ĐOẠN TUYỆT
Xem thêm

Ngay từ tiêu đề ‘Đoạn tuyệt’ đã nói lên số phận bất hạnh của một cô gái đã từ biệt tháng ngày tuyệt vọng trong gia đình cổ hũ, phong kiến để đến với cuộc sống mới. Nhân vật Loan trong câu chuyện đã yêu hết mình, nhưng thầm kín vì cứ ngỡ Dũng chỉ xem cô là bạn. Đau lòng nên cô bước chân lên xe hoa về làm dâu của bà Phán Lợi, một bà mẹ chồng lỗi thời với những quan niệm cũ rích. Bà chì chiết và đay nghén Loan khi con trai cô không còn nữa. Loan sống những tháng ngày đau khổ và mất đi ý chi thoát khỏi cái cảnh cầm tù kia. Bất hạnh lại ập đến khi cô vô tình giết Thân, người chồng mà cô chưa bao giờ yêu, khi đáng cố gắng chống lại hành động bạo lực của anh ta. Loan bị cáo buộc vì cho rằng cô giết chồng và xã hội lại cho rằng cô - một cô gái tân thời giết chồng để thoát ly khỏi cuộc sống. Nhưng may thay, toà đã phán cô trắng án và trả sự công bằng cho cô, cũng như những người phụ nữ đã bị xã hội lúc bấy giờ áp bức. Nếu có trách thì phải trách xã hội phong kiến với những quan niệm cổ hũ. Đã cho người ta đi học biết chữ và tiếp thu lối sống mới nhưng lại không cho người ta áp dụng và phát triển trong cuộc sống.

Đoạn tuyệt by Nhất Linh Đọc ở thời bây giờ thì thấy những điều trong truyện là bt, nhưng ở những năm 1930s thì tư tưởng của cô Loan thực sự là chấn động với các bậc cha mẹ. Mình may mắn khi được lấy người mình yêu (và cũng yêu mình) làm chồng nên hiểu được việc phải sống với người mà mình không yêu thương thực sự là đày đọa khổ sở. May mắn khi bố mẹ ko ép mình lấy người mà mình k yêu thương, luôn để mình tự do lựa chọn từ công việc/ chỗ ở/ yêu ai/ cưới ai… Đọc mấy chương đầu mà cứ nghĩ: biết đâu Loan với Thân có happy ending thực sự thì sao nhỉ? Biết đâu Thân (với xuất thân gia đình có điều kiện) lại đẹp zai, tình cảm, quan tâm yêu thương vợ, để Loan thấy rằng Dũng dù có yêu cô nhưng k can đảm để đến với cô, giả vờ ổn nhưng sâu trong lòng là biển động, thì k xứng đáng với cô. Vì thực sự là lấy nhau về nhà r mới thấy kinh tế sẽ quyết định phần nhiều tương lai 2 người đó. Mình thấy Dũng có phần trách nhiệm khi bỏ đi, để Loan đến với người có điều kiện tốt hơn, có thể chăm lo cho cô có cs tốt hơn, vì ý thức được đkien của mình. Nếu Dũng thực sự yêu thì nên chấp nhận tình cảm của bản thân và của Loan. Có trách nhiệm với tình cảm là phải nói nó ra, nhất là khi biết đối phương cũng có tình cảm với mình, r cố gắng để cùng Loan có sự nghiệp (Loan cũng cần cố gắng để xây dựng gia đình chứ k chỉ trông chờ kinh tế ở chồng) Văn ngày xưa đọc thấy lạ lạ, nhất là cách xưng hô, cách nói chuyện của mọi người. Truyện này mà đóng thành phim thì nhiều drama ko kém các phim truyền hình đang chiếu trên tv kkk 05.03.2023 N đọc thêm review/ tóm tắt sách của mình tại: https://nhungghicheplinhtinhcuangoc.w...

"Ông chưởng lý có nói rằng người Pháp đến đây để giữ lấy nền tảng dân bảo hộ, và nền tảng ấy là gia đình. Tôi cũng nhận như thế. Nhưng ta đã hết sức dạy cho họ tiến thì phải cho họ tiến lên. Giữ họ lại là một việc thất sách, mà giữ lại cũng không được nào. "Xã hội An Nam bây giờ không như xã hội An Nam về thế kỷ thứ 19. Gia đình bây giờ không thể để nguyên như gia đình về thế kỷ trước được nữa. Ở các nước Viễn Đông, Nhật, Tàu, Xiêm, nhất là nước Tàu thủy tổ của nền văn hóa Á đông, cái phạm vi gia đình bây giờ cũng không như trước nữa. "Giữ lấy gia đình! Nhưng xin đừng lầm giữ gia đình với lại giữ nô lệ. Cái chế độ nô lệ bỏ từ lâu, mỗi lần ta nghĩ đến không khỏi rùng mình ghê sợ! Ấy thế mà, có ai ngờ đâu còn cái chế độ khốn nạn đó trong gia đình An Nam. "Bà mẹ chồng Thị Loan, vì vô tình, vì thói quen lưu truyền đã dùng đến cái quyền đó cũng như trăm nghìn bà mẹ chồng khác ở xã hội An Nam. "Những người đã được hấp thụ văn hóa mới đã được tiêm nhiễm những ý tưởng về nhân đạo, về cái quyền tự do cá nhân, lẽ cố nhiên là tìm cách thoát ly ra ngoài chế độ đó, ý muốn ấy chánh đáng lắm. Nhưng thoát ly không phải dễ dàng như ta tưởng. Ngoài những người nhẫn nại sống trong sự phục tùng như Thị Loan đây, biết bao nhiêu người không chịu nổi cái chế độ cay nghiệt ấy đã liều mình hy sinh cho thoát nợ". Trạng sư rút trong cặp ra mấy tập thuật trình cũ có đánh dấu bút chì đỏ và đọc vài đoạn thí dụ: - Đó, các ngài coi, chính chúng ta mới là có tội lớn. Cho họ học cái mới mà không tạo ra cho họ một hoàn cảnh hợp với quan niệm mới của họ. "Buộc cho Thị Loan cái tội giết người ư? Thị Loan không giết người! "Buộc cho Thị Loan cái tội quấy rối gia đình ư? Chính Thị Loan lại là người tha thiết muốn được yên sống trong gia đình. "Thị Loan chỉ có mỗi một tội là cắp sách đi học để rèn luyện tâm trí thành một người mới, rồi về chung sống với người cũ. Thị Loan chỉ có mỗi tội đó. Nhưng tội ấy, Thị Loan đã chuộc lại bằng bao nhiêu đau khổ.