Thăng Long Hà Nội đô thành

Nước non ai vẽ nên tranh họa đồ

Cố đô rồi lại tân đô

Ngàn năm văn vật bây giờ là đây.

Hà Nội từ lâu đã được gọi với những cái tên rất đỗi trìu mến và đầy tự hào. Nào thì Thăng Long, Kinh Kỳ, Hà thành,... Hà Nội dù trải qua hơn một thiên niên kỷ vẫn giữ được những nét duyên dáng cổ điển. Dù ở thời nào, Hà Nội vẫn thanh lịch và quyến rũ như thế - trong mắt người Việt Nam và bạn bè quốc tế. Để tôn vinh những vẻ đẹp của kinh đô nghìn năm văn hiến, tác giả Uông Triều đã viết nên cuốn Hà Nội - Dấu xưa, phố cũ.

1. Vài nét về tác giả Uông Triều: 

Uông Triều sinh năm 1977 với tên khai sinh là Nguyễn Xuân Ban. Bút danh Uông Triều ghép từ Uông Bí và Đông Triều - hai địa danh ở quê ông. Uông Triều là một trong số ít những nhà văn nổi bật với phong cách “bắt độc giả chiều tác giả”. Theo ông, văn chương là cách để tác giả sống thật với chính mình - do đó họ phải viết làm sao để khiến bản thân thoải mái nhất có thể. Những tác phẩm của Uông Triều đa dạng về thể loại - bao gồm cả tiểu thuyết, truyện ngắn và tản văn: Cô độc, Đêm cuối cùng ở Ngọa Vân, Người mê, Sương mù tháng Giêng,... Trong số những tác phẩm viết về thủ đô ngàn năm văn hiến có thể kể đến Hà Nội - Dấu xưa, phố cũ.

2. Không khí phố phường Hà Nội:

Đa số khách thập phương đến Hà Nội đều thừa nhận thành phố này có những đặc trưng mà không nơi nào có được. 

Thử hỏi xem có thành phố lớn nào - đặc biệt là thủ đô - mà vẫn có tiếng rao hàng rong từ lúc sáng sớm đến khi đêm muộn? Cứ chốc chốc, trong những con phố nhỏ, người ta lại nghe thấy tiếng rao đều đều của những gánh hàng rong. Nào xôi, nào bánh khúc, nào kẹo, nào kem,... đủ cả. Có những em học sinh ríu rít chạy theo chiếc xe đạp chỉ để mua một nắm xôi sáng - mẹ nấu ở nhà thì ngon thực, nhưng xôi có cái vị riêng của nó. Có những người không đói bụng mà cũng chẳng thèm ăn - nhưng họ vẫn mua vì lòng trắc ẩn. Cả người mua lẫn người bán đều biết bán quà sáng khó có thể thu được nhiều tiền - nhưng đó là vốn mưu sinh mà họ phải duy trì. Hơn nữa, nghe tiếng rao của người hàng rong, khó ai mà từ chối được. Nhưng tác giả cho rằng những tiếng rao xưa đang dần biến mất:

Trong những khu phố vắng, khu tập thể, ta vẫn nghe thấy tiếng rao. Người bán hàng thường trông lam lũ, là người ngoại tỉnh hoặc dân thành thị nghèo, họ vẫn kiên nhẫn bán những món quà vặt để mưu sinh hàng ngày. Có điều tân tiến hơn ngày trước là người bán hàng dùng loa thu âm sẵn phát ra tiếng rao. Tiếng rao lặp đi lặp lại, thiếu đi nét mềm mại của hơi ấm, giọng nói con người. Cũng vì thế mà đôi khi nó lại trở thành vô duyên, khiến người khác nghe thiếu những đồng cảm.

Bên cạnh những âm thanh quen thuộc của phố phường, còn có một điểm nữa khiến Hà Nội được yêu thích - đặc biệt là bởi khách nước ngoài. Đó chính là những hàng cây xanh cổ thụ rủ bóng xuống đường phố. Cây trồng bên đường Hà Nội rất đa dạng: xà cừ, bằng lăng, sấu, hoa sữa,... Bóng mát của cây trồng khiến người ta tạm quên đi ánh nắng trưa gay gắt hay hơi nóng bốc lên từ mặt đường nhựa. Mùa đông con người cũng biết ơn cây trồng, bởi chúng chắn những đợt gió lớn thổi từ phương Bắc. Mặc dù có nhiều tài liệu sinh học hướng dẫn kiểm soát kích cỡ của các loài cây đô thị, chưa bao giờ có ai đả động đến một cây trồng trên đường:

Những cây xà cừ trên đường Hoàng Diệu và cả ở những nơi khác ở Hà Nội chắc chưa bao giờ được kiểm soát về kích cỡ nên ta dễ dàng trông thấy những gã cây to lớn đứng bên phố, vừa bệ vệ và cũng thật đáng yêu. 

Một điểm nhấn nữa nằm ở mùa lễ hội. Đã gọi là mùa lễ hội thì đường phố ắt phải tất bật. Nhưng không khí của Hà Nội ngày lễ hội không giống ngày đi làm. Vào mùa lễ hội, người dân đi chơi và dành thời gian bên những người thân yêu - đặc biệt là học sinh sinh viên. Tất nhiên, các cửa hàng và điểm vui chơi được trang hoàng đẹp đẽ. Những sạp hàng trên phố Hàng Mã rực rỡ hơn vào dịp Trung Thu với những món đồ chơi đủ màu sắc: mặt nạ, đèn ông sao, đèn kéo quân,... Đông nhất dịp Trung Thu phải kể đến trẻ em, vì các em hay đòi bố mẹ đưa đi mua đồ, chọn quà. Dịp Tết Nguyên Đán thì đương nhiên sẽ có điểm nhấn là những hàng hoa ở Hàng Lược. Người bán thì cầm những cành hoa tươi đứng dọc phố, người mua thì vừa ngắm phố phường vừa chọn hoa. Ngày lễ có cái không khí riêng, thứ không khí khiến cho người ta sảng khoái và vui thích. Vào những ngày lễ, dường như không còn giới hạn về tín ngưỡng hay tôn giáo ở Hà Nội:

Không khí đêm Noel không còn của riêng tôn giáo nữa, nó đã thành một ngày hội để mọi người đi chơi, gặp mặt, là cơ hội để hiểu thêm về tín ngưỡng, hòa hợp và chung vui.

3. Điểm đến tâm linh:

Hà Nội có thể không có nhiều tôn giáo như ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng nó cũng có một sự đa dạng nhất định. Ngoài các đền thờ tín ngưỡng truyền thống, người ta có thể tìm thấy ở Hà Nội rất nhiều chùa và nhà thờ.

Phật giáo là một trong những tôn giáo mạnh nhất tại Việt Nam, với hệ thống chùa chiền ở khắp mọi tỉnh thành. Nhắc đến chùa ở Hà Nội, có rất nhiều địa điểm được nhắc đến như Quán Sứ, chùa Láng, chùa Hà, chùa Bộc,... Nhưng nổi tiếng nhất phải kể đến chùa Trấn Quốc - ngôi chùa lâu đời nhất đất Kinh Kỳ. Chùa Trấn Quốc được xây dựng từ thời vua Lý Nam Đế trên đảo Cá Vàng phía đông của Hồ Tây. Ngôi chùa này từ xưa đã được coi là một trong những trung tâm Phật giáo quan trọng nhất cả nước. Có lẽ một phần là do đây là thánh địa được các vị vua chúa ưu ái nhất: các vị không chỉ hành hương mà còn hay tới đàm đạo với các thiền sư, chưa kể còn đóng góp xây dựng chùa nữa. Tuy nhiên, cũng có lúc vẻ đẹp và danh tiếng khiến Trấn Quốc trải qua nhiều thăng trầm. Vào thời chúa Trịnh, các chúa coi đây là nơi bồng lai tiên cảnh và mặc sức đưa cung tần mỹ nữ đến để ăn chơi trụy lạc. 

May mắn thay, chùa vẫn luôn gìn giữ được những giá trị văn hóa vốn có. Đây là chốn tu tập của nhiều vị thiền sư nổi tiếng như Khuông Việt, Tịnh Không, Kim Cương Tử. Ngoài ra, chùa còn là nơi lưu giữ nhiều dấu tích Phật giáo đáng chú ý như cây bồ đề do tổng thống Ấn Độ tặng năm 1959 (cây này được chiết tách từ cây bồ đề Đức Phật đã từng ngồi thiền) và pho tượng Đức Phật nhập Niết bàn (được đánh giá là một trong những pho tượng đẹp nhất). Tác giả bộc bạch:

Chùa Trấn Quốc nằm ở vị thế đẹp, là một danh lam cổ tích bậc nhất đất Kinh Kỳ và từ lâu đã trở thành điểm tham quan yêu thích của người dân Hà Nội và khách du lịch. Đến nơi này có thể ngắm vườn tháp cổ kính, cây bồ đề của Đức Phật và đặc biệt tòa “Bảo tháp Lục độ đài sen” như một nét nhấn tinh tế cho cảnh quan chùa. Nơi đây, giữa một vùng hồ nước mênh mang, thoang thoảng mùi hương trầm, đi trên con đường đầy bóng mát cây xanh và lắng nghe những câu chuyện một thời quá vãng, thấy lòng người đang hướng về cõi thanh tịnh, yên bình.

Đâu là nơi đông vui nhất Hà thành vào đêm Đức Chúa ra đời? Chắc chắn đó là Nhà thờ Lớn - giáo đường quan trọng nhất của người Công giáo Hà Nội. Việc xây dựng nhà thờ này rất thú vị. Nhờ kinh phí của hai cuộc quyên góp xố số lớn, cộng thêm các nguyên liệu sẵn có tại địa phương, nhà thờ đã được xây dựng trong vòng bốn năm (1884 - 1887), trong khi phần lớn các nhà thờ ở châu Âu mất nhiều thời gian để hoàn thành hơn vì cần nhân dân quyên góp. Nhà thờ Lớn được xây dựng theo phong cách cổ điển với những cửa kính màu lung linh và những bức tượng thánh trang nhã - tất cả có thể khiến người yêu văn học liên tưởng đến một Nhà thờ Đức Bà xa xôi tọa lạc tại Paris. Điều đáng chú ý là tại nhà thờ có tượng của Anê Lê Thị Thành - thánh nữ tử vì đạo thời Nguyễn. Bà đã cùng chồng con che giấu những linh mục khỏi sự truy bắt của triều đình - do đó bà bị tra tấn và chết trong tù. 

Ngày thường nhà thờ tỏa ra không khí trang nghiêm, nhưng khi mùa lễ hội đến thì không kém phần nhộn nhịp so với những địa điểm khác của Hà Nội. Mùa Giáng Sinh là dịp lễ đáng mong đợi nhất ở Nhà thờ Lớn. Người dân - dù có theo Công giáo hay không - đều nô nức kéo đến nhà thờ để ăn mừng khoảnh khắc Chúa giáng thế. Bên ngoài nhà thờ được trang trí nhiều màu sắc sặc sỡ, trông như đang mời gọi mọi người đến chung vui. Khi tiếng chuông nhà thờ rền vang đón chào Đức Chúa, ai nấy đều lặng im trước giây phút trang nghiêm nhất buổi lễ. 

4. Du hành về quá khứ:

Nhắc đến Hà Nội là nghĩ đến một con phố cổ kính đã tồn tại hơn trăm năm. Sau bao nhiêu năm, dù đã có thêm nhà cao tầng và xe hơi, Hà Nội vẫn giữ được những nét hoài cổ - những đặc trưng đã xuất hiện trước cả thời Pháp thuộc. Hơn hết, Hà Nội đã cùng đất nước nếm trải bao thăng trầm, viết nên bao trang sử hào hùng. 

Dọc đường Hoàng Diệu, người ta vẫn có thể nhìn thấy những lỗ châu mai được làm từ thời Pháp. Bên cổng Tây vào Hoàng thành cũng có đặt hai khẩu thần công của Pháp. Chúng là minh chứng cho một cuộc chiến đầy cam go giữa quân Pháp và tổng đốc Hoàng Diệu. Sau khi Hoàng Diệu tuẫn tiết ở Võ Miếu (vì biết không địch lại được quân Pháp), con đường gần nơi này được đặt theo tên ông để kỷ niệm một vị anh hùng dân tộc.

Cầu Long Biên được xây dựng trong vòng bốn năm (1899 - 1902) và mang tên Paul Doumer - tên toàn quyền Pháp lúc bấy giờ. Cái tên Long Biên được đặt chính thức bởi thị trưởng Trần Văn Lai vào năm 1945. Cây cầu vĩ đại này được mệnh danh là “chứng nhân lịch sử” bởi nó đã chứng kiến biết bao cảnh lầm than cùng bao giây phút huy hoàng của Thủ đô. Cây cầu được xây nên bởi mồ hôi và máu của những người công nhân - đó là bằng chứng không thể chối cãi của chế độ thực dân đã đày ải nước ta 80 năm trời. Cây cầu nhìn bao quát Hà Nội, thấy một thành phố nhộn nhịp ngày đêm không ngủ. Cây cầu chứng kiến những đợt ném bom hung tàn của giặc Mỹ và những phát súng oanh liệt của quân dân Hà thành. Và cây cầu cũng đã thuộc lòng những buổi mít tinh và những đoàn đón đại sứ nước ngoài - những khoảnh khắc Hà Nội ăn mừng đất nước... 

5. Món ngon Hà Nội:

Mùi của thức ăn khi đói làm nôn nao, kích thích cái vị giác vẫn nằm chờ đâu đó bỗng chốc nhổm dậy. Đang cơn đói, đi qua một hàng bánh rán hay chả rươi thơm lừng mà khó lòng cưỡng lại, đành rẽ vào mua một ít mang về hay ngồi đó luôn mà ăn. Hà Nội có cái vị đặc sắc của thứ mùi ẩm thực ở những hàng ăn trên phố hoặc những gánh hàng rong mà không cần phải tìm kiếm đâu xa.

Nhắc đến ẩm thực Hà Nội thì không nơi đâu bằng: vừa tinh tế, vừa giản dị, lại đa dạng. Ở đây tôi xin được kể đến hai món ăn chính được nhắc đến nhiều nhất Hà Nội: món phở và món ô mai.

Món ăn mặn ở Hà Nội thì vô kể, có thể nhắc đến một số món tiêu biểu như bún đậu mắm tôm, bún riêu, phở, các loại chả,... Nhưng đã nhắc tới Hà Nội, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến món phở! Phở có thể được chế biến ở nhiều tỉnh thành khác, nhưng ở Hà Nội, phở có nét đặc sắc riêng - đó là kỹ thuật bí truyền của người đầu bếp. Người đi trên phố chưa kịp vào quán đã ngửi thấy mùi xào nấu thức ăn ngào ngạt. Mùi của mỡ, thịt, nước dùng, nước mắm,... tạo ra một hương thơm khó cưỡng. Khi ngồi xuống ghế, thực khách được nhân viên phục vụ tận tình - thường thì các quán sẽ mời nước vối hoặc chè xanh trong khi chờ món ăn ra. Bát phở được bưng đến bàn, bốc khói nghi ngút với rau thơm trang trí bên trên - nhìn là muốn thưởng thức ngay. Gia vị được nêm vừa phải, có vị đậm đà của thịt, của nước hầm xương. 

Món ăn ngọt ở Hà Nội khá đa dạng - thường có bánh, kẹo, mứt, ô mai, cốm,... và rất dễ bắt gặp trên đường - đặc biệt là sau giờ tan học. Trong số các món quà vặt của Hà thành, được yêu mến nhất vẫn là ô mai - món ăn làm từ trái cây đã được ướp gia vị và phơi khô. Không chỉ trẻ nhỏ hay thanh niên mà cả người lớn tuổi cũng không thể cưỡng lại những viên ô mai mằn mặn, ngòn ngọt nhảy múa trên đầu lưỡi. Đặc biệt, tác giả Uông Triều cho hay mua ô mai thì không ở đâu bằng Hàng Đường: 

Cắn một quả ô mai sấu non ở đây, thấy đủ cái vị chua, cay, ngòn ngọt của thứ quả ưa thích. Lại biết trái sấu được hái ở những phố rợp bóng cây Phan Đình Phùng, Trần Phú,... càng thêm yêu mến những món quà nhỏ thân thương của đất Thăng Long. Khi chọn một món quà Hà Nội gửi những người bạn phương xa, tôi thường chọn món ô mai sấu non trên phố Hàng Đường và bạn phương nào cũng tấm tắc khen món ô mai sấu của Hà Nội.

6. Lời kết:

Hà Nội - vùng đất nghìn năm văn hiến - sẽ mãi trường tồn trong trái tim những người con Thủ đô dù có trải qua bao thập kỷ. Hà Nội thời hiện đại đã và đang thay đổi - đó là quy luật của tự nhiên - nhưng thành phố này vẫn ẩn chứa những nét đẹp truyền thống rất riêng. Việc bảo tồn những nét đẹp của Hà Nội phụ thuộc vào những người con của xứ Kinh Kỳ...


Review chi tiết bởi: Thanh An Nguyễn - Bookademy

Hình ảnh: Lê Thủy Tiên



_____________

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Hà Nội là mảnh đất kinh kì đã đi vào trang văn của biết bao cây đại thụ của nền văn học Việt Nam như Nguyễn Tuân, Tô Hoài, Vũ Bằng, Thạch Lam, Tô Hoài, Đỗ Phấn… Mỗi tác phẩm, mỗi giọng văn lại mang đến cho người đọc những dáng hình, những hơi thở khác nhau của mảnh đất cổ kính này. Và năm nay, một tặng phẩm dành cho độc giả về đề tài Hà Nội đã xuất hiện: “Hà Nội dấu xưa phố cũ” của nhà văn Uông Triều. Uông Triều đã từng chia sẻ anh dấn thân vào từng ngóc ngách của Hà Thành để quan sát, chiêm ngưỡng và nghiên cứu từng con hẻm, từng ngã đường, góc phố, ngắm nhìn từng ngôi biệt thự ố vàng, thăm những ngôi chùa cổ,… Qua những dòng tâm sự thật như đùa: Anh bị người ta đuổi nhiều lần vì tưởng là kẻ trộm, tôi càng thêm trân quý đứa con tinh thần của anh. Tác phẩm vốn chỉ nhằm chuyển tải cảm xúc, những hiểu biết về Hà Nội nên cách đặt tên từng bài viết trong tác phẩm cũng mộc mạc, gần gũi chứ chẳng bóng bẩy câu từ. Nhan đề chỉ đơn giản là những cụm từ cô đọng, giàu sức gợi “Thanh âm của thành phố”, “Đêm Hà Nội”, “Phố màu”, “Thâm trầm một tên phố”, “Hà Nội nhìn từ trên cao”… Uông Triều không đi vào vết cũ, anh có cách tiếp cận Hà Nội theo cách riêng của mình. Nhà văn đưa tôi đến với những âm thanh quen thuộc nơi phố phường như tiếng kim khí va chạm, tiếng búa, tiếng chim, tiếng nhạc cụ dân gian đủ cung điệu; Rồi đưa tôi đến thế giới của mùi hương: Mùi hoa sữa nồng đậm, mùi thuốc bắc, mùi thức ăn đường phố, mùi khói, mùi thịt, mùi của mắm tôm hòa quyện với chanh, mùi tỏi, ớt… Những câu văn đầy thi vị đã đưa ta vào một không gian nồng nàn cảm xúc “Khi đi xa trở về, nhất là khi từ biển, từ núi, từ vùng nông thôn đến, ta dễ dàng cảm nhận được thứ mùi của thành phố thấm đẫm trong mọi thứ[…] Hãy lặng yên để cảm nhận thứ mùi riêng của thành phố mà không phải nơi nào cũng có”(Mùi của thành phố). Mảnh đất Hà Thành hiện lên thật gần gũi và quen thuộc như một người thân ta gặp gỡ hằng ngày. Có lúc nàng e ấp, kín đáo, có lúc duyên dáng, ngọt ngào qua từng trang viết của Uông Triều. Anh tiếp cận cô gái Hà Nội ở những góc nhìn riêng để rồi điêu khắc bằng ngôn từ vẻ đẹp ấy. Đó là Hà Nội về đêm, là Hà Nội trên cao với vẻ diễm lệ, cổ kính vô cùng. Đó cũng có thể là Hà Nội ở những cung đường, những góc phố kín đáo phô bày nhan sắc với tấm áo được dệt từ những loài cây, loài hoa khác nhau “Mỗi độ tháng ba những bông hoa ban này bung nở rất đẹp, tím cả một vùng đầy lãng mạn”(Đường xà cừ). Nhà văn đôi khi vừa miêu tả, vừa thuyết minh để ta thêm hiểu biết về cây cỏ Hà Nội, để cài vào lòng ta tình yêu đối với mảnh đất này: “Xà cừ có đặc điểm là ưa ánh sáng, lớn nhanh, thân to khỏe nhưng loài cây này không có vẻ thơ mộng, lãng mạn như sấu, hoa không đẹp và quả không ăn được. Một nhược điểm nữa là bộ rễ xà cừ bám không sâu…”(Đường xà cừ). Cứ dựa vào cách kể, cách tả, thuyết minh nhẩn nha như thế, ta dễ dàng cảm nhận một tình yêu sâu lắng của tác giả dành cho mảnh đất mà mình gắn bó. Thứ tình yêu ấy như mạch nước ngầm nhè nhẹ len lỏi vào trái tim mỗi người đọc chúng ta qua từng hình ảnh anh chuyển tải. Với tất cả tâm huyết và am hiểu về vùng đất này, Uông Triều còn tái hiện những miền trầm tích lịch sử: Đền Voi Phục, Quán Thánh, chùa Mía, đền Đồng Cổ… Những trang sử của nước nhà cứ thế mà tươi màu, đóng đinh lại trong tôi. Tôi khâm phục sự tìm tòi, tâm huyết ở Uông Triều để rồi cho ra những sản phẩm giá trị như thế. Hà Nội đâu chỉ là những món ăn nức tiếng, những cảnh đẹp trên các cung đường, những hàng phố với những mặt hàng đặc trưng. Nó còn là dấu ấn lịch sử, là niềm tự hào của cả dân tộc bao thế hệ. Hà Nội cứ thế hiện lên vừa xa vừa gần, vừa cổ kính vừa hiện đại. Có những khoảng không yên bình và có cả những ngập ngụa khói bụi, ồn ào. Uông Triều cứ thế đan cài vào lòng tôi chút nhớ, chút thương, chút quyến luyến Hà Nội. Có thể nói “Hà Nội dấu xưa phố cũ” là một tác phẩm văn chương được tô phết thêm màu lịch sử, địa lý. Nếu bạn đọc tìm đến tác phẩm này để được đắm mình trong những câu văn đầy chất thơ như trong văn của Thạch Lam, Vũ Bằng thì có lẽ bạn sẽ thất vọng. Bởi tác phẩm không quá trau chuốt về ngôn từ mà chủ yếu chuyển tải những kiến thức thú vị về Hà Nội qua cảm xúc chảy tràn như nắng hạ của một người con không sinh ra ở Hà Nội nhưng gắn bó thiết thân, từng “hít thở, ăn uống, chơi bời” với nơi này.

Khi xưa, khu 36 phố phường được phát triển trong môi trường có nhiều ao hồ. Khu này được sông Tô Lịch bao bởi ở phía Bắc, sông Hồng ở phía Đông, hồ Hoàn Kiếm ở phía Nam. Khu vực chợ và nhà đầu tiên được đặt tại nơi sông Tô Lịch và sông Hồng gặp nhau, cửa sông Tô Lịch là bến cảng có rất nhiều con kênh nhỏ. Ngoài ra, khu Kinh thành xưa kia có tên gọi là phủ Trung Đông, gồm 2 huyện với tổng số 36 phường, trong thời kỳ này đa phần huyện Thọ Xương, hầu hết các phố đều là nơi buôn bán. Đặc điểm chung của các phố cổ Hà Nội là nhiều tên phố bắt đầu bằng từ “ Hàng”, tiếp đó là một từ chỉ một nghề nghiệp nào đó như: Hàng Mã, Hàng Thiếc, Hàng Đào..., mỗi nghề có một nét riêng biệt. Nhà ở xưa được thiết kế theo kiểu cách châu Âu. Trải qua những thăng trầm của lịch sử cùng với sự phát triển đi lên của đất nước, phố cổ ngày nay đã trở thành một trong những địa điểm nổi tiếng, thu hút một lượng lớn khách du lịch ghé thăm khi đến Hà Nội. Nếu như “Hà Nội 36 phố phường” xưa được mệnh danh là đất “ngàn năm vạn vật”, “thứ nhất kinh kì thứ nhì phố hiến” thì ngày nay, phố cổ Hà Nội lại mang trong mình vẻ đẹp dịu dàng pha nét cổ kính của những mái ngói rêu phong. Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận rằng ở đâu đó trong cái vẻ yên bình, lặng lẽ ấy đôi lúc ta sẽ bắt gặp chút dấu ấn của một kinh thành sầm uất xưa kia.

“Hà Nội 36 phố phường” người ta vẫn thường dùng cái tên gọi thân thuộc ấy như một cách gọi khác khi nói về phố cổ Hà Nội. Bao nhiêu thế kỉ đã trôi qua, kinh thành Thăng Long xưa nay đã đổi thay trở thành một thủ đô Hà Nội với nhịp sống hiện đại, phát triển nhưng những dấu ấn một thời của trung tâm văn hóa nơi chốn đô thành xưa thì vẫn còn hiện hữu trên từng nếp nhà phố cổ. Người ta thường nghe rất nhiều về 36 phố phường Hà Nội nhưng chắc hẳn, ít ai biết được rằng mỗi con đường, mỗi góc phố đều mang một ý nghĩa rất riêng, rất đời thường mà lại vô cùng sâu sắc. Không phải ngẫu nhiên mà người ta đặt tên những con phố là Hàng Muối, Hàng Cót hay Hàng Nón… mà hết thảy những con phố này đều được đặt tên theo nghề làm ăn của bà con hàng phố đó cho dễ nhớ, dễ thuộc và mỗi khi nhắc đến tên những con phố ấy, ta như cảm nhận được nhịp sống thân thương trên từng con phố nhỏ. Trải qua những thăng trầm của lịch sử cùng với sự phát triển đi lên của đất nước, phố cổ ngày nay đã trở thành một trong những địa điểm nổi tiếng, thu hút một lượng lớn khách du lịch ghé thăm khi đến Hà Nội.

Nói đến Hà Nội, người ta nghĩ ngay tới một thành phố với 36 phố phường mang đậm nét văn hóa cổ xưa, là nơi lưu giữ nhiều lịch sử Việt có giá trị văn hóa truyền thống. Bên cạnh đó Hà Nội còn là thành phố vì hòa bình được UNESCO công nhận. Đến hết thế kỷ XVI, Thăng Long - Hà Nội xưa vẫn là đô thị độc nhất của Nhà nước Đại Việt lúc bấy giờ. “Kẻ Chợ” là tên gọi khác của Thăng Long - Hà Nội xưa. Hà Nội xưa có thành, có thị, có bến, có 36 phố phường buôn bán và thợ thủ công, có chợ ven đô, có các làng nghề chuyên canh và chế biến nông sản. Dân tài tứ xứ kéo về Thăng Long - Hà Nội, họ cọ xát, đua trí , đua tài tạo nên nét tài hoa độc đáo chỉ có ở người Hà Nội. “Hà Nội ba sáu phố phường Hàng Gạo, Hàng Đường, Hàng Muối trắng tinh”. Sau khi được hoàn toàn giải phóng. Hà Nội đã tìm cho mình hướng đi tương đối toàn diện và có mặt phát triển bền vững, tích cực khôi phục phát triển kinh tế, khắc phục mọi khó khăn sau chiến tranh để lại. Ngày nay Thủ đô Hà Nội từng bước phát triển kinh tế, có vị trí quan trọng, là nơi tiếp giáp với nhiều đầu mối giao thông trong và ngoài thành phố và nằm trong vùng ảnh hưởng của địa bàn kinh tế trọng điểm các tỉnh phía Bắc gồm: Nam Định, Vĩnh Phúc, Bắc Ninh, Hưng Yên... Các công trình đô thị ngày càng nhiều, nhà cửa được xây hai bên đường, đường xá khang trang hơn, các khu phố được quy hoạch lại. Tất cả đã tạo nên diện mạo mới cho Thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến, từ đó tạo ra nét đặc sắc hiếm thấy ở Thủ đô Hà Nội.

Mỗi nơi đều có vẻ đẹp và mỗi người đều có tình yêu riêng dành cho quê mình. Tôi sinh ra và lớn lên không phải ở Hà Nội, nhưng khi học tập và sống ở đây, tôi có rất nhiều cảm xúc thân quen như cảm xúc mỗi lần tôi và thăm quê tôi vậy... Tôi thấy yêu Hà Nội, yêu những ngày trưa hè ngợp nắng, tiếng ve oi ả trong từng tán lá cây ven đường, yêu cái lạnh của những ngày đông rét buốt, yêu cả những ngày mưa phùn ảnh hưởng từ đợ gió mùa. Tôi yêu Hà Nội nơi có những hàng cây hoa sữa, cái mùi ngọt ngào đặc trưng riêng nét của Thủ Đô... phảng phất hương bay cuộn vào từng ngóc ngách của phố phường... Tôi yêu những con người nơi đây, đằm thắm, bình dị... họ sống cởi mở và thanh tao đậm nét riêng của người gốc Tràng An. Tôi yêu cả cách dạy con mời cơm trong mỗi bữa cơm, cả những từ "ạ" sau mỗi lời nói, sao mà thân thuộc thế... Tôi cũng không hiểu sao, mỗi khi xa Hà Nội, đi đến một nơi nào đó, cái cảm giác nhớ nó cũng lạ lắm, nhớ từ buổi sáng tinh mơ, tiếng chuông đổ rác, tiếng rao bán hàng quà. Nhớ từ hương vị của món bánh Cốm, từ những luống hoa còn đọng nguyên sương sớm và vẫn là mùi hoa sữa khi vào đầu đông... người ta ví Hà Nội như cô gái mới lớn, căng tràn sức sống và làm đỏm dáng cho mình... Cũng không hẳn vì hòa nhịp với cuộc sống hiện đại bây giờ, nét Hà Nội xưa nhiều khi chỉ còn trong tiếc nuối, chỉ còn trong mỗi câu thơ, mỗi bài hát... Với những ai mới đến Hà Nội, phải mở hết lòng mình mới cảm nhận được nhịp thở cùa từng con phố, vẻ đẹp của từng căn nhà nơi mà họ đi qua... để rồi khi đi xa, mới thấy nhớ da diết nhường nào.

Nhớ một Hà Nội thanh lịch, trầm mặc đã qua, nhưng cũng gắn bó với nhịp thời đại nhanh, mạnh của Hà Nội hôm nay, mỗi người đều kiếm tìm một nơi sống để cảm nhận được không gian đa chiều – Hà Nội xưa và nay. Cho dù vẫn là góc phố, hàng cây đó, nhưng Hà Nội trong mắt những người sinh ra trong “một thời đạn bom” vẫn có những màu sắc khác với một Hà Nội của những người thế hệ 7X, 8X. Ngay cả những bạn trẻ tuổi mới đôi mươi thường được cho là chỉ biết đến với Hà Nội của những năm 2000 thì với sự phát triển vũ bão của thị thành những năm vừa qua, 9X cũng có cho riêng mình hình ảnh của Hà Nội ngày thơ bé. Bởi thế, với những gia đình 2-3 thế hệ, ký ức của mỗi thế hệ có thể không giống nhau nhưng vẫn có chuyện cả nhà đều yêu quý ngôi nhà, góc phố gắn với tuổi thơ hay những kỷ niệm của gia đình. Nhiều năm qua đi, cùng với sự đổi thay của thành phố, Hà Nội đã khoác lên mình một tấm áo mới với những trung tâm thương mại sầm uất, tòa nhà văn phòng hiện đại và cả những cao ốc căn hộ sang trọng. Nhiều gia đình cũng chuyển sang những nơi khác nhau để sinh sống nhưng dường như nếu được lựa chọn, bao giờ họ cũng có một tiêu chí là sẽ ưu tiên chọn sống nơi nào vừa đủ gần để bước chân là xuống phố vừa đủ cách biệt để có được sự riêng tư, yên tĩnh.

Mình tìm đến cuốn sách này cũng bởi vì Hà Nội thân yêu. Có lẽ mình đã tìm ra một người chia sẻ, đồng điệu và chỉ dẫn mình qua từng con ngõ của Hà Nội đó chính là tác giả Uông Triều. Đọc quyển sách, mình cảm nhận được như Hà Nội đang hiện ra trước mắt mình và mình như được đi một chuyến du lịch dài mà không có hồi kết. Mình thực sự rất thích Hà Nôi. Cái không khí và cách sống ở đó đối với một đứa hướng nội và thích chìm đắm vào những suy nghĩ vẩn vơ lại rất hợp với Hà Nội, mặc dù mình sinh ra và lớn lên ở miền Nam hehe. Hà Nội có một cái vibes riêng rất thu hút và lãng mạn, quyến rũ lạ thường. Nếu có dịp, mình sẽ lập tức lại về thăm thủ đô thân yêu. Quay trở lại với Uông Triều, ngoài việc miêu tả Hà Nội một cách nhẹ nhàng, chân thực, quyến rũ, ông còn tâm sự về tình cảm đặc biệt dành cho nơi mà tác giả sinh ra và lớn lên. Qua cuốn sách, mình được chìm đắm vào những câu chuyện và hình ảnh Hà Nội cứ luẩn quẩn trong tâm trí mình mãi. Mình nghĩ Uông Triều đã thực sự thành công khi viết nên quyển sách mà chạm được tới tâm hồn độc giả. Đánh giá: Quyển sách rất đáng đọc!

Quyển sách rất hay này là tình yêu của một người con sống ở Hà Nội. Yêu mảnh đất này nên tác giả trải lòng mình qua những góc phố, hàng cây, mái đình, mái chùa cổ kính… Uông Triều vừa kể, vừa tả, vừa thuyết minh để làm hiện lên một Hà Nội vừa duyên dáng, cổ kính vừa thâm trầm, hiện đại. Ta có thể thấy cái khói bụi ngập ngụa không gian, cái ồn ào đinh tai vang lên khắp phố, cũng có thể lắng lòng lại để cảm nhận hương hoa ban, hoa sữa, hương của thức ăn ngào ngạt quyện hòa trong gió mát. Dù ở bất cứ cung bậc, hình ảnh, âm thanh nào, Uông Triều đều dành cho Hà Nội những tình cảm say sưa nhất. Nhà văn đi khắp các phố phường để tìm hiểu rồi viết. Cuốn sách không chỉ là những dòng văn đong đầy cảm xúc mà còn là một tài liệu quý về lịch sử, địa lý, về những địa danh nổi tiếng ở Hà Nội. Uông Triều cung cấp cho chúng ta những kiến thức bổ ích và mang tính thực tế khiến ta càng thêm quý, thêm yêu Hà Nội và càng hiểu rõ ngọn ngành của nó. “Hà Nội dấu xưa phố cũ” gồm nhiều truyện nhỏ sắp xếp liên tục tạo nên cái mạng nhện giăng giăng như phố phường Hà Nội. Mỗi truyện là mỗi nỗi lòng, là yêu thương và sự trân trọng mà nhà văn dành cho mảnh đất ông gắn bó.

Cuốn sách là tập hợp các bài viết về Những điều bình dị ở Hà Nội. Là các bài viết về con phố, dấu xưa, tích cũ ở Hà Nội. Từng con đường, góc phố, địa điểm ở Hà Nội, đều mang trong mình những câu chuyện lịch sử, những tích truyện dân gian. Uông Triều đã dày công tìm hiểu để đưa vào cuốn sách. Nhằm mang đến cho người đọc trẻ không gian Hà Nội sau mỗi cái tên. Phần 2 sau cuốn Hà Nội – Quán Xá, Phố Phường đã phát hành 2018. Uông Triều không phải “người con ruột thịt” của Hà Nội, hai mươi tuổi anh mới đến Hà Nội lần đầu, ở Thủ đô năm năm đại học, dời đi mười năm xa cách rồi quay trở lại. Dẫu vậy, điều đó càng khiến Uông Triều dành cho Hà Nội một “tình yêu của dân tỉnh ngoài” như chính anh tự nhận. Hà Nội với anh là đôi chút ngỡ ngàng, lạ lẫm, lúc thì thích thú, khi thì bực tức nóng giận vì cái sự ồn ào, ngột ngạt của nó. “Với lý do chính đáng như vậy, độc giả xin đừng đòi hỏi quá nhiều ở tôi, tôi không phải là nhà viết sử Hà Nội, không phải nhà địa chí hay ẩm thực… tôi biết nhiều người làm việc đó giỏi hơn mình. Tôi nhìn Hà Nội vừa xa, vừa gần. Xa bởi vì kiểu quan sát của tôi, gần là vì tôi đã sống với Hà Nội, hít thở, ăn uống, chơi bời với nó. Hà Nội đến giờ vẫn cho tôi sức hấp dẫn dù tôi thoả thuê trong phố hàng ngày. Những trang viết của tôi vừa gợi dư vị thương nhớ, một chút cảm thông, một vùng dĩ vãng, một dải liên giao với đời sống hiện đại”. Trích dẫn “Và trong cả những phút giây ngơi nghỉ sau ngày dài ồn ã, phố Hà Nội vẫn còn những tiếng rao đêm đầy khắc khoải. Thủa khó, ở Hà Nội nghe thấy nhiều tiếng rao đêm ấy lắm, tiếng rao của người bán bánh mì, cháo, bánh khúc, xôi, khoai nướng, trứng luộc… Tiếng rao cất lên trong đêm, thường vào những quãng thanh vắng, nghe mà thấy chất chứa bao nỗi niềm xa xôi, buồn tủi. Người trong nhà có khi chỉ vì nghe tiếng rao đơn độc, tủi thân ấy, dấy lên lòng trắc ẩn mà mở cửa, gọi anh bán bánh mì, chị bán cháo, bán bánh khúc… lại mua một ít quà ăn lót dạ.” “Hà Nội những ngày mưa phùn là những ngày trầm buồn, sâu lắng. Một chút dinh dính của hơi nước khiến người ta hơi khó chịu, nó làm dịu bớt không khí, những hạt bụi dường như cũng nằm im hưởng trọn những giọt mưa li ti ngấm vào mình.”

"Vào những ngày Hà Nội trở gió kèm theo những cơn mưa tầm tã như vừa qua thì chỉ cần có một góc nhỏ yên tĩnh cùng với một cuốn sách nhẹ nhàng sâu lắng sẽ khiến lòng mình trầm lặng hơn rất nhiều" Tranh thủ ngồi cafe đợi bạn nên mình lấy cuốn "Hà Nội, dấu xưa phố cũ" của nhà văn Uông Triều mà người quen tặng cho vào đúng dịp kỷ niệm 1010 Thăng Long - Hà Nội vừa qua ra đọc. Uông Triều là nhà văn nổi bật với những tác phẩm nhẹ nhàng, gần gũi với người đọc, đặc biệt là các tác phẩm viết về Hà Nội, nơi anh đã gắn bó hơn 10 năm nay. Có thể kể tới cuốn "Hà Nội quán xá phố phường" tác phẩm đã được đề cử Giải thưởng Bùi Xuân Phái - Vì tình yêu Hà Nội năm 2019. Và năm nay, một tác phẩm khác về Hà Nội ra mắt, được coi như phần 2 của Hà Nội, quán xá phố phường và cũng đã được đề cử Giải thưởng Bùi Xuân Phái - Vì tình yêu Hà Nội năm 2020, chính là "Hà Nội, dấu xưa phố cũ". Một cuốn sách mà khi cầm trên tay lần đầu, người đọc có thể cảm nhận được dấu ấn xưa cũ của Thủ đô nghìn năm tuổi vẫn đang len lỏi trong từng dòng chữ, từng câu văn mà tác giả gửi gắm trong đây. Hà Nội qua ngọn bút của Uông Triều cứ thế hiện lên vừa xa vừa gần, vừa cổ kính vừa hiện đại. Có những khoảng không yên bình và cũng có cả những ngập ngụa khói bụi, ồn ào của một đô thị lớn. Và cứ thế, tác giả đan cài vào lòng người đọc chút nhớ, chút thương, chút tương tư với Hà Nội. Tác giả viết lên cuốn sách này để nhằm chuyển tải cảm xúc, truyền tải những dấu ấn thường ngày về Hà Nội nên cách đặt tên cho từng bài viết trong tác phẩm cũng mộc mạc, gần gũi. Nhan đề đơn giản là những cụm từ cô đọng, giàu sức gợi như “Thanh âm của thành phố”, “Đêm Hà Nội”, “Phố màu”, “Thăng trầm một tên phố”, “Hà Nội nhìn từ trên cao”… Những câu chữ rất đời và vô cùng gần gũi càng làm cho con người ta cảm thấy gắn bó hơn với mảnh đất ngàn năm văn hiến này. Uông Triều đưa người đọc đi từ những âm thanh quen thuộc nơi phố phường như tiếng kim khí va chạm, tiếng búa, tiếng chim, tiếng nhạc cụ dân gian đủ cung điệu; cho đến thế giới của mùi hương: Mùi hoa sữa nồng đậm, mùi thuốc bắc, mùi thức ăn đường phố, mùi khói, mùi thịt, mùi của mắm tôm hòa quyện với chanh, mùi tỏi, ớt… Những câu văn đầy thi vị đã đưa ta vào một không gian nồng nàn cảm xúc “Khi đi xa trở về, nhất là khi từ biển, từ núi, từ vùng nông thôn đến, ta dễ dàng cảm nhận được thứ mùi của thành phố thấm đẫm trong mọi thứ...Và lúc đó, hãy lặng yên để cảm nhận thứ mùi riêng của thành phố mà không phải nơi nào cũng có." Với tất cả tâm huyết và am hiểu về vùng đất đã gắn bó với mình cả thập kỷ, Uông Triều còn tái hiện đầy thi vị những chứng tích lịch sử như: Đền Voi Phục, Quán Thánh, chùa Mía, đền Đồng Cổ… Những trang sử của nước nhà cứ thế mà tươi màu, đóng đinh trong lòng người đọc. Quả thật, phải tâm huyết và chịu khó tìm tòi lắm thì tác giả mới có thể cho ra những sản phẩm giá trị như thế. Hà Nội đâu chỉ có những món ăn nức tiếng, những cảnh đẹp như tranh vẽ, những hàng phố với những món đồ đặc trưng. Nó còn là dấu ấn lịch sử, là niềm tự hào của cả một dân tộc anh hùng, bất khuất. Có thể nói, Hà Nội dấu xưa phố cũ là một tác phẩm văn chương nhẹ nhàng, gần gũi và đầy dư vị của Thủ đô. Bất cứ ai khi đọc cuốn sách sẽ đều thấy hình ảnh một Hà Nội bình dị, trầm lắng đang ẩn mình sau những lớp xa hoa, rực rỡ của ánh đèn đô thị. Càng đọc mới càng thấy yêu nơi này hơn bao nhiêu ❤. Cảm ơn mọi người đã quan tâm theo dõi, chúc mọi người một ngày tốt lành 🥰.