Trong câu chuyện cảm động này, hai thiếu niên yêu nhau chỉ vì một điều rắc rối nhỏ—họ không thể đến gần nhau trong vòng 5 feet mà không mạo hiểm mạng sống của mình.
Bạn có thể yêu một người mà bạn không bao giờ có thể chạm vào được không?
Stella Grant thích được kiểm soát - mặc dù lá phổi hoàn toàn mất kiểm soát của cô đã khiến cô phải vào và ra khỏi bệnh viện trong phần lớn cuộc đời. Tại thời điểm này, điều Stella cần kiểm soát nhất là tránh xa bất kỳ ai hoặc bất cứ thứ gì có thể lây nhiễm bệnh và gây nguy hiểm cho khả năng ghép phổi. Cách nhau sáu feet. Không có ngoại lệ.
Điều duy nhất Will Newman muốn kiểm soát là được ra khỏi bệnh viện này. Anh ấy không thể quan tâm hơn đến các phương pháp điều trị của mình hoặc một cuộc thử nghiệm thuốc lâm sàng mới lạ mắt. Chẳng bao lâu nữa, anh ấy sẽ bước sang tuổi mười tám và khi đó anh ấy sẽ có thể rút phích cắm của tất cả những chiếc máy này và thực sự đi khám phá thế giới chứ không chỉ các bệnh viện.
Will chính xác là người mà Stella cần tránh xa. Nếu anh ta chỉ trích Stella quá nhiều, cô ấy có thể mất vị trí trong danh sách cấy ghép. Một trong hai người có thể chết. Cách duy nhất để sống sót là tránh xa nhau. Nhưng đột nhiên sáu feet không có cảm giác an toàn. Cảm giác như bị trừng phạt.
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ có thể lấy lại một chút không gian mà lá phổi gãy đã cướp đi của họ? Liệu cách nhau 5 feet có thực sự nguy hiểm đến vậy nếu điều đó cũng khiến trái tim họ ngừng tan vỡ?
Xem thêm
Tình yêu nảy nở trong nghịch cảnh, tuy có chút khắc nghiệt nhưng lại đem đến nhiều cảm xúc không thể quên. Đó là khi mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên mà bạn làm không phải là quay sang tặng người kia một chiếc hôn lên trán, mà lại là hành động mở điện thoại lên và bắt đầu facetime “Này, bữa sáng hôm nay của cậu có gì thế?”.
Trong khi thế giới ngoài kia họ chăm sóc, kề cận nhau 24/7 khi một trong hai bị ốm, thì tại đây, Will và Stella cách nhau một vách tường. Khi người mình yêu gặp chuyện bất trắc, thì tiếng kêu đầu tiên phát ra sẽ là từ nút gọi khẩn cấp ở đầu giường, sau đó là khung cảnh các y tá và bác sĩ chạy toán loạn dọc hành lang, rồi mình mới là người được biết tin sau cùng. Lúc mâu thuẫn rồi nảy ra cãi nhau, chắc cả hai cũng khó khăn lắm bởi cứ nhìn người bên cạnh mình khóc miết, khóc hoài mà bản thân thì bất lực tự trách cứ bản thân tại sao lại vô dụng đến mức không thể lau nổi những giọt nước mắt đang lăn trên má người yêu.
Chẳng phải người ta vẫn nói, yêu là để hạnh phúc hay sao? Nhưng tại sao ở mối quan hệ này của Will và Stella, vui thì ít, mà những xót xa, day dứt hay đau đớn lại chất chứa nhiều đến vậy? Stella thậm chí còn cay cú tới mức trả đũa lại tử thần, không ngần ngại cướp đi của cuộc sống 1 feet quý giá để rút ngắn khoảng cách giữa 2 trái tim lại với nhau, bởi theo như cô oán trách, thì cuộc sống này đã lấy đi của cô quá nhiều rồi.
Lắng nghe nhịp đập đồng điệu của con người ấy nơi bệnh viện và cách mà họ tận hưởng quãng thời gian còn lại của cuộc đời, có khi ta lại thấy, yêu mà không đau thì chưa hẳn đã là yêu. Có chăng khi thời gian qua đi, nỗi đau ấy sẽ trở thành kí ức hay quá khứ, là tùy thuộc vào lăng kính của người. Có những nỗi đau mà khi day lại, nó khiến người ta thêm nhớ nhung, dằn vặt. Nhưng lại có những nỗi đau mà khi nhắc về, lại trở thành một nguồn động lực vô hạn, giúp con người ta có niềm tin để sống tiếp.