Xem thêm

Một cuốn sách phi thường. Dù nhỏ bé về kích thước, nhưng có thể mở rộng tâm trí một cách sâu sắc — nếu ta thực sự để cho nó làm vậy. Cuốn sách mang cảm giác như một giấc mơ sáng suốt, nơi Krishnamurti chia sẻ trí tuệ và (thường là những quan điểm phê phán) của mình về tư tưởng đương thời, kết hợp với những quan sát tinh tế về thế giới quanh ông.

Ông mô tả những hiện tượng tự nhiên, những chủ đề như nỗi sợ hãi hay phẩm giá chân thật, những giai thoại về các khuôn mẫu tư duy vô thức mà chúng ta được nuôi dưỡng từ nhỏ, và toàn bộ những đoạn viết ấy đều được trích từ những bức thư ông gửi cho một người bạn trẻ đang chịu đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần, trong giai đoạn từ tháng 6 năm 1948 đến tháng 3 năm 1960.

Cuốn sách quả thực chứa đầy những bài học sâu sắc, nhưng không nên đọc một cách vội vàng. Bởi lẽ, vì đây vốn là những lá thư, nên ta nên đọc chúng như một người quan sát cuộc sống, chứ không phải như kẻ đang tìm kiếm lời giải cho những vấn đề cụ thể — để rồi lại rơi vào vòng bám víu những lời giải đó. Sau cùng, Krishnamurti mời gọi ta mở lòng.
Những đoạn văn khuyến khích chúng ta chiêm nghiệm chính cuộc đời mình, nhận thức hành vi của bản thân, và nhìn mình từ xa hơn — thoát khỏi chính con đường mà ta tự chắn lấy.

Tôi chắc chắn sẽ đọc lại cuốn này ít nhất một lần mỗi năm. Những dòng chữ ấy thật sự vượt thời gian, và tôi nghĩ sẽ là một thí nghiệm thú vị để tiếp nhận nội dung của nó ở những giai đoạn khác nhau trong hành trình sống trên thế gian này.

Nếu phải chia sẻ một bài học duy nhất từ cuốn sách, tôi sẽ chọn đoạn cuối cùng ở trang 92:

**“Bạn có bao giờ đi dạo một mình không? Hay lúc nào cũng đi cùng người khác? Nếu đôi khi bạn ra ngoài một mình, không cần đi xa lắm — vì bạn còn trẻ — bạn sẽ bắt đầu hiểu về chính mình: bạn nghĩ gì, bạn cảm thấy gì, đức hạnh là gì, bạn muốn trở thành ai. Hãy tìm hiểu điều đó. Nhưng bạn sẽ không thể hiểu chính mình nếu lúc nào cũng nói chuyện, luôn vây quanh bạn bè, hay một nhóm người.

Hãy ngồi dưới một tán cây thật yên lặng — không mang theo sách. Chỉ cần nhìn lên những vì sao, bầu trời, những cánh chim, hay hình dáng của lá. Hãy quan sát bóng râm. Quan sát cánh chim đang bay ngang bầu trời.

Khi ở một mình, ngồi yên dưới gốc cây, bạn sẽ bắt đầu hiểu cách vận hành của tâm trí mình, và điều đó quan trọng không kém việc đến lớp học.”

“Hãy mềm dẻo trong tâm trí. Sức mạnh không nằm ở sự cứng rắn hay kiên định, mà ở khả năng linh hoạt. Cây dẻo dai mới có thể đứng vững giữa bão tố. Hãy vun đắp sức mạnh của một tâm trí linh hoạt.”

“Sự chú tâm để hiểu biết chỉ tồn tại trong hiện tại.”

“Tôi nghĩ về tầm quan trọng của sự trong sáng — một tâm trí ngây thơ, vô nhiễm. Trải nghiệm là điều không thể tránh khỏi, thậm chí có thể là cần thiết. Cuộc sống là chuỗi những trải nghiệm, nhưng tâm trí không cần phải chất chứa hay bị ràng buộc bởi chúng. Nó có thể gạt bỏ từng trải nghiệm, giữ cho mình trong sáng, nhẹ nhàng. Điều này vô cùng quan trọng; nếu không, tâm trí sẽ không bao giờ tươi mới, nhạy bén và linh hoạt. Vấn đề không nằm ở làm thế nào để giữ cho tâm trí linh hoạt; bởi ‘làm thế nào’ là tìm kiếm một phương pháp — mà phương pháp thì không bao giờ có thể khiến tâm trí trở nên trong sáng. Nó chỉ khiến ta trở nên máy móc, chứ không sáng tạo.”

“So sánh là sự hạ thấp; nó làm méo mó cái nhìn của ta. Và chính trên sự so sánh ấy mà ta được nuôi dưỡng. Nền giáo dục của ta dựa vào nó, cũng như văn hóa của ta. Vì thế, ta mãi mãi đấu tranh để trở thành một điều gì khác với chính mình. Hiểu rõ bản thân mới là con đường khai mở sáng tạo, còn so sánh chỉ sinh ra ganh đua, tàn nhẫn và tham vọng — những thứ ta lầm tưởng là ‘tiến bộ’.”

“Sống một cách giản đơn, không bị ảnh hưởng — trong khi mọi thứ và mọi người đều tìm cách ảnh hưởng ta — là điều không dễ. Nhưng nếu không có một đời sống tĩnh lặng, sâu sắc, thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.”

“Bạn không thể có một tâm trí trong sáng, sâu sắc nếu còn sợ hãi. Nỗi sợ làm tắc nghẽn tâm trí. Nếu tâm trí không đối diện với những vấn đề tự tạo ra, nó không thể trở nên rõ ràng. Đối diện với những nét kỳ lạ của chính mình, nhận biết sâu sắc những thôi thúc nội tâm, chấp nhận tất cả mà không kháng cự — đó mới là tâm trí thực sự sâu và sáng. Khi ấy, mới có thể có một tâm trí tinh tế, chứ không chỉ là sắc bén. Một tâm trí tinh tế là tâm trí chậm rãi, do dự, không vội kết luận, không phán xét hay đặt công thức. Sự tinh tế này là điều thiết yếu. Nó biết lắng nghe và chờ đợi. Biết chơi đùa cùng chiều sâu. Điều này không thể đạt được ở cuối hành trình — phẩm chất đó phải có ngay từ khởi đầu. Có lẽ bạn đã có nó; hãy cho nó cơ hội để nở hoa. Hãy bước vào điều chưa biết, đừng coi bất cứ điều gì là hiển nhiên, đừng giả định, hãy tự do khám phá. Khi đó mới có chiều sâu và hiểu biết. Nếu không, ta chỉ mãi ở trên bề mặt. Điều quan trọng không phải là chứng minh hay bác bỏ, mà là tìm ra sự thật.”

“Mọi thứ trong đời — trừ một vài điều — đều là thứ tay hai, tay ba, tay tư: thần thánh, thơ ca, chính trị, âm nhạc. Vì thế cuộc sống của ta trống rỗng. Và vì trống rỗng, ta cố lấp đầy nó — bằng âm nhạc, bằng thần linh, bằng tình yêu, bằng mọi hình thức trốn chạy — nhưng chính việc lấp đầy đó lại khiến ta trống rỗng hơn. Vẻ đẹp không thể mua được. Quá ít người thực sự khao khát cái đẹp và điều thiện, và chúng ta thì hài lòng với những thứ vay mượn. Vứt bỏ tất cả đó mới là cuộc cách mạng thật sự — và chỉ khi ấy, mới có sự sáng tạo của hiện thực.”

“Không phải là giữ lại, mà là để cho dòng sống chảy tự do — không ràng buộc, không chọn lựa — đó mới là trạng thái nhận biết trọn vẹn.”

“Sự phong phú của cuộc sống nằm ở tự do khỏi gánh nặng của kinh nghiệm.”

“Cuộc đời là một điều kỳ lạ. Hạnh phúc là người chẳng là gì cả.”

“Có quá nhiều bất mãn, và người ta nghĩ rằng một hệ tư tưởng nào đó sẽ giải quyết được tất cả, thậm chí xóa bỏ bất mãn — điều mà dĩ nhiên, không bao giờ có thể.”

“Đừng phụ thuộc vào bất kỳ ai, bất kỳ điều gì — dù là kinh nghiệm hay ký ức; vì sự phụ thuộc vào quá khứ, dù êm đềm đến đâu, cũng ngăn cản sự trọn vẹn của hiện tại. Hãy tỉnh thức, và để sự tỉnh thức đó nguyên vẹn, không đứt đoạn — dù chỉ trong một phút.”

“Cuộc sống là chuỗi sự kiện — mong muốn và không mong muốn — và chừng nào ta còn chọn lựa cái muốn giữ, cái muốn bỏ, thì mâu thuẫn và xung đột nhị nguyên là điều tất yếu.”

“Một tâm trí tĩnh lặng nhưng tỉnh táo, quan sát — đó là phước lành; giống như mặt đất, giàu tiềm năng vô hạn. Khi tâm trí không so sánh, không phán xét, khi ấy mới có thể có được sự phong phú vô lượng.”

“Đừng để làn khói của những điều nhỏ nhen làm tắt ngọn lửa trong bạn. Hãy tiếp tục tiến lên — phá bỏ, tiêu hủy, đừng bám rễ. Đừng để bất cứ vấn đề nào bén rễ; hãy giải quyết chúng ngay, để mỗi sáng thức dậy, bạn lại mới mẻ, trẻ trung và trong sáng.”

“Có quá nhiều ảnh hưởng và áp lực không ngừng định hình tâm trí và trái tim ta; hãy nhận biết chúng, xuyên qua chúng, và đừng trở thành nô lệ của chúng. Là nô lệ là sống tầm thường. Hãy tỉnh thức, hãy bừng cháy.”

“Đừng để vấn đề nào bén rễ. Hãy đi xuyên qua chúng thật nhanh, như dao cắt qua bơ. Đừng để chúng để lại dấu vết — giải quyết ngay khi chúng nảy sinh. Bạn không thể tránh khỏi vấn đề, nhưng có thể kết thúc chúng tức thì.”

“Khi đã đạt đến một trạng thái nào đó, đừng dừng lại — hoặc tiến lên, hoặc thoái lui. Không thể đứng yên. Bạn đã cưỡi trên làn sóng nội tâm suốt bao năm, thu mình vào bên trong — nhưng giờ đây, từ chuyển động hướng nội ấy, bạn phải đi ra ngoài, gặp gỡ nhiều người hơn, mở rộng bản thân.”

“Nhìn mọi thứ như chính nó là một nghệ thuật. Thật khó để thấy sự vật như chúng vốn có, cũng như khó để học toán, sử hay địa lý. Có vẻ đẹp trong việc nhìn thấy. Thấy là hành động. Nếu bạn thực sự thấy, quan sát, lắng nghe — bạn không thể không hành động. Nhưng hầu hết chúng ta đều mù và điếc — nên ta chẳng hành động được.”

Cuốn sách kêu gọi con người trân trọng sâu sắc hơn thiên nhiên và mọi sinh vật sống, kêu gọi sự tĩnh lặng trong thiền định, hướng tâm trí về dòng sông, loài chim, bầu trời, những vì sao. Ở khía cạnh đó, tôi chợt nhớ đến “Hoàng tử bé” — nơi cậu nói về những điều nhỏ bé mà chúng ta thường bỏ lỡ vì quá bận rộn với nhịp sống của chính mình.

Cuốn sách mời gọi ta từ bỏ cái tôi, buông bỏ logic, và thậm chí là phá bỏ hoàn toàn ý niệm về bản ngã. Nó mời ta khởi đầu một cuộc cách mạng — thoát khỏi mọi cấu trúc xã hội, để thông tin trôi qua, xem sự hiểu biết hiện tại của ta về trí tuệ là sai lầm, và đón nhận một định nghĩa mới, nơi con người có thể hiểu ra những điều chưa từng hiểu, và giải phóng trí tưởng tượng không giới hạn.

Nó kêu gọi ta đón nhận tự do một cách trọn vẹn, không phải thứ tự do mà ta vẫn quen nghĩ đến, mà là sự tự do khỏi chính bản thân mình — khỏi danh tính, quá khứ, khuôn mẫu tư duy, khỏi nỗi ám ảnh về ý nghĩa, khỏi nhu cầu phải hợp lý hóa mọi thứ. Và điều đó bắt đầu bằng việc NHỔ BỎ TẤT CẢ NHỮNG GỐC RỄ MÀ TA ĐÃ GIEO TRỒNG.

Chính tại đây, tôi cảm thấy bối rối và hơi khó chịu — ý nghĩa gì còn lại nếu chẳng có ý nghĩa nào cả?!
Nhưng có lẽ, ở một tầng sâu nào đó, đó lại là một ý niệm dũng cảm và giải phóng nhất — biết rằng KHÔNG CÓ MỤC ĐÍCH, KHÔNG CÓ Ý NGHĨA, và bản chất của hạnh phúc, của niềm vui chính là TỒN TẠI — MỘT CÁCH VÔ ĐỊNH.

Có lẽ thật khó để chấp nhận điều đó, bởi nền văn minh hiện đại của chúng ta được xây dựng ngược lại hoàn toàn, và nếu chúng ta thực sự sống theo tư tưởng ấy, chúng ta sẽ đánh mất tất cả.
Bởi lẽ, “Ý chí” và “Sự tồn tại” — không thể cùng song hành.