Không Diệt Không Sinh Không Sợ Hãi
Xem thêm

Đối với mình những quyển sách của thầy Thích Nhất Hạnh giống như góp nhặt những câu chuyện trong cuộc đời, và những suy tư của thầy. Không diệt không sinh đừng sợ hãi cho chúng ta thấy một góc nhìn rất hay về sự sống chết của con người. Có lẽ là nhiều người sẽ thấy việc mất đi người thân là điều đáng buồn phải không ạ. Nhưng đối với quan điểm được đưa ra bởi thầy Hạnh thì giống như ta thấy rằng ví dụ như nước, bốc hơi và ngưng tụ sau đó trở thành mây. Mỗi khi ta nhớ đến người nào đó thì ta có thể nhìn vào những đám mây đó. Hoặc các học trò hay môn đệ của thầy cũng vậy. Nếu ai đó nhớ đến thầy quá thì có thể ngắm nhìn những cái cây, những tăng thân của thầy và những gì thầy để lại...Trong cuốn sách này lời văn rất là êm dịu ta sẽ không cảm thấy một sự gắt gỏng nào ở trong đó. Có những mẩu chuyện rất chân thực ví dụ như những câu chuyện về những gia đình ở nước ngoài, trong gia đình ấy như thế nào, như thế nào...Hay kể cả những mẫu chuyện khi thầy còn nhỏ bà của thầy đã từng như thế nào...Đây có thể nói là một quyển sách đáng mua và cũng đáng để đọc....
"Nguồn: ireviewsach.com"


6 điểm

Thiền sư Thích Nhất Hạnh nhắc nhở chúng ta về khái niệm về sự vô thường. Khá là hữu ích đối với tôi, việc nhớ rằng vật chất vô thường trong cuộc sống của tôi sẽ tồn tại mãi mãi và không ai trong chúng ta sẽ sống mãi mãi. “Không Sinh Không Diệt Không Sợ Hãi” khuyên chúng ta sống trọn vẹn nhất có thể trong hiện tại, và nhớ rằng vài phần của chúng ta 'chết' mỗi ngày. Các tế bào trong cơ thể chúng ta chết đi và được thay thế bằng những tế bào mới. Ngoại hình của chúng ta cũng phai mòn theo năm tháng. Tâm trạng của chúng ta cũng thay đổi. Tôi bây giờ không còn là đứa trẻ hồn nhiên của ngày xưa nữa. Nhưng ký ức của tôi khẳng định rằng cô nhóc ấy vẫn là một phần của tôi đến ngày hôm nay... mặc dù ở dạng khác. Suy ngẫm về sự vô thường giúp chúng ta bớt lo âu về mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta, và giúp chúng ta mạnh mẽ hơn trong việc thưởng thức hiện tại.

Lời khuyên thứ hai mà tôi thấy mạnh mẽ và thách thức là việc thực hành mỉm cười với cái chết. Thiền sư Thích Nhất Hạnh khuyến khích chúng ta tập trung mỗi ngày một khoảnh khắc vào việc biết rằng chúng ta phải chết. Và mỉm cười. Điều này là sự chấp nhận sâu sắc nhất.

Tôi đã đến thời điểm đó rồi, cái thời khắc mà cái chết luôn rình rập. Chủ đề này không mấy vui vẻ, không được nhiều người trong chúng ta có thể bình tĩnh đón nhận nó. Khi tôi bước qua ngưỡng 50 thì ba mẹ tôi cũng 80 rồi. Câu hỏi “Đoán xem hôm nay đến lượt ai mất?” đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc trò chuyện hàng ngày. Tôi nghĩ về những người hàng xóm và những người lớn tuổi trong tuổi thơ của tôi đã ra đi. Bạn bè, bạn cùng lớp và đồng nghiệp của tôi đều nhắm mắt xuôi tay hết cả rồi. Theo sau đó là những tin tức về cái chết của người nổi tiếng, cứ một hai tuần báo đài lại đưa tin rằng có ai đó qua đời đâu đó ở Malibu hoặc Canyon, và cả vài cái tên quen thuộc từ những bộ phim cũ hoặc phim hài thời xưa cũng được tích vào danh sách của Thần chết. Gần đây có chút khủng hoảng, tôi hiểu rằng đây là cuộc khủng hoảng điển hình ở tuổi trung niên. 

Để bảo vệ mình khỏi sự u ám, và tránh việc biến thành một trong những trường hợp tự làm nhục bản thân mình với đống quần áo không hợp với độ tuổi, cũng như phẫu thuật thẩm mỹ hay khoe khoang con xế cơ bắp của mình (mà tôi cũng chẳng đủ tài chính để đi khoe khoang nữa), vậy nên tôi chọn học những lời dạy của Phật khi bản thân gặp khủng hoảng. 

Thiền sư Thích Nhất Hạnh với lối viết nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, khôn ngoan nhưng khiêm nhường, mang đến một giọng nói bình tĩnh cho những ai là Phật tử và không phải Phật tử. Tôi chọn “Không Sinh Không Diệt Không Sợ Hãi” vì mục tiêu của tôi là làm dịu nỗi sợ của mình về việc mất đi những người thân yêu, và đồng thời làm dịu đi nỗi sợ của mình về sự kết thúc của bản thân. Tôi nghĩ rằng để đạt được mục tiêu này sẽ đòi hỏi phải thực hành liên tục, và rằng sự ăn mòn của nỗi sợ sẽ xảy ra từng chút một.

Tôi sử dụng những câu chuyện hấp dẫn trong cuốn sách này cho lớp học của mình. Trong số tất cả những cuốn sách trên kệ sách của tôi về Phật giáo và hư không, đây là cuốn sách tôi tìm đến khi cần trở về nhà. 

Văn phong đơn giản, mô tả rõ ràng và nhẹ nhàng, những câu chuyện hấp dẫn làm nổi bật nội dung chính của cuốn sách truyền tải vẻ đẹp của vũ trụ đang thay đổi này mà tất cả chúng ta đều là một phần trong đó. Bằng cách “nhìn sâu”, chúng ta thấy được điều kỳ diệu đang ở ngay trước mắt mình. Chúng ta thấy rằng mặc dù nó luôn thay đổi và mãi mãi phát triển thành một điều gì đó mới mẻ và tuyệt vời, nhưng nó đồng thời mãi mãi là một phần của chúng ta.

Có một câu chuyện kể rằng, một dòng sông khốn khổ phải lòng một đám mây một cách vô vọng, chỉ để một đêm nhận ra rằng anh cũng chính là đám mây dưới một hình dạng khác. Một cái nhìn sâu sắc và an ủi nhất, vì, nếu tôi có thể nhìn thấy... giống như dòng sông, tôi cũng vậy, tôi cũng là đám mây, cũng như cây cối và đại dương bao la, và mọi thứ khác, thì tôi cũng có thể nhìn thấy cái chết đó không phải là một hành động hủy diệt kinh hoàng nào cả! Nó không phải là cái gì đó mang tôi đi, tách tôi ra khỏi tất cả những gì quen thuộc. Cái chết được tìm thấy trong chính sự thay đổi - mỗi khoảnh khắc đều là sinh và tử... sinh và tử. Hoặc, ngược lại, không có sinh và không có tử; chỉ là sự biến đổi!

Nếu tôi có thể thấy được điều đó thì tôi cũng có thể thấy được mối liên hệ giữa tôi với bạn và tất cả những gì đang tồn tại. Tôi có thể thấy rằng ý tưởng của tôi về “tôi”, đều là máu thịt được bao bọc bởi da, dường như tách biệt rất rõ ràng với “bạn” là một nhận thức sai lầm. Các cơ quan quan trọng nhất của tôi sẽ chết ngạt nếu không có không khí từ cây cối, và cây cối sẽ chết ngạt nếu không có mặt trời và đất nuôi dưỡng chúng, cũng như những con sâu nuôi dưỡng đất và mưa rơi xuống tất cả. Là sự trống rỗng. Không có sự tồn tại riêng biệt, độc lập. Trống rỗng trong sự viên mãn của mọi thứ. Mọi thứ đan xen vào nhau. Chúng ta phụ thuộc vào nhau để kiếm sống, để có không khí để thở. Đây là điều mà Thiền sư Thích Nhất Hạnh gọi là Nhìn sâu.

Lần đầu tiên tôi không đồng ý với Thiền sư Thích Nhất Hạnh.

Không phải là sự bất đồng gay gắt về mặt giáo điều mà là có chút khác biệt trong quan điểm cá nhân.

Trong vài trang đầu của chương 1, Thiền sư có nói: “Nỗi sợ hãi lớn nhất của chúng ta là khi chết chúng ta sẽ trở thành hư vô. Chúng ta tin rằng chúng ta được sinh ra từ hư vô và khi chết đi chúng ta cũng sẽ hóa hư vô. Và vì thế chúng ta tràn đầy sợ hãi bị tiêu diệt.”

Tôi cực kỳ không đồng ý với quan điểm cho rằng sự tồn tại cái chết và hậu họa là những điều không mong muốn, mặc dù không thể tránh khỏi. Tôi thấy quan điểm của Thiền sư tương tự như những nỗ lực hữu thần chính thống khác, nhằm giảm thiểu tác động của cái chết bằng cách đưa ra lời giải thích “chết chỉ là sự chuyển đổi sang một phương thức tồn tại khác". Cố gắng giảm bớt nỗi sợ chết của một người bằng cách ẩn dụ nó như một cách chuyển đổi sang một dạng tồn tại khác, đối với tôi không khác gì quan niệm của Cơ đốc giáo rằng, cái chết kéo theo sự biến đổi của một cơ thể dễ tổn thương thành một dạng bất diệt và sẽ kế thừa vinh quang thiên thượng.

Tôi tìm thấy sự bình yên và “không sợ hãi” khi chấp nhận quan niệm rằng sự tồn tại của tôi là một sự cố sinh học, một tia sáng trong vũ trụ. Cái chết của tôi không phải là một sự kiện bất lợi trong cuộc đời tôi, nó không phải là phản âm của con người tôi. Cái chết của tôi sẽ là sự kiện cuối cùng trong một chuỗi mà tổng kết của nó là sự tồn tại của tôi. “Đối với tôi, thay vì nhìn vào mặt yếu đuối dễ bị tổn thương của chúng ta, thì nhìn vào mắt Thần chết và biết ơn mỗi ngày về cơ hội ngắn ngủi nhưng tuyệt vời mà cuộc sống mang lại còn có ý nghĩa hơn.” (Carl Sagan, “Billions & Billions: Thoughts on Life and Death” ở bờ vực thiên niên kỷ”).

Tuy nhiên, bất chấp sự không đồng tình của tôi với tiền đề trọng tâm của Thiền sư trong cuốn sách này, tôi vẫn thích phong cách dịu dàng, ấm áp của Thiền sư như thường lệ. Sách của Thiền sư luôn để lại cho bạn cảm giác như đang đọc một lá thư viết tay từ một người bạn cũ.

“Đây chính là lợi ích của hành thiền, chúng ta không cần phải đi xa. Chỉ cần ngồi một chỗ và lắng đọng, có thể cảm nhận được mọi thứ.”

Ngoại trừ việc bạn chỉ có thể nhận ra nó khi nó đã được trang bị một bộ não có khả năng nhìn và nhận biết mọi thứ; và mặc dù về nguyên tắc, có thể quan sát hàng tá ‘thứ’ như bông hoa hoặc tờ giấy bạn nhìn thấy trước mặt, nếu có đủ 'cái nhìn sâu sắc', tôi cảm thấy như có một số thứ không thể suy ra được chỉ bằng cách tập trung ở quy mô con người, hoặc chỉ bằng cách nhìn vào một vật cụ thể. Mà chúng ta sẽ cần phải quan sát nhiều khía cạnh khác nhau, những thứ kỳ lạ như thủy ngân và uranium có những hành vi kỳ lạ cho phép bạn tìm hiểu về hóa học ở mức độ lớn hơn, và tất cả các định luật vật lý áp dụng ở tốc độ gần ánh sáng hoặc trong các trường hợp khác hoặc ở những quy mô khác xa lạ với con người. Ý tôi là, tôi đoán nếu tất cả vật lý đều có ý nghĩa cố hữu nào đó thì có lẽ bạn có thể suy luận tất cả chỉ từ việc ở một quy mô nhất định, nhưng ít nhất về mặt lịch sử chúng ta đã có thành tích tốt hơn nhiều với thực nghiệm về khoa học ghế bành.

...Dù sao thì điều tôi đang muốn nói là tôi quá tin tưởng vào lối suy nghĩ duy vật, thực tế, khoa học nên không thể để tất cả những điều này ảnh hưởng đến mình. Đương nhiên cuốn sách mang lại kiến thức, nhưng phương pháp truyền đạt số kiến thức này tôi vẫn chưa nắm bắt được. 

Không chắc liệu có nên tin cuốn sách này không.

Lặp đi lặp lại khá nhiều, nói hiệu quả thì cũng có, bởi vì nó cho phép bạn có thời gian để thấm nhuần các ý tưởng chứ không chỉ là những từ ngữ, và loạt ý tưởng đó nghe giống như những từ ngữ, giống như chơi đùa với ngôn ngữ. Đó là một phần của thông điệp, đúng vậy, mặc dù thật khó để không chú ý đến chi tiết đó. 

Tác giả chẳng định nghĩa điều gì cả, tôi đoán là phù hợp với triết lý. Nhưng nếu như nói mưa là mây biến thành nên mây chính là mưa, hoặc thiếu rừng thì không có giấy nên giấy chính chính là rừng, thì bản thân chỉ là sự kế thừa của tổ tiên và môi trường sống mà thôi. Rồi bạn lại tiếp tục tồn tại trong thời đại của con cháu và môi trường sống của mình, vậy thì ý niệm này 100% bỏ ngoài tai câu hỏi BẠN là gì, và đương nhiên là bạn có thể đưa ra một định nghĩa phù hợp với triết lý này nhưng nghe có vẻ vòng vo tam quốc. 

Nếu ai đó mất đi thì kiểu tập tính đặc trưng nhất của họ sẽ không còn biểu hiện nữa, kể cả khi nguyên tử của họ được biểu hiện trong tế bào, trong bụi bẩn, thực vật và không khí. Ngoài ra còn các kiểu tập tính khác được biểu hiện ở con cái hoặc bạn bè của họ, tuy nhiên, vẫn có một điều gì đó quan trọng đã biến mất là sự thật không chối cãi được. Nhưng chắc chắn rằng, chỉ cần xác định được vẫn còn gì đó lưu lại của cùng một người hoặc vật được biểu hiện thì ok rồi. 

Trước đây, tôi chưa bao giờ đọc một cuốn sách tâm linh tự phát triển bản thân. Tôi đã đọc một số cuốn sách về cách đối phó với việc quay trở lại trong ngày, nhưng đây là cuốn sách không theo đạo Cơ đốc đầu tiên cản đường tôi. Tôi hơi không nói nên lời.
Những suy nghĩ và hành động được trình bày trong Không Diệt Không Sinh Không Sợ Hãi đều mang tính phổ quát. Hạnh là một tu sĩ Phật giáo nổi tiếng, được biết đến với việc đào tạo về chánh niệm và tâm linh.
Tôi sẽ không bình luận nhiều về bài viết. Tôi không cảm thấy việc soi mói một cuốn sách đề cập đến chủ đề này có mang lại lợi ích gì cho tôi không. Đó không phải là trọng tâm (hoặc dù sao thì nó cũng không dành cho tôi).
Giống như bất kỳ độc giả nào, có những phần của cuốn sách mà tôi không kết nối được. Nhưng nhìn chung tôi đã đạt được điều gì đó từ thời gian của mình. Mặc dù những gì tôi thu thập được là những suy nghĩ cá nhân mà tôi không muốn chia sẻ công khai, nhưng tôi khuyên bạn nên đọc vì tôi nghĩ những người khác cũng có thể nhận được điều gì đó từ bài viết. Nó mang tính tâm linh và sâu sắc, nhưng tôi rất thích thông điệp này.

Tuyệt đẹp! Tôi nhận thấy rằng nếu tôi đọc nhiều chương trong một lần như tôi thường làm khi đọc, nó có vẻ lặp đi lặp lại và có thể được coi là không khác nhiều so với thức ăn gia súc tự mua ở cửa hàng như một số người đánh giá trên Goodreads đã lưu ý. Thay vào đó, tôi phát hiện ra rằng tốt nhất nên tiếp cận cuốn sách này như một cuốn sách thiền định. Đọc chậm một chương và để nó vang vọng trong bạn một lúc trước khi tiếp tục. Một chương mỗi ngày sẽ là một phương pháp tốt. Khi đặt trong bối cảnh đó, tính chất lặp đi lặp lại trong các ẩn dụ của anh ấy sẽ có ý nghĩa hơn và thỏa mãn hơn rất nhiều. Thật thú vị và an ủi khi thấy triết lý tâm linh này rất phù hợp với các nguyên tắc khoa học, chủ yếu là năng lượng không được tạo ra cũng không bị phá hủy, nó chỉ thay đổi hình thức. Người ta hy vọng điều này sẽ làm cho một triết lý đẹp đẽ và hòa bình như vậy trở nên dễ tiếp cận hơn với người khác. Tôi luôn thích quan niệm rằng cuộc sống là một biểu hiện của vũ trụ đang cố gắng hiểu chính nó bằng cách chia nhỏ thành nhiều dạng để khám phá tất cả những gì có thể. Bất kể quan điểm tôn giáo của bạn là gì, nếu ít nhất tất cả chúng ta có thể nhận ra rằng mọi thứ đều có mối liên hệ với nhau, rằng chúng ta không bao giờ tồn tại cô lập thì thế giới sẽ tốt đẹp hơn biết bao!

Cuốn sách Không Diệt Không Sinh Không Sợ Hãi của Thích Nhật Hạnh là cuốn sách được một người bạn Phật tử giới thiệu cho tôi khi tôi hỏi mua sách về quan niệm Phật giáo về cái chết. Có lẽ tôi đã kỳ vọng quá nhiều, bởi vì cuốn sách không giống như những gì tôi mong đợi mà thay vào đó là một mớ hỗn độn những tuyên bố mơ hồ, hoa mỹ (đôi khi theo nghĩa đen) về tâm linh mà tôi không tin và sẽ không bao giờ tin.
Toàn bộ cuốn sách lặp đi lặp lại những câu thần chú mệt mỏi giống nhau, nhưng ông không phát triển bất kỳ câu thần chú nào trong số đó để hình thành những tuyên bố cụ thể, hữu ích, thú vị về Phật giáo, vô thường, v.v. Cuốn sách quá tập trung vào một vài chủ đề này— tập trung kém, tức là—rằng tôi nhanh chóng chán cuốn sách, lúc thì tức giận hoặc thích thú trước sự đơn giản của một số quan điểm của Thích Nhất Hạnh. Tôi đồng ý với một số điểm mơ hồ của anh ấy, rằng chúng ta là tổng thể của các bộ phận (tức là những ảnh hưởng) và chúng ta phụ thuộc vào thế giới xung quanh, nhưng không có ý tưởng nào trong số đó được truyền đạt tốt, đặc biệt là với thế giới quan thực tế, thực tế hơn nhiều của tôi. Ví dụ, ông dường như cho rằng không có độc giả nào tin vào sự bảo toàn vật chất và phải giải thích nó một cách tỉ mỉ nhiều lần. (Ngoài ra, những lời phàn nàn của tôi thậm chí còn không đề cập đến những âm điệu kỳ lạ của Cơ đốc giáo đã hình thành nên một số phần của cuốn sách, một cách không thể giải thích được, mặc dù Thích Nhất Hạnh là một Phật tử.)
Ngoài ra, có một số điểm lớn hơn mà anh ấy đưa ra mà tôi thực sự không đồng ý: 1) Cơ thể chúng ta không phải của riêng chúng ta; và 2) Tất cả chúng ta đều sợ chết. Cả hai điều đó đều không đúng với tôi và cả hai đều khiến tôi phải dừng lại khi đọc. Tôi có thể hiểu niềm tin rằng tất cả chúng ta đều được kết nối với nhau, vì vậy chúng ta không bị cô lập với những người khác, nhưng để nói rằng chúng ta được tạo thành từ cả tổ tiên và con cháu của chúng ta sẽ lấy đi quyền tự chủ mà phụ nữ, đặc biệt là đã đấu tranh rất vất vả để giành được. Về điểm thứ hai, tôi thấy quan điểm của Thích Nhất Hạnh khá kiêu ngạo, cho rằng tất cả chúng ta đều sợ chết vì điều đó có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ của cải trần thế hoặc vì chúng ta sẽ không còn cơ thể vật lý để tồn tại.

Đây là cuốn sách đầu tiên tôi đọc của Thích Nhất Hạnh. Tôi thích nó; có nhiều điều để suy ngẫm ở đây và tác giả rõ ràng là người sùng đạo, điềm tĩnh, sáng suốt, yêu thương và rất nhiều tính từ tích cực khác.

Tôi sẽ không lặp lại những lời khen ngợi được những người đánh giá khác mô tả hoặc những lời chỉ trích (chủ yếu là sự lặp lại) của người khác. Thay vào đó, tôi muốn tập trung vào một vấn đề chính mà tôi gặp phải với cuốn sách, vấn đề này có thể phản ánh trạng thái tinh thần nghèo nàn của tôi hơn bất kỳ điều gì khác.
Tôi không tin rằng tác giả biện minh cho tuyên bố thường được lặp đi lặp lại của mình rằng “không có sinh, không có tử” và do đó không có gì phải sợ hãi. Tôi đang tìm kiếm điều gì đó trực tiếp hơn một chút về chủ đề này: một lời giải thích rõ ràng, rõ ràng về giáo lý Phật giáo về cái chết. Có lẽ giáo lý Phật giáo về cái chết thực sự mơ hồ và nghịch lý như vậy.
Nói rằng “không có sinh và không có tử” hoàn toàn dựa trên việc định nghĩa lại “sinh” và “tử” có nghĩa là một cái gì đó rất khác với cách sử dụng thông thường. Lập luận rằng tôi không bao giờ được sinh ra vì gen của tôi có từ nhiều thế hệ trước và các phân tử hình thành nên cơ thể tôi đến từ vô số nơi, và tôi sẽ không bao giờ chết vì gen của tôi (nếu tôi có con) và ảnh hưởng của tôi đối với người khác (chưa kể đến việc tái chế của tôi). phân tử) sẽ tồn tại lâu dài sau khi tôi chết cũng không phải là điều an ủi nhiều. Đối với tôi, đó là một cách tu từ "mồi nhử và chuyển đổi": xác định lại các thuật ngữ chính và * nhanh chóng * không còn vấn đề gì nữa. Tôi thà nghe thẳng: ý thức cá nhân, ký ức và tính cách của tôi sẽ biến mất vĩnh viễn. Tôi sẽ không gặp cha mẹ, ông bà và những người thân yêu khác của mình ở thế giới bên kia, v.v. (Ngược lại với quan điểm của Cơ đốc giáo về thế giới bên kia, thiên đường/địa ngục hoặc những ý tưởng về luân hồi).
Đối với tôi, có quá nhiều sự phụ thuộc vào sự tương tự của mây, lửa, sông và việc định nghĩa lại ý nghĩa thông thường về sinh tử.
Nhưng tôi thích cuốn sách này theo những cách khác mà bây giờ tôi chưa đề cập tới. Tôi chỉ không nghĩ rằng nó hỗ trợ cơ sở cơ bản của nó.