1 năm trước Cuốn này mình mua đọc giải trí cho vui thôi vì trước đó có follow fanpage "Mình là Pương Pương" thấy văn phong khá hài hước, châm biếm. Cuốn sách là những mẩu chuyện nhỏ hàng ngày của Pương và những người xung quanh Pương. Nói là giải trí nhưng thỉnh thoảng có vài chuyện cảm động xém tí khóc hiuhiu. Like Share Trả lời
1 ngày trước REVIEM SÁCH Cái duyên của mình với cuốn sách này chính là “một sự bắt gặp tình cờ” khi mình đang đi mua sách giáo khoa cho năm học mới thì sâu trong góc nào đó, mắt mình va vào cái dãy sách nằm cuối cùng của phòng trưng bày sách. Bìa sách nổi bật lên so với những cuốn sách khác, cái màu nhí nhỏm hài hước nó chạm đến mắt mình. Phải nói là lâu lắm rồi mình mới thấy lại những nét vẽ hài hài như vậy (hoặc là mình ít khi đọc những cuốn sách mà có bìa nổi bật bằng nét vẽ hài hài như trong những phim hoạt hình nhưng không quá sến súa, trẻ con ). Mình không phải tuýp người mua sách vì đam mê nhưng cũng không biết sao lại quyết định “quất” luôn cuốn này ngay khi lần đầu thấy. Các bạn biết không, nhìn bề ngoài thì đẹp mắt lắm , cũng thu hút mình, nhưng đây không phải là cuốn sách “tốt nước sơn hơn chất gỗ”. Tiêu đề sách là thứ mình chú ý sau đó: “Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn” nhìn thôi cũng đã thấy muốn đọc rồi, lúc đấy mình nghĩ “Chắc chị ấy lớn lên với việc hóng drama như hít thở” đọc xong thấy cũng hơi bị đúng quá rồi . Chị Phương có lẽ như đã đem hết thảy toàn bộ ký ức về tuổi thơ hay cái thời mà người ta dùng từ mĩ miều gọi là “thời hoa niên” đưa vào trong trang sách. Khi mình đọc cuốn sách này, mình cảm thấy như tác giả đã nói là “Một người có duyên nợ với con chữ” , chị ấy viết không phóng đại, khoa trương hay gò bò trong những con những con chữ mà lại rất tự nhiên, dí dỏm, đôi khi tưởng chừng chỉ là mình đang đọc lại môt cuốn nhật kí mà đã được cất lâu lắm rồi. Lúc đọc từ những trang đầu tiên, mình cũng đã biết được một vài lời khen về cuốn sách hay và rất “mắc cười”, nhưng đối với mình cũng có rất nhiều câu chuyện đáng để suy ngẫm. Và sự thật là mình thích những câu chuyện như vậy hơn, cái gì nó càng sâu sắc, càng sát với đời, cho ta nhiều chiêm nghiệm thì khiến mình thấy thích thú hơn khi đọc. Truyện đi theo một bố cục khá là hài hòa và cũng không xa lạ, vì sao mình nói nó giống nhật kí? Bởi những câu chuyện chị kể trải dài từ thời chị còn là một đứa trẻ chưa chào đời mà kể lại chuyện của cô Hoa và anh Dũng đến cái thời hò hẹn trong “gà husky” , kể đến lúc chị Phương trưởng thành. Đôi khi mình tự hỏi: “Sao chị ấy có thể nhớ được lâu như thế nhỉ? haha”. Những câu chuyện chị Phương “thủ thỉ” một cách hài hước với chúng ta với mình như được mắt thấy tai nghe trực tiếp chị ấy kể vậy, đôi khi chân thật đến “khó cưỡng”. Mình vẫn ấn tượng với giọng văn chân thật đến “thô” của chỉ . Thích nhất là thằng Hùng với cái Giang, đứa thì là người yêu cũ, đứa thì là người hay mách lẻo Phương với Hùng quen nhau để cô Liên chì chiết suốt những năm cấp hai mà sau này lại “tấm thiệp mời trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng” (Giờ em đã là vợ người ta) . Cái hay ở đây là tiêu đề chỉ ám chỉ đúng trọng tâm, muốn kể về ai thì gắn tên người ta lên đầu bài như “Con Giang”, “Bà Xuân” rồi “Anh Quách hàng xóm”.... thật là dễ để lại ấn tượng (Đôi khi mình còn muốn tìm facebook của mấy người này xem thế nào nữa cơ, haha). À đấy, còn có một chủ đề mình rất thích đó là “Tình yêu”, câu chuyện mình thích nó khong phải là cái tình yêu “bọ xít” của cái Phương và Hùng đâu mà là “Tình yêu thời trước” ấy! Đọc xong mà mình cảm động đến muốn khóc. Vì sao ư? Vì lâu lắm rồi mới đọc lại cái tình yêu chân chất, thật thà mà ở cái thời đại mà tình yêu có vẻ chỉ là “một sự lựa chọn” của giới trẻ! Ôi, đôi khi chúng ta nhìn thấy thời xưa thì cứ nghĩ là “trọng nam khinh nữ” rồi là “Tòng phu tòng tử” này kia các kiểu, nhưng mà theo mình thấy thì cái thời ấy nó mới đẹp và kỉ niệm làm sao ấy! Các bạn có thấy ai được người ta gật đầu một cái là chạy đi loa cho chầu xóm biết, để chứng minh rằng mối tình đơn phương của mình được “nàng Lý” chấp nhận rồi, ấy vậy cưới nhau về rồi “Đêm nằm cười như bị ma nhập”. Thời nay phải gọi là “rare” luôn đấy ạ! Mình chỉ thấy là tình yêu vốn dĩ nó luôn đẹp theo từng thời, từng người và từng hoàn cảnh chứ mà “sai người sai thời điểm” thì mình cũng không biết đâu đấy (Tui không phải ông tơ bà nguyệt đâu sao biết ). Đọc xong nhớ cái hồi ông bà thương nhau cũng rất là “Lọ lem”. Chuyện là Nàng Hảo nhà mình thì làm nông bình thường nhưng lại vô tình trúng tiếng sét ái tình với Chàng hoàng tử là nhà địa chủ trong vùng ấy ( nghĩ lại thấy thời đó mà kéo dài tới bây giờ thì tui cũng thành tiểu thư rồi chứ đùa ). Không biết cơ duyên thế nào mà Nàng thì lam lũ chịu khó lại được một người như Chàng Bảo rước về rồi “Bỏ em vào balo” khuôn đến thành phố ở luôn. Giờ hai anh chị ấy là ông bà ngoại tui rồi đó, về quê nuôi cá trồng rau, đời sống an nhàn, “chill guy” lắm!Nói một lúc thì có lẽ tưởng mình hài hài nhưng mình thích những câu chuyện mà mình đọc xong đôi khi mình sắp trực trào vì nó rất là “đời”. Như chuyện của “Bác Huệ điên” , cũng là một cô giáo với đam mêm và hoài bão như bao người, cũng có tuổi trẻ và tình yêu. Ấy vậy mà cũng không thoát khỏi cái cảnh của “Ông trời sắp đặt”, một lòng với nghề giáo lên bản giúp trẻ thì bị “điên”. Một thoáng của thời gian thôi mà cô Huệ ngày nào, xinh đẹp, nhiều khát vọng bị đẩy xuống đáy xã hội với cái tên “Bác Huệ điên” đi đâu cũng bị xét nét, khinh thường, ghê rợn. Người yêu cô biết chuyện cũng không thể bên cạnh. Dù cũng bàng hoàng và sốc lắm nhưng khổ nỗi, cái thời bây giờ còn không chấp nhận được tình yêu giữa người bình thường với người bình thường, còn bị soi mói đời tư lên đầu mặt báo này kia thì ở cái hoàn cảnh đấy một người không tỉnh táo làm sao đến với được người ta. Thương hơn nữa là đến khi bà ấy tỉnh lại thì cũng đâu còn gì để mất, bà hết cái thời son sắc, hết cái thời mộng mơ rồi, chỉ còn lại mẹ già mà chờ mong. Nhưng ông trời cũng biết sắp đặt, bà tự vẫn ngay sau đó vì không còn nhận ra bản thân. Đúng là con người ta không còn giữ được tính người của bản thân thì cũng không thiết sống nữa ! Chỉ biết là tiếc thương cho số phận của bác Huệ- một người con gái cũng đáng được yêu thương hơn. Không chỉ dừng lại ở bà Huệ mà mình còn suy ngẫm hơn khi đọc đến “Nghèo”. Đúng là trên đời này không có tiền khó sống nhỉ? Cái nghèo có thể khiến con người ta đôi lúc cũng muốn vứt bỏ đi bản thân ấy mà. Chị Hoan cũng chỉ là con người bình thường nhưng sống trong hoàn cảnh đáng thương, chị sống trong căn nhà mà đầy tiếng chửi rủa từ sáng đến đêm, cái khổ cực dường như luôn đè nặng lên vai chị. Chị luôn là đứa không được thương trong nhà , còn suýt bị gán nợ vì đơn giản là nhà chị nghèo và chị là người duy nhất bố mẹ chọn để bán đi không thương tiếc. Bố mẹ chị không xem chị là con, dù có ở trong hoàn cảnh nào thì cũng chỉ muốn “hồi đẻ ra muốn bóp chết cho xong”. Sau khi chị lớn, nhà cũng khá giả hơn, chị lên Hà Nội làm để không muốn sống trong cái cảnh nghèo nàn rát nát đấy thêm một lần nào nữa. Chị Hoan cũng theo thời mà phất lên nhưng đến khi chị không còn có cái nghèo cản trở thì chị lại khác. Gặp Phương thì coi như người xa lạ và với dòng tin nhắn khi mình đọc xong cũng trầm xuống đi vài nhịp “Tao không muốn ai biết về quá khứ của tao, còn mày thì biết quá nhiều”. Đúng là những con chữ viết về những hoàn cảnh khốn khổ thì thường rất là “đời”, vì không ai biết trước được điều gì, có lẽ theo thời thì nó cũng thay đổi. Mình suy ngẫm nhiều hơn sau khi đọc những con chữ mà chị Phương chia sẻ về những người có nỗi khổ của riêng họ, đôi khi họ khiến tim mình như bị bóp chặt vì không nghĩ được cái kết bất ngờ vậy đâu!Cuốn sách mà chị viết phải nói là “trmúa hmề” như chị vậy! Xuyên suốt cuốn sách là những trận cười nghiêng ngả, có khi lại pha thêm chút kịch tính, nhưng cũng có lúc phải ngẫm lại về sự đời. Để mà đánh giá một cách công tâm thì chuyện của chị kể không hẳn là một cuốn sách rất hài hay là chỉ những drama phiếm mà ai cũng từng trải qua đâu. Nó là một cuốn nhật ký rất đáng để chúng ta xem xét và đọc thử. Các yếu tố hài hước hay là những câu chuyện cho ta về bài học cuộc đời nó pha trộn với nhau rất hài hòa, tổng thể thì khá là “perfect” . Đọc xong thì mình mới thấy đúng là “Triệu hạt mưa không hạt nào rơi nhầm chỗ”, có lẽ ông trời cũng đã khéo léo cho chị Phương gặp được những con người, những câu chuyện hoặc là “ối dồi ôi” hoặc là đầm đìa nước mắt. Vậy mới nói, đôi khi những người hay những sự việc ta trải qua ắt có cái duyên đưa lối cái nợ dẫn đường mà, đâu ai biết được mình ngày mai sẽ thế nào, nhưng cũng chỉ mong bản thân có thể tốt hơn ngày hôm qua thôi! Kết lại là, mình thấy đây là một cuốn sách nếu mà nói “không nên bỏ lỡ” thì cũng không phải vì tùy vào gu đọc sách của mỗi người mà tự mình xem xét đánh giá, nhưng với mình nó như là một cái cây tỏa ra, ban phát nụ cười với mình giữa một rừng sách toàn là trinh thám, tâm lý, triết lý nhân sinh mà mình hay đọc. Nếu bạn có thời gian rảnh thì có thể tìm đọc, chỉ vài trang thôi cũng khiến bạn có cái nhìn khác về “Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn”.END! 0 điểm Like Share Trả lời
1 năm trước Nhìn tựa sách cứ tưởng là đọc vui vui thôi, nhưng sách có chiều sâu. Rất thích cách tác giả kể về những mẩu chuyện cuộc đời mình một cách nhẹ nhàng, hài hước nhưng thấm thía. Like Share Trả lời
1 năm trước Mỗi câu chuyện nhỏ là mỗi điều hóm hỉnh, không có cái dại nào bằng cái dại nào. Nhịp văn tươi vui, ngôn từ teen trẻ trung. Đọc vui vui. Like Share Trả lời
1 năm trước Một quyển sách với những câu chuyện thú vị, rất hợp đẻ đọc giải trí nhưng vẫn kèm theo nhiều bài học nho nhỏ để ngẫm. Like Share Trả lời
1 năm trước Những mẩu chuyện rất đời về hỷ nộ ái ố trong cuộc đời tác giả. Mình đọc và không ít lần cùng khóc cùng cười với những câu chữ trong đó. Một quyển sách chữa lành theo một cách rất khác biệt Highly recommend ạ Like Share Trả lời
1 năm trước Chưa đọc quyển nào mà hài ear như quyển này luôn Pương Pương owiii, nhanh ra quyển nữa nữa nhớ Like Share Trả lời
1 năm trước Cuốn sách là một lựa chọn sáng suốt cho những bạn trẻ thỉnh thoảng muốn " chill chill một chút". Nhưng mình phải khẳng định, Pương đã trở thành một Trúa Hmề rồi :> Like Share Trả lời
1 năm trước Một cuốn sách hài hước. Các câu chuyện xoay quanh cuộc sống của tác giả và người thân với nội dung đơn giản, độ dài vừa phải, hài hước. Nhìn chung cuốn sách có tính giải trí khá tốt. 4* cho văn phong gọn gàng và hài hước của tác giả. Like Share Trả lời
1 năm trước Nội dung quá tuyệt vời. Có những bài như Pương bị chó đuổi làm mình cười sặc sụa :)) nhưng chuyện của Pương hay ở chỗ, độc giả vừa cười rồi lại trầm ngâm suy tư về một số đạo lí cuộc sống. Bên cạnh những câu chuyện vui là những bài học đáng nhớ và sự đồng cảm với những con người ko được may mắn trong xã hội. Like Share Trả lời
1 năm trước Sách viết những câu truyện rất là đời thường, đọc cứ như là ngồi nghe tác giả kể chuyện của mình vậy, nhưng mà nó hài thật mọi người ạ, cái kết của những câu chuyện thường là không đỡ nổi luôn. Mỗi lần buồn buồn lôi ra đọc lại cười như được mùa, mà đây là quyển sách đầu tiên làm mình đọc mà cười nhiều vậy luôn. Bên cạnh những câu chuyện hài thì mình lại thấy tác giả có quyết tâm lớn nha, rất có chí cầu tiến. Đáng để học hỏi. LIKE MẠNH Like Share Trả lời