2 tuần trước Bức tranh hiện thực sâu sắc Nguyễn Ngọc Tư thật luôn khiến người đọc phải suy nghĩ sau mỗi truyện ngắn. Trong “Khói Trời Lộng Lẫy”, mỗi nhân vật đều hiện lên một cách sống động, mang trong mình những bi kịch riêng. Tôi bị ám ảnh bởi cách ông viết về con người – vừa đáng thương, vừa đáng trách. Những hình ảnh thô ráp, những mảnh đời bất hạnh, tất cả như vẽ nên một bức tranh hiện thực không màu mè nhưng sâu sắc. Tuy không dễ tiếp cận, nhưng đây là một tác phẩm đáng quý của văn học Việt Nam đương đại. Like Share Trả lời
2 tuần trước Hiện thực đời sống và con người “Khói Trời Lộng Lẫy” là tuyển tập những truyện ngắn sâu sắc, phản ánh rõ nét hiện thực xã hội và nội tâm con người. Nguyễn Ngọc Tư với ngòi bút sắc sảo, không ngại va chạm, đã vẽ nên bức tranh xã hội đầy gai góc. Mỗi câu chuyện đều khiến tôi phải dừng lại suy nghĩ, đôi khi là xót xa, đôi khi là thán phục trước lối viết đầy ẩn dụ. Cuốn sách không dễ đọc, nhưng nếu đọc kỹ, bạn sẽ tìm thấy rất nhiều tầng nghĩa và giá trị cuộc sống ẩn sâu trong từng dòng chữ. Like Share Trả lời
2 tuần trước Chất đặc trưng của tác phẩm Ấn tượng đầu tiên của tôi về cuốn sách “Khói Trời Lộng Lẫy” là chất văn đặc trưng: trần trụi, sâu sắc và có phần dữ dội. Nguyễn Ngọc Tư không ngại phơi bày những mặt tối của con người và xã hội. Tuy nhiên, đằng sau sự gai góc đó lại là nỗi niềm nhân văn sâu sắc. Tác phẩm khiến tôi cảm thấy vừa đau, vừa tỉnh, như một cái tát nhẹ vào những ảo tưởng ngây thơ. Đây là cuốn sách dành cho người muốn nhìn thẳng vào thực tại và khám phá bản chất con người. Like Share Trả lời
2 tuần trước Cuốn sách hiểu thấu tâm lý và đời sống “Khói Trời Lộng Lẫy” không chỉ đơn giản là tập truyện ngắn, mà còn là một bản ghi chép tinh tế về đời sống con người. Từng chi tiết, từng lời thoại đều có chủ đích, như một lớp vỏ bọc để che đi nỗi đau sâu kín. Tôi đặc biệt thích sự đa chiều trong cách Nguyễn Huy Thiệp xây dựng nhân vật – họ không tốt hoàn toàn, cũng không xấu tuyệt đối. Họ là con người, với đầy đủ mâu thuẫn và tổn thương. Một tác phẩm chân thật, lay động, khiến người đọc không thể dửng dưng. Like Share Trả lời
2 tuần trước Hiểu về tâm lý con người Điều tôi cảm nhận rõ nhất khi đọc “Khói Trời Lộng Lẫy” là sự thấu hiểu sâu sắc tâm lý con người. Nguyễn Ngọc Tư không tô vẽ hay che đậy, mà phơi bày bản chất con người qua lối viết thẳng thắn và đầy hình ảnh. Cuốn sách không hề dễ nuốt, bởi nó buộc người đọc phải đối diện với những mặt trái của xã hội và chính bản thân. Tuy nhiên, chính điều đó lại khiến tác phẩm này trở nên quý giá, vì nó đem lại một cái nhìn sâu sắc, không hề dễ chịu, nhưng chân thật. Like Share Trả lời
2 tuần trước Cuốn sách nhân văn Mỗi truyện trong “Khói Trời Lộng Lẫy” giống như một lát cắt của xã hội, đầy mùi khói, bụi và những tiếng thở dài. Nguyễn Ngọc Tư không viết để chiều lòng độc giả mà viết như một lời cảnh tỉnh. Đọc xong tôi thấy mình như bị đánh thức khỏi sự vô tư hời hợt. Dù văn phong đôi lúc khó tiếp cận, nhưng nếu bạn đủ kiên nhẫn, bạn sẽ nhận ra tầng tầng lớp lớp những thông điệp ẩn sau. Một cuốn sách không chỉ để đọc mà còn để chiêm nghiệm. Đây là một cuốn sách hay mà mà mỗi chúng ta nên thử đọc một lần. Like Share Trả lời
2 tuần trước Đọc để lớn lên trong tư duy “Khói Trời Lộng Lẫy” là một trải nghiệm đọc đầy thử thách nhưng cũng rất xứng đáng. Mỗi trang sách như một lớp sương mờ dày đặc, phải thật sự chăm chú mới thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn. Nguyễn Ngọc Tư không dạy đạo lý, không đánh bóng câu chữ, ông viết với tất cả sự chân thành và sắc sảo của mình. Tôi tin rằng, sau khi đọc xong, mỗi người sẽ có một cảm nhận riêng – đôi khi là sự hoang mang, đôi khi là sự thức tỉnh. Nhưng chắc chắn không ai có thể thờ ơ. Like Share Trả lời
1 tháng trước nỗi cô đơn trên mặt giấy Với “Khói trời lộng lẫy”, ta chọn đọc để nghiền ngẫm, chìm trôi và tìm quên trong một thế giới khác. Trong 9 truyện ngắn của “Khói trời lộng lẫy”, nỗi cô đơn được Nguyễn Ngọc Tư rải đầy lên mặt giấy. Nó phả ra hơi lạnh của sương mù, tuyết, băng, của chạng vạng thinh không vùng phố núi, khi mặt trời trườn xuống cùng vệt nắng sau rốt của ngày tàn. Thay vì dùng tiếng gào khóc và nước mắt để nói về cô độc, Nguyễn để chàng trai và cô gái nhen lên mối tình vụng trộm, họ yêu nhau đến mức có thể chết vì nhau. Rồi khi cô gái bảo đang mang giọt máu của anh trong mình, chàng trai đã buông tay cô giữa dòng thác dữ. Thay vì bảo rằng con người là sinh vật rất đáng thương, Tư kể về người cha đánh mất đứa con quý tử, mà chủ mưu lại là đứa con gái rơi ông chẳng hề nhớ đến. Cô ta cô đơn đến mức phải mượn một tội danh để có ai đó ráo riết tìm kiếm, chì chiết, rơi nước mắt (dù là căm thù) vì mình. Tư cứ kể hẫng, bỏ lửng, thả ta ở lưng chừng. Còn ta, với chiếc ống nhòm trong tay, sẽ quan sát cây cối, chim muông và mây trời, quan sát nhịp đời bất tận chảy trôi bên trong mỗi nhân vật. Like Share Trả lời
1 tháng trước niềm tin Truyện ngắn là một thể loại cô đặc, trong đó “cái không bình thường hiện ra như một cái gì đó bình thường, và cái bình thường hiện ra như một cái rất không bình thường”. Và “Khói trời lộng lẫy” nằm ở giữa dải tần mà một cực là sự bình thường và cực kia là sự bất thường, khác lạ đến kỳ dị. Với “Cánh đồng bất tận”, người ta có thể tạo ra cả bộ phim điện ảnh và có tá thứ để luận bàn về thiên truyện từ năm này qua năm khác. “Khói trời lộng lẫy” không giống vậy, ta chọn đọc để nghiền ngẫm, chìm trôi, tìm quên trong một thế giới khác. Và trong vô vàn ý tưởng hiện ra khi tôi bắt đầu hí hoáy những dòng này, tôi nghĩ mình sẽ zoom cận ống kính về phía Di, một nhân vật bí ẩn, dị thường. Sự bí ẩn rất khác với cha con Nương. Bởi nếu sau khi khép lại câu chuyện về những cánh đồng ta đã có một hiểu biết hoàn chỉnh về cha con Nương, thì ngay cả khi khép lại “Khói trời lộng lẫy”, ta vẫn thấy còn quá nhiều khoảng trắng nơi Di cho những dòng suy nghĩ. Thậm chí ngay cả câu hỏi đơn giản về cô cũng là một dấu chấm lửng, câu hỏi: Di là ai? Like Share Trả lời
1 tháng trước kẻ ngoại đạo Khi hầu hết những tác phẩm đương đại tiến về thị thành, Nguyễn Ngọc Tư chọn làm một kẻ ngoại đạo. Cô đứng ngoài cuộc chơi của khuynh hướng cách tân, cô thấu rõ tạng văn, định hình phong cách và gọi tên giá trị cốt lõi mình theo đuổi ngay khi bước chân vào văn đàn. Chất miền Tây ngấm sâu vào máu thúc đốc Tư miệt mài đi và viết hồi những năm mười bảy, dáng dấp Nam Bộ in bóng trong mỗi trang văn cô ký họa, từ “Ngọn đèn không tắt”, “Giao thừa”, “Nước chảy mây trôi”, “Cánh đồng bất tận” đến tập tản văn gần nhất là “Hành lý hư vô”. Nhưng tôi không bàn về điểm khởi đầu, không luận về phần sau cuối, chuyện tôi muốn kể nằm ở “Khói trời lộng lẫy”, một dấu mốc nằm giữa chặng đường sáng tác của Tư. Like Share Trả lời
1 tháng trước sự thuần khiết của linh hồn Bởi vì tình yêu, sự quan tâm là điều cần thiết cho sự trưởng thành, phát triển của mỗi con người, vậy nên chúng ta càng phải bảo vệ để bảo toàn sự trong sáng, thuần khiết cho những linh hồn ấy. Khói Trời Lộng Lẫy nổi bật nhờ phong cách viết nhẹ nhàng, sâu sắc và khả năng kết hợp giữa hiện tại và quá khứ, giúp độc giả cảm nhận rõ hơn về các nhân vật.Thật sáo rỗng khi nói mãi chuyện này, nhưng chúng ta đều thích bầu bạn với cô đơn. Nguyễn Ngọc Tư cũng vậy, cô không hề lúng túng trong việc diễn tả sự cô đơn đến vô cực. Nó giống như vẽ lại bức tranh không có mặt trời, nhân vật trong mỗi câu chuyện đều lạnh toát và dớp dính, như chúng ta đều mang nỗi cô đơn trong mình dù ít dù nhiều. Like Share Trả lời
Nguyễn Ngọc Tư thật luôn khiến người đọc phải suy nghĩ sau mỗi truyện ngắn. Trong “Khói Trời Lộng Lẫy”, mỗi nhân vật đều hiện lên một cách sống động, mang trong mình những bi kịch riêng. Tôi bị ám ảnh bởi cách ông viết về con người – vừa đáng thương, vừa đáng trách. Những hình ảnh thô ráp, những mảnh đời bất hạnh, tất cả như vẽ nên một bức tranh hiện thực không màu mè nhưng sâu sắc. Tuy không dễ tiếp cận, nhưng đây là một tác phẩm đáng quý của văn học Việt Nam đương đại.