Giả Sử Một Năm Sau, Tôi Không Còn Ở Trên Thế Gian Này
Xem thêm

Nội dung của cuốn sách chủ yếu xoay quanh cái chết. Đây là một dạng dùng thứ tiêu cực để kích hoạt năng lượng sống trong mỗi chúng ta và thứ tiêu cực được đề cập ở đây là các căn bệnh ung thư. Nếu một ngày ta biết mình không còn sống được bao lâu thì liệu ta có sống như cách mà ta sống như hiện này không?. Tác giả là một bác sĩ điều trị tâm lý cho những bệnh nhân đang sa sút tinh thần vì những căn bệnh ung thư, mỗi ngày ông đều thấy “cái chết” cận kề nên ông ý thức được tầm quan trọng của việc sống hết mình trong cuộc đời này. Dù cuốn sách có những câu chuyện về bệnh tật hơi đáng sợ nhưng nó đã hoà thành được nhiệm vụ của mình là thức tỉnh đọc giả, những người luôn chạy trốn khỏi cái chết, những người xem cái chết như là một thứ gì đó rất tiêu cực hay những ai đang không trân trọng rồi lãng phí cuộc sống của chính mình. Mình vốn là người có cùng quan điểm với tác giả nên từ trước đến giờ mình luôn sống hết mình, làm những điều mình muốn chứ không phải những điều mình phải làm, dành thời gian ở bên cạnh những người mình thật sự yêu thương và sống như thể đây là ngày cuối cùng mình được sống.

“Giả sử một năm sau tôi không còn trên thế gian này” là cuốn sách của Shimizu Ken – một bác sĩ tâm lý chuyên ngành Ung thư học (nghiên cứu về sự liên quan giữa bệnh ung thư với tâm lý). Với tư cách là một bác sĩ tâm lý làm công việc chẩn đoán và chữa bệnh về tâm lý cho các bệnh nhân mắc ung thư và gia đình của họ, Shimizu Ken là người hiểu rõ hơn bao giờ hết câu chuyện của những bệnh nhân ung thư mà ông đã gặp và điều trị. Mỗi câu chuyện là một niềm tin sống, tràn đầy nghị lực của bệnh nhân và gia đình của họ khi đứng trước chiếc bẫy thời gian và những chiếc đồng hồ quay ngược mang tên sự sống.

“Chẳng ai trong số chúng ta biết được khi nào bản thân sẽ phải đón nhận sự chấm dứt của cuộc đời mình. Chính vì lẽ đó, hãy trân trọng từng khoảnh khắc sống vô giá của hiện tại”.

Cuốn sách truyền cảm hứng và đánh thức với những người còn mông lung trong vòng quay cuộc đời. Việc ý thức được về sự hữu hạn của đời người sẽ là một động lực lớn lao để tạo ra bước chuyển lớn trong cách sống là chính mình, không để lãng phí mỗi ngày.

“Hy vọng cho những điều tốt nhất, chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất”.

Hiếm có cuốn sách nào khiến ta xúc động như “Giả sử một năm sau tôi không còn trên thế gian này”. Thông qua một số bệnh nhân mắc ung thư, Shimizu Ken- một bác sĩ chuyên khoa tư vấn tâm lý cho bệnh nhân đưa ra cách nhìn nhận, đối mặt với cuộc sống từ góc nhìn những người bị ung thư – căn bệnh có tỉ lệ tử vong cao. Trái với tên sách, và cũng không như ta nghĩ lúc đầu, tưởng rằng là một cuốn sách nhuốm màu u buồn. Nhưng trái lại, “Giả sử một năm sau tôi không còn trên thế gian này” lại khiến cho ta ham sống hơn bao giờ hết. Có lẽ thông qua những con người biết rằng thời gian là hữu hạn người ta mới biết cách xác định rõ ràng mục tiêu, ý nghĩa của cuộc sống, biết cân bằng giữa sống vì người và sống vì mình. 

Bên cạnh đó, cuốn sách còn là góc nhìn từ tâm lý một bác sĩ, hàng ngày tiếp xúc với quá nhiều con người có “chiếc đồng hồ đếm ngược”, từ đó hiểu được đạo đức, tâm lý cũng như cách đối mặt với cuộc sống của một người bình thường nhưng luôn Ý THỨC CUỘC SỐNG LÀ HỮU HẠN.Nếu ngày hôm nay bạn vẫn còn chưa tìm thấy ý nghĩa của việc “SỐNG”, hãy một lần đọc cuốn sách này.

“Giả sử một năm sau tôi không còn ở trên thế gian này” là cuốn sách của Shimizu Ken – một bác sĩ tâm lý chuyên ngành Ung thư học (nghiên cứu về sự liên quan giữa bệnh ung thư với tâm lý).

Đối với nhiều người, giả sử một năm sau khi bạn đang nằm trên giường bệnh, khi bạn nhìn lại chính mình của hiện tại. Liệu bạn có nuối tiếc về cách bạn sống bây giờ không ?

Cái chết thường được nhìn nhận như một điềm gỡ, nhưng khi bắt đầu ý thức về cái chết, ta cũng cảm nhận được ánh sáng của việc được sống trên cõi đời này. Thông qua những câu chuyện có thật tại khoa tâm lý ung thư, bác sĩ Shimizu Ken sẽ đem đến cho ta một góc nhìn mới manh tính nhân sinh. Việc ý thức được sự hữu hạn của đời người, sẽ là một động lực lớn lao để tạo ra bước chuyển lớn lao trong cách sống của mình, không để lãng phí thời gian mỗi ngày.

Sau đây là những lời kể của anh Honda :

“Trước đây khi nhìn thấy một người không có chân, tôi từng nhìn những người như vậy với một con mắt khác lạ, nhìn những người đó như thể người đó thuộc về thế giới khác. Và tôi hoàn toàn không thể hình dung ra nỗi cảm giác của họ. Thế nhưng bây giờ khác rồi. Chắc chắn tôi đã trải qua trải nghiệm của mình theo một cách khác nào đó. Tôi từng nghĩ rằng những người đó vẫn vừa lao động, vừa cố gắng sống từng ngày thật chăm chỉ. Vì tôi đã tiếp nhận phương pháp điều trị cấy ghép, cho tới lúc đó, tôi đã không làm được những việc mà lẽ dĩ nhiên tôi có thể làm. Ga tàu không dành cho người đi xe lăn thật là vất vả biết bao, bậc thang trở nên bất tiện, vậy nên tôi cảm nhận được cảm xúc, và suy nghĩ của người khuyết tật một cách hết sức tự nhiên như thế. Chính vì thế không kể người tàn tật, bất cứ khi nào gặp những người tàn tật, dường như đang gặp khó khăn trên đường phố, thay vì tôi phớt lờ họ, tôi sẽ muốn giúp đỡ họ bằng bất cứ giá nào.”

Trích ”Giả sử một năm sau tôi không còn ở trên thế gian này” Tác giả Shimizu Ken.

Cho tới khi bị bệnh, bạn sẽ nghĩ rằng trên thế giới này có hai kiểu người: “người khoẻ mạnh bình thường” và “những người mang những khuyết tật”, có lẽ bạn nghĩ rằng bạn thuộc nhóm người “khoẻ mạnh bình thường” kia.

Thế nhưng tôi thì nghĩ rằng , sau khi trải qua bệnh tật ốm đau, ta sẽ có cảm giác “mình đang sống trong một thế giới mà chẳng ai biết khi nào rồi điều gì sẽ xảy đến” tự khắc làn ranh giới phân biệt giữa “người khoẻ mạnh bình thường” và “những người mang những khuyết tật”, sẽ chẳng còn nữa.