1 tuần trước Một cuốn sách sâu sắc Việc nói rằng bạn đã đọc một cuốn sách hay có một quan điểm cứng rắn về chính trị trở thành một hành động thể hiện sự vượt trội, trong khi thực tế là việc có kiến thức về những điều này và quan tâm đến chúng lại mang đến cho Marianne một cơ hội dễ dàng để hòa nhập vào nền văn hóa này. May mắn thay, Rooney đã tránh khiến người đọc có ấn tượng rằng Connell và Marianne là những người real và những người còn lại thì giống như “kẻ giả tạo” trong tác phẩm của Salinger. Điều này được ngụ ý, nhưng được xử lý khá khéo léo. Mặc dù Rooney đôi khi có những nhân vật phụ là kiểu người ở đại học hài hước, nhưng các nhân vật chính của cô lại rất tinh tế và phức tạp, đến nỗi, khi kết thúc cuốn sách, bạn sẽ cảm thấy như mình đã chia sẻ thời gian với những con người thực sự vậy. Cả Marianne và Connell đều có những vấn đề, đặc biệt là Connell với những rắc rối về tình dục hay ấn tượng của anh về Marianne là “hư hỏng”, nhưng Rooney đã dành thời gian để khám phá cảm xúc của họ một cách sâu sắc, điều này mang lại cho họ một cảm giác chân thực. Không giống như cách kể chuyện theo ngôi thứ nhất trong Conversations, Normal People được kể từ một góc nhìn thứ ba không thiên vị, hay phán xét về các nhân vật. Bạn sẽ thấy những khuyết điểm của họ, những lý do hay nỗi buồn sâu kín của họ, nhưng người đọc sẽ tự quyết định phải hiểu họ như thế nào. Có những lúc bạn sẽ cảm thấy ghê tởm hay thất vọng với một trong hai nhân vật, nhưng cũng có lúc bạn thật sự cảm thông với họ. Giống như cuộc sống, không có gì trên mạng xã hội là đơn giản. Khi cuốn tiểu thuyết tiến triển hơn, cái nhìn về tình trạng cảm xúc của họ cũng thay đổi, đạt đến cao trào khi Connell có những suy nghĩ tự tử và Marianne cảm thấy mình vô nghĩa trong thế giới này. May mắn thay, Rooney đã xử lý những chủ đề này một cách khéo, nắm bắt được cảm giác trầm cảm mà không làm đẹp hóa chúng hay sử dụng chúng như một công cụ trong cốt truyện. Tương tự là cuộc sống gia đình của Marianne, với người cha bạo hành đã mất, người mẹ gần như vắng mặt và người anh trai yếu đuối nhưng lại bạo hành cô. Cách mà những yếu tố này hình thành một con người được thể hiện khá tốt – mặc dù có một số vấn đề trong cách Rooney thể hiện sự thống trị tình dục mà sẽ được nhắc đến sau – và tác động mà mọi người có đối với sự phát triển và bản sắc của nhau được miêu tả như một nỗi buồn và một niềm vui xuyên suốt cuốn sách này.“Đó là tiền, thứ chất liệu khiến thế giới trở nên thực hơn. Có điều gì về nó vừa đồi bại, vừa quyến rũ .” Like Share Trả lời
1 tuần trước Cuốn sách rất là bình thường 1.5 sao cho sự vô vị, thừa thãi và kiêu ngạo !!! Giải thưởng "Sách mà tôi không thích nhất" năm 2020 ( không đến mức ghét). Tôi có lẽ sẽ làm vài người hơi giận vì cái đánh giá nhỏ này nhưng cuốn sách này là cái quái gì vậy ? Tôi thậy sự ngạc nhiên vì nó được đề cử cho nhiều giải thưởng đến vậy đó. Cách viết thì đơn giản hơn cả giấy gói nữa. Tâm lý nhân vật thì không ổn định và có những chi tiết nhỏ quá dư thừa. Cuốn sách này cứ kéo dài mãi về 2 đứa teens thiếu tự tin cố yêu và trưởng thành. Nhưng mà... ôi thật là đủ rồi... tôi chỉ vui là cuối cùng cũng xong!!! Thưa bà Rooney, có lẽ đây là một câu chuyện ngắn hoặc tiểu thuyết khá hay nhưng tôi cảm giác như bị hành hạ khi cố gắng đọc và tôi vui vì đã xong.... . Làm ơn đừng sáng tác cuốn tiếp theo vì bà sẽ chiếm mất những đề cử mà những cuốn sách khác xứng đáng có được đó. Mọi người cứ hối tôi đọc quyển tiếp theo nhưng tôi từ chối và chúc những điều tốt đep nhất cho cả Connell và Marianne. Cả hai biến đi đi !! Like Share Trả lời
1 tuần trước Văn phong hay Một điều tôi có thể chắc chắn là bạn không muốn gặp bất cứ nhân vật nào trong cuốn sách này trong đời đâu. Đánh giá của tôi hôm nay sẽ chỉ về cách viết và cách mà con người có thể trở thành những kẻ thô lỗ, và cuộc sống thì cứ bình thường như vậy. Đây là một trong những cuốn sách hiếm hoi mà cách viết là như thế, nhân vật cũng là như thế (làm người đọc khó chịu suốt cả cuốn sách). Có điều gì đó trong cuốn sách, cách viết và các nhân vật cảm giác rất thật. Vâng, nó thể hiện tình yêu như một câu chuyện tình yêu tồi tệ trong cuộc sống (tôi còn không chắc liệu tôi có thể gọi nó là như vậy không nữa), bắt nạt và phân biệt đối xử, cách mà cuộc sống thay đổi từ trường học đến đại học rồi đến đời sống trưởng thành. Vâng, không phải tất cả đều là hoa hồng và mây bông. Nhưng đôi khi nó lại quá thảm hại và tuyệt vọng. Đến lúc này, tôi chỉ muốn hát bài The Heart Wants What It Wants của Selena Gomez 🤦 (À... ***Mọi người: Cách viết tệ quá! Bạn gọi đó là đối thoại hợp lý à??? Tôi không thể phân biệt ai đang nói gì và ai nói cái gì? Tôi: Tôi có thể đọc tiếng Anh. Vậy nên tôi đọc được. Tôi đã quen với nó từ trang thứ 2. ***Mọi người: Các nhân vật đều khó ưa. Các nhân vật chính thật thảm hại. Tôi: Chỉ là những người rối loạn như bạn và tôi thôi. ***Mọi người: Câu chuyện chẳng có cốt truyện gì cả. Tôi: Cuộc sống của tôi cũng chẳng có cốt truyện gì cả. Nó chỉ là chuỗi những ngày tháng mà thôi. Giống như chuỗi tháng năm trong cuốn sách này. ***Mọi người: Câu chuyện thật kỳ lạ. Tôi: Chính xác. Giống như các câu chuyện của Murakami. (Tôi cũng sẽ nói những điều giống vậy nếu tôi không thích cách viết! Cuối cùng thì, cách viết hay luôn cứu vãn cả câu chuyện!). Like Share Trả lời
1 tuần trước Cuốn sách này làm tôi quá thất vọng Những nhân vật không phải là điều duy nhất tôi ghét về cuốn sách này. Cách viết thì bình thường và đơn điệu. Tôi không hiểu sao lại có nhiều lần chuyển cảnh như vậy, nó khiến tôi khó tập trung, như có một lần họ ở hiện tại, nhưng ngay sau đó họ lại nói về điều gì đó trong cùng mạch thời gian hiện tại đã xảy ra vài tháng trước. Tôi biết cuốn sách này được cho là một cuộc khám phá sâu sắc và gần gũi về những phức tạp trong các mối quan hệ và tình bạn của con người, cũng như cách những yếu tố bên ngoài như giai cấp, gia đình và chuẩn mực xã hội có thể ảnh hưởng đến sự lựa chọn và nhận thức về bản thân. Nhưng cuốn sách này cuối cùng lại trở thành nỗi thất vọng lớn. Tôi hiểu thông điệp mà Sally cố gắng mang lại trong cuốn sách này nhưng cách triển khai cốt truyện làm mọi thứ về cuốn sách này trở nên vô lý. Like Share Trả lời
1 tuần trước Không hiểu nổi cốt truyện này Việc cứ quay đi quay lại với những lời xin lỗi và hối hận không ngừng “ Anh biết nhưng anh yêu em” quá là khó chịu và phát cáu. Marianne tự hạ thấp bản thân vì cô ấy cảm thấy không xứng đáng là điều vô nghĩa nhất tôi từng đọc đó. Có một thứ được gọi là TRỊ LIỆU đó cô gái. Có lẽ cô nên thử đi. Tôi hiểu cho Marianne vì những điều cô ấy đã trải qua và cách gia đình đối xử với cô ấy nhưng mà cô ấy không bao giờ cố gắng làm gì cho bản thân mình cả. Kể cả tới lúc cuối cùng. Ai sẽ đứng về phía bạn khi mà bạn còn không muốn đứng về phía mình? Tất cả những nhân vật trong cuốn sách này cần trị liệu đó. Mối quan hệ của họ cảm giác như chỉ có thể xác. Không có kết nối không có hợp nhau gì cả. Tôi còn không hiểu sao học yêu nhau nữa ? Nếu họ không bao giờ gặp lại ở đại học thì tốt biết mấy. Marianne bị ảo tưởng quá vì nghĩ Connell muốn nhiều hơn là chỉ lợi dụng cô ấy vì tình dục. Anh ta thương hại cô và nghĩ đó là tình yêu. Marianne không nhận ra thiệt hả ? Bỏ qua những cảnh quan hệ thì bạn sẽ thấy không còn cốt truyện gì hết. Họ không đi hẹn hò với nhau vì nghĩ rằng việc quan hệ sẽ giải quyết mọi vấn đề. “ Tôi không phải là một người mê tín nhưng tôi thường nghĩ Chúa đã tạo ra em là dành cho anh” Không đời nào đâu, Connell, anh chỉ đang lừa dối bản thân mình như khi anh nói anh yêu Marianne. Like Share Trả lời
1 tuần trước Không có hứng thú Tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ thích cuốn sách này bởi vì tôi đã coi chương trình vài tháng trước rồi và tôi mất vài tuần để xem xong đó. Không phải là tôi không thích đọc sách kiểu này, với những nhân vật đầy khuyết điểm và không hoàn hảo. Tôi thích đọc về những nhân vật có những đặc điểm tính cách đó lắm chứ, nhưng mà Marianne và Connell không những không hoàn hảo mà cả hai còn ngu ngốc, nhàm chán, độc hại, thiếu chín chắn, trẻ trâu, đáng thương, không có tính chịu đựng và khó chịu. Tôi muốn đọc cuốn sách này lắm nhưng tôi không chịu được. Và những suy nghĩ và lời nói của Connell kinh khủng và rác rưởi, khó chịu đến mức tôi có thể đấm anh ta. Cách anh ta nghĩ về việc quan hệ với một cô gái nào đó trông kỳ lạ vì cô ta có thể là người song tính, đó là điều kinh tởm và kì thị đồng tính nhất mà tôi từng đọc. “ Anh ta có thể quan hệ với những cô gái trông hơi dị mà thực ra là những người song tính." Like Share Trả lời
1 tuần trước Cuốn sách hay Mở đầu, ta bắt gặp Connell và Marianne, 2 bạn trẻ lớn lên ở phía Tây Ireland. Marianne xuất thân từ gia đình giàu có còn mẹ của Connell, Lorraine là người giúp việc trong gia đình xa hoa đó. Lúc bắt đầu câu chuyện, cả hai đang ở năm cuối trung học- Connell là một dân thể thao nổi tiếng ở trường còn Marianne thì bị cô lập. Họ thân nhau dù 2 người ở 2 cuộc sống hoàn toàn khác xa nhau. Khi họ học đại học ở Dublin, hoàn cảnh của họ đã được hoán đổi cho nhau- Marianne tham gia vào một nhóm mà sự thông minh và dí dỏm của cô ấy được mọi người yêu mến. Còn Connell thì lầm lì và khó kết bạn. Câu chuyện theo chân mối quan hệ chập chững của họ qua nhiều năm- họ từ những người bạn rồi lại trên tình bạn, rồi không biết sẽ tới gì nữa ? Họ là một phần không thể thiếu của nhau bất kể họ có ra sao. Rooney rất khéo léo trong việc miêu tả những mối quan hệ phức tạp - cách mà ảnh hưởng của một người có thể tạo ra sự thay đổi lớn trong cuộc đời người khác, và cách những hiểu lầm nhỏ có thể trở thành nỗi đau lòng lớn. Một lúc, Connell nhận ra rằng việc trở thành một cặp đôi cũng có thể giúp khẳng định sự tồn tại của mình: "Khi được biết đến là bạn trai của cô ấy, anh ấy đã trở nên có chỗ đứng trong xã hội, được công nhận là một người có giá trị, là người mà những khoảng lặng trong cuộc trò chuyện sẽ được coi là suy tư thay vì vụng về xã hội." Cô ấy cũng rất nhạy bén trong việc mô tả hành trình từ tuổi thanh thiếu niên đến trưởng thành, giai đoạn mà bạn rời xa tổ ấm để đối mặt với thế giới và cuối cùng gặp được những người có cùng sở thích, tự tin, hứng khởi nhưng cũng đầy lo lắng: "Họ đến trường đại học mỗi ngày để tham gia những cuộc tranh luận sôi nổi về những cuốn sách mà họ chưa bao giờ đọc." Like Share Trả lời
1 tuần trước Quá nhạt và vô vị “Normal people” có mọi thứ ngoại trừ những người bình thường. Nếu đây là một trong những quyển sách tình yêu hay nhất và Connell và Marianne là định nghĩa cho người bạn đời, thì thôi tôi thà ở một mình còn hơn là như họ. Cuốn sách quá nhạt, vô lý và làm tôi thấy tuyệt vọng, giận dữ và phát cáu. Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi mà mọi người thấy đây là một câu chuyện tình yêu chân thành và cảm động thay vì là vấn đề đầy rắc rối và độc hại. Làm sao mọi người có thể lờ đi được sự nhục nhã, bất lương mà nghĩ đây là thứ gì đó lãng mạn. Xin đừng nói với tôi họ là những nhân vật không hoàn hảo, những người luôn làm sai hết lần này đến lần khác vì họ là con người bla bla bla. Tôi biết Connell và Marianne không hoàn hảo nhưng ít ra họ cũng nên cố gắng bù đắp cho những khuyết điểm của họ chứ. Nhưng họ chỉ khiến cho mọi người và mọi thứ xung quanh họ phải khổ sở. Phát triển nhân vật cái gì chứ ? Sally chỉ biết viết ra những nhân vật như “ Người bình thường. Like Share Trả lời
1 tuần trước Thú vị Khi tôi đã quen với phong cách của Rooney, thì tôi bắt đầu hiểu ra được hướng đi thú vị mà cô ấy hướng tới. Cụ thể là sự đảo ngược vai trò cho nhau . Khi người đọc thấy Marianne và Connell, 2 người bạn trung học cùng lớp, cô ấy thì hơi giống kiểu bị cô lập, trong khi anh ấy lại là dân thể thao có tiếng ở trường. Họ rơi vào tình huống Friend-with-benefits, và Connell thì muốn giữ kín bí mật này. Marianne không nhận ra được là cô ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn mà đồng ý với điều đó. Cả hai đều có tình cảm với nhau nhưng không ai chịu thừa nhận. Khi họ gặp lại nhau ở Đại học. Marianne đã tìm lại được sự tự tin và có nhiều bạn, trong khi đó Connell thì một mình lẻ loi và sống trong bất an. Qua hai nhân vật này, Rooney đã khám phá ra được cách mà các mối quan hệ và góc nhìn cuộc sống có thể thay đổi khi mà hoàn cảnh thay đổi. Like Share Trả lời
1 tuần trước Cuốn sách đáng đọc Cùng một suy nghĩ, tôi biết là có rất nhiều kiểu ý kiến trái chiều về phần kết mở, nhưng nó là một trong những điều tôi thích nhất về quyển sách này . Một cái kết mở đánh dấu một khởi đầu mới cho Marianne và Connell, hy vọng rằng họ sẽ không còn những hiểu lầm mà thay vào đó là đầy những điều mới mẻ. Like Share Trả lời
1 tuần trước Không hấp dẫn lắm Lần đầu tiên tôi đọc tác phẩm của Sally Rooney, thú thật là hơi khó khăn. Tôi không thể hiểu được tại sao một tác giả lại không dùng dấu ngoặc kép trong đoạn hội thoại. Có phải đây là loại nghệ thuật gì đó không? Tôi không thích việc tôi phải cố gắng giải mã xem nhân vật có đang nói chuyện với một nhân vật khác không hay chỉ đang độc thoại nội tâm. Có quá nhiều điều khó hiểu khi đọc đến những tương tác của Marianne và Connell. Like Share Trả lời
Việc nói rằng bạn đã đọc một cuốn sách hay có một quan điểm cứng rắn về chính trị trở thành một hành động thể hiện sự vượt trội, trong khi thực tế là việc có kiến thức về những điều này và quan tâm đến chúng lại mang đến cho Marianne một cơ hội dễ dàng để hòa nhập vào nền văn hóa này. May mắn thay, Rooney đã tránh khiến người đọc có ấn tượng rằng Connell và Marianne là những người real và những người còn lại thì giống như “kẻ giả tạo” trong tác phẩm của Salinger. Điều này được ngụ ý, nhưng được xử lý khá khéo léo. Mặc dù Rooney đôi khi có những nhân vật phụ là kiểu người ở đại học hài hước, nhưng các nhân vật chính của cô lại rất tinh tế và phức tạp, đến nỗi, khi kết thúc cuốn sách, bạn sẽ cảm thấy như mình đã chia sẻ thời gian với những con người thực sự vậy. Cả Marianne và Connell đều có những vấn đề, đặc biệt là Connell với những rắc rối về tình dục hay ấn tượng của anh về Marianne là “hư hỏng”, nhưng Rooney đã dành thời gian để khám phá cảm xúc của họ một cách sâu sắc, điều này mang lại cho họ một cảm giác chân thực. Không giống như cách kể chuyện theo ngôi thứ nhất trong Conversations, Normal People được kể từ một góc nhìn thứ ba không thiên vị, hay phán xét về các nhân vật. Bạn sẽ thấy những khuyết điểm của họ, những lý do hay nỗi buồn sâu kín của họ, nhưng người đọc sẽ tự quyết định phải hiểu họ như thế nào. Có những lúc bạn sẽ cảm thấy ghê tởm hay thất vọng với một trong hai nhân vật, nhưng cũng có lúc bạn thật sự cảm thông với họ. Giống như cuộc sống, không có gì trên mạng xã hội là đơn giản. Khi cuốn tiểu thuyết tiến triển hơn, cái nhìn về tình trạng cảm xúc của họ cũng thay đổi, đạt đến cao trào khi Connell có những suy nghĩ tự tử và Marianne cảm thấy mình vô nghĩa trong thế giới này. May mắn thay, Rooney đã xử lý những chủ đề này một cách khéo, nắm bắt được cảm giác trầm cảm mà không làm đẹp hóa chúng hay sử dụng chúng như một công cụ trong cốt truyện. Tương tự là cuộc sống gia đình của Marianne, với người cha bạo hành đã mất, người mẹ gần như vắng mặt và người anh trai yếu đuối nhưng lại bạo hành cô. Cách mà những yếu tố này hình thành một con người được thể hiện khá tốt – mặc dù có một số vấn đề trong cách Rooney thể hiện sự thống trị tình dục mà sẽ được nhắc đến sau – và tác động mà mọi người có đối với sự phát triển và bản sắc của nhau được miêu tả như một nỗi buồn và một niềm vui xuyên suốt cuốn sách này.
“Đó là tiền, thứ chất liệu khiến thế giới trở nên thực hơn. Có điều gì về nó vừa đồi bại, vừa quyến rũ .”