Cuốn sách 300 trang “must- read” dành cho những nhà giáo dục và bất kì ai quan tâm đến giáo dục!

Tôi đã bắt đầu đọc cuốn sách này với không nhiều niềm hi vọng! Người ta đã nghe về những điều tiêu cực tồn tại trong giáo dục đến mức ngao ngán rồi nhưng vẫn chưa thấy một sự thay đổi tích cực nào. Cùng lắm, đó chỉ là những lớp vỏ đẹp đẽ được bọc thêm bên ngoài để lấp liếm đi cả một hệ thống giáo dục đầy rẫy lỗ hổng. Tôi dường như đã mất niềm tin vào hai chữ “đổi mới”. Ấy vậy mà, tôi không thể đếm được có biết bao lần mình phải gấp cuốn sách này lại để kìm nén nỗi xúc động. Hiện lên trong từng câu chữ không chỉ là biển kiến thức mênh mông mà còn là trái tim tràn đầy nhiệt huyết của một nhà làm giáo dục chân chính, một nhà cải cách, một người thầy đáng kính của bao học sinh đã từng biết đến thầy!


Về tác giả - Thạc sĩ Nguyễn Chí Hiếu 
Với những thành tích mà thầy đã đạt được trong suốt chặng đường học tập và sự nghiệp giáo dục của mình, tôi tin bất cứ ai cũng phải trầm trồ thán phục. 

- Năm 2004, danh hiệu thủ khoa nhóm Toán – Thống kê và Sinh viên A-level xuất sắc nhất nước Anh.

- Năm 2004-2007, học bổng Toàn phần của Học viện Kinh tế và Khoa học Chính trị London (LSE) tại Anh, Thủ khoa 3 năm liền của khoa Kinh tế, thủ khoa tốt nghiệp và Sinh viên Kinh tế & Khoa học xã hội xuất sắc nhất trong hệ thống các trường đại học tại London.

-Năm 2007-2012, nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành Kinh tế tại đại học Stanford (Mỹ) với hai suất học bổng từ đại học Stanford và Quỹ tiền tệ quốc tế (IMF).

-Năm 2015-2016, học MBA tại đại học Oxford với suất học bổng toàn phần, tốt nghiệp Thủ khoa.

-Năm 2016, quay về việt Nam giữ chức vụ CEO tại Tổ chức giáo dục IEG (Innovative Education Group).

-Tác giả sách Nghiện giấc mơ - Bơ lối mòn, Làm như lửa – Yêu như đất và Thay đổi vì con.


Tôi đã hâm mộ thạc sĩ Nguyễn Chí Hiếu từ lâu. Thế nhưng, chỉ khi đọc được Giáo dục - tương lai và đổi mới tôi mới hiểu được thật sâu về con đường giáo dục mà thầy đã, đang và sẽ lựa chọn. Trở về Việt Nam sau nhiều năm vi vu ở trời Tây với những suất học bổng danh giá. Từ bỏ những cơ hội quý báu đến từ các tổ chức Kinh tế lớn trên thế giới để chọn giáo dục. Tôi nghĩ đó không phải là một quyết định dễ dàng nhưng tôi tin đó là con đường đúng đắn và chỉ có những người xuất chúng, bản lĩnh và tâm huyết như thầy mới dám lựa chọn.

Tôi không ngừng tin tưởng sâu sắc rằng những đổi mới tích cực, đúng đắn, kịp thời của giáo dục cũng giống như những làn gió tươi mát đối với tất cả những ai đang miệt mài dấn thân trên hành trình mưu cầu tri thức và với cả tương lai, vận mệnh của một quốc gia. Với hàm ý ấy, cuốn sách này còn có tên gọi ngắn là Gió.

Gió ra đời với hy vọng đem đến một góc nhìn về những gì đang “sôi sục” diễn ra với giáo dục trên thế giới, các bài học đột phá, vài bài học “đau thương” và các điển hình đột phá thành công ở những mô hình trường học khác nhau.

Với riêng tôi, Gió như một cuốn nhật ký ghi chép hành trình “đi học” trong và sau học bổng Eisenhower Fellowships. Chia sẻ trong cuốn sách này là những tư tưởng, triết lý, nghiên cứu và kinh nghiệm giáo dục mà tôi có duyên may được chạm, kết hợp với suy nghĩ và trải nghiệm của bản thân.

Giống điều ngài George de Lama, Chủ tịch tổ chức Eisenhower Fellowships, nhắn nhủ: “Cuộc sống lúc nào cũng chứa đựng vô vàn điều có thể. Trong chuyến đi này, mỗi người sẽ được chạm bởi hàng nghìn khoảnh khắc của sự tử tế. Đây không chỉ là một chuyến đi mà các bạn mở bung đầu óc, nhìn ra thế giới bao la với muôn vàn cơ hội. Đây còn là một chuyến đi mà mỗi người sẽ nhìn sâu vào bên trong, để nhận ra nhiều điều về bản thân và con đường đã chọn.”


Phần 1: Nỗi lòng của nhiều học sinh và người làm giáo dục chân chính

Tôi là một học sinh khá và vô cùng chăm chỉ nhưng trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, tôi luôn bị giằng xé bởi những mâu thuẫn. 

Tôi luôn dặn lòng phải cố gắng học tập thật tốt để có tương lai tươi sáng hơn. Vì thầy cô, bố mẹ và những người yêu quý tôi, tôi không được bỏ cuộc. Nhưng tôi cũng bị phân tán bởi suy nghĩ: Học giỏi cũng đâu có tác dụng gì? Tất cả những gì tôi cố gắng nhồi nhét vào đầu chỉ là lí thuyết. Chẳng phải những gì tôi nắm trong tay sau 12 năm đèn sách chỉ là một bảng điểm đẹp đẽ nhưng không có giá trị là mấy hay sao? 18 tuổi, tôi đã từng hoang mang, lạc lối trước những ngã rẽ và trước sự bất lực của nền giáo dục thiếu định hướng rõ ràng. Những đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chỉ học tập thì bị coi là “mọt sách” bước ra ngoài đời không làm được trò trống gì. Những đứa trẻ có cá tính và tinh nghịch một chút thì bị cho là dị biệt, bắt ép vào khuôn khổ thì phản tác dụng. 

Những trang sách mở đầu thấm đượm tấm lòng đồng cảm, từng câu chữ như nói lên tất thảy những trăn trở, suy tư của nhiều học sinh như tôi.

Nỗi ám ảnh mang tên quá khứ

Một ngày đi học, học sinh thường phải nhồi nhét, học thuộc như hầm xương những sự kiện đã diễn ra và không thể thay đổi. Thế nhưng, các em lại thiếu đi cái nhìn sắc nét, góc cạnh để chiết xuất và phân tích những bài học của bánh xe lịch sử. 

Hơn thế nữa, học sinh được dạy về quá khứ nhưng lại không được dạy để nhìn nhận và phân tích tương lai. Chúng thường chỉ quẩn quanh với những bài học từ quá khứ và những mối quan ngại của thực tại, chứ chưa chắc để ý những gì tương lai sẽ đem lại hoặc lấy đi của bản thân chúng và cả thế giới con người. Nếu quá khứ là một phần không thể thiếu của chương trình học thì lẽ ra tương lai cũng nên được “về chung mái nhà”.

Khi loài người càng ngày càng kết nối, phụ thuộc lẫn nhau và biên giới địa lý đang dần xóa mờ, thì tương lai của một đất nước, cộng đồng, tổ chức hay cá nhân càng ít được xác định rõ ràng. Đại dịch Covid vừa qua là một minh chứng sống rõ nét nhất cho tính kết nối toàn cầu này. Nếu chúng ta gửi một thế hệ học sinh bước ra đời, hoàn toàn mù tịt về những biến động của tương lai, thì chúng dù đạt bao nhiêu huy chương, giải thưởng, thành tích,… ở địa phương hay trên đấu trường quốc tế thì vẫn sẽ khó ứng phó với thế giới tương lai đầy rẫy những kết nối chằng chịt ấy.

Kiểm tra, thi cử thường xuyên như đi chợ

Mỗi năm học đến tôi có cảm giác dường như mỗi lứa học sinh càng phải gia tăng sức chịu đựng với cảnh tượng thi cử triền miên như người đi chợ mỗi ngày. Thế nhưng cách dạy – cách học ngày nay, dù ở trường hay ở nhà, ở lớp học chính khóa hay lò luyện trung tâm, phần lớn là giống y như đúc, trăm nơi như một. Phần lớn những tổ chức giáo dục này chỉ chăm chăm cho học trò tập trung làm đi làm lại các dạng bài tập đã “trường thọ” gần 20 năm qua, luyện hết đề này qua đề khác theo kiểu lọ mọ kiếm tìm và gỡ bẫy, chạy theo những mục tiêu như phát âm chuẩn tiếng Anh, làm toán nhanh, chép văn mẫu, sửa ngữ pháp tiếng Anh vèo vèo,… Dẫu có điểm số cao, giải thưởng nhiều, huy chương lấp lánh nhưng nhiều học sinh lại thiếu hụt khả năng tự học.

Ở một số môi trường giáo dục tiên tiến trên thế giới, học sinh có thể không bỏ túi nhiều điểm số cao, giải thưởng, huy chương nhưng năng lực học tập trọn đời của chúng thì không phải dạng vừa! Chúng chủ động tìm hiểu, phân tích thông tin những nguồn, đúc kết và sáng tạo kiến thức ở bất cứ đâu, trên mạng và cả trong đời sống. Trên chặng đường ấy, chúng như những nhà khoa học, nhà nghiên cứu tí hon, đi đúng con đường các vĩ nhân đã đi để khai phá và kiến tạo kiến thức cho nhân loại.

Những bài kiểm tra hiện nay thường chỉ là một góc nhìn “lát cắt nhỏ” về năng lực của học sinh. Có vô số yếu tố nền tảng cho sự phát triển lâu dài và sâu sắc của một học sinh mà các bài thi chuẩn hóa khó có thể, thậm chí không thể, cân đo đong đếm được. Những chìa khóa đó bao gồm: động lực, sức sáng tạo, tính kiên định, tinh thần hợp tác, năng lực ra quyết định, thực hiện mục tiêu, tính cách, năng lực kết nối, tổ chức, lãnh đạo, đạo đức và phẩm chất. 

Trái tim bất biến của giáo dục

Phần lớn đột phá trong giáo dục đều quy tụ về bốn mấu chốt: kiểm tra đánh giá, chương trình học, đào tạo giáo viên, sự đồng hành của cộng đồng. Howard Gardner (giáo sư tại đại học Harvard) và nhiều nhà nghiên cứu giáo dục gần như đều gật đầu trước yếu tố quan trọng nhất: đào tạo giáo viên. Vì đơn giản giáo viên chính là trái tim của giáo dục, là nền móng vững chãi nhất cho mọi đột phá muôn đời nay.

Riêng về góc độ này, Howard mở đầu câu chuyện với một câu hỏi dành cho tôi: “Vì sao cậu chọn nghề giáo?”.

Tôi kể cho ông nghe về những ký ức còn mơ hồ sót lại từ ngày bé: Ngồi cuối lớp xem má dạy, ngồi trên sàn nhà nhìn ba dạy, hay về quê xem cậu và ông ngoại dạy học. Lớn lên chút tôi hay chơi trò làm giáo viên cho trẻ em trong xóm, trước khi chính thức “nhập nghề” với việc dạy mấy đứa em họ hồi cấp ba, rồi dạy bạn bè thời đại học.

Thế rồi sau bao nhiêu va đập, nâng lên đặt xuống, từ biệt bỏ đi, nghề dạy – và giáo dục nói chung – cứ như một thỏi nam châm, khổng lồ vô hình đầy ma lực lôi kéo tôi về với nó. Để rồi giờ đây, tôi không thể dứt chân ra khỏi mảnh đất “vừa là nghề, vừa là nghiệp này. Càng thấy mảnh đất ấy khô cằn, tôi lại càng muốn bấu chân, bám đất để cần mẫn tưới nước, ươm vài hạt mầm mang tên Đổi Thay. Nghe xong, Howard Gardner tóm lược cái cách ông nghĩ về những gì người dạy có thể làm để thay đổi và phát triển bản thân. Đối với ông, giáo dục chính là giúp cho việc phát triển sự hiểu biết sâu sắc về các thế giới, là nền tảng mà người giáo viên – trái tim bất biến của giáo dục – không được lung lay hay buông bỏ.

Trong hơn trăm người tôi gặp gần hai tháng của chuyến đi, Howard là người dành nhiều thời gian nhất để tìm hiểu về cuộc đời tôi từ bé.

Tôi cũng tranh thủ lúc Howard ghi chép, ngó nghiêng quan sát phòng làm việc bé xíu của ông. Căn phòng giản dị, không bài trí nhiều, như chính tính cách của Howard. Ánh mắt và tâm trí tôi dừng lại khá lâu ở một khung kính treo tường, trong đó có dòng chữ trích dẫn của Eric Gill – nhà điêu khắc người Anh:

“If you look after goodness and faith, beauty will take care of itself”.

(Nếu như bạn chú tâm vào niềm tin và những điều tốt đẹp, vẻ đẹp sẽ tự khắc hiện thân.)

Câu nói ấy cũng như chính con người của Howard mà tôi gặp hôm nay. Ông chỉ đặt câu hỏi ngắn gọn cho tôi trả lời, rồi đưa đẩy tôi suy nghĩ và và chốt lại những câu kết kiệm lời nhưng thật sự quá thật, quá chất quá tinh túy và quá đẹp. Đó cũng là những gì tôi muốn dùng để diễn tả cuộc tao ngộ của tôi và Howard Gardner, một cuộc gặp gỡ không chỉ về tri thức mà cả tâm hồn.

Vừa trò chuyện với Howard, tôi vừa liên tục tự nhắc lòng: Phải mất nhiều thời gian nữa tôi mới có thể hiểu và thấm hơn hàng tá bài học mà Howard đã chắt lọc truyền đạt cho tôi hôm nay. Những bài học đó sẽ đi theo tôi cả đời, như những kho báu tôi có duyên may chạm được để neo đậu bước chân trên con đường rộng mở nhiều gió chướng thổi phía trước.


Phần 2: Con đường sáng tạo

Tôi tin khi đọc phần này, bạn sẽ nhận ra rất nhiều sự thật đáng ngạc nhiên về giáo dục.

Đổi thay toàn tập

Đại học Harvard vốn được tôn thờ như thánh địa bao nhiêu người thèm khát được đặt chân đến để đèn sách. Ấy vậy mà, chính những người ở đây cho rằng Harvard đang không đột phá và sáng tạo từ bên trong cho xứng tầm với chính nó. Cách dạy của nhiều giáo sư chẳng mấy xê dịch, vẫn rất “kiên cố” sau nhiều năm.

Trong nhiều cuộc khảo sát từ sinh viên Harvard về chất lượng dạy học, con số không bằng lòng về những gì thu được so với học phí không phải là nhỏ. Kể cả những giáo sư hàng đầu về nghiên cứu cũng bị sinh viên đánh giá là những người dạy chưa… hay. Các giáo sư trên giảng đường như độc thoại với chính mình, hoặc với vài ba sinh viên xuất sắc ngồi hàng ghế đầu.

Do đó, Phó Chủ tịch Đại học Harvard đã lập ra tổ chức Harvard Initiative for Learning and Teaching (HILT) để đập vỡ hàng rào của mỗi khối trường, chia sẻ và đào tạo những phương pháp dạy học đổi mới, hiệu quả. Họ “buộc” các giáo sư phải sáng tạo trong cách dạy, tất cả vì sinh viên. Tất nhiên, cuộc cách mạng như thế phải gặp vô vàn trở ngại của nhiều cái tôi trong các giáo sư với bằng cấp, bài đăng báo, tiếng tăm đã chất đầy CV. Thế nhưng, đó là bước nhảy lớn của một “con khủng long cồng kềnh” như Harvard để đưa người đứng lớp đến gần hơn với trí óc và trái tim của người học.

Truyền thống và văn hóa mấy trăm năm qua cùng với tên tuổi và danh vọng của Harvard chính là vẻ đẹp “vạn người mê” của nó. Thế nhưng, truyền thống và văn hóa lại là thứ khó thay đổi nhất. Ở đỉnh cao như Đại học Harvard còn phải chuyển mình để bắt kịp hơi thở của thời đại, chứ không phải ngồi rung đùi, tận hưởng thành quả và tiếng tăm tích lũy qua mấy trăm năm. Thế thì không lý gì mà những môi trường giáo dục phổ thông và đại học khác lại không chịu làm mới cái vỏ áo truyền thống cồng kềnh để lột xác vì học sinh! Không lý gì người dạy lại không chịu buông bỏ cái tôi và bước ra khỏi vùng an toàn, để “đổi máu” năng lực dạy học cũng vì học sinh!


Phần 3: Những bài học đau thương 

Mê công nghệ - Đói cảm xúc

Giáo sư Christopher Lucas, chuyên viên nghiên cứu về tâm lí học trẻ em, Đại học Y khoa NYU đã nhấn mạnh: “Việc chú tâm vào bài vở và những hoạt động của cuộc sống và thế giới thực đòi hỏi sự duy trì chú tâm mà không cần tưởng tượng. Trong khi đó video game, show truyền hình, mạng xã hội lại được thiết kế với nhiều phần thưởng liên tục ngắn hạn làm cho trẻ và người dùng dán mắt vào màn hình, dính keo đôi bàn tay vào bàn phím càng lâu càng tốt”.

Có những tác hại của việc lạm dụng công nghệ không thể nào cứu vãn hoặc giảm thiểu được. Thậm chí, nghiện công nghệ đã được Hiệp hội Y Khoa Hoa Kỳ liệt vào một trong những bệnh tâm lý khó trị nhất, với cả các bác sĩ và chuyên gia tâm lý hàng đầu.

Khi công nghệ lên ngôi và nhập cuộc thì cũng là lúc các vấn đề về hành vi trong nhà ở trường càng bùng nổ, nhiều khi vượt khả năng kiểm soát của thầy cô, nhà trường. Thêm vào đó nhiều thầy cô không được đào tạo hoặc không có cơ hội được nghiên cứu về phạm trù mới mẻ này. Thế nên, nhiều khi trong lớp học giáo viên cũng đành phải bó tay.com với những hành vi của học trò do công nghệ phần nào nhào nặn ra. 

Điều đáng nói là khi công nghệ được áp dụng với những mong đợi được thổi phồng dưới ngòi bút của truyền thông hay trào lưu “đu trend” quá trớn, những con chuột bạch phải gánh chịu nhiều hệ lụy không ai khác ngoài lũ trẻ. Điều đáng buồn là có những hệ lụy khó vãn hồi, trở thành những vết chàm lâu dài, có khi là cả đời. 

Phần 4: Những ngôi trường mơ ước 

Cuộc lột xác của trường công thảm họa

Một ngôi trường cấp ba công lập với tầm 3000 học sinh, ba năm trước còn mang nặng những con số đau thương, mới nghe qua chắc có nhiều người đã lo “bỏ chạy”: 

    • 85% học sinh là dân nhập cư Latino, 15% còn lại là dân Mỹ da đen con nhà nghèo 

    • Tỷ lệ nghỉ học giữa chừng cán ngưỡng kỷ lục 50-60%

    • Tỷ lệ học sinh tốt nghiệp đại học chạm đáy 5-10%

    • Tỷ lệ bạo lực học đường vào ngồi tù bóc lịch chắc phải trên 40%

Giờ đây, ngôi trường của Alison (cô hiệu trưởng trẻ tuổi) sở hữu những con số tuy còn khiêm tốn nhưng quả là quả ngọt của một đam mê bền bỉ theo đuổi giáo dục chân chính:

    • 85% vẫn là dân nhập cư Latino, 15% còn lại cũng vẫn là dân Mỹ da đen con nhà nghèo, chẳng khác gì so với ba năm trước. Nhưng…

    • Tỷ lệ nghỉ học giữa chừng rớt xuống, chỉ còn dưới 5%

    • Tỷ lệ học sinh tốt nghiệp đại học phi mã lên trên 50%

    • Tỷ lệ bạo lực học đường, vào tù giờ chỉ còn vỏn vẹn…0%


Kì tích 1: Chương trình học không thể chỉ có một

Hơn ai hết, những người làm giáo dục ở đây hiểu rằng: Một lớp học 20-30 học sinh đã có muôn vàn tính cách, năng lực, đam mê, hoài bão, đừng nói chi là một ngôi trường 3.000 học sinh. Ép uổng 3.000 đứa chạy theo một chương trình học là một điều không thể, rất dễ dẫn đến cam chịu học qua loa, hoặc âm ỉ sóng ngầm nổi loạn.

Những con người ở đây bắt tay vào mổ xẻ nhào nặn ra tận bốn chương trình học khác nhau, cho học sinh lựa chọn tùy theo tính cách năng lực, đam mê, định hướng của mỗi đứa:

    • Chương trình Tú Tài Quốc Tế IB dành cho 15% học sinh xuất sắc nhất, muốn hướng đến những trường đại học hàng đầu

    • Chương trình phổ thông bình thường dành cho 55% học sinh khá giỏi, muốn bước chân vào các trường đại học kha khá

    • Chương trình Dạy nghề dành cho 20% học sinh “không ưng” học thuật mà ở đó, chúng sẽ có nguyên một xưởng sửa chữa ô tô, một nhà bếp học nấu nướng chuyên nghiệp, một phòng lab để học về lập trình an ninh mạng, một xưởng in ấn để sản xuất ấn phẩm truyền thông…

    • Chương trình Nghệ thuật dành cho 10% học sinh mà ở đó chúng được tung hoành với vẽ dầu, làm gốm, điêu khắc, múa hát, nhảy nhót

Nhưng câu hỏi đặt ra là họ lấy tiền ở đâu? Tất nhiên tiền không ở trên trời rơi xuống. Họ phải đi xin từng chút một. Không thứ gì khác ngoài tình yêu thương đối với học sinh đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Quả thực rất đáng khâm phục!

Kỳ tích 2: Cả đội ngũ cùng làm khoa học

Đừng tưởng rằng những giáo viên tưởng chừng quê mùa quanh năm sống trong khu phố nghèo là không biết gì hay ếch ngồi đáy giếng. Được chia sẻ cách họ lên kế hoạch, sắp xếp tổ chức, họp hành, văn bản, thử nghiệm và điều chỉnh,… thật tình tôi phải ngả mũ trước một tập thể đồng lòng, quyết tâm và làm việc cực bài bản như một tổ chức doanh nghiệp quy mô. Họ quyết liệt cùng nhau “giải ngố”.

Họ vẽ ra một bản kế hoạch chi tiết trong 5 năm, chia làm bốn hạng mục:

    • Chương trình học thuật

    • Văn hóa và cộng đồng

    • Phát triển đội ngũ

    • Kiểm tra và đánh giá

Trong mỗi hạng mục học liệt kê chi tiết mục tiêu của từng năm để làm sao sau 5 năm, họ sẽ cán đích toàn tập. Đích đến chính là khi từng hạng mục ấy được hiện thực hóa mười mươi ở tất cả bốn chương trình học, chứ không phải những bản báo cáo dài lòng thòng, vô hồn và vô nghĩa.

Với mỗi mục tiêu, họ đưa ra 7-8 hành động cụ thể phải làm, cùng quy trình và cách làm chặt chẽ. Với mỗi hành động phải làm, họ đặt ra công cụ đo lường cụ thể và thiết lập hệ thống thu thập cơ sở dữ liệu. Với từng dữ liệu, họ tận tâm và nghiêm túc đo lường, thu thập, phân tích, đánh giá… hằng ngày.

Từ cơ sở đó, hằng ngày, hằng tuần, hằng tháng, họ sẽ có ngay giải pháp cho những vấn đề trọng tâm, nóng hổi nhất. Chẩn đoán đúng bệnh, ra thuốc đúng bệnh, trị bệnh triệt để ngay và luôn – đó là phương châm làm giáo dục rất khoa học của những con người tưởng chừng “quê mùa” ấy.

Nghe đến đây, tôi chợt có tí buồn nhẹ khi đối chiếu với cái “tâm thế” của nhiều nhà quản lý giáo dục, thầy cô ở nhà. Cứ mỗi lần tôi đề xuất xây dựng hệ thống đi dự giờ đột xuất, là không ít người chưa xem kỹ tài liệu hoặc nghe kỹ giải thích mà đã lắc đầu, phản đối. Họ bảo rằng: Như thế là không tôn trọng và tin tưởng giáo viên, là khinh khi và làm giảm động lực của người đứng lớp, là không trân trọng và hạ thấp giáo viên, là tác động tiêu cực đến học sinh, là thế này là thế kia thế nọ,…

Biết được thành tích của những ngôi trường “thảm họa” trên thế giới, có lẽ chúng ta sẽ giật mình: hóa ra giáo dục Việt Nam cũng có thể thay đổi, chỉ là chúng ta không tin rằng chúng ta có thể thay đổi mà thôi.

Cuốn sách khép lại bằng lời phát biểu đầy cảm hứng của thạc sĩ Nguyễn Chí Hiếu tại Innovation Forum (Diễn đàn Sáng tạo) ở thành phố San Francisco. Đối tượng người nghe là những học giả Eisenhower trong mấy chục năm qua. Có người đã là bộ trưởng, có người đã là CEO các công ty Fortune 500. Tôi thấy mình thật may mắn vì là một trong những độc giả của Giáo dục - tương lai và đổi mới.

Lời kết 

“Một cuốn sách tuyệt vời!”. Đó là lời nhắn nhủ của tôi với bất kì người nào quan tâm đến giáo dục: hiệu trưởng, giáo viên, học sinh, sinh viên, phụ huynh,….Theo chân thầy đi gặp gỡ và trò chuyện với những cây “đại thụ” của làng giáo dục trên khắp thế giới, có lúc tôi thấy choáng ngợp, có lúc thấy xúc động, có lúc lại trăn trở. Nhưng hơn hết khi gấp trang sách lại, cảm xúc tràn đầy trong trái tim là niềm hi vọng. Niềm hi vọng về một tương lai giáo dục chân chính nơi mà những đứa trẻ được lớn lên thành công và hạnh phúc. Không có một sự thay đổi nào dễ dàng nhưng vì những mầm non đang đợi ngày vươn lên trưởng thành, tất cả những người “trồng cây” phải cố gắng tìm ra và mang đến dòng nước mát lành mang tên “đổi mới”.Tôi tin vào con đường mà thầy đang đi.

Review chi tiết bởi: Thuy Duong - Bookademy

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Hai phần cuốn sách như hai góc cạnh đầy tương phản về một con người: bên cạnh một Hiếu hăng say và quyết liệt với đam mê trong công việc, là một chàng Hiếu khác, tinh tế và lãng mạn trong hành trình tìm kiếm tình yêu.

Nếu như ở nửa đầu cuốn sách, người ta dễ bắt gặp một Hiếu giỏi giang, tận tâm, quyết đoán và giàu chí hướng, thì ở nửa sau, người đọc biết đến một trái tim dễ rung động và tinh tế bên trong một chàng trai đa cảm, “đào hoa” và đầy lãng tử.

Bằng những lời tự sự gần gũi, Hiếu đưa người đọc vào những câu chuyện xuyên suốt tuổi trẻ của mình, để người đọc cũng dễ dàng tìm thấy bản thân mình ở đâu đó giữa những dòng văn – không phải là hành trình theo đuổi đam mê, thì là hành trình kiếm tìm hạnh phúc.

Làm sao để nắm bắt, nhen nhóm và giữ lấy ngọn lửa đam mê? Làm sao để giảng hòa cuộc đối đầu giữa đam mê và tình cảm? Phải chăng giữa sự nghiệp và tình yêu, khó lòng trọn vẹn cả đôi đường? Khi cả tình cảm và lý trí cùng lên tiếng, biết phải chọn nghe ai? Người đọc sẽ không khỏi băn khoăn những điều tương tự, bên những trang sách với những lời trải lòng chân tình của Nguyễn Chí Hiếu.

Sách là sự kết hợp của những đúc kết từ triết lý giáo dục, nghiên cứu và thí nghiệm khoa học, tâm lý, thần kinh, giáo dục trong gần một thế kỷ qua, với những trải nghiệm thực tế của tác giả ở hơn trăm trường học, với hàng chục nghìn giáo viên, phụ huynh và học sinh.

Sách là sự hòa quyện giữa nghiên cứu và thực tiễn trên diện rộng và sâu, chứ không phải gói gọn ở vài trường hợp cá thể nhỏ lẻ. Để từ đó, cuốn sách mong muốn được mở ra những cách nghĩ mới về giáo dục cho các bậc cha mẹ: dài hơi hơn, xa rộng hơn và sâu sắc hơn, xuyên suốt từ khi con còn bé cho đến lúc con trưởng thành, bước vào đời và kiến tạo cuộc sống riêng.

Dù chưa nuôi dạy một đứa con nào nhưng Nguyễn Chí Hiếu có diễm phúc được đồng hành cùng hàng nghìn “đứa con”, tức những học trò anh có duyên được dạy và dõi theo trong gần chục năm qua. Cũng nhờ vậy mà anh may mắn nhận ra những góc khuất khách quan mà nhiều khi chính cha mẹ của trẻ cũng không thấy được. Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng. Mong rằng những sự thật được phô bày trong cuốn sách này sẽ giúp bạn đọc phần nào đó vượt lên cảm giác “mất lòng”, để hướng tới việc nhìn nhận lại những căn bệnh giáo dục mà quyết tâm chữa lành.