1 tuần trước Nơi Vừa Gieo Yêu Thương, Vừa Giam Hãm Một chủ đề sâu sắc trong “Được Học” là sự xung đột giữa tình thân và quyền được sống đúng với chính mình. Gia đình Tara yêu cô, nhưng cũng kiểm soát, phủ nhận và chối bỏ cô khi cô đặt câu hỏi khác biệt. Cha mẹ cô tin rằng nhà nước là ác quỷ, trường học là nơi đầu độc tâm hồn, và phụ nữ chỉ nên phục tùng.Sự kiểm soát ấy không thô bạo, mà âm thầm và nguy hiểm – vì nó trói buộc bằng niềm tin. Khi Tara bắt đầu học, đặt câu hỏi, phản kháng – cô không chỉ đối đầu với gia đình, mà còn đối đầu với chính những niềm tin được gieo trồng từ thơ bé.Cuốn sách đặt ra câu hỏi đau đáu: Khi phải chọn giữa sự thật và tình thân, bạn sẽ chọn gì? Like Share Trả lời
1 tuần trước Nên trải nghiệm Tôi phải cố kiềm lại, không kể hết mọi chuyện ra đây. Tôi có thể ngồi đây viết một bản tóm tắt Cliff Notes về cuộc đời cô ấy, vì tôi phấn khích quá, nhưng tôi sẽ cố "ngậm miệng" lại (một trong hai chiếc tất bị đánh bay khỏi chân tôi vì sức mạnh của cuốn sách này) — vì bạn thực sự nên tự mình trải nghiệm nó. Tara là con út trong bảy người con, lớn lên ở vùng núi Idaho với một ông bố điên rồ, cực đoan tôn giáo và tin rằng tận thế sắp đến. Ông chôn xăng và súng để chuẩn bị sống sót sau khi thế giới sụp đổ. Ông tin rằng chính phủ, trường học và y tế đều là thứ rác rưởi — thậm chí nguy hiểm. Với ông, tất cả đều là ý Chúa và sự kiểm soát của Satan. Ông ta rất có sức hút và độc đoán. Dù Tara không cho rằng gia đình mình là một giáo phái, nhưng với tôi, nó chẳng khác gì một giáo phái gia đình với ông bố là "thủ lĩnh tối cao". Ông ta tẩy não tất cả mọi người. Tara nói cô sẽ luôn phải tự dừng lại và tự hỏi: liệu những gì ông nói có đúng không? Like Share Trả lời
1 tuần trước Kỳ quặc Họ theo đạo Mormon, nhưng kiểu tôn giáo không phải vấn đề ở đây. Bố cô là một kẻ cực đoan — thế là đủ để hiểu. Tara nói rõ từ đầu rằng cuốn sách này không nói về đạo Mormon. Tôi cực kỳ ghét những lời lảm nhảm về tôn giáo, nhưng may mắn là không ai cố áp đặt tôn giáo lên người đọc; Tara chỉ kể lại những gì diễn ra trong nhà cô. Cô không nói về niềm tin hiện tại của mình — tôi thì hơi tò mò. Nhưng vào thời điểm đó, cô tin mọi điều ông nói. Chính quyền không biết Tara tồn tại.Tara không có giấy khai sinh và không biết ngày sinh của mình — chỉ biết đại khái. Kỳ quặc đến mức nào chứ? Cô sinh tại nhà và bố cô không đăng ký khai sinh vì ông không muốn chính phủ bắt cô đi học. Khi cô bảy tuổi, cô nói: “…Khi tôi chín tuổi, tôi sẽ được cấp Giấy Khai Sinh Muộn, nhưng vào thời điểm này, theo chính quyền bang Idaho và chính phủ liên bang, tôi không tồn tại.” Like Share Trả lời
1 tuần trước Nhiều điều khó tin Tôi phải nói rằng cuốn hồi ký này đọc như tiểu thuyết. Thật khó tin rằng nó là thật. Bạn sẽ phải cắn môi, nhăn mặt, và hét lên trong lòng khi đọc các mô tả chi tiết về VÔ SỐ tai nạn xảy ra với Tara và các thành viên trong gia đình. Bỏng, vết thương, mắt bầm tím, não đập vào bê tông. Có người cho rằng cô có thể nhớ sai hoặc phóng đại, nhưng tôi thì nghĩ không ai bịa chuyện mình nhìn thấy não anh trai lòi ra khỏi sọ.Anh trai tâm thần. Và còn là sự tra tấn thể xác và tinh thần mà người anh tâm thần Shawn đã gây ra cho Tara và những người khác. Ồ, anh ta đúng là “soái ca” đấy. Anh ta từng bẻ gãy ngón tay cô, dúi đầu cô vào bồn cầu — những trò “bình thường” kiểu đó. Nếu có ai cần gặp bác sĩ tâm lý…Có phải đứa trẻ nào cũng liều mạng làm việc ở bãi phế liệu? Tara không đóng vai nạn nhân. Và cô không hận gia đình mình — điều này ban đầu thật khó tin. Nhưng cô nói cuộc sống của cô có vẻ bình thường với cô: vì cô không có gì để so sánh. Đứa trẻ nào mà chẳng giúp bố mẹ làm việc; chỉ là bố cô sở hữu một bãi phế liệu với đầy thiết bị nguy hiểm. Làm sao cô biết rằng những gia đình khác không thường xuyên bị thương? Làm sao cô biết rằng người ta đưa nhau đi bệnh viện thay vì dùng thảo dược để chữa mọi thứ? (Mẹ cô là một người bốc thuốc thảo dược có tiếng.) Like Share Trả lời
1 tuần trước Càng đọc càng hay Tôi không yêu cuốn sách này ngay từ những trang đầu; tôi đã nghĩ mình sắp thất vọng to rồi. Lại là cái kiểu miêu tả chi tiết — không phải gu của tôi. Cuốn sách mở đầu với việc Tara mô tả ngọn núi tuyệt đẹp nơi cô lớn lên. Viết rất hay, chắc giáo viên sáng tác văn học sẽ tự hào lắm. Nhưng tôi thì gào thét trong lòng: “Đây là hồi ký mà! Hãy kể câu chuyện đời cô đi! Nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra và cô cảm thấy thế nào. Làm ơn để dành chuyện ngọn núi đó cho một bài thơ có được không?” Ha, cái núi đó làm tôi phát cáu — vì nó giống như một rào chắn ngăn tôi cảm nhận được điều gì từ tác giả và câu chuyện của cô ấy.May thay, phần nói về núi dừng lại, và sau đó tôi bị cuốn vào rất nhanh. Khi tôi tiếp tục đọc và tha thứ cho cô ấy vì chứng “rối loạn mô tả” (một kiểu bệnh mà vài nhà văn mắc phải), tôi phải thừa nhận rằng tôi cũng thấy thích cái cách cô mô tả ngọn núi và tình cảm cô dành cho nó. Ngọn núi đó đã mang lại cho cô cảm giác an toàn và yên bình, và vẻ đẹp của nó vẫn theo cô suốt hành trình đi học xa xứ. Like Share Trả lời
1 tuần trước Một Cuốn Hồi Ký Sẽ Ở Lại Với Bạn Lâu Dài "Được Học" không chỉ là một hồi ký cá nhân. Đó là lời nhắn gửi đến bất kỳ ai từng cảm thấy bị giới hạn bởi hoàn cảnh, bị bóp nghẹt bởi định kiến, hay từng hoài nghi rằng mình có thể “vượt ra khỏi nơi mình sinh ra”.Cuốn sách không hứa hẹn con đường dễ dàng, nhưng nó mở ra một cánh cửa – rằng bạn có thể thay đổi, rằng bạn có thể học để sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn.Tara đã viết câu chuyện của mình bằng tất cả sự trung thực và can đảm. Và nhờ đó, "Được Học" trở thành một tác phẩm truyền cảm hứng không ồn ào nhưng mạnh mẽ, xứng đáng được đọc đi đọc lại nhiều lần. Like Share Trả lời
1 tuần trước Giáo Dục Không Xóa Bỏ Quá Khứ Tara không viết “Được Học” để oán trách quá khứ, mà để hiểu và ôm lấy quá khứ bằng con mắt đã được khai mở. Cô không phủ nhận những ký ức đẹp, không xóa bỏ tình cảm với gia đình. Nhưng cô cũng không bao biện cho bạo lực và sự cực đoan.Sách truyền đi một thông điệp mạnh mẽ: giáo dục không biến ta thành người khác, mà giúp ta nhìn lại chính mình với sự chân thực hơn.“Được Học” là quá trình chữa lành – khi Tara học cách kể lại câu chuyện đời mình, cô cũng học cách tha thứ, vượt qua, và tiếp tục bước đi. Like Share Trả lời
1 tuần trước Giáo Dục Và Cái Giá Của Tự Do Tara không đạt được tự do một cách dễ dàng. Mỗi bước tiến của cô đều phải đánh đổi bằng nước mắt, sự cô đơn, và nhiều lần tự nghi ngờ chính mình. Cô cảm thấy như mình bị xé làm đôi – giữa đứa con gái trong mắt cha mẹ và con người mà cô đang trở thành.Tự do, với cô, không đến từ việc rời khỏi nhà hay đỗ vào đại học, mà đến từ khoảnh khắc cô tin rằng mình có quyền đặt câu hỏi, có quyền không đồng ý, có quyền chọn lựa. Đó là sức mạnh nội tâm mà giáo dục chân chính mang lại.Tác phẩm khiến ta trân trọng những điều tưởng chừng hiển nhiên – như quyền được đi học, được nói khác, được lựa chọn con đường riêng. Like Share Trả lời
1 tuần trước Bình thường nhưng phi thường 5 sao – Trời ơi, làm sao cô ấy vừa sống sót vừa có bằng tiến sĩ được nhỉ?!"[Tin nóng: Tôi biết bài đánh giá này DÀI QUÁ MỨC RỒI! Tôi nói nhiều quá! Cứ thoải mái bỏ qua những phần bạn không thích. Tôi hơi bị sa đà. Trời ạ…]Tara đã làm nhiều hơn rất nhiều việc chỉ là nhảy pogo từ một bãi phế liệu ở Idaho để đến được bằng Tiến sĩ ở Cambridge. Còn tôi thì đang nhảy lên nhảy xuống cái gậy pogo của mình, cố thoát khỏi ông bố quái đản và người anh trai tâm thần cực kỳ đáng sợ của cô ấy. Mà thật lòng, tôi chỉ lôi cây pogo ra khi gặp một cuốn sách cực kỳ hay — và tin tôi đi, cuốn này xứng đáng. Trời ơi, cuộc đời của người phụ nữ tuyệt vời này vừa gian nan vừa kỳ dị, mà cô ấy lại còn viết quá hay!Cô ấy trông bình thường — dù "bình thường" nghĩa là gì đi nữa. Tôi phấn khích đến mức sau khi đọc xong cuốn này, tôi lên mạng xem hết mọi cuộc phỏng vấn với Tara mà tôi tìm được (và có rất nhiều — tôi đính kèm một vài cái ở cuối bài). Tôi chỉ cần được thấy và nghe cô ấy — người phụ nữ đã sống qua một tuổi thơ kỳ lạ, kinh hoàng và đầy hiểm nguy, và còn có thể kể lại điều đó — một cách đầy hùng hồn. Cô ấy chỉ mới ngoài 20 — còn quá trẻ mà đã thành công đến vậy. Trong các cuộc phỏng vấn, cô ấy nói chuyện lưu loát, nhanh trí, đầy tự tin, và trông hoàn toàn "bình thường" — ít nhất là vẻ ngoài. Nhưng bạn không nhìn thấy được những vết sẹo tâm lý cô ấy mang theo sau tuổi thơ địa ngục đó. Like Share Trả lời
1 tuần trước Tri Thức Là Sự Giải Phóng, Không Phải Phản Bội Trong hành trình của mình, Tara từng bị chính gia đình gọi là “kẻ phản bội”, vì dám đứng lên tố cáo sự bạo hành của anh trai, dám theo đuổi học vấn, dám “không còn giống cha mẹ”. Nhưng Tara hiểu rằng: sự thật không phải lúc nào cũng dễ chịu. Nhưng nếu muốn trưởng thành, ta phải dám đối diện với nó.Cuốn sách cho thấy: học vấn không chỉ là bằng cấp, mà là khả năng suy nghĩ độc lập, nhận ra cái sai, dám lên tiếng và sống đúng với giá trị của mình. Tara từng sống trong sợ hãi, nhưng tri thức đã trao cho cô ánh sáng và dũng khí."Được Học" là lời nhắc rằng: tri thức không khiến ta quay lưng với gia đình, mà khiến ta biết yêu thương đúng cách – không mù quáng, không cam chịu. Like Share Trả lời
1 tuần trước Một Hành Trình Đau Đớn Nhưng Giải Phóng “Được Học” không phải là ca ngợi sự thông minh bẩm sinh, mà là khúc tráng ca về sức mạnh của sự tự học. Tara bắt đầu học đại số từ những cuốn sách cũ, tự ôn SAT trong tầng hầm, và phải học lại mọi kiến thức cơ bản mà những đứa trẻ bình thường được dạy từ lâu.Cô từng bị cười nhạo ở giảng đường vì không biết từ “Holocaust” nghĩa là gì, từng mù mờ về lịch sử, y học, khoa học. Nhưng thay vì bỏ cuộc, cô kiên trì. Bởi vì giáo dục là sợi dây cứu sinh duy nhất để cô thoát khỏi nhà tù vô hình.“Được Học” khiến người đọc tin rằng: dù xuất phát điểm thấp đến đâu, nếu có khát khao và lòng can đảm, tri thức sẽ dẫn bạn đến một cuộc đời khác. Like Share Trả lời
Một chủ đề sâu sắc trong “Được Học” là sự xung đột giữa tình thân và quyền được sống đúng với chính mình. Gia đình Tara yêu cô, nhưng cũng kiểm soát, phủ nhận và chối bỏ cô khi cô đặt câu hỏi khác biệt. Cha mẹ cô tin rằng nhà nước là ác quỷ, trường học là nơi đầu độc tâm hồn, và phụ nữ chỉ nên phục tùng.
Sự kiểm soát ấy không thô bạo, mà âm thầm và nguy hiểm – vì nó trói buộc bằng niềm tin. Khi Tara bắt đầu học, đặt câu hỏi, phản kháng – cô không chỉ đối đầu với gia đình, mà còn đối đầu với chính những niềm tin được gieo trồng từ thơ bé.
Cuốn sách đặt ra câu hỏi đau đáu: Khi phải chọn giữa sự thật và tình thân, bạn sẽ chọn gì?