1 năm trước Vạn sự tùy duyên “Đến ngày nào đó, qua hết ngàn cánh buồm nhân thế, thì chọn một căn nhà tranh ở ẩn, một cây sào tre, một sợi tơ dài, thanh nhàn câu lấy trăng thu. Để hết thảy bèo nước tương phùng trong quá khứ đều trở thành mây khói trong gương. Để tất cả ký ức hằn sâu từ từ tiêu tan trong cơn gió thời gian dằng dặc.” – Duyên, Bạch Lạc Mai.Duyên là một tác phẩm do Bạch Lạc Mai viết, kể về những thứ mà tác giả quan sát được, cũng như những câu chuyện mà tác giả đã trải qua, hay chỉ đơn giản là một điều mà tác giả tâm đắc. Tuy nhiên, mỗi câu chuyện đều là một bài học, đều ẩn chứa nhiều thiền ý sâu xa.Chúng ta bị khói lửa hồng trần quấn thân, mỗi ngày đều chất thêm một độ ưu phiền lên vai, lâu dần nặng đến mức không thể đi thẳng. Tôi lúc trước không hài lòng với rất nhiều chuyện trong đời, cứ cảm thấy cuộc sống bất công. Chuyện tôi cố gắng đều thất bại, cái gì cũng không như ý nguyện. Nhưng sao đó tôi ngộ ra rằng, những gì thuộc về tôi thì chưa từng mất đi, những gì không thuộc về tôi có làm thế nào cũng không có được.Theo đuổi những thứ ảo mộng, hoa trong gương, trăng dưới nước chỉ khiến chúng ta vắt kiệt sức lực cả thể xác lẫn tinh thần. Đã vậy chi bằng bình đạm một chút, tan hợp tùy duyên, đến đi thong thả.Người đến người đi, vật còn vật mất đều đã được an bài trong số mệnh, một sự thống khổ nào đó có thể làm cho tôi không vui, nhưng nó lại ẩn chứa một bài học sâu sắc của vũ trụ. Lần đầu đọc Duyên chỉ cảm thấy hay nhưng không hiểu hết ý nghĩa của nó, lần hai đọc Duyên đã là người trong cuộc lúc nào không hay. Sự đời khó đoán, chi bằng dốc hết tâm tư, sống cho giây phút hiện tại. Ngày mai sinh lão bệnh tử như thế nào, tôi và bạn đều không quản được.“Thế gian vạn trượng đều từ cõi lòng mà ra, lòng tĩnh lặng, cảnh vật tự yên bình. Nếu cõi lòng đã thật sự rũ được danh lợi thì dẫu ở giữa phố chợ, cũng chẳng khác nào dựng nhà trong núi.” – Duyên, Bạch Lạc Mai.Thay vì tìm yên bình trong yên bình, tại sao chúng ta không thử tìm yên bình trong bể khổ. Nếu một cái cây đã chịu qua phong ba bão táp mà vẫn đứng vững thì đương nhiên sẽ kiên định hơn gấp ngàn lần một cái cây chỉ trưởng thành trong gió nhẹ mưa rào. Cuộc đời này, không nên bàn được mất, chuyện gì xảy ra cũng đều mang trên mình một sứ mệnh. Chúng ta chỉ có thể đối đãi với nó bằng hai chữ “tùy duyên”. 0 điểm Like Share Trả lời
1 năm trước Rút kinh nghiệm là mỗi ngày đọc một ít thì sẽ từ từ cảm được, vì nội dung lặp lại khá nhiều, đọc một mạch dễ ngán. Giống như mưa dầm thấm lâu vậy, mỗi ngày lại thấy an nhiên thêm một chút. Like Share Trả lời
1 năm trước Giọng văn nhẹ nhàng dễ đọc, nội dung tuy có liên quan đến phật giáo nhưng không nặng nề. Đôi chỗ cảm giác bị lặp. Đôi chỗ sai chính tả nên đọc cũng hơi ức chế 1 chút. Like Share Trả lời
1 năm trước Mua quyển này cũng từ lâu nhưng phải khi đủ duyên, tâm đủ tịnh mới bình tĩnh đọc được. Một cuốn tản văn như một bức tranh thủy mặc, cảm giác như đi trên một chiếc thuyền giữa thời tiết se se, ngồi trên thuyền thưởng trà, bình thơ, cuộc sống cứ chầm chậm trôi, lặng lẽ và dung dị. Có thể xem mỗi bài tản văn trong đây như một bài phân tích thơ dưới góc nhìn thiền quán, kể lại câu chuyện về những con người có duyên với Đức Phật. Like Share Trả lời
1 năm trước Chúng ta trôi dạt giữa đất trời, theo dòng thời gian, tựa như cánh bèo lênh đênh về phương nào xa lắm. Gặp gỡ thứ có thể gặp gỡ, sở hữu cái có thể sở hữu, cũng quên lãng điều cần phải lãng quên. . Thực ra chẳng hề cô độc, mỗi chuyến đi, đều có núi sông làm bạn, gió mát theo cùng. . Rất nhiều ngày mây cao gió nhẹ,... . ...hái một bó cúc mới chớm nụ về nhà, cắm vào bình sứ Thanh Hoa, nhìn nó lặng lẽ nở ra, như một quãng tuổi hoa từng trải nào đó. . Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm áng mây bay. . Để tôi làm một đóa mây nhàn tản, không có nơi đến, chẳng hay đường về, cứ trôi nổi trên bầu trời bao la ấy. . Một lần bỏ lỡ, có lẽ sẽ lỡ cả đời, tuy không đến nỗi đau đáu tiếc hận, song vẫn luôn thấy thiêu thiếu cái gì đó. . có những việc những người sẽ dây dưa suốt một đời, không thể tháo gỡ . kiên trì làm một người yêu bản thân, để khỏi phụ cuộc sống không dễ gì có được Like Share Trả lời
1 năm trước "không cầu thành tiên thành Phật, chỉ mong ngắt lấy một quāng thời gian thuần khiết mà xa xăm từ trong vĩnh hằng, kẹp vào trang đầu của cuốn sách năm tháng, lưu lại mấy trang ngan ngát hương giấy dấu mực cho những kẻ bình phàm như chúng ta." Like Share Trả lời
1 năm trước Đây là quyển sách mình mua từ năm mình 17, theo mình lên Sài Gòn, rồi về lại quê, mãi cho đến gần đây thì mình mới thật tâm nghiêm túc đọc nó. Ban đầu m��nh cứ nghĩ nó sẽ nói về “Duyên” như thể một phần của tình yêu, thứ mà mình luôn muốn tìm tòi khám phá. Nhưng nó rộng hơn nhiều, xuyên suốt quyển sách là những mối nhân duyên kì lạ, giữa người với Thiền, với cỏ cây sông núi, có cả những mối tình, những phần duyên tuy ngắn ngủi giữa hai người. Đọc hết quyển sách mình thấy lòng như bình tâm lại, mình nhớ về những người mình từng gặp, những người đến và đi, những người ở lại. Like Share Trả lời
1 năm trước "Mấy năm nay, cứ canh cánh một ý tưởng xa xỉ là mở một quán trà, hay có thể gọi là phường trà, tiệm trà. Mà tên quán trà, gọi là Vân Thủy Thiền Tâm hoặc Trà Duyên Quá Khách. Vân Thủy Thiền Tâm, lòng thiền mây nước, mấy chữ này mang một cảm giác rất thanh khiết rất phong nhã, rất tịch mịch. Mấy chữ Trà Duyên Quá Khách lại thoang thoảng mùi khói lửa, khiến những người ngang qua quán trà đều muốn dừng chân bước vào, uống một bình trà, rũ sạch bụi bặm trên mình...." ---"Nhất thiết tùy duyên, nhất sinh tùy duyên, phương đắc tự tại"--- Like Share Trả lời
1 năm trước Trong cái lịch trình bận rộn đầu năm 2018, cuối cùng tôi cũng đọc xong cuốn sách này. Thật ra tôi nghĩ đây là một cuốn sách khá kén người đọc bởi vì một vài lý do: - Đây là sách văn học Trung Quốc với cách dịch và ngôn từ theo kiểu văn chương hán ngữ nên nếu vốn từ của bạn không đủ sâu sẽ rất khó hiểu được các tầng nghĩa và ngụ ý của tác giả. - Xuyên suốt cả cuốn sách, tác giả lồng ghép nhiều mẫu chuyện về lịch sử và nhận vật nổi tiếng Trung Quốc nên nếu các bạn không có kiến thức nền về lịch sử Trung Quốc cũng sẽ rất khó hiểu được tầng nghĩa sâu dưới ngòi bút của tác giả. - Phật giáo và thiền giáo được thể hiện rất rõ qua từng mẫu chuyện chứng tỏ tác giả có lẽ là một người tìm tòi và nghiên cứu về hai mảng này khá nhiều, đối với ai cũng quan tâm đến những mảng này thì quyển sách sẽ dễ đọc hơn. Bên cạnh những điểm trên, tôi thấy cách viết tản văn của tác giả dễ đọc nhưng nên đọc chậm để ngấm dần dần và có lẽ nên đọc lại nhiều lần. Trân trọng cái “duyên” và sống với “hiện tại” có lẽ là những gì tôi hiểu được sau khi đọc xong cuốn sách này lần thứ 1. Like Share Trả lời
“Đến ngày nào đó, qua hết ngàn cánh buồm nhân thế, thì chọn một căn nhà tranh ở ẩn, một cây sào tre, một sợi tơ dài, thanh nhàn câu lấy trăng thu. Để hết thảy bèo nước tương phùng trong quá khứ đều trở thành mây khói trong gương. Để tất cả ký ức hằn sâu từ từ tiêu tan trong cơn gió thời gian dằng dặc.” – Duyên, Bạch Lạc Mai.
Duyên là một tác phẩm do Bạch Lạc Mai viết, kể về những thứ mà tác giả quan sát được, cũng như những câu chuyện mà tác giả đã trải qua, hay chỉ đơn giản là một điều mà tác giả tâm đắc. Tuy nhiên, mỗi câu chuyện đều là một bài học, đều ẩn chứa nhiều thiền ý sâu xa.
Chúng ta bị khói lửa hồng trần quấn thân, mỗi ngày đều chất thêm một độ ưu phiền lên vai, lâu dần nặng đến mức không thể đi thẳng. Tôi lúc trước không hài lòng với rất nhiều chuyện trong đời, cứ cảm thấy cuộc sống bất công. Chuyện tôi cố gắng đều thất bại, cái gì cũng không như ý nguyện. Nhưng sao đó tôi ngộ ra rằng, những gì thuộc về tôi thì chưa từng mất đi, những gì không thuộc về tôi có làm thế nào cũng không có được.
Theo đuổi những thứ ảo mộng, hoa trong gương, trăng dưới nước chỉ khiến chúng ta vắt kiệt sức lực cả thể xác lẫn tinh thần. Đã vậy chi bằng bình đạm một chút, tan hợp tùy duyên, đến đi thong thả.
Người đến người đi, vật còn vật mất đều đã được an bài trong số mệnh, một sự thống khổ nào đó có thể làm cho tôi không vui, nhưng nó lại ẩn chứa một bài học sâu sắc của vũ trụ.
Lần đầu đọc Duyên chỉ cảm thấy hay nhưng không hiểu hết ý nghĩa của nó, lần hai đọc Duyên đã là người trong cuộc lúc nào không hay. Sự đời khó đoán, chi bằng dốc hết tâm tư, sống cho giây phút hiện tại. Ngày mai sinh lão bệnh tử như thế nào, tôi và bạn đều không quản được.
“Thế gian vạn trượng đều từ cõi lòng mà ra, lòng tĩnh lặng, cảnh vật tự yên bình. Nếu cõi lòng đã thật sự rũ được danh lợi thì dẫu ở giữa phố chợ, cũng chẳng khác nào dựng nhà trong núi.” – Duyên, Bạch Lạc Mai.
Thay vì tìm yên bình trong yên bình, tại sao chúng ta không thử tìm yên bình trong bể khổ. Nếu một cái cây đã chịu qua phong ba bão táp mà vẫn đứng vững thì đương nhiên sẽ kiên định hơn gấp ngàn lần một cái cây chỉ trưởng thành trong gió nhẹ mưa rào.
Cuộc đời này, không nên bàn được mất, chuyện gì xảy ra cũng đều mang trên mình một sứ mệnh. Chúng ta chỉ có thể đối đãi với nó bằng hai chữ “tùy duyên”.