TÁC GIẢ OKUNO SHUJI
Xem thêm

Tác giả Okuno Shuji - một phóng viên tự do, cũng là một tác giả Non-fiction đạt được nhiều giải thưởng tại Nhật Bản.

Ông đã viết nên cuốn sách "Dẫu hóa linh hồn xin hãy ở bên tôi" sau những cuộc hành trình bước vào khu vực đổ nát sau thảm họa, lắng nghe lời kể từ những nhân chứng từng trải qua những câu chuyện vô cùng kỳ lạ, hay còn gọi là những câu chuyện nhìn thấy linh hồn.

Những câu chuyện tâm linh được tác giả ghi chép lại trong cuốn sách này sẽ không chỉ khiến bạn cảm thấy sợ hãi, mà còn đem đến những cảm xúc khác như: xúc động, thương cảm và xót xa,...

"Dẫu hóa linh hồn xin hãy ở bên tôi" được chia làm 16 câu chuyện nhỏ, mỗi câu chuyện là một trải nghiệm tâm linh được người nhà của những nạn nhân đã mất trong thảm họa năm ấy kể lại.

Mỗi câu chuyện được kể là một lần khoảng cách giữa những người ra đi và người ở lại được thu hẹp, cùng những tâm tư được gửi trao giữa hai thế giới.

Tác giả Okuno Shuji dường như đã được thôi thúc đi đến vùng đất xảy ra thảm họa năm đó và lắng nghe được những câu chuyện vô cùng kỳ lạ: “Một ngày mùa hạ năm xảy ra trận động đất, tôi ở lại khu tạm cư làm việc đến tận khuya, bỗng dưng thấy ở ngoài cửa sổ có rất nhiều người lạ lom lom nhìn vào. Lúc ấy, chẳng hiểu sao tôi nghe thấy giọng nói của một cô gái trẻ vang lên trong đầu: ‘Tôi đã chết rồi thì phải’. Vô cùng kinh ngạc, một lần nữa tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ thì chỉ trông thấy hồn ma của những người lớn tuổi.

“Hôm ấy, tôi nghe thấy chuông cửa, ra ngoài mở cửa thì bắt gặp một cô gái ướt sũng người đang đứng đó. Tôi cũng lấy làm lạ, nhưng thấy cô gái hỏi mượn đồ để thay nên tôi cũng chỉ đưa cho bộ đồ rồi đóng cửa, nhưng vừa đóng xong thì lại có tiếng đinh đoong vang lên. Khi mở cửa lần nữa, tôi trông thấy cả một đám đông nhao nhao đòi mượn đồ thay ở lối ra vào nhà.

”Ở thành phố Ishinomaki, số người báo họ có cảm giác mình đâm phải ai đó khi đang chạy xe trên đường nhiều đến độ một số đoạn đường còn bị ngừng lưu thông. Những câu chuyện kiểu này nghe kinh dị chẳng khác gì các truyền thuyết đô thị, nhưng vào thời điểm đó, chúng nhan nhản như sao trên trời.

Đó là trải nghiệm của những người đã nhìn thấy “linh hồn”. Nhưng trong cuốn sách này, Okuno Shuji còn mang đến những câu chuyện cảm động về việc những người ra đi vẫn còn lưu luyến với người thân nơi trần thế, nên họ đã dùng nhiều cách khác nhau để được đến bên cạnh những người thân yêu của mình, tiếp thêm cho họ động lực sống, hay báo mộng về nơi họ đang yên nghỉ mong được tìm thấy. 

Trong cuốn sách này, từng lời kể của gia đình các nạn nhân đều khiến tim mình nghẹn lại. Mình có thể cảm nhận được sự đau đớn, nhớ thương và cả chút hy vọng le lói khi họ được gặp lại người thân yêu của mình, dù giờ này họ đã hóa thành một linh hồn xa xôi...

Có một trích đoạn của một người chồng, người cha đã mất đi vợ và đứa con gái hơn một tuổi khiến mình vô cùng suy ngẫm: “Tôi nghĩ con người là giống loài luôn muốn tìm kiếm ý nghĩa cho những điều đã xảy ra. Tại sao có những người thọ đến 80, 90 tuổi, trong khi con gái tôi lìa đời khi mới được hơn 1 tuổi 10 tháng? Để tìm được ý nghĩa cho những câu hỏi ấy, người ở lại như tôi chỉ biết cố nhào nặn lý do, ví dụ như con gái tôi là một thiên thần đồng hành cùng vợ tôi nên mới ra đi. 

Bởi nếu không gắn ý nghĩa như thế, có lẽ tôi sẽ không đủ sức đi tiếp cuộc đời này.

Bởi bất cứ sự mất mát nào cũng đều đau thương, và đau thương nhất chẳng thể gọi tên nổi chính là mất đi cùng lúc 2 người quan trọng nhất cuộc đời mình. 

Vốn dĩ anh chồng trong câu chuyện này ban đầu cũng không tin vào linh hồn, nhưng khi thực sự được nhìn thấy vợ con mình, anh đã tự thuyết phục mình phải mạnh mẽ và sống tiếp. Vì anh biết rằng, vợ con anh vẫn luôn dõi theo, và gia đình họ một ngày nào đó nhất định sẽ được gặp lại.

"Dẫu hóa linh hồn xin hãy ở bên tôi" – Những câu chuyện chưa kể hậu thảm họa 11/3. 

Hơn 18.000 nghìn là con số chỉ những người đã qua đời và mất tích trong thảm hoạ kép tại Nhật Bản vào ngày 11/3/2011. Một con số không chỉ thể hiện sự mất mát, mà còn chứa đựng nhiều điều hơn thế.

Hơn 18.000 người đã rời bỏ cuộc đời này một cách đột ngột, không một lời trăn trối, không một sự báo trước hay sẵn sàng nào cho chuyến đi về cõi vĩnh hằng ấy cả.

Hơn 18.000 gia đình đã mất đi người mình yêu thương hết mực.Chẳng có nỗi đau nào ám ảnh hơn việc đột ngột mất đi người thân yêu, bất lực nhìn họ rời xa mình mãi mãi.

Chẳng có nỗi thống khổ nào bằng việc bỗng chốc mất đi tất cả mọi thứ, trở thành kẻ trắng tay.

Và rồi vô số trải nghiệm kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của những người vẫn đang vật lộn với niềm đau thương ấy.

Đó là những suy nghĩ của người vợ bị bỏ lại trong lần “tái ngộ” với người chồng thân yêu…

Đó là lúc cô con gái thân yêu bị cuốn đi trong trận sóng thần trở về đoàn tụ với mẹ và bà…

Hay là dòng tin nhắn được gửi đến điện thoại di động từ người anh trai đã khuất…

Hoặc như cảnh tượng cậu con trai ba tuổi mất sớm xuất hiện và mỉm cười với mẹ…

Người ta vẫn thường rỉ tai nhau rất nhiều câu chuyện kỳ lạ như thế, chính những “trải nghiệm tâm linh” ấy đã trở thành thứ cứu rỗi trái tim cho những người chìm trong sự tuyệt vọng.

Những câu chuyện chất chứa nhiều cung bậc cảm xúc trong “Dẫu hóa linh hồn, xin hãy ở bên tôi” sẽ giúp bạn có cái nhìn sâu sắc hơn về sự tàn khốc của thiên tai, sự tiếc nuối vô bờ và đau khổ khôn kham của người ở lại. 

Đồng thời, chúng cũng gửi gắm niềm hy vọng rằng những người đã khuất vẫn luôn ở bên họ, dẫu bằng cách này hay cách khác, và đó cũng là điều đã vực họ dậy sau bao mất mát đau thương.

Suy cho cùng, một người chỉ thực sự chết đi khi người ta hoàn toàn không còn được ai nhớ đến. Những người đã ra đi trong trận thảm họa kép ấy sẽ sống mãi trong tim người thân của họ, và trong cả cuốn sách đặc biệt này.

REVIEW CUỐN SÁCH “DẪU HOÁ LINH HỒN XIN HÃY Ở BÊN TÔI” CỦA TÁC GIÁ OKUNO SHUJI

“Thứ tồn tại trên thế gian này không chỉ có sự vật. Khi một người yêu thương ai đó, chắc hẳn tình cảm của họ cũng hiện hữu trên đời.”

“Dẫu hoá linh hồn xin hãy ở bên tôi” của nhà văn Nhật Bản Okuno Shuji được viết sau cuộc hành trình tìm hiểu về câu chuyện của những nạn nhân hậu thảm hoạ kép kinh hoàng năm 2011. Là người trực tiếp lắng nghe những trải nghiệm của những gia đình có người thân ra đi trong thảm hoạ ấy, tác giả đã thực sự lắng lòng đồng cảm trước câu chuyện về “cuộc tái ngộ với những người đã khuất” để rồi tập hợp lại trong cuốn sách này. Tuy vậy, cuốn sách không phải là nơi khiến độc giả chôn mình trong sợ hãi bởi những câu chuyện về "linh hồn" mà nó khiến ta đi từ những cảm xúc khó tin, nghi ngờ đến thực sự xúc động, đồng cảm và xót xa…

Okuno Shuji đã rong ruổi phỏng vấn hơn ba năm rưỡi để ghi lại câu chuyện của những người ở vùng đất chịu thương đau trong thảm hoạ nhưng ông lại chia cuốn sách thành ba phần chính: Hành trình mùa xuân, hành trình mùa hạ và hành trình mùa thu với mười sáu câu chuyện là mười sáu trải nghiệm khác nhau của gia đình nạn nhân kể lại.

Sau khi đối mặt với những điều tàn khốc, những trải nghiệm “kì lạ” mà họ gặp phải chính là sợi dây vô hình kéo gần lại khoảng cách giữa hai thế giới. Để họ biết được rằng những người thân đã mất luôn ở bên và dõi theo họ chứ không phải biến mất đi vào cõi vĩnh hằng. Đó chính là niềm an ủi lớn lao đối với những người ở lại, giúp họ tìm thấy niềm hạnh phúc để bước tiếp trên con đường phía trước.

Không thể phủ nhận tài năng của dịch giả Đỗ Phan Thu Hà bởi những câu văn được dịch sang Tiếng Việt đong đầy cảm xúc. Nó khiến tôi thực sự nghẹn lại và cảm nhận được sự đau đớn, niềm hy vọng mong manh của nạn nhân khi đối mặt với nỗi mất mát lớn nhất cuộc đời.

“Lúc thảm hoạ xảy ra, mẹ tôi vẫn đang nằm viện, chừng vài ngày sau khi chúng tôi báo bố đã qua đời, bà bị nhồi máu trong khi đang ngủ. Tuy bà vẫn có thể bập bẹ nói chuyện, nhưng nửa người bên phải đã bị tê liệt, tôi thầm nhủ trong đầu, có lẽ bà không qua khỏi lần này. Bỗng lúc ấy, tôi trông thấy một khối tròn màu xanh xuất hiện trên bụng mẹ, kích thước nhỏ hơn nhiều so với quả bóng bàn.

Tôi quay sang bảo em trai mình, ‘Khối tròn thu nhỏ lại rồi. Chị nghĩ lần này mẹ khó lòng qua nổi.’ Nghe tôi nói vậy, em tôi nổi đoá, ‘Chị nói vớ vẩn gì thế!’”

“Mới đầu, bà mơ thấy rất nhiều ác mộng, nào là cảnh bé Yu vừa khóc vừa đi lạc trong núi sâu, hoặc cô bé hiện lên mà cả người ướt sũng, khuôn mặt như sắp khóc; song dần dà, cô bé xuất hiện với khuôn mặt càng lúc càng tươi vui. Đáng chú ý hơn, bà Chiba cho biết cứ gần đến ngày giỗ là thế nào bà cũng nằm mơ thấy cháu mình.”

Những cuộc “tái ngộ” lạ kì ấy nếu không phải chính mình trải qua thì thật khó tin trên đời lại có chuyện như vậy. Song nếu đặt ra câu hỏi “linh hồn” có thật hay không, ta không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn. “Linh hồn” vốn không thể tái hiện được, do đó đây là thứ khoa học không thể lý giải. Bạn hoàn toàn có thể tin hoặc không tin vào những câu chuyện mà nạn nhân sau thảm hoạ nói. Nhưng tôi tin rằng khi chúng ta biết mở lòng chấp nhận những điều đó cũng là cách ta chấp nhận những câu chuyện có khả năng chữa lành trái tim của những người đã phải đối mặt với thảm hoạ tàn khốc.

Có một trích đoạn lời nói của người mẹ mất đi đứa con trai ba tuổi để lại trong tôi nhiều suy ngẫm: “Nỗi buồn không được gặp con đến giờ vẫn khiến tôi trào nước mắt, song đó lại không phải điều khiến tôi đau đớn nhất. Đau đớn nhất là việc tôi đã yêu cầu chiếc xe tang tốt nhất cho con, nhưng người ta nói không có cỡ của trẻ em, rốt cuộc tôi phải để con đi trên một chiếc xe tải hạng nhẹ rách nát. Rồi cả việc vào những phút cuối đời, trong miệng con là bùn đất trộn với nước biển lạnh lẽo. Cứ mường tượng đến đấy tôi lại xót xa vô cùng… Lòng tôi đau như cắt từng khúc ruột…”

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh muôn đời luôn là câu chuyện khiến chúng ta phải trào nước mắt xót xa bởi sự ngắn ngủi của kiếp người. Cuộc dạo chơi nhân gian của những thiên thần nhỏ sẽ là một vệt kí ức hằn sâu không thể nào quên trong trái tim người làm cha mẹ, là một nỗi buồn không thể nguôi ngoai.

Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương nhưng không thể xoá đi những vết sẹo. Khoảnh khắc mất đi người thân mà không kịp nói với nhau lời tạm biệt chính là nỗi mất mát lớn nhất cuộc đời. Nhưng sự xuất hiện của những sự việc kì lạ là cách người ra đi nói rằng họ vẫn luôn ở đây và tồn tại mãi mãi. Đó là động lực, là lí do để người ở lại vực dậy tinh thần và sống tiếp. Họ tin rằng định mệnh sẽ dẫn lối cho họ gặp lại nhau - ở một chiều không gian khác.

Cuốn sách còn là lời nhắc nhở chúng ta cần trân trọng những giây phút ở hiện tại bên cạnh người mình thương yêu. Bởi cuộc sống vô thường, không ai biết trước được ngày mai nên ngay tại đây, ngay lúc này hãy luôn yêu thương và sống đời hạnh phúc.

0 điểm