Họa ký ngàn năm (Sennen gahou) của tác giả Machiko Kyo là bộ truyện tranh một trang gồm hai tập. Câu chuyện là những lát cắt cuộc sống, mỗi trang truyện lại là một mẩu lãng mạn, một xíu buồn phiền, một tí tiếc nuối và vô số mơ màng, bay bổng. Tác phẩm phản chiếu không gian văn hóa của xứ sở anh đào. Nếu yêu mến Nhật, bạn nhất định phải đọc bộ truyện này. Nếu chưa yêu, thì rất đáng để thử một lần.
Xem thêm

Nghệ thuật cốt yếu không phải là điều to tát, nó đơn giản chỉ là cuộc du ngoạn của sự tưởng tượng, nghiền ngẫm cả người sáng tạo cuộc chơi lẫn kẻ chơi. Nghệ thuật thực chất là tạo ra những điều to tát, khi chúng khiến những cuộc chơi trở nên thú vị và hấp dẫn. Nghệ thuật không phải là sự diễn xiếc trên chất liệu của chúng, chúng không múa may trên chữ, nét vẽ hay âm điệu cốt thu hút. Chúng phải là cánh cửa mở ra để người chiêm ngưỡng tham gia vào chính cuộc sáng tạo. Và với tác phẩm Họa Ký Ngàn Năm tập 2 của Machiko Kyo, dẫu được gắn mác là một tập truyện Manga - truyện tranh Nhật Bản, nó không đơn thuần là những câu chuyện. Cách kể chuyện của cô vốn là bằng những bức họa không lời. Nhưng chính sự không lời đã tạo nên những khoảng lặng, nhưng là "những im lặng biết nói" (Trần Dần). Lời kể của chúng là cách chúng ta, những người đón nhận, kể bằng những trải nghiệm và suy nghĩ của riêng mình. Đó là cách nghệ thuật chơi, chúng ta chơi, vốn không luật lệ, cũng chẳng phân định thắng thua. Nó mới thực là giải trí. Giải tỏa trí óc không thể chỉ là cuộc giành giựt kẻ mạnh yếu, kẻ khôn ngoan khờ dại như cờ bạc, dẫu chơi cờ cũng là một nghệ thuật, mà là khiến trí tâm ta thoát ly một rào cản nào đó, một quy tắc nào đó, và ta tận hưởng ta trong thế giới quan của riêng mình. Thông điệp duy nhất, cũng là cách phát hiện đầy hình tượng mà tôi tâm đắc nhất trong tác phẩm này mà do chính tác giả đề ra: " Nhưng tớ thích màu trắng. Dễ bị tổn thương này, đôi lúc khiến người khác bị phai mờ này... lại luôn biết cách cư xử để không bị ai ghét." Và tập bìa của truyện này là tràn ngập màu trắng. Những khoảng cách giữa các bức tranh cũng màu trắng. Chúng tạo cho cảm giác lạc lõng, cô đơn và hụt hẫng. Chúng khiến chúng ta phải nghĩ, vâng phải nghĩ. Giờ mới biết, cái hay hội họa không nằm ở chỗ người nghệ sĩ vẽ đẹp hay không, mà là khiến chúng ta nghĩ, và đó là cách chúng ta chơi trong nghệ thuật. Cẩn thận khi đọc cuốn sách này, chúng không dễ hiểu như bạn nghĩ. Nhưng nếu là một người yêu thích sự trầm lặng và suy nghĩ, cuốn sách này sẽ là một cuộc chơi bất tận mở rộng cho bạn.  

Khác với tập 2, những câu chuyện ở tập 1 thì nhiều lời hơn một chút. Được mấy trang đầu là in màu, nhưng những phần truyện sau thì toàn màu trắng đen, trong khi tập 2 thì in màu toàn bộ. Nói sơ một chút về hình thức khác nhau của hai tập truyện manga này, do đã review cuốn 2 trước cuốn 1, lần này mình sẽ viết về vẻ đẹp của sự khác nhau về hình thức đã giúp cho hai tác phẩm này thể hiện nội dung một cách độc đáo và cá tính như thế nào. Tập truyện 1 như những lời nói biết im lặng. Tập truyện 2 lại thành những im lặng biết nói. Vì ở tập truyện này, Machiko Kyo lại sử dụng nhiều câu đối thoại qua lại giữa hai nhân vật, song, không phải vì nhiều lời mà cuốn 1 đọc dễ hiểu hơn cuốn 2. Những cảnh in không màu, tràn ngập màu trắng, cũng lại tràn ngập màu đen, nó khiến cho ta cảm nhận một nỗi buồn u hoài, lặng câm. Mỗi trang giấy trắng đen tựa như một cánh buồm quá khứ. Quá khứ ta nhiều lời hơn hiện tại và tương lai, đó không chỉ là lời ta đã nói, mà còn là lời ta ước mình đã nói. Hai lời nói đó xen lẫn nhau, nhưng không hòa vào nhau, khiến những trang viết tưởng chừng đang giằng xé nhau mà làm ta cảm thấy trống vắng, bâng khuâng giữa khoảng cách của hai ngôn từ. Lại một lần nữa ta lại cần những khoảng lặng, bởi ngay cả lời nói ra cũng cần biết im lặng. Im lặng chẳng phải để nín nhịn, mà để lời ta không phải chân lý, và người khác còn có thể gia nhập để phá bỏ sự tĩnh mịch. Vậy nghệ thuật vừa là một im lặng biết nói, nhưng cũng là những lời nói biết im lặng, và mở ra cho người đọc những vang vọng riêng mình.