Rất nhiều người cho rằng thành công mà người khác có được đều nhờ vào may mắn, nhưng thực ra, may mắn chỉ xuất hiện khi họ biết nỗ lực. Cho dù là nhà văn, nhạc sĩ, họa sĩ hay là vận động viên...Để có thể trở thành bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó, họ đều phải trải qua quá trình rèn luyện ít nhất mười nghìn giờ đồng hồ. Nói theo cách khác, thành công và tài năng bẩm sinh có mối liên quan mật thiết. Tuy nhiên thành công không bao giờ có đường tắt. Có những ngả đường bạn buộc phải rẽ dù đó không phải là con đường ngắn nhất. Có những thất bại bạn buộc phải trải qua bởi đó là cơ hội để bạn học cách trưởng thành.
Thông qua những câu chuyện đời thường đầy cảm xúc, triết lý cuộc sống được lồng ghép vào trong Không Sợ Đường Dài Vạn Dặm, Chỉ Sợ Bản Thân Đầu Hàng để nói với tất cả mọi người rằng chúng ta là những người hùng không thể quật ngã bởi những nỗi đau, những thách thức của đời mình.
Cuốn sách với bố cục sáu chương, tác giả đưa đến cho người đọc những câu chuyện đầy cảm xúc, những bài học về cuộc sống mà bản thân mỗi người chẳng may đánh mất đi do những bộn bề trong thế giới hiện đại ngày nay. Từ đó, tạo nên những điều đẹp đẽ trong cuộc đời, những điều bình yên mà khi nghĩ đến, ta có thể nở nụ cười để tận hưởng cuộc sống chính mình.
Chương 1: Không sợ vạn người cản trở, chỉ sợ bản thân đầu hàng
Trong chương này, người đọc sẽ thấy được những điều mà chúng ta thường xuyên gặp phải như trải qua cảm giác cô đơn, cảm thấy mình lạc lõng trong cuộc sống; điều không may cứ luôn xảy đến với mình; hay sống trong những ngày tháng dồn dập, bộn bề trong công việc, trong cuộc sống. Bạn cũng sẽ biết được những chuyện trên đời này mà khiến bạn bận tâm, suy tư, lo lắng thật ra chỉ là những điều nhỏ nhặt... Những câu chuyện về cuộc sống của chính tác giả, của con người rất thường xung quanh được thể hiện từ đó nói lên những triết lý ý nghĩa cuộc sống: Những điều ở trên mà chẳng may bạn có gặp phải, tất cả đều chỉ giống như câu trả lời mà cuộc đời này dành cho bạn. Vì vậy, hãy học cách để nghe câu trả lời đó thật dễ dàng và vui vẻ.
Cảm ơn bản thân đã vượt qua nỗi cô đơn.
Bạn sẽ thấy nỗi cô đơn luôn xuất hiện khi bạn gắn bó với điều gì đó qua lâu. Sự kiên trì là một việc như vậy. Vì vậy mà mọi người luôn tìm kiếm những con đường tắt để không phải trải qua cô đơn quá lâu. Chỉ cần có đường tắt, chúng ta ắt hẳn sẽ lựa chọn nó đầu tiên. Hơn nữa, vì sẽ bị xem là một kẻ “ngốc nghếch” nếu đi đường dài, nên đi đường tắt sẽ thấy bản thân mình thông minh hơn. Nhưng chỉ khi đã trải qua tất cả, mọi người mới nhận ra con đường mình coi là ngốc nghếch ấy mới là con đường dẫn đến nơi cần đến. Kỳ thực, chẳng có thành công nào đạt được từ việc đi những con đường tắt, cách duy nhất chính là đương đầu và tiến lên.
Trong cuốn sách Những kẻ xuất chúng của Malcolm Gladwell mà tác giả đề cập, bạn sẽ biết rằng: Thiên tài trong mắt mọi người sở dĩ trác việt phi phàm không phải vì bẩm sinh xuất chúng, mà là nhờ sự cố gắng liên tục không ngừng nghỉ. Mười nghìn giờ đồng hồ rèn luyện là điều kiện bắt buộc để bất kỳ ai trở thành người xuất chúng.
Bạn cũng sẽ thấy xung quanh, sẽ có kiểu người đọc cả nghìn câu chuyện hạt giống tâm hồn, lúc nào cũng hò hét khẩu hiệu khích lệ ý chí, nhưng đến lượt mình thì luôn nhụt chí và tự bào chữa rằng: “Nếu cố gắng thì tôi đã là người thành công rồi.” Họ sống một cách vội vã, cố gắng ở chỗ này, chỗ kia trong thời gian dài nhưng không thể tạo ra dòng suối mà mình mong ước. Cho dù bạn kiên trì và cô đơn rất lâu cũng không hẳn là sẽ tạo được dòng suối trong mát ấy, nhưng chỉ cần có kiên trì thì cuộc đời đã trở nên ý nghĩa hơn rồi.
Chương 2: Cảm ơn hôm qua và hôm nay, những gì tốt đẹp hơn đang chờ đón chúng ta ở ngày mai
Bạn đã từng tuyệt vọng? Bạn từng nghĩ mình sẽ không bao giờ hạnh phúc? Vậy bạn có nghĩ, giữa hai trạng thái này, có mối liên hệ với nhau không? Thông qua câu chuyện của nhân vật Hạ Tiểu Tử, cô đồng nghiệp của tác giả, bạn có thể sẽ thấy rằng: Từng tuyệt vọng mới có thể nắm chắc hạnh phúc trong tay.
Nếu như bạn không tìm thấy được tình yêu thương giữa những người thân yêu của mình. Vậy hãy đọc câu chuyện của Hạ Tiểu Tử trong cuốn sách này, bạn có thể nhìn thấy chính mình trong đó: Một người nghĩ mình bất hạnh trong tình yêu thương của cha mẹ. Yêu thương, vẫn có, vốn dĩ đã có rồi. Có lẽ, chỉ là cách thể hiện không đúng, hoặc hiểu nhầm mà thôi. Có lẽ, rất nhiều người, rất nhiều việc đều là do chính chúng ta hiểu nhầm mất rồi. Chúng ta thường hay đắm mình trong hạnh phúc mà không biết rằng đó chính là hạnh phúc. Chúng ta thường phải trải qua tuyệt vọng mới có thể nắm chắc hạnh phúc trong tay.
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là có thể yên lòng mà ngủ say, hạnh phúc và hưởng thụ tình yêu thương vô tận của bố mẹ, hạnh phúc là trành đầy tự tin trước mặt người khác.
Tôi nhớ bạn, trong mỗi đêm đương say giấc nồng. Bạn hãy nghĩ đến những người mà trong cuộc đời này cho bạn, để bạn được ở bên vui vẻ, hạnh phúc. Bởi chúng ta chỉ có duyên đời này mà thôi, kiếp sau chúng ta sẽ không còn được gặp lại nhau nữa. Trong cuộc đời chỉ có một này, hãy yêu người mà bạn muốn yêu, hãy làm điều mà bạn muốn làm, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất. Nhân khi cuộc đời vẫn còn tươi đẹp, hãy yêu thương cha mẹ, con cái hết mình. Để đến cuối cùng, cho dù chúng ta ở lại trong hồi ức hay biến mất cùng tháng năm, chúng ta cũng đã từng được gặp nhau, được vui cười, sưởi ấm cho nhau.
Bạn vẫn chỉ là một người lạ với chính mình mà thôi.
Cả cuộc đời chúng ta đều dành để hiểu về người khác, nhưng bộ não cũng có giới hạn về lượng thông tin ta tiếp nhận. Thế nên, chúng ta chỉ tiến hành tìm hiểu kỹ hơn về những người quan trọng trong cuộc đời như người thân, bạn bè, thần tượng… Còn người khác, chúng ta chỉ hiểu qua loa đại khái để dành chỗ trống tiếp tục làm quen những người mới. Vì vậy, gắn mác đã trở thành một cách hiệu quả để tiết kiệm bộ nhớ.
Cũng giống như việc trên thế giới này có đủ loại màu sắc, có đủ loại nhiệt độ, mùi vị, thì chúng ta cũng sẽ có đủ loại người. Cho dù là một người đơn giản, một cái nhãn cũng chưa chắc có thể thể hiện hết được. Điều này có nghĩa, thật kỳ cục và thiếu thuyết phục nếu bạn gắn mác lên những người mà bạn chỉ kịp tiếp xúc trong một khoảnh khắc.
Người trẻ bây giờ là thế hệ chủ động xé bỏ những cái mác mà người khác dán lên mình, đồng thời họ cũng chủ động gắn mác lên cho chính mình. Chúng ta liên tục đeo đuổi sự công nhận của người khác, cũng như luôn có người áp đặt tư tưởng của mình lên bản thân. Bởi vậy mà chúng ta bị ảnh hưởng, rồi lặng lẽ cất hết những cảm nhận thực sự của chính mình đi. Họ sẽ lấy danh nghĩa tình thân, lấy danh nghĩa tình bạn, lấy danh nghĩa tình yêu hoặc là lấy danh nghĩa đối nhân xử thế để ràng buộc bạn.
Bỗng một ngày bạn bừng tình mà tức giận đến điên cuồng, còn mọi người xung quanh lại hời hợt hỏi bạn: “Có cần thiết phải thế không? Cái anh này làm sao thế nhỉ?” Vậy, bạn muốn sống theo cách mà mọi người nghĩ, theo cái mác mà mọi người gán cho bạn hay bạn muốn sống theo chính cảm nhận thực của mình, làm chủ cuộc sống? Chỉ khi con người thực sự thấu hiểu được bản thân, hiểu rõ sở thích, mơ ước, thói quen và hiểu được mình thực sự muốn gì, thì mới biết được những cái mác mà người khác dán lên mình có phù hợp hay không. Vì vậy, mỗi người vẫn còn là những người xa lạ với chính mình mà cần phải thấu hiểu nhiều hơn để từ đó xác định được cái nhãn nào là đúng với mình và xé bỏ những cái nhãn lầm tưởng.
Tôi muốn kêu gọi tất cả mọi người trong thành phố này cũng vỗ tay cho bạn.
Câu chuyện về A Thiến, cô gái trẻ vượt lên khó khăn của mình mà sống ý nghĩa cho cuộc đời. Cho dù, được nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ mọi người trong cuộc sống của mình, nhưng chính sự kiên cường và ý chí để sống đẹp của cô với những gì mà cuộc đời đem đến để có thể thoải mái và vui vẻ sống theo cảm xúc của mình.
Nếu như bạn còn băn khoăn, lao tâm khổ tứ tính toán sẵn cả trăm quá trình và kết quả cho một việc gì đó, rất có khả năng cuộc sống sẽ cho bạn câu trả lời thứ một trăm lẻ một mà bạn có vắt cạn trí óc cũng không thể ngờ nổi. Nó sẽ khiến bạn nếm trải hết những đắng cay ngọt bùi một cách kỳ diệu. Có thể chấp nhận và chịu trách nhiệm với cái tôi chưa hoàn thiện của mình mới là việc bắt buộc phải rèn luyện trong đời người. Và chỉ như vậy thôi, bạn cũng sẽ nhận được sự ủng hộ, vỗ tay của mọi người.
Chương 3: Khi chúng ta tạm biệt thuở thiếu thời
Cuộc đời của mỗi người không thể thiếu đi những câu chuyện tình, những cảm xúc mà khi ta nhìn thấy ai đó như nhìn thấy cả cuộc đời mình. Bạn sẽ nhận ra người nói yêu ta không hề ít, người nói thích ta cũng rất nhiều, nhưng người cuối cùng ở lại bên ta mới là người đúng đắn nhất.
Câu chuyện tình của A Sở, A Ly hay của chính tác giả với cô nàng A Hoan, sẽ cho thấy trong cuộc đời, bạn sẽ gặp được người là duy nhất, là ký ức đẹp trong cuộc đời, là sự lựa chọn của mình. Mỗi người sẽ có câu chuyện của riêng mình và mỗi câu chuyện đều mang đến thông điệp đầy ý nghĩa.
Câu chuyện của A Sở, người đọc sẽ thấy rằng: Tình yêu là trước khi gặp được bạn tôi đã vẽ ra trong đầu rất nhiều tiêu chuẩn như chiều cao ít nhất là bao nhiêu, ngoại hình như thế nào, hoàn cảnh gia đình ra làm sao… Gặp được rồi mới nhận ra rằng đó không phải điều quan trọng. Quan trọng nhất là bạn. Bạn là tất cả tiêu chuẩn của tôi. Bạn là người mà cả đời này tôi luôn mong đợi.
Câu chuyện của A Ly, khi cuộc đời cho bạn sự lựa chọn, bạn sẽ lấy đâu là tiêu chí để quyết định. Những gì bạn nhìn thấy, hay những gì bạn cảm nhận. Tất cả phụ thuộc vào bạn, không ai có thể thay thế và cũng đừng để ai thay mình quyết định. Bởi nếu làm vậy, bạn rất có thể sẽ đánh mất điều quý giá nhất trong đời mình và không bao giờ gặp lại.
Câu chuyện của Tiêu Tân, tác giả với A Hoan: Sau mỗi cuộc tình, chúng ta đều trưởng thành lên, chúng ta đều như biến thành một con người khác- là chính mình ngày một tốt lên, là chính mình ngày một nghiêm túc với tình yêu.
Chương 4: Đừng sợ sống một mình.
Nếu như chúng ta trẻ mãi không già.
Già đi là một trong những quy luật của cuộc đời, ta sẽ dần nhìn thấy những người xung quanh, nhất là những người chúng ta yêu thương già đi. Họ dần dần để ta một mình trong cuộc sống này, mỗi người sẽ phải học cách đối diện một mình, chịu đựng một mình. Nhưng trước khi phải đối diện với điều này, khi còn có thể, hãy tận hưởng những giây phút hạnh phúc bên gia đình, người thân của mình.
Chúng ta càng trưởng thành khi càng xa rời bố mẹ. Chúng ta cần tới những cuộc xã giao, cần chăm cho cho gia đình nhỏ của mình. Chúng ta lúc nào cũng có việc riêng của bản thân mà quên mất phải yêu thương bố mẹ. Chúng ta sẽ thấy, cách nói chuyện của hai thế hệ là bức ngăn cách giữa ta và bố mẹ. Có lẽ sẽ thật tốt biết bao khi ta không nhìn thấy bố mẹ già đi, ta có thể hành xử như một đứa trẻ khi ở được ở bên.
Nếu như đau thương có thể nhìn thấy được.
Nếu như trên đời này có ai đó chụp lại những khoảnh khắc mà chúng ta phải khóc thì có lẽ khi nhìn lại, ta có thể thấy rằng niềm đau thương của mình như được cảm thông vậy.
Xã hội của chúng ta quá tôn sùng năng lượng tích cực khiến cho mỗi một con người đều phải thể hiện ra rằng mình rất mạnh mẽ, cuộc đời rất đẹp. Nhưng, người quá hoàn hảo trong cuộc sống thực lại vô cùng đáng sợ. Tại sao bạn không khóc một lần? Nước mắt không thể hiện sự yếu đuối, nước mắt lấy đi đau thương để một người có thể tiếp tục dũng cảm đối diện với cuộc đời. Sau khi rơi lệ, chúng ta vẫn còn bản thân kiên cường của chúng ta. Vì vậy, đừng quên khóc một cách thoải mái khi ta muốn.
Chương 5: Nếu thật lòng thì bạn đã thua rồi, nhưng tôi vẫn chấp nhận làm một người thật lòng.
Khi không có tiền, mọi thứ đều chỉ là trống rỗng.
Bạn phải thật lòng công nhận chức năng của tiền. Tiền không những có thể khiến bạn không phải chết đói mà còn có thể bảo vệ sự tự do của bạn. Phản ứng của một người khi đối mặt với tiền thật đến mức tàn khốc mới là lúc bộc lộ tình cảm thực sự. Ngay cả tình yêu thuần túy nhất cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tiền rất thực. Hóa ra phí sưởi ấm vào mùa đông lại cao như thế, hóa ra củi gạo mắm muối lại đắt như thế, hóa ra nước rửa bạn lại lạnh, hóa ra đi xe buýt chỉ vì không nỡ bỏ tiền gọi xe. Bạn sẽ thấy tiền chắc chắn không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì chắc chắn không làm gì được.
Trong tất cả những lời từ biệt, tôi thích câu “ngày mai gặp lại” nhất. Chúng ta vẫn thường hẹn hò nhau: “Hôm nào tụ tập cái nhỉ”, “Có thời gian thì ăn một bữa nhé”. Câu trả lời của đối phương cũng luôn là “được thôi”, “ừ ừ”. Nhưng, “hôm nào” vẫn mãi mãi xa vời chẳng biết là bao giờ. Đây có thể là cách mà chúng ta hay dùng để duy trì những mối quan hệ trong cuộc sống. Có thể rất xa vời, nhưng lại không thể thật lòng mà từ chối hay dần dần mà buông bỏ. Chính vì vậy, với những người bạn lâu năm, bạn sẽ dần nhận thấy mọi lời hứa hẹn cũng sẽ chỉ là cái trước mặt, liệu “lần sau” ấy hay “ hôm nào” có thật sự đến, có khi đó chính là lần này, lần mà tôi và bạn nói chuyện với nhau.
Chương 6: Cuộc sống của người trưởng thành ngoại trừ dễ lên cân thì chẳng có gì là dễ dàng cả.
Mọi món nợ đều là sự phát hiện muộn màng

Thời gian không giống một tên trộm nhưng lại là một tên trộm, nó trộm hết những tình cảm có thể cứu vãn, trộm hết những cuộc nói chuyện vốn có thể thuận lợi, trộm hết tất cả những lựa chọn trong đời chúng ta.
Không quen biết nhau thì sẽ không mang nợ.
Thương Ương Gia Thố
Cuộc sống mà chúng ta gặp phải đều là những cánh cửa hẹp đối với bạn. Nhưng dù biết chắc cửa mở ra không phải một con đường rộng rãi, chúng ta vẫn phải vượt qua một con đường rất dài rất tối rất xa để tìm đến chút ánh sáng nhỏ nhoi. Vì vậy, dù chúng ta không phải siêu nhân nhưng vẫn cố gắng sống trên thế giới này, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ vĩ đại rồi.
Cuối cùng chúng ta vẫn chẳng hề nói ra những lời đó.
Bạn sẽ luôn phải hối tiếc trong một vài khoảnh khắc vì không kịp nói ra những gì mà bản thân mình nghĩ, bản thân muốn nói. Dù rất ngắn gọn nhưng lại vô cùng khó để thốt ra. Bốn lời nói trong cuộc đời: “Lời tạm biệt, lời yêu thương, Lời xin lỗi, Lời cảm ơn” cảm thấy thật khó nói ra khi nào? Với từng câu chuyện đời thực mà tác giả đưa ra trong cuốn sách này, sẽ có thể mang lại cho bạn tinh thần, thôi thúc bạn nói ra để không phải hối tiếc.
Lời kết.
Đọc đến những trang cuối cùng của cuốn sách này, có lẽ mỗi người đều sẽ đọng lại trong mình những suy nghĩ, những cảm nhận nhất định. Bạn sẽ nghĩ về những gì mà bạn đã làm, bạn sẽ nhớ đến những mối tình của mình, hay những gì mà bạn đã phải đối mặt trong cuộc sống khó khăn này. Mỗi người đều có cảm xúc cho riêng mình. Nhưng hãy nhớ rằng, đời người là chuyến đi ngắn ngủi, đừng ngại dũng cảm đương đầu, cũng đừng ngại dũng cảm vượt qua một ngón núi hay theo đuổi một ước mông. Bởi vì, chúng ta chỉ có một cuộc đời này mà thôi.
Review chi tiết: Thủy Hoàng
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv