấn đề xảy đến. Vì chúng ta hiểu nguyên nhân, thành thật trước thực trạng và nỗ lực tìm kiếm giải pháp. Chúng ta sẽ không rơi vào bi kịch thành công ngẫu nhiên. Thành công ngẫu nhiên sẽ giống như dây mìn nhỏ trên con đường sai lầm, sẽ nổ tanh tách hủy hoại cả cuộc hành trình. Vì chúng ta sống thật và hành động để giải quyết tận gốc vấn đề.
Và chúng ta đều giải quyết được vấn đề, vì người có cố gắng luôn có đường để đi.
Có thể trước khi trở nên tin tưởng và sự tự tin toát ra từ phong thái thì bạn sẽ gặp không ít khó khăn. Bạn sẽ nghi ngờ con đường mình đi, thậm chí nghi ngờ sự cố gắng của mình. Nhưng nếu đây là sự lựa chọn của bạn, bạn hãy tiếp tục kiên trì một chút. Có thể trên đời này không có sự lựa chọn tốt nhất. Sau khi lựa chọn theo tâm nguyện của mình, để chứng minh sự lựa chọn ấy, bạn sẽ cố hết sức biến nó thành con đường thuộc về riêng cuộc đời mình. Điều này là bình thường, vì đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, chẳng ai biết đáp án tốt nhất cho ta, ngay cả chính ta. Điều chúng ta có thể làm là biến lựa chọn chúng ta đã chọn thành phương án tốt nhất.
Tuy nhiên hãy giữ cân bằng cuộc sống và lắng nghe chính bản thân mình. Chúng ta cần phải trở thành người tốt hơn, nhưng trở thành người tốt hơn không có nghĩa là hi sinh tất cả mọi niềm vui và dáng vẻ vốn có của mình. Người khác thành công khi trở thành TIKTOKER hay VLOGGER, ngành Marketing đang rất hot không có nghĩa là bản thân ta phù hợp với nó. Cách duy nhất để giúp bản thân là tự mình giúp mình. Trong nhiều năm của đời người, sự giúp đỡ của người khác thực sự rất ít, bản thân mình nên tự gánh vác, buộc phải một mình gánh vác. Đây không phải việc dễ dàng vì chúng ta phải hi sinh thời gian và công sức, ngược lại, cho đi thì mới nhận lại, làm việc thì mới đạt thành quả. Trước khi đắn đo được mất, hãy đừng hạn chế bản thân mà cứ thử đi đã. Con người cả đời này thực ra đều có được và có mất, bây giờ tôi hi sinh thời gian, sau này nó sẽ bù đắp cho tôi nhiều hơn. Vì chúng ta còn trẻ nên vốn liếng giá trị nhất chính là thời gian và sức khỏe, còn sự cố gắng sẽ biến thành phương thức hiện thực hóa ước mơ. Việc bạn yêu thích không hẳn đã làm tốt. Nhưng việc bạn có thể làm tốt chắc chắn không phải việc bạn ghét.
Đặc biệt, đừng dành quá nhiều nguồn lực đi săm soi cuộc sống của người khác, cũng đừng hi vọng quá nhiều vào những điều chưa xảy ra. Chúng ta cũng có một hiểu lầm khác nữa, chính là "yêu thích" thần thoại, quá mức tôn sùng những người biến thú vui thành công việc, cảm thấy cuộc đời họ bằng phẳng suôn sẻ, vạn sự như ý, cảm thấy rằng chỉ cần làm việc mình yêu thích có nghĩa là không có áp lực, không gặp bế tắc, không có phiền não. Ngay kể cả khi ta làm những việc mà bản thân cho là thích, là phù hợp, thì ta vẫn sẽ stress. Cũng rất có thể khi ta trải qua cuộc sống lý tưởng ta mơ từ 10 năm về trước cũng chẳng vui vẻ và thích thú gì. Dẫu vậy, ít nhất ta cũng nhận ra, cuộc sống đều cần điều chỉnh. Năng khiếu có giỏi đến đâu mà không có ý chí thì những việc từng thích cũng sẽ sụp đổ. Cứ làm, cứ làm rồi không thích nữa, thật sự là một việc vô cùng bi kịch.
Và sau cùng, ta mới học được bài học đắt giá: Kiên Trì
Cuộc sống này không hề dễ dàng, nhưng sẽ dễ thở hơn nhiều nếu ta sống với một tâm thế khác. Ta ngừng than phiền và duy trì suy nghĩ tích cực, ta ngừng tốn thời gian vô bổ mà tự học thêm nhiều kiến thức mới. Vì thời gian cứ trôi và vấn đề vẫn nằm đó ngay cả khi ta kiệt sức. Nhiều lúc là vậy đấy, khi bạn đang than phiền một việc nào đó, cũng là lúc mất đi nhiều thứ quan trọng hơn. Công việc không nên làm qua loa càng không nên có những cảm xúc hay tâm trạng tiêu cực.
Tiêu cực không đưa cho chúng ta giải pháp, mà còn từng bước từng bước đẩy ta vào vực sâu mang tên: mệnh tâm lý đổ lỗi. Đây là tầng nhận thức thấp nhất, vì nhận thức từ chối nhận trách nhiệm nên không tìm nguyên nhân để đề giải pháp nên chỉ quanh quẩn tại chỗ. Cho dù tôi hiểu rõ khoảng cách giàu nghèo, nhưng vẫn tin cố gắng cho tương lai là điều rất có ý nghĩa. Cho dù tôi hiểu năng khiếu khác nhau, nhưng vẫn chấp nhận theo đuổi việc mình thích. Cho dù tôi hiểu rõ giỏi phô ra kém đậy lại, nhưng vẫn không sợ hãi bất cứ kết quả xấu hay sự thất vọng nào. Trong hoàn cảnh này điều nên làm là dũng cảm. Thời buổi này, sống được với sức sống và khả năng thực hiện của bạn luôn là phẩm chất đáng quý. Khi còn trẻ, nếu việc gì cũng phải nghĩ kĩ càng rồi mới hành động, rất có thể rất nhiều việc đều không thực hiện được. Con người luôn là vậy, từ trường học cho tới xã hội thực tế, không sợ trưởng thành, chỉ mong trong quá trình trưởng thành ấy luôn giữ vững trái tim sáng chói và nhiệt tình.
Một số bệnh người trẻ hay gặp là mơ hồ, sợ hãi, đều bắt nguồn từ tâm lý lo xa. Mà chúng ta đều biết, những người lo lắng quá nhiều thì thường không làm được việc gì cả. Tập trung vào hiện tại, không nghĩ ngợi mông lung quá nhiều, không quá mức lo lắng, lại khiến mỗi ngày trong tương lại đều nở đầy hoa trên gấm.
Vì cuộc đời chúng ta là bộ phim điện ảnh chỉ chiếu một lần, không có nút tua lại hay replay. Lựa chọn tốt nhất mà con người bé nhỏ có thể thực hiện giữa cuộc đời khó khăn này là: sống hết mình trong từng phút giây. Bạn phải tin rằng, nếu thời gian có thể quay trở lại, việc nhiều người muốn làm nhất lại thực sự chỉ là sống tốt từng giây từng phút hồi đó mà thôi.
Vì đó là hành trình sống cho chính mình, khẳng định chính mình và yêu thương chính mình. Hạnh phúc lớn nhất của đời người chính là thật lòng khẳng định được bản thân. Tất nhiên, tính chất mỗi sự kiện đều khác nhau. Nhưng cho dù có là những chuyện khiến người ta luôn cảm thấy bó tay bất lực như là tình yêu, nhưng chí ít cũng có 30% bản thân kiểm soát được. Có thể chúng ta không kiểm soát được 70% thời vận kia, nhưng chí ít có thể kiểm soát tốt 30% trong tay mình. Hãy chủ động giành lấy cơ hội và nỗ lực hết mình, vì bạn chỉ lo lắng khi không làm gì cả, chỉ bất lực khi lười biếng. Cảm giác bất lực của chúng ta không xuất phát từ cuộc sống, mà đến từ tâm lý lười suy nghĩ, lười thay đổi, lười tu bổ.
Cuối cùng, chúng ta đều sẽ thấy biết ơn vì tất cả trải nghiệm đã xảy đến, để chúng ta học được những điều mới, để ta sống tốt hơn. Cô chưa từng trải qua giây phút đó, làm sao biết được con đường đó đã từng là tốt nhất đối với cô, chính vì sự trải nghiệm đó tôi mới phải bung nở rực rỡ hơn nữa. Rồi khi giá trị ta tạo ra tăng lên về chất lượng, những bài toán đơn giản hơn sẽ tự động được giải. Mỗi lý do tiêu tiền thực ra là động lực để kiếm tiền. Mỗi lần nâng cao level tiêu tiền thực ra đều là nâng cao tầm cố gắng của bản thân.
Thay lời kết:
Chúng ta đang sống trong một thời đại chưa từng có với một tốc độ chưa từng có. Rõ ràng, cuộc sống đem đến áp lực và những bài toán không ai biết lời giải. Tuy nhiên, đó cũng không phải là điều gì quá mới. Vì chúng ta được ưu ái sinh ra trong thời đại này nên được trang bị những hành trang cần thiết, chúng ta chỉ cần thêm một chút ý chí, lòng kiên trì để tìm thấy mình là ai, sứ mệnh của mình là gì và hết lòng với cuộc đời đã may mắn sinh ra và ban tặng cho ta thật nhiều cơ hội.
-----------------------------------------------------------------------------------
Review & Design: Ngọc Anh - BookademyTheo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Cuộc sống thật là sự kế thừa. Tôi từng nghĩ sinh ra càng trễ thì càng có lợi nhỉ? Vì những thắc mắc, sai lầm, cơ hội những người đi trước đã trải qua rồi, chúng ta chỉ cần biết quá trình họ trải nghiệm thế nào và lấy đó mà học theo, xem nó như là trải nghiệm của bản thân là được.
Chính vì thế mà thế giới sách mới ngày càng phong phú, là người hay lội trong vũ trụ ấy, tôi đã va phải một quyển Self-help “Kiên Trì Ắt Được Đền Đáp”, tôi nghĩ chẳng dễ gì đưa ra khẳng định đó nếu chính tác giả không trải qua, không chứng kiến một ai đó hay chính mình từng kiên trì thế nào. Đấy có lẽ là bài học rút ra trên đường đời của họ, việc của mình là nên áp dụng cho cuộc đời mình như thế nào, thoáng qua tựa sách đã khiến tôi như được nghe du dương đâu đó trong ca dao cũng nói:
"Ai ơi đã quyết thì hành
Đã đan thì lận tròn vành mới thôi."
Vì thế muốn hiểu thử họ kiên trì để đạt được gì và làm sao để giữ sự kiên trì đó nên đã mở cánh cửa quyển sách này.
Cuốn sách không thuộc dạng phương pháp bao gồm nhiều luận điểm và diễn giải ra nhưng là tập hợp nhiều câu chuyện của nhiều tác giả khác nhau như Vãn Tình, Lý Thượng Long, Tuệ Tuệ, Tiêu Tiêu Y Phàm… mỗi câu chuyện là một bài học, như một người bạn đồng hành tha hồ để độc giả lựa chọn và tâm sự với một người bạn muốn; hay là một cuốn sách chữa lành khi bạn bị thương ở đâu hãy mở ra bất kỳ một câu chuyện, bạn sẽ thấy đâu đó bạn thân mình trong đó, thấy được những lời an ủi và đôi khi biết được đâu đó trên thế giới này lại có những câu chuyện, những con người còn tiêu cực, bất hạnh hơn mình.
Dạo đầu quyển sách sẽ là những câu chuyện rất thực tế. Tôi hỏi bạn: Nếu sinh ra trong gia đình với người cha mù và người mẹ bị câm cùng với đứa em thiểu năng trí tuệ và bạn lại may mắn vì hoàn toàn bình thường và còn thông minh nữa thì bạn có nghĩ bạn thật sự may mắn? Câu chuyện của Vãn Thanh về người thanh niên L với một cuộc đời nhỏ nào đó không ngờ nhưng vẫn tồn tại trên đời. L nhờ học giỏi nên làm gia sư cho đám trẻ trong xóm, thi thoảng còn chăm trẻ giúp họ để phụ giúp gia đình.
Đến năm L thi đại học, một người tài giỏi vậy thì ai cũng nghĩ sẽ kết quả tốt thôi nhưng điều không ngờ lại thành thật. L không đạt điểm cao như tưởng tượng, chỉ qua điểm sàn. Với mong đợi anh được điểm cao sẽ có nhiều trường ĐH mời anh học, tặng quà và miễn giảm nhiều thứ nhưng cánh cửa đó đã đóng sập, đóng hết tia hy vọng của anh và của gia đình. Mấy năm sau, nghe phong phanh mới biết năm đó có đợt không khí lạnh tràn về, vậy mà đêm trước ngày thi em L còn dội một gáo nước lạnh vào người anh, hôm sau thì L lên cơn sốt làm được nửa bài thi đã ngất. Hoàn cảnh ấy anh như đứng trước bờ vực ngỡ cả thế giới quay lưng với mình. Tâm trạng tiêu cực, chán nản sẽ bao quanh lấy L? Không. Anh vẫn vào đại học - một ngôi trường bình thường, học phí năm đầu anh đi chạy vay mượn mọi người trong xóm, tới năm 2 thì anh tự đi làm thêm để kiếm.
Nhiều năm sau này gặp lại, L và gia đình đã có cuộc sống khá giả. Theo lời của vợ L thì lên năm 2 biết nhà mình vẫn còn cần nhiều tiền nên anh cùng vài người bạn phát triển phần mềm, bán cũng được 30 vạn đô-la, sau khi kiếm được khoản tiền đó anh không dừng lại, lao đầu vào công việc mới, viết kế hoạch ngày đêm, nắng gắt hay giá buốt vẫn làm. Vãn Thanh kể về chàng thanh niên với hoàn cảnh ngặt nghèo thế nhưng con đường anh đi, kết quả anh có được lại rất vinh quang. L như tấm gương phản chiếu lại chúng ta, nếu đứng trước bờ vực như L bạn sẽ đối xử sao với cuộc đời mình? L cho tôi thấy dù khổ nạn vẫn không hề chán nản, không than phiền, không sợ tối tăm, một lòng đem sự cố gắng bản thân để đổi lấy hôm nay. Anh không nghèo mà mong manh dễ vỡ, chưa từng oán trời, oán người vì khổ, vì đối với anh: Người có cố gắng luôn có đường để đi.
Một bài học về sự cố gắng và không từ bỏ. Cuộc đời không công bằng nhưng cuộc sống rất công bằng, “ Không ai có thể quyết định xuất thân của mình, nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta không thể thay đổi cuộc đời mình” chỉ cần “Bạn là người không từ bỏ thì sẽ luôn có đường để đi”
Tôi còn nhớ mãi một câu trong câu chuyện của Lão Sửu nói: “ Con người cả đời này thực ra điều có được có mất, bây giờ tôi hy sinh thời gian, sau này nó sẽ bù đắp cho tôi nhiều hơn.” Và chuyện là một người sư huynh của Lão Sửu là nhân chứng sống cho câu nói đó.
Anh được gọi là Anh Vũ nghĩa là anh của vũ trụ vì anh quá lớn mạnh; mạnh vì anh đa tài, tài không phải tài thiên văn, địa lý mà tài sửa máy tính của anh. Thời nổi lên Internet, thiết bị điện tử thì nắm kĩ thuật trong tay là như nắm cả thế giới. Anh là kiểu từ ứng dụng, phần mềm hỏng qua tay anh thì đều trơn láng, nghe như thiên tài bẩm sinh ấy vì lúc đấy tất cả đều được học chung qua 1 cuốn sách gọi là “Ứng dụng cơ bản của máy tính” vậy mà anh lại tạo được khác biệt với mọi người.
Nhưng thiên tài như anh lại là đúng như Thomas Edison nói: “Thiên tài chỉ có 1% năng khiếu bẩm sinh còn 99% là do khổ luyện.” Người khác thì ngủ tới chín giờ, anh ấy sáu giờ đã dậy mở máy tính, có lúc thậm chí còn thức xuyên đêm. Người khác dùng thời gian ngoài giờ lên lớp tụ tập, tán gẫu, anh thì lại vùi đầu ở thư viện tìm sách vở hoặc vò đầu trong phòng máy. Harvard có một lý luận nổi tiếng: sự khác biệt của con người nằm ở chỗ dùng thời gian rảnh rỗi thế nào, vận mệnh của một người được quyết định trong khoảng thời gian 8 giờ tối đến 10 giờ tối. Và anh đã chứng minh được lý luận ấy.
Còn có câu chuyện rất hay bắt gặp trong đời của Triệu Hiểu Ly như sau: một cô gái mới ra trường, có hai con đường trước mắt để cô lựa chọn; một là làm cơ quan nhà nước do bố sắp xếp; hai là tự cầm bằng tốt nghiệp và chứng chỉ kế toán tới thị trường nhân lực tìm việc.
Hai ngã rẽ quen thuộc với các thanh niên mới ra trường chúng ta. Bạn sẽ chọn an nhàn hay thử thách? Nhiều người sẽ chọn an nhàn và chọn phương án một vì thấy cuộc đời sống vậy là đủ rồi, không cần quá xô bồ, chèo lội làm chi. Không phê phán gì, mỗi người có một quan điểm khác nhau, miễn sau cuối cùng họ tìm được bến hạnh phúc là được.
Nhưng bạn là tuýp hai, kiểu muốn lăn lộn, thách thức. Bạn muốn tự lập, muốn đạt được thành tựu và muốn được công nhận. Và ra đời bạn nhận được nhiều điều, không ai tốt với bạn như ba mẹ ở nhà; cuộc đời bạn toàn tắm nước nóng, ngoài đời thì người khác dội cho bán vài gáo nước lạnh.
Cô gái trong câu chuyện của Hiểu Ly cũng chọn con đường 2, quả thật không dễ dàng gì. Dù được nhận vào làm ngay nhưng thái độ, tác phong không phù hợp nên bị đuổi việc, thành kẻ thất nghiệp khiến bố mẹ không tin tưởng vào quyết định của cô, mâu thuẫn gia đình phát sinh, nên cô phải mau chóng tìm công việc khác. Tìm được việc ở một xưởng tủ lạnh, nhưng lương bổng không khá khẩm lắm, thế nên cô nghĩ ra cách làm thêm ngoài giờ bằng cách bày hàng bán ở các miếu, đền; bán hàng đã vất vả còn bị đô thị dòm ngó đã vậy việc này còn bị Giám đốc bộ phận phát hiện; cô bị rầy một trận vì có thời gian sao không nâng cao chuyên môn mà đi kiếm vài đồng đó… Con đường cô chọn cũng không mấy gì dễ dàng.
Thật sự thì rất khó để nói đâu là con đường tốt nhất, có lúc chúng ta sẽ nghĩ lại nếu giờ chọn con đường kia thì sao nhỉ? Cuộc đời này sẽ không có lựa chọn tốt nhất, chỉ có sau khi lựa chọn theo tâm nguyện của mình, cố gắng hết sức chứng minh lựa chọn ấy biến nó thành con đường thuộc về cuộc đời mình mới là điều tốt nhất thôi.
“Bạn sẽ nghi ngờ con đường mình đi thậm chí nghi ngờ sự cố gắng của mình. Nhưng nếu đây là lựa chọn của bạn, hãy tiếp tục kiên trì một chút.”
Từng mẩu chuyện nhỏ thế thôi nhưng mang đến cho tôi cũng như những độc giả khác rất nhiều cái suy khác nhau: nhận thức mới, sự đồng cảm, và nhất là tinh thần kiên trì, động lực cũng như quyết tâm, nỗ lực trong cuộc sống.
Như đã nói từ đầu, mỗi lần mở ra đọc một câu chuyện sẽ là những lần được an ủi rất khác. Sách là cầu nối để bạn trò chuyện với tác giả, một người tiền bối từng trải mà bạn không có cơ hội gặp mặt.
Tôi không biết bạn là ai, đến từ đâu hay làm gì nhưng nếu bạn đang mệt mỏi vì cuộc sống, thiếu động lực, muốn buông xuôi thì tôi khuyên bạn nên đọc ngay ‘Kiên trì ắt được đền đáp’, chắc chắn bạn sẽ tìm ra cách giải cho tình trạng bản thân bây giờ.
Mong bạn tìm được câu trả lời, được chữa lành, được học hỏi dù chỉ là một điều nhỏ gì đó từ các tác giả. Còn đối với tôi, tôi biết một điều là chỉ cần tôi không ngừng cố gắng thì tôi sẽ đạt được điều mình muốn. Và tặng bạn: “Cho dù bạn đang trải qua điều gì mong bạn đừng dễ dàng từ bỏ. Bởi vì chưa từng có sự kiên trì nào bị phụ lòng cả.”