1 năm trước Các truyện ngắn không có yếu tố suy luận nhiều, ngoài trừ vụ "Kẻ rình rập trên gác mái", đa số đều có kết hụt hẫng ._. Like Share Trả lời
1 năm trước Cuốn sách khiến tôi bị mê hoặc ngay từ trang bìa "Đừng nghĩ rằng bạn có thể dễ dàng thoát tội" bất cứ lỗi lầm nào cũng đều sẽ bị vạch trần, dù là người đàn ông từ căn phòng đỏ hay là kẻ rình rập trên gác mái. Bất kỳ tội ác nào cũng sẽ bị vạch trần dù sớm hay muộn. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng sự thật thì chính là như vậy. Sau khi đọc xong quyển sách này, bạn chắc chắn sẽ hiểu. Bị người bạn thám tử phát hiện hay là tự nói với người khác, dẫu cho có là phương thức nào thì cũng chỉ quy về một đáp án rằng "Mọi việc đã sáng tỏ". Và tôi phải nói rằng, cách xây dựng cốt truyện hay cách diễn đạt của tác giả không những phong phú mà còn rất hay, không một cách dẫn hay mở đầu nào của mỗi câu chuyện là trùng nhau, tôi khẳng định điều đó. Và nếu phải nhận xét thật lòng, cách tác giả khai thác tâm lý nhân vật rất ổn áp, vốn từ của tác giả cũng phong phú (mặc dù điều này là sự thật hiển nhiên). So với vài quyển chuyên sâu về tâm lý thì có thể nó không bằng nhưng nói thật, trong một cái tuyển tập như thế này, nó tuyệt vượt cả mong đợi của mình, đến mức mà mình thật sự không nghĩ một cái tuyển tập truyện có thể khiến mình đọc liên tục như thế này, ngay từ cách dẫn nội dung đến phần giới thiệu, tất thảy thu hút tôi một cách mãnh liệt. Những câu chuyện trong đây vài cái có kết mở. Không, thật ra là "hầu hết". Nếu có cơ hội, mình thực sự khuyên mọi người xem thử cuốn này. Like Share Trả lời
1 năm trước Nhận xét tổng quan Theo ý kiến cá nhân, quyển này hay. Sách vừa tầm, văn phong lại tốt. Nếu nói về review thì chắc ai cũng sẽ biết về "Cái ghế đa tình" đầu tiên. Nhưng càng về sau, bạn mới có thể cảm thấy những chương khác sẽ càng lúc càng cuốn, càng lúc càng có chiều sâu, xoáy vào tâm trí người đọc đến mức dẫu cho có nhiều hồi thì bạn vẫn có thể đọc hết. Từ câu chuyện tình nơi cái ghế cho đến bí ẩn về hai đồng xu hay là kẻ rình rập trên gác mái và thậm chí là căn phòng đỏ,... Nếu nói về tâm đắc, "Căn phòng đỏ" chính là đáp án mà tôi chắc chắn. Bạn sẽ thấy, cái điên rồ đến mức choáng váng được xây dựng từ chàng trai này, như một kẻ đã bỏ đi phần người để giải thoát bản thân khỏi vùng biển lặn buồn chán bằng cách vui thú với sinh mạng người khác. Và đáng sợ hơn là kẻ biết lợi dụng người khác, lợi dụng tính cách của họ, biết đánh vào cái luật pháp và tâm trí nạn nhân để từ đó mà cướp lấy đi mạng sống của họ rồi hành động một cách nhởn nhơ như việc làm thường nhật của tử thần. Hắn có thể từ đó mà lợi dụng những yếu điểm ấy để vượt qua cảnh sát một cách dễ dàng và rồi cướp đi chín mươi chín mạng người, ngay khi chỉ vừa ở độ tuổi mười bảy. Một kẻ điên rồ, biến thái đã hỏi những người trong căn phòng rằng họ có thấy anh ta có vấn đề hay không?. Nhưng không nói cũng biết, một tên điên nói về việc giết người với một nụ cười tươi trên môi thì há có gọi là bình thường? Like Share Trả lời
1 năm trước Kẻ đi theo con đường lệch lạc? Được biết đến như một kẻ có tâm lý bệnh hoạn, lệch lạc. Một người đàn ông đã lớn lên với niềm đam mê và ngưỡng mộ dành cho những tên tội phạm. Những kẻ phản diện cực kì ngầu, không bị trói buộc bởi luật pháp chứ không phải là "anh hùng". Anh ta - kẻ đã tìm ra một con đường bí mật như thế giới riêng, con đường riêng trên gác mái để đến với một nơi như căn gác rộng, có thể tìm đến và nhìn lén phòng của bất cứ ai nơi anh ta ở, thấy hết toàn vẹn những bí mật xấu xí, trần trụi của tất thảy mọi người. Và bằng rất nhiều chuyện xảy ra, nhân vật của chúng ta, đã lên kế hoạch giết người bằng việc nhỏ từng giọt thuốc độc từ cái lỗ nhỏ trên gác mái, và bất ngờ là anh ta "thành công". Hắn đã giết chết "một người đàn ông" trong cái rùng mình, phấn khích đến kỳ lạ. "Một kế hoạch hoàn mỹ không có bất kỳ sai sót nào". Hân hoan, vui vẻ, hạnh phúc, tuyệt vời làm sao!. Cái cảm giác phấn khích khi chẳng ai mảy may nghi ngờ kẻ "đã ra tay" đang ở kế bên họ cũng chẳng ai biết rằng cái điệu bộ gắng gượng không phá lên cười của anh ta khi dẫn bạn của mình - một thám tử nổi tiếng đến phòng của nạn nhân trông thú vị đến mức nào... Like Share Trả lời
1 năm trước Góc tối được khơi dậy một cách "vô tình" Từ sâu thẳm trong tâm hồn, con người ta luôn có những tội lỗi bên trong, những căn nguyên kéo chúng ta về với thủy tổ để bỏ ngoài rìa những luân lí thường nhật. Bỏ rơi cái chất người để trở về với sơ khai. Bản nhạc piano độc tấu cho chàng trai thú tội nơi "căn phòng đỏ" khiến người ta rùng mình nơi bàn tròn. Người đã giết chín mươi chín mạng người từ đàn ông cho đến đàn bà hay còn có "trẻ con". Kẻ đã lợi dụng mọi khe hở từ luật pháp, kẻ gạt bỏ cái cuộc đời tẻ nhạt để chui lọt vào cái vui thú từ việc "giết người". "Sát" cũng là một loại "dục", càng mới lạ, càng kín kẽ, càng chót lọt vượt qua như thể bản thân là "ông trùm" nắm quyền kiểm soát toàn cảnh "Thật tuyệt vời làm sao!". Cảm giác mọi luân thường đạo lí đều bị gạt đi trong nháy mắt, chỉ để lại cái cảm giác phấn khích đến rùng mình sau dư chấn từ việc "vô tình" cướp đi sinh mạng của một ai đó, càng làm thì càng nghiện, mà càng nghiện lại càng hoang dã, càng điên rồ, càng biến thái, bệnh hoạn. Like Share Trả lời
1 năm trước Sự điên rồ từ người đàn ông nơi căn phòng đỏ "Căn phòng đỏ" - nơi xuất hiện của người đàn ông cùng câu chuyện của chính mình. Một kẻ sống trong vô vị với một cuộc đời buồn tẻ, không có niềm vui. Một kẻ "vô tình" trong một lần say rựu đã tìm thấy "niềm vui" của cuộc đời. Anh ta phạm tội bằng cách luồn lách vào những lỗ hổng của pháp luật, bằng "cái tình", "cái thương cảm" của con người. Để rồi nạn nhân chưa bao giờ biết, kẻ mà bản thân buông lơi cảnh giác lại chính là một tên sát nhân "điên loạn" có thể niềm nở một cách hả hê khi đẩy ai đó vào "cái chết", để rồi mọi người xung quanh cũng chỉ động lòng mà đồng cảm, rằng: "Chỉ là vô tình", "Cái đó là bất khả kháng". Người đàn ông - kẻ đã giết chín mươi chín sinh mạng trong vòng ba năm đã tìm đến căn phòng đỏ, không phải để "thú tội" mà là khoe khoang chiến tích một cách vinh hiển với cảm giác và cuộc đời "đã từng" được thỏa mãn vô bờ bến. Và mục tiêu thứ một trăm, anh ta cũng đã lợi dụng chính người phục vụ để tự giết mình - kết lại cho một kẻ cuồng sát trong vỏ bọc "tình người". Like Share Trả lời
1 năm trước Đọc nhiều lần mới thấy đáng yêu vô cùng Ở trong câu chuyện bí ẩn về hai đồng xu chắc hẳn đó là một trò chơi khăm do chính nhân vật tạo ra. Nhưng thứ tôi quan tâm thì "không phải là nó". Với cái trò chơi đấu trí rối rắm ấy, muốn hiểu thì cũng đã hiểu nhưng thứ khiến tôi hướng tới là cái nghèo, cái khổ đến mức làm "tội phạm". Mong muốn được như một kẻ tội phạm để thoát khỏi cái nghèo nàn của bản thân khi hai nhân vật vô tình nói ra lúc đầu truyện. Tiền lúc có, lúc không, lúc thì dư được chút ít, lúc thì lại không một xu dính túi. Đến mức đôi khi phải đem đồ của bản thân đi cầm cố để lấy một ít tiền kéo dài cuộc sống. Chi tiết lấy quần áo, đèn hay bất cứ thứ gì trong nhà không có gì quá xa lạ vào thời đó. Người ta thường bảo "nghèo khổ sẽ sinh ra phạm tội" nhưng liệu có phải là thế không? Khi người bạn cùng phòng của nhân vật kể chuyện bắt đầu giải đố và tin vào việc bản thân sẽ lấy đi số tiền mà tên tội phạm cất giữ. Cậu ta ngây thơ nhưng cũng có lòng hướng về người bạn của mình. Anh ta không ích kỷ đến mức giấu làm của riêng, đấu trí và khoe khoang thành tích với bạn mình như đứa trẻ khoe điểm số của chúng với cha mẹ, trông thật sự rất đáng yêu. Dẫu cho việc biết bản thân bị lừa nhưng đến sau cùng, đó cũng là một điều tốt hẳn hoi. "Không làm tội phạm" cũng "không vướng vào tội phạm", bản thân lại tiếp tục chuỗi ngày bình thường với người bạn thân - điều đó tốt nhỉ? Like Share Trả lời
1 năm trước Cảm xúc mới lạ đột nhiên xuất hiện là một thứ gây "nghiện" "Chiếc ghế đa tình" - Cái điên loạn về cảm xúc của con người. Với chương đầu tiên, bạn sẽ cảm thấy cái văn phong của tác giả diễn đạt thật sự rất tuyệt. Chỉ với chương đầu, bạn sẽ thấy cuốn vô cùng, cho dù kết thúc chương 1, tôi thật sự vẫn còn vương vấn với nỗi lo sợ "Thật sự đó chỉ là bản thảo thôi ư?", "Đó là thật à?". Bạn sẽ thấy rất nhiều cái hay và cái mới thông qua cách viết của tác giả, gợi dục, chèn ép, nôn nao đến nghẹt thở. Cái xúc cảm mãnh liệt khi bị ai đó ngồi lên, khi mà bản thân có thể cảm nhận được mọi dáng hình một cách rõ ràng, nhận thấy từng hơi ấm toát ra và cả mọi chất giọng từ họ. Chất điên trong sách - "có" mà chất tình trong đây cũng có. Cứ lật giở từng trang là sẽ thấy nhiều cái cuốn hút tôi đến lạ lùng. Một tên biến thái quyết bỏ đi cái mác con người để chạy theo "dục vọng nhơ nhuốc", gàn dở. Bỏ đi cái hiện thực bị chối bỏ, gạt đi cái xấu xí từ vẻ ngoài, gạt đi tất thảy để tận hưởng những cảm giác thân mật mới lạ một cách thầm lặng. Nếu nhận xét thật lòng, càng đọc nhiều lần người ta mới thấy cái sâu sắc hơn ẩn dật trong từng trang chữ. Like Share Trả lời
1 năm trước Những câu chuyện nhỏ này khá thú vị với mình và mình thích nhất phần Căn phòng đỏ =))) Like Share Trả lời
1 năm trước Nếu nói ấn tượng thì cái chất điên, phá cách trong miêu tả mới là điều làm mình hài lòng ở tuyển tập này. Like Share Trả lời
1 năm trước Chỉ có 5 truyện thôi mà có một truyện cuối cùng mình không thích là “Ác linh” vì kết thúc quá cụt lủn trong khi còn chưa có suy luận điều tra gì. Đọc truyện ông này mới thấy ông có vẻ thích kiểu lật ngược vấn đề dạng “liệu chuyện này có thực sự xảy ra” khiến người đọc đang hả hê vì lời giải thích thì đột ngột tự vấn lại vì điều ngược lại còn gây ám ảnh hơn. Có truyện ngắn “Bí ẩn đồng hai xu” mang motif đấu trí hơi có vibe của “Tên của trò chơi là bắt cóc���. Truyện “Căn phòng đỏ” thì như giễu cợt vậy, tưởng như nghiêm trọng kinh dị lắm, nhân vật rõ đáng ghét vậy mà ông tác giả lật lại quả twist làm mình hết hồn. Like Share Trả lời