Hôm nay con lại nổi giận với mẹ
Xem thêm

Chúng ta vẫn thường nói lời cảm ơn khi thấy biết ơn, hay nói lời xin lỗi khi thấy có lỗi phải không ạ? Vậy thì sau này hai mẹ con mình hãy chăm thể hiện cảm xúc với nhau qua lời nói hơn mẹ nhé! Con sẽ thường xuyên nói “Cảm ơn mẹ!”, “Xin lỗi mẹ!”, “Con yêu mẹ!”. Những câu từ ấy ngỡ như rất đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao mỗi khi ở bên mẹ, con lại hay bỏ lỡ thời điểm để thốt ra thành lời, vì vậy mới khiến mẹ con mình hiểu lầm tình cảm của nhau, giận hờn và làm tổn thương nhau…

Thế nên mẹ ơi, con muốn nói rằng…

Con xin lỗi vì đã hiểu lầm mẹ.

Và cảm ơn mẹ vì mẹ đã luôn yêu thương con.

Thật lòng con cũng yêu mẹ rất nhiều.

Có lẽ trong chúng ta sẽ có đôi lúc quên mất cuộc sống luôn cần những lời cảm ơn và xin lỗi, kể cả với mẹ, người luôn yêu thương ta vô điều kiện. Ta luôn khách sáo và tỏ ra ân cần với những người mà có khi ta chỉ gặp một lần nhưng lại ngượng ngịu không thể nói lời cảm ơn hay xin lỗi với mẹ. Có chăng ta đã quá vô tâm, hay chính bản thân chúng ta đã quá ỷ lại vào tình thương cao cả vô biên của mẹ. Cuốn sách "Hôm nay con lại nổi giận với mẹ" như nhắc nhở đừng chỉ nói lời cảm ơn và xin lỗi với người ngoài, hãy chăm chỉ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài bằng lời nói và hãy nói cho mẹ biến rằng bạn yêu mẹ đến nhường nào.

Mọi người thường bảo rằng một khi bố mẹ mất đi thì chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội báo hiếu nữa đâu, vậy nên hãy đối xử thật tốt với gia đình mình ngay từ bây giờ.

Câu nói ấy rất đúng. Cũng vì tin vào điều đó nên tôi đã cố gắng dồn toàn tâm toàn ý vào việc thấu hiểu mẹ, dẫu ngày buồn hay vui thì tôi vẫn đặt mẹ lên trên hết, thậm chí còn chẳng có thời gian chăm lo cho chính bản thân mình. Thế nhưng, sau đó tôi mới nhận ra một sự thật là tôi cũng cần quan tâm mình trước khi quan tâm tới mẹ, nghĩ cho mình trước khi nghĩ cho mẹ, yêu mình trước khi yêu mẹ. Chỉ khi tôi biết quan tâm tới bản thân và chăm sóc tốt cho chính mình mới có thể trân trọng và yêu thương mẹ tốt hơn, cả hai mẹ con sẽ càng thấu hiểu nhau hơn.

“Hôm nay con lại nổi giận với mẹ” – Cuốn sách cảm động từ con gái dành tặng cho người mẹ trân quý của mình.

Một cuốn sách viết mẹ chạm đến trái tim mình, không chỉ vì những câu chuyện chia sẻ về mẹ của tác giả mà còn vì mình nhìn thấy sự đồng cảm của bản thân ở đó. Mình chợt nhận ra có đôi lúc mình chưa thực sự hiểu mẹ như mình nghĩ, rằng có rất nhiều lần mình vô tâm làm mẹ buồn. Sách khiến mình nhận ra rất nhiều điều về tình cảm gia đình và cuộc sống, đề cử mọi người nên đọc thử cuốn này nhé!

Mẹ của bạn tôi đã mất cách đây mười năm. Mỗi lần tới “Ngày của cha mẹ”, cô ấy đều xót xa nhớ tới người mẹ đã khuất của mình. Bạn tôi từng kể rằng từ lúc mẹ nằm viện, cô ấy cũng bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho ngày họ phải chia xa. Cô ấy những tưởng bản thân đã sẵn sàng buông tay ở điểm cuối cuộc đời mẹ, nhưng thật ra đó không phải là chuẩn bị cho phút giây ly biệt, cô ấy chỉ đang để mặc cho tâm trí thả trôi vô định thôi.

Sau khi mẹ mất, bạn tôi luôn cảm thấy khoảng trống mẹ mình để lại thật rộng lớn và lạnh lẽo biết bao, không thể lấp đầy được. Cái đêm nhìn thấy bức ảnh hoa cẩm chướng cô ấy đăng lên, tôi bất giác nghĩ một ngày nào đó mẹ cũng sẽ rời xa mình, rời xa thế gian này mãi mãi. Và thế là tôi òa khóc trong nỗi đau xé nát tim gan không thể nói thành lời. Vậy đấy, chỉ mới nghĩ thôi mà tôi đã cảm thấy đau đớn lắm rồi.

Nếu mẹ không còn trên đời nữa, nếu tôi chẳng còn được cất tiếng gọi mẹ, nếu tôi không thể tìm thấy hình bóng mẹ ở bất cứ đâu… thì làm sao tôi có thể đối diện được với nỗi buồn đó đây. Và nếu những ngày tôi bị ném vào “biển đời” nghiệt ngã, phải chịu vùi dập bởi hết con sóng này tới con sóng khác, khi mà nhiệt huyết của tôi dần nguội lạnh, tôi biết tâm sự với ai, sẽ chẳng còn ai vỗ về, nấu cho tôi một bát canh nóng hổi và dịu dàng an ủi tôi nữa, cứ nghĩ tới đây thôi tôi đã thấy ruột gan như quặn thắt lại.

Mỗi năm qua đi, chiều cao của mẹ lại giảm và những nếp nhăn cũng dày thêm nơi khóe mắt. Mới ngày nào ôm mẹ tôi còn cảm thấy thân hình mẹ đầy đặn trong vòng tay của mình, vậy mà giờ đây mẹ lại lọt thỏm trong cái ôm của tôi. Cảm giác mẹ đang dần bé lại, và rồi một ngày nào đó sẽ hóa thành cát bụi chảy qua kẽ tay mình khiến lòng tôi đau thắt.

Tôi chợt nhớ tới lời mẹ từng căn dặn mình: “Khi còn có mẹ, hãy đối xử với mẹ cho tốt vào, đừng để sau này phải hối hận. Lúc ấy dù có khóc lóc bao nhiêu cũng chẳng thể cứu vãn được nữa!” trong lòng thầm tự nhủ phải đối xử với mẹ thật tốt, phải luôn biết ơn mẹ, yêu thương mẹ nhiều hơn, trân trọng những giây phút ấm áp được ở bên mẹ, mẹ ơi!

Tôi hy vọng sau khi đọc xong cuốn sách này, chúng ta sẽ trân trọng những phút giây ở bên cạnh mẹ nhiều hơn. Bởi thời gian trôi qua nhanh lắm và mẹ đang ngày một già đi.

Tôi vẫn thường nghe người ta động viên nhau rằng “Càng muốn ch.ế.t thì càng phải cố mà sống!”, song bản thân tôi hiểu rất rõ với một người đang phải chịu đau khổ cùng cực, câu nói ấy vừa giúp họ gắng gượng sống, nhưng cũng phần nào khiến họ thấy cuộc đời thật nghiệt ngã và tàn nhẫn. Nó không thể an ủi những người đang phải trải qua cuộc sống tựa như đ.ị.a n.g.ụ.c trần gian, bởi tâm hồn họ đã trở nên mong manh giống như ngọn nến leo lắt trước cơn gió nơi mép vực thẳm.

Tình mẫu tử chính là lý do khiến các bà mẹ chấp nhận hy sinh và chịu đựng để vượt qua những khổ đau, biến chúng thành “kinh nghiệm” truyền lại cho con cái. Họ không muốn con đi theo “vết xe đổ” của bản thân, cũng không muốn con phải nhận những tổn thương mà mình từng chịu. Có lẽ cũng vì vậy nên họ không chỉ đơn thuần gửi gắm tình cảm vào con, mà còn đang nỗ lực dạy bảo con cái như một người đi trước. Chắc hẳn mỗi người mẹ trên thế gian này đều đang ấp ủ một lời thỉnh cầu tha thiết: “Mong con hãy sống một cuộc đời tốt đẹp hơn mẹ!”

Tuy nhiên, vẫn sẽ có những lúc người làm mẹ muốn được ích kỷ sống cho bản thân, mong người khác quan tâm và tôn trọng cảm xúc của bản thân mình. Bởi vì mẹ cũng là con người, mẹ cũng muốn được sống như bao người bình thường khác, vậy thôi.

Dù cùng mang thân phận “người mẹ”, nhưng không phải tình mẫu tử của ai cũng giống ai. Chúng ta vừa sống vừa rút ra bài học từ việc trải nghiệm những thăng trầm trong cuộc sống, nhưng không phải lúc nào điều này cũng mang tính tuyệt đối. “Mẹ” và “con gái”, thân phận này đã gắn kết tôi với người mẹ của mình. Vì chúng tôi là mẹ con của nhau nên dù có ra sao đi nữa, đến cuối cùng vẫn sẽ là yêu thương.