1 năm trước Chân thực “Hội Chợ Phù Hoa” là một cuốn tiểu thuyết rất dài, được viết thành nhiều kỳ. Các câu văn phức tạp và rất dài, hoa mỹ và như đang làm cảnh. Có một sự nhẹ nhàng trong giọng điệu của nó, ngay cả khi cảm xúc của bạn đang bị giằng xé một chút. Cuốn sách có thể không nâng cao tinh thần -- nhưng nó chắc chắn mang tính giải trí, kích thích tư duy và cảm động. Sau khi đọc lại cuốn sách này, tôi vẫn có thể nói rằng đây hẳn là cuốn tiểu thuyết man rợ, đúng mực nhất từng được viết - và nó là một trong số ít những cuốn sách tôi từng đọc mà mô tả một tầm nhìn chân thực về thế giới. Like Share Trả lời
11 tháng trước Khó để đọc lại lần thứ hai Tôi cảm thấy rất khó khăn để đánh giá cuốn sách này. Đúng là tôi đã rất tận hưởng cuốn sách và đôi khi thấy bản thân bị cuốn vào nó. Nhưng cũng có lúc tôi phải đặt nó sang một bên và phải do dự một lát mới cầm lên và đọc tiếp. Đối với tôi thì đây không phải là tác phẩm hay nhất của Victorian. Cuốn sách không lột tả được sức mạnh của Eliot, sự quyến rũ của Dickens, và bầu không khí ở Hardy. Nói tóm lại, đây không thể được đánh giá là một trong những cuốn sách hay nhất ở thời điểm đó, nhưng cũng không nên bị bỏ qua. Tôi thấy khá tiếc cho Thackeray, khi biết rằng anh bị so sách với Dickens trong suốt cuộc đời và sẽ luôn bị như thế xuyên suốt lịch sử văn học.Dù sao thì tôi rất vui vì đã đọc “Hội chợ phù hoa”. Chắc chẳn ta sẽ nhận được một vài bài học quý giá và giá trị từ cuốn sách, nhưng đây không hẳn là một tác phẩm mà chúng ta sẽ muốn được đọc lại lần thứ hai. Like Share Trả lời
11 tháng trước Vừa hài hước vừa "đời" Thật sự là một cuốn tiểu thuyết xuất sắc! Mọi sự kịch tích đều xuất phát từ những nhân vật phi thường. Ai sẽ thành công? Ai sẽ bị hủy hoại? Liệu Becky có chiến thắng? Liệu Dobbin sẽ tập hợp lại? Liệu Amelia có bao giờ nuôi một cặp, hay như người ta hi vọng, cô sẽ tự đắm mình xuống dòng sông Thames? - và từ những lời bình luận cùng với cách thao túng của người dẫn chuyện. Như tôi đã nói, cuốn tiểu thuyết tập trung vào chủ đề về tiền bạc, và là cuốn sách hay nhất về chủ đề này. Rõ ràng đây là một tiểu thuyết hài hước và thật sự khá hài hước, nhưng nó vẫn là một sáng tác vĩ đại, và vì thế nên không chỉ hài hước, nó rất thật, Hỡi những người anh em ăn mặc sặc sỡ! Chẳng phải có những lúc người ta phải phát ốm vì cười toe toét và ngã ngào, và vì tiếng leng keng của chuông và mũ? Thưa các bạn và đồng chí, đây là điều mà tôi muốn - được dạo chơi với bạn trong Hội chợ, để chiêm ngưỡng những quầy hàng và biễn diễn ở nơi đó, và rằng ta phải về nhà sau ánh lửa và tiếng ồn ào náo nhiệt, để chịu đựng đau khổ một mình. Like Share Trả lời
1 năm trước Sâu sắc Tôi chả cần những thước đo tiêu chuẩn nữa, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn chép lại những câu văn tôi thích (và thành thật mà nói, có những câu tôi không hiểu). Tuy nhiên, tuổi tác đã giúp tôi đánh giá cao những cuốn sách có trí tuệ sâu sắc và “Hội Chợ Phù Hoa” là một trong số đó. Like Share Trả lời
1 năm trước Xoáy sâu vào mặt tối tâm hồn của mỗi người Hãy cảnh giác, đọc “Hội Chợ Phù Hoa” và thưởng thức bộ phim, nhưng nên nhớ rằng đâu đó bên trong những trang giấy ẩn giấu một tâm hồn rất giống tâm hồn của bạn, và vào thời điểm mà bạn ít mong đợi nhất, có thể khi bạn đang cười ngặt nghẽo trước những điểm yếu của người khác, bạn sẽ nhận ra chính mình và im lặng. Like Share Trả lời
1 năm trước Quá là thực tế Cuốn tiểu thuyết nói về việc gắn bó với những thần tượng mà chúng ta tạo ra, chính bản thân chúng ta, những người mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta yêu thương nhưng không giống thực tế, nhu cầu tin vào lý tưởng của mình cho dù chúng có sai lầm đến đâu, tính ích kỷ và tất nhiên là sự phù phiếm của người ngây thơ và kẻ xảo quyệt, người giàu cũng như người nghèo, sự phản bội của con người, thực tế tàn bạo của sự nghèo khó, lòng tham của con người, việc nhắm mắt làm ngơ trước những gì đang xảy ra trước mắt, sự thật, sự mong manh của các mối quan hệ, của tình bạn và chủ nghĩa cơ hội. Like Share Trả lời
1 năm trước Không mấy kích thích Tôi đã bỏ lỡ điều gì đó. Tôi chọn bản sách nói vì cuốn sách quá dài, nhưng tôi có cảm giác như nó chỉ là một đoạn lan man dài dòng, người kể chuyện cứ lải nhải về một điều gì đó. Tôi cũng có bản sách bìa mềm, vì vậy có lẽ sau này tôi sẽ thử đọc lại. Like Share Trả lời
1 năm trước Tội ác vẫn chưa nhận đủ quả báo Thackeray cho chúng ta thấy và tin rằng cuối cùng thì tình yêu cũng chiến thắng, nhưng tội ác cũng vậy, nó chưa chịu đủ quả báo, nhưng tôi có cảm giác sâu xa rằng riêng sự sa đọa bản thân nó đã là một hình phạt rồi. Like Share Trả lời
1 năm trước Và rồi giả thiết nào sẽ bị bác bỏ đây “Vì đã quen thuộc với các cuộc đấu giá ở Na Uy, Maine của ông bà mình, nên tôi rất ngạc nhiên khi thấy cuộc đấu giá ngôi nhà Sedley chỉ thông qua các đại lý. Khi đọc cuốn sách, tôi tìm thấy điều mà tôi chưa bao giờ nhận thấy cách đây 50 năm, đó là sự phân biệt chủng tộc đối với những đại lý đó và những người bạn cùng phòng của tôi. Đại học Amherst, cả hai bạn cùng phòng của tôi đều thông minh và thành đạt hơn tôi, và cả hai đều là người Do Thái. Tôi không bàn gì về “khuôn mặt đậm chất châu Á” của Thackeray, cũng như không có nhận xét về “mồm quắm” Becky (193). Mọi chủng tộc đều có vị trí của mình, mọi sắc tộc ví như Người Pháp và người châu Phi. Huck Finn bị tố cáo vì biệt danh chủng tộc phổ biến vào thời đó, điều này khiến tôi suy đoán giả định nào trong số những giả định chung của chúng ta sẽ bị phản đối, thậm chí bị ghét bỏ, trong vài thập kỷ tới.” Like Share Trả lời
1 năm trước 3 sao Cuốn sách này không dành cho tôi. Đừng hiểu sai ý tôi, một số đoạn rất thú vị và hài hước, trong khi những đoạn khác thì không quá nhiều. Nhân vật Rebecca, Becky, tôi không thể chịu nổi! Cô ta thật là một kẻ hợm hĩnh và quá kiêu ngạo! Cô ta chỉ muốn trở thành một trong những người giàu có và nổi tiếng! Ba sao. Like Share Trả lời
1 năm trước Hay Thackery, người kể chuyện đang kể một câu chuyện “có thật” dựa trên lời kể của các nhân vật chính mà ông đã gặp, thông qua đó châm biếm văn hóa Anh và châu Âu đầu thế kỷ 19 (giai cấp, tôn giáo, giáo dục, kinh doanh, chiến tranh, du lịch, v.v.) để vạch trần sự phù phiếm của con người nói chung. Tác giả cực kỳ thành thật về những thất bại của họ, nhưng bạn không có cảm giác rằng ông ấy coi thường mọi người vì những điểm yếu của họ. Tác giả kể câu chuyện gần như thể bản thân là một ông chú già đáng mến, có hơi tách biệt, và thích thú với những nhược điểm nhưng vẫn có tình cảm với các nhân vật của mình. Like Share Trả lời
“Hội Chợ Phù Hoa” là một cuốn tiểu thuyết rất dài, được viết thành nhiều kỳ. Các câu văn phức tạp và rất dài, hoa mỹ và như đang làm cảnh. Có một sự nhẹ nhàng trong giọng điệu của nó, ngay cả khi cảm xúc của bạn đang bị giằng xé một chút. Cuốn sách có thể không nâng cao tinh thần -- nhưng nó chắc chắn mang tính giải trí, kích thích tư duy và cảm động. Sau khi đọc lại cuốn sách này, tôi vẫn có thể nói rằng đây hẳn là cuốn tiểu thuyết man rợ, đúng mực nhất từng được viết - và nó là một trong số ít những cuốn sách tôi từng đọc mà mô tả một tầm nhìn chân thực về thế giới.