4 tháng trước Văn của cô Tư thì không phải bàn rồi, đọc siêu “chậm” để cảm được câu chữ. Cứ man mác buồn mà chẳng hiểu vì sao… Like Share Trả lời
4 tháng trước 2.75/5 Mình không thích phần đầu về hậu tận thế lắm với lại quyển này cô Tư viết hơi tăm tối một tí. Like Share Trả lời
4 tháng trước Có khi nào cho đến lúc nhục thân hoá khói, người ta mới nhận ra mình chưa từng là đốm lửa trong đời ai, lẫn đời mình? Like Share Trả lời
4 tháng trước Nửa đầu cuốn sách là chùm tản văn bối cảnh thế giới hậu tận thế phản địa đàng, khi con người phải đưa nhau xuống lòng đất để sống. Ở đó con người vẫn không thôi hoài nhớ những cảnh xưa, người cũ. Nửa cuối cuốn sách vẫn là phong cách quen thuộc của Nguyễn Ngọc Tư, những đề tài thật nhỏ bé được soi chiếu dưới con mắt tinh tế ở góc nhìn mới lạ, đan cài vào đó là những trăn trở về nghề viết Like Share Trả lời
4 tháng trước Au ui sách của bác Tư thật sự làm tớ nghẹt thở. Không phải vì hồi hộp gay cấn dã man, mà vì nặng tâm tư và chiêm nghiệm quá. Tản văn về một thế giới hậu tận thế, hay tản văn về cái buổi trưa cay nồng, hay về cái sự loanh quanh của những người phụ nữ,.. Cái chất đã đắt giá cực, mà cách dùng chữ của bác cũng đẹp đến dã man. Nói chung yêu lắm rồi chỉ có nước đi mua thêm sách của bác Tư về đọc thôi! Like Share Trả lời
4 tháng trước Có lẽ đây là cuốn sách mình không thích nhất của cô Tư trong số những cuốn đã từng đọc. Mặc dù vẫn có một vài ý, vài chi tiết ổn nhưng tựu trung lại mạch tác phẩm khá chậm, rời rạc và đứt đoạn, làm mình cảm giác những con chữ liên tiếp chớp nhoáng chảy trôi qua đầu mà không đọng lại nhiều ấn tượng hay bài học gì cả. Cũng có thể mình chưa đủ tầm hoặc không phù hợp để tiếp nhận những cuốn sách như vậy. Like Share Trả lời
4 tháng trước Cả tập là những mẩu chuyện lẻ tẻ nhưng liên kết với nhau, từ cuộc sống viễn tưởng của thế giới sau tận thế, sống dưới Ngầm những mảnh người không bóng đến Hong tay khói lạnh, khói lạnh sao mà hong tay. Ấn tượng nhất là những cuộc trốn thoát của những người phụ nữ, khỏi ông chồng và lũ trẻ. Họ tự mình sắp đặt trốn thoát hay chỉ trốn thoát trong tư tưởng, vờ như trốn thoát. Có phải phụ nữ sinh ra với một mặc định gắn với lũ trẻ, gia đình, bữa cơm. Và nếu họ chán ghét đến tận xương tận tủy (nếu may mắn thoát ra khỏi bẫy mặc định) thì có con đường nào để người ngoài nhìn họ bớt ác mà thoát ra được không? Like Share Trả lời
4 tháng trước Cô Tư không chỉ viết những con chữ mà phần lớn là chơi đùa rất mượt với câu từ. Một trong số ít các tác giả Việt có sức viết bền bỉ, dồi dào và ko bị lặp (với mình). Like Share Trả lời
4 tháng trước Tuy cuốn này được phân loại là tản văn nhưng mình cảm thấy giống truyện vừa và truyện ngắn hơn. Phần 1: Giả tưởng sau tận thế thực sự ấn tượng, mình có cảm giác như đang đọc các tác phẩm khoa học viễn tưởng của nước ngoài. Có lẽ Nguyễn Ngọc Tư nên thử sức với đề tài này bằng một tiểu thuyết. Không bay là mẩu truyện mà mình thích nhất, con chữ tưởng như những mảnh ghép rời rạc vậy mà khi ráp lại thì thành một bức tranh đẹp và buồn tới sững sờ. Chính khoảnh khắc đó mình đã đinh ninh chắc hẳn phải thích cuốn sách này. Like Share Trả lời
4 tháng trước Chị Tư viết thì hay rồi, góc nhìn và cách viết độc đáo, thấm thía không lẫn vào đâu được. Có một số đoạn hơi khó hiểu và phần kết chưa đã lắm nên mình để 4 sao. Like Share Trả lời