Khoảnh khắc Katniss làm nổ tung trường lực tại Huyết trường Tứ phân, một “Đấu trường” khác đã được mở ra, cuộc chiến khốc liệt giữa các quận và Capitol.
Nhưng Katniss không sẵn sàng. Bị tổn thương cả thể chất lẫn tinh thần, tận mắt nhìn thấy quê nhà tan hoang, bặt tin Peeta, Katniss hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ khi thấy Peeta xuất hiện trên truyền hình Capitol, cô mới có động lực trở thành Húng nhại - biểu tượng của cuộc nổi dậy - để bảo vệ những người mình yêu thương. Tiếp tục dấn thân vào một “Đấu trường” khác dữ dội hơn nhiều, Katniss cũng phải nhận thêm nhiều mất mát. Peeta có còn như xưa? Bao nhiêu người nữa phải hy sinh cho cuộc chiến? Snow có bị lật đổ?
Xem thêm
Điều khiến mình suy ngẫm nhiều nhất sau khi đọc Húng Nhại chính là câu hỏi: Tự do có thực sự đáng để đánh đổi không, khi cái giá của nó là quá nhiều đau thương?
Ở phần này, Katniss đã không còn chỉ chiến đấu vì bản thân hay gia đình, mà cô bị đẩy vào vai trò của một biểu tượng – một người lãnh đạo mà chính cô cũng không chắc mình có muốn trở thành hay không. Suzanne Collins cho thấy rõ một sự thật mà nhiều tiểu thuyết dystopian khác thường bỏ qua: ngay cả khi chế độ độc tài bị lật đổ, điều gì đảm bảo rằng những kẻ lên thay sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự?
Mình đánh giá cao cách cuốn sách không tô vẽ cuộc cách mạng như một điều đẹp đẽ hay lý tưởng hóa Katniss như một anh hùng hoàn hảo. Cô là một cô gái bị tổn thương, đầy nghi ngờ, nhưng vẫn cố gắng làm điều đúng đắn trong một thế giới mà không ai có thể xác định đúng hay sai hoàn toàn.
Cái kết của Húng Nhại có thể không làm hài lòng tất cả, nhưng nó phản ánh chính xác thực tế của chiến tranh: không có ai thực sự chiến thắng, chỉ có những người sống sót. Và những vết sẹo của họ sẽ còn mãi.