Cuốn Đi Qua Hoa Cúc là tập truyện dài của Nguyễn Nhật Ánh, mở đầu câu truyện tác giả kể lại tuổi ấu thơ hồn nhiên của nhân vật trong truyện, kết hợp với tả cảnh ở miền quê, những ngôi nhà nằm dọc hai bên đường đá sỏi dọc theo hai bên hàng dâm bụt và cả cây sứ cây bàng tỏa bóng mát, tỏa hương thơm trước sân nhà. Một nét vẽ nên thơ thật đầm ấm ở một vùng quê xa xôi tác giả dường như làm ấm lòng cho người đọc. Thật vậy mỗi cốt truyện của Nguyễn Nhật Ánh đã phác họa lên một nét quê hương ngọt ngào, một thời ấu thơ đẹp, một tình yêu của tuổi học trò cũng hòa lẫn tình yêu khát khao của bao lứa tuổi. Cuốn truyện dài Đi Qua Hoa Cúc là một trong những tác phẩm tuyệt tác hay của tác giả làm thôi thúc người đọc thêm nhiều ấn tượng và sự lôi cuốn tràn dâng trong lòng bạn đọc.
Xem thêm
Chỉ biết đến Nguyễn Nhật Ánh khi truyện "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" của bác được chuyển thể thành phim và đến nay đã đọc được khá nhiều tác phẩm của bác. Tui yêu quý bác như người chủ tiệm sách luôn đem đến cho tui những điều mới mẻ , những bài học quý giá hay những cảm xúc âu tư.
Đây là một câu chuyện buồn. Khá buồn. Có người nói truyện của bác Ánh thiếu tính sáng tạo mà mo típ thì lặp đi lặp lại gây nhàm chán. Với tui thì không như vậy. Mỗi tác phẩm của bác đều mang những màu sắc riêng, những điểm nhấn riêng. Cuốn này cũng vậy. Xuyên xuất tác phẩm là tình yêu trong sáng, hồn nhiêu của cậu bé Trường mới 16 tuổi. Chị Ngà là mối tình đâu của cậu cũng là người khiến cậu lo tâm khổ tứ biết bao nhiêu. Song hành cũng tình yêu là những khung cảnh quen thuộc nơi thôn quê, những người bạn "không được tốt lắm" với đủ trò nghịch ngơm phá phách nhưng cũng rất tình cảm và vô tư...
Sách buồn, như tui đã nói...Đâu đó trong tác phẩm của bác đã có sự sâu lắng hơn..có lẽ bác cũng trăn trở để làm sao..truyện mình viết cho thiếu nhi nhưng người lớn đọc cũng phải suy ngẫm...Câu chuyện "ăn cơm trước kẻng" đã không còn là vấn đề quá mới mẻ nhưng cũng thực sự đáng lưu tâm..Nhất là đối với lứa tuổi mới lớn như Trường, chị Ngà...Đọc sách, tui thương cho chị Ngà bao nhiêu thì lại nghĩ đến Trường mới lòng thương cảm bấy nhiêu... Đời mà,,,mọi thứ không hẳn tốt đẹp như ta mong, sẽ luôn có những lần ngã, những lần đau để từ đó mà ta ngẩng cao đầu bước về phía trước...
Phần cuối truyện, phần nào người đọc cũng cảm thấy an lòng hơn trước sự bi thảm của chị Ngà. Cuộc đời không hẳn đã đáng buồn, hay chỉ đáng buồn theo một cách khác. Kết thúc mở của truyện khiến người ta tin vào cuộc sống hơn.. rằng vẫn còn bao nhiêu điều tươi đẹp đang chờ ta khám phá!!