“Dư Hoài” “Hử” “Trước đây cậu có thích tớ không?” Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, cười khì khì, cúi đầu gãi gãi gáy, giống như chàng trai 17 tuổi cấp 3 năm đó. Cũng tốt, vấn đề mà Cảnh Cảnh năm 17 tuổi phải hỏi, Dư Hoài năm 17 tuổi trả lời. Rất lâu sau, Dư Hoài nhè nhẹ gật đầu. Bỗng chốc nước mắt tôi rơi ướt đẫm mặt. Thanh xuân là gì? Là những điều chưa dám nói, Những việc chưa dám làm, Những mơ hồ thoáng chốc chưa từng quên, Là khoảng thời gian không thể quay trở lại… dù chỉ một lần. Thanh xuân là gì? Là phát sáng cũng là tiếc nuối. Thanh xuân của chúng ta đều có một “ai đó”. Một cậu bạn cùng bàn bên được vây quanh bởi biết bao cô nàng, một cô bạn ngốc nghếch hay ngủ quên trong giờ học, hay thậm chí là một anh chàng lớp trên phía bên kia hành lang vẫn mỗi sáng rảo mắt qua phía bên này hành lang ấy. Ai cũng được và chỉ ở đó thôi... trong tim. Không hề dám mở lời kết bạn, mở lời yêu thương. Đem theo những cảm xúc non nớt với một tâm hồn mong manh của những cô cậu học sinh cấp 3 còn trẻ dại, chỉ dám đứng bên lề cuộc sống của người đó mà dõi theo, mà thương thầm nhớ trộm. Để rồi, những lời cần nói, không thể nói, những việc phải làm, lại không làm. Chỉ cho đến lúc thanh xuân từ lúc nào bỗng nhiên trôi qua vội vã, không một lời từ biệt, mới nhận ra rằng bản thân thực sự đã bỏ lỡ những gì. Tháng năm trôi đi, ai rồi cũng sẽ lớn. Chuyện ngày cũ, rồi chỉ là quá khứ mà thôi. Sớm muộn gì cũng mờ nhạt trong tâm trí, nhưng mỗi lần nghĩ lại chắc chắn đâu đó trong lòng vẫn còn rất nhiều những khoảng trống, những hoài niệm không tên. Nhưng cũng chẳng sao cả, bởi vì điều tuyệt vời nhất của thanh xuân chính là có một ai đó để đem theo trong tim đến mãi sau này. Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân – câu chuyện thanh xuân không dành riêng cho ai. Mà dành cho thanh xuân của tất cả mọi người. Như một thước phim quay chậm, thật chậm, đọc Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân để cùng bật cười với những ngốc xít, cùng bật khóc nơi những nuối tiếc và rồi nhắm mắt lại để thấy lòng mình trôi về những ngày thanh xuân đã và đang qua. “Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân” là gì? Chẳng là gì cả! Chỉ là những mơ hồ như ánh mắt ấy, nụ cười ấy... Như cậu ấy! Vậy thôi!
Xem thêm

Nếu bạn đang là học sinh cấp 3 hoặc chuẩn bị bước vào ngôi trường này, “Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân” sẽ giúp bạn cảm thấy quãng đời học sinh của mình còn nhiều điều tuyệt vời hơn chỉ là học hành. Bạn sẽ biết trân trọng, tận hưởng những phút giây ở đó hơn để có được những kí ức đáng nhớ sau này. Còn nếu bạn đã trải qua “quãng đường” này rồi, thì đây sẽ là cuốn truyện cho bạn cảm giác thân thuộc của ngày xưa đó. Khi bạn đọc từng câu chuyện trong đây, bất chợt bạn sẽ dừng lại và mỉm cười khi nhớ về ngày xưa của mình cũng đã từng như thế. Rồi bất chợt bạn mỉm cười, nụ cười đầy hạnh phúc. Nếu bạn đang là học sinh cấp 3 hoặc chuẩn bị bước vào ngôi trường này, "Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân" sẽ giúp bạn cảm thấy quãng đời học sinh của mình còn nhiều điều tuyệt vời hơn chỉ là học hành. Nếu bạn đang là học sinh cấp 3 hoặc chuẩn bị bước vào ngôi trường này, “Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân” sẽ giúp bạn cảm thấy quãng đời học sinh của mình còn nhiều điều tuyệt vời hơn chỉ là học hành. Sau khi đọc xong, bạn cũng sẽ nhận ra mặc dù là một cô bé ngây thơ và đôi khi hơi ngốc nghếch. Nhưng Cảnh Cảnh lại luôn có những suy nghĩ nội tâm khiến bạn bất ngờ. Cô bé luôn biết tìm ra những khoảnh khắc đáng nhớ, khi cả thế giới đều ồn ào, vội vã, Cảnh Cảnh sẽ luôn tìm ra những khoảng lặng riêng. Điều đó khiến bạn nhận ra, thật ra mỗi người được sinh ra trên đời đều có “sứ mệnh” riêng của mình. Bạn cũng như được tiếp thêm năng lượng với những câu chuyện về sự hồn nhiên tuổi học trò, lối hành văn dí dỏm của tác giả khiến bạn đôi khi không kìm được mà bật cười thành tiếng. Nó cho bạn những phút giây với những tình cảm bạn bè nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm. Khi mà bạn đã phải đối mặt với quá nhiều những áp lực, mệt mỏi hằng ngày thì đây chính là liều thuốc bổ dành cho bạn.

Tác phẩm kể về cuộc sống của những bạn học sinh khi mới bước chân vào một ngôi trường cấp 3 lạ lẫm với 2 nhân vật chính là Cảnh Cảnh và Dư Hoài. Cảnh Cảnh là một cô bé cực kì ngây thơ, đáng yêu. Mặc dù không phải là người thông minh, học giỏi nhưng nhờ vào vận may của bản thân. Năm cô bé thi vào cấp 3 thì cũng là lúc dịch SARS hoành hành khắp Trung Quốc. Nhờ vậy, đề thi vào Chấn Hoa (ngôi trường cấp 3 hàng đầu tại nơi Cảnh Cảnh sinh sống) cũng dễ hơn rất nhiều so với mọi năm. Và Cảnh Cảnh đã lội ngược dòng, trở thành 1 trong 3 người hiếm hoi trường cấp 2 của cô bé thi đỗ Chấn Hoa. Và tại đây, Cảnh Cảnh đã gặp cậu bạn cùng bàn Dư Hoài và có vô số chuyện đã xảy ra. “Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân” kể về cuộc sống của những bạn học sinh khi mới bước chân vào một ngôi trường cấp 3 lạ lẫm với 2 nhân vật chính là Cảnh Cảnh và Dư Hoài. Ảnh: Internet Về Dư Hoài, đây lại là một cậu bé gần như ngược lại hoàn toàn với Cảnh Cảnh. Dư Hoài cực kì thông minh, luôn nằm trong top đầu những học sinh giỏi nhất của trường. Anh chàng cũng rất là tinh nghịch, hiếu động, hài hước, thường xuyên trêu Cảnh Cảnh đến mức ấm ức mà không thể cãi lại. Tuy nhiên, Dư Hoài cũng là một cậu bé hay lo hay nghĩ, dù mới chỉ mới bước vào lớp 10 nhưng cậu đã vạch sẵn mục tiêu của mình để thi đại học. Một người thì cực kì đơn thuần, cuộc sống ngày nào biết ngày đấy, còn một người thì luôn có mục tiêu cho tương lai. Hai thái cực khác nhau như vậy, nhưng nhân duyên lại đưa hai con người đó đến với nhau chỉ với một câu nói: – Chúng mình ngồi cùng bàn nhé! Tuy nhiên, cái hay của tác giả Bát Nguyệt Trường An ở chỗ chị ấy không chỉ đơn giản là khắc họa câu chuyện của hai nhân vật chính. Mà còn là câu chuyện của cả một lớp 10-5 với những sự kiện liên tiếp diễn ra, đủ các cảm xúc buồn, vui xen lẫn. Những nhân vật “phụ” trong “Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân” vẫn được tác giả miêu tả chi tiết. Với Giản Đơn một cô bé trong sáng, suốt ngày chỉ biết đến Hàn Tự. Còn Hàn Tự lại là một chàng trai học siêu giỏi nhưng tính cách lạnh lùng, ít nói. Là Tưởng Niên Niên (trong truyện hay gọi là β) cực kì năng động, chính nghĩa và đem lòng cảm mến thầy giáo. Người thầy tên là Trương Bình, vừa mới vào dạy học tại Chấn Hoa đã được phân làm chủ nhiệm lớp 10-5. Khác với những thầy cô giáo khác luôn muốn thúc ép học sinh học tập, thi đua thành tích. Thầy Trương Bình lại muốn các em trải qua thời cấp 3 với nhiều hồi ức đẹp hơn. Có thể nói, đọc truyện xong ai cũng mong ước thời cấp 3 mình có một giáo viên chủ nhiệm như vậy. Ngoài ra, truyện còn rất nhiều những nhân vật thú vị khác như cậu lớp trưởng Từ Diên Lượng, lớp phó văn thể Văn Tiêu Tiêu, cô chị khóa trên Lạc Chỉ, hay anh bạn thân chí cốt của Dư Hoài là Lâm Dương… Tất cả tạo nên những câu chuyện nhẹ nhàng, không hề gay cấn, kịch tính nhưng khiến người đọc như được đắm mình vào và quay lại thời gian ấy.

“Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ, dù có chạy thế nào cũng không thắng nổi thanh xuân.” “Nếu như bạn không thể buông bỏ một người, như vậy vĩnh viễn bạn chẳng thể tìm được đúng người.” “Những thứ có được và mất đi trong phòng thi, đều đổi lại cuộc đời của chúng ta cả.” “Thứ tình cảm như tình yêu giống như phản ứng hóa học vậy, hai người ở bên nhau thì sẽ phát sinh phản ứng. Nếu không sảy ra phản ứng thì đặt bên nhau cũng chẳng có tác dụng gì cả.” “Mình cảm thấy thích một người chính là phải trả giá. Cho dù người đó làm gì, chỉ cần cậu có thể làm gì đó cho người đó cậu cũng cảm thấy vui vẻ.” “Có thể người ngồi bên cạnh các em sẽ là kho báu mà các em phải chân trọng suốt đời.” “Dư Hoài, cậu chính là điều tuyệt vời nhất trong những năm thanh xuân ngắn ngủi của tôi.” “Ý nghĩa của tình yêu chính là hai người có thể ở bên nhau, cùng nhau xoay chuyển vận mệnh. Chúng mình có thể ở bên nhau chính là lúc chúng mình tuyệt vời nhất.” “Năm tháng giống như một tên trộm lặng lẽ. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ bước đến trước một cánh cửa phù thủy đầy băng tuyết. Trên cánh cửa đó viết: TỐT NGHIỆP, LÀM VIỆC, KẾT HÔN, SINH CON, GIÀ ĐI và CHẾT và tôi mở một cánh cửa bỗng nhiên lại nhìn thấy cậu.” “Trường cũ là gì? Chính là lúc vừa mới tới, bạn chỉ ước sao mau chóng thoát khỏi nó, tới khi bạn thoát khỏi nó thật, bạn lại chỉ hy vọng cỏ thể được ở lại thêm, dù chỉ một hai ngày.” “Ai cũng cảm thấy thanh xuân chẳng bao giờ là vĩnh viễn, mà khi đó chính là lúc đẹp nhất của cuộc đời chúng ta. Lúc này đây tôi và toàn bộ quãng thanh xuân cùng nói lời tạm biệt.” “Có những chuyện không nhất thiết phải cần kết quả, cùng nhau mới đáng trân trọng.” “Ảnh chụp bằng tình yêu mới là ảnh đẹp. Đẹp nhất không phải phong cảnh mà trong ảnh có người tôi yêu.” “Nhiều lần tôi tự hỏi tại sao tôi lại thích cậu. Đáp án chính là, tôi thích cậu, không có nguyên nhân.” “Năm mươi sáu lần tỏ tình của Lộ Tinh Hà mãi mãi không bằng một câu “xin lỗi tớ đến muộn” của Dư Hoài. Tỏ tình bằng cách nào không quan trọng, điều quan trọng là ai nói mà thôi.” “Nhưng mà, dũng cảm tiến lên một bước để tình cảm của mình có kết luận rõ ràng. Hay là chờ đợi, chờ một ngày nó có được một kết cục, đây có lẽ là một câu hỏi của vận mệnh không có lời đáp.” “Vào thời khắc tưới đẹp nhất hãy làm điều mà mình thích nhất. Nhiều lần tôi tự hỏi tại sao tôi thích cậu. Đáp án chính là tôi thích cậu, không có nguyên nhân. Những thứ có được và mất đi trong phòng thi đều đổi lại cuộc đời của chúng ta cả. Đột nhiên xuất hiện không chắc đã là tai hoạ, cũng có thể đó là một điều bất ngờ.” “Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật mí là lời yêu chẳng dám ngỏ và cũng là nỗi đau ngọt ngào của một thời tuổi trẻ. Cậu ấy là xuân xanh là hạ mát là thu nhạt là đông tàn là tất cả thương mến. Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường.”

Điều tuyệt vời nhất của chúng ta, thật ra đây không phải là câu chuyện hư cấu. Quả thật mỗi chúng ta đều tìm thấy hình ảnh của chính mình trong một khoảnh khắc nào đó. Giống như là gom nhặt tất cả những hình ảnh của tuổi thanh xuân vào một quyển sách Giản Đơn theo đuổi Hàn Tự từ lúc còn rất nhỏ, Beta phải lòng thầy giáo chủ nhiệm, lớp trưởng đáng yêu Tưởng Niên Niên, Lâm Dương theo đuổi Dư Châu Châu, chị hoa khôi khối trên Lạc Chỉ yêu đơn phương Thịnh Hoài Nam trong ngần ấy năm cấp. Cảnh Cảnh thích Dư Hoài, thích, rất thích. Ở đâu đó trong câu chuyện này thật ra rất chân thật, không chỉ nói về tình yêu, mà còn là tình cảm gia đình, ước mơ, khát vọng tuổi trẻ Dư Hoài thật ra là một kẻ có khát vọng rất lớn, nhưng, không phải loại người miệt mài học mà đánh mất tuổi trẻ. Cậu ấy có một tuổi trẻ rất đẹp, cùng với Cảnh Cảnh, bọn họ vẽ ra một thanh xuân rất đáng nhớ ———————- “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân.”