“Nhiều lúc chỉ khi hết một ngày mình mới nhận ra rằng mình không ổn đến mức nào, việc mình có thể gồng gánh một thứ nào đó không có nghĩa là nó không nặng nề và rồi mình đánh đồng thích nghi với sự ổn thỏa, mình xem thường những trục trặc, những dấu hiệu tâm lí đang kêu gào. Mình đã nghĩ việc luôn có thể kiên cường chống chọi mọi thứ là đáng tự hào. Nhưng rốt cuộc đây là kiên cường hay luôn mệt mỏi vì cố gắng, mình kiệt quệ với sức bề của bản thân, mình cần kêu cứu, mình cần người hỗ trợ, mình cần những cái ôm vỗ về và mình tha thiết được gục ngã một lúc, mình gồng gánh được mà sao nó nặng quá chừng”.
Đôi khi con người ta thật không biết làm sao để vượt qua nữa, những đứa trẻ trong thân xác của người trưởng thành, họ kêu cứu mà không ai nghe. Phải chai lì những đau đớn thế nào, phải tuyệt vọng như thế nào thì họ mới có thể bỏ qua, “xem thường những trục trặc, những dấu hiệu tâm lí đang kêu gào”. Đôi khi có những người nói rằng: “trầm cầm thì có gì mà đáng sợ chứ?”. Nó thực sự đáng sợ các bạn ạ, nó ăn mòn thân chủ, nó ăn mòn lí trí, nó ăn mòn sự yêu đời và rồi chỉ để lại sự chán chường, cuối cùng là suy nghĩ rời xa cuộc đời này.
Mong rằng ai đó đọc đươc bài biết viết này của tôi có thể ngừng lại đôi chút cho bản thân thở một chút, ngừng lại một giây để xem bản thân mình muốn gì. Và cuối cùng, tôi vẫn sẽ ở đây để đáp lại lời cầu cứu của các bạn.
ĐÔI NÉT VỀ TÁC PHẨM
Đại dương đen là tiếng nói hiếm hoi với thế giới của những người trầm cảm. Cuốn sách là lời độc thoại của những đứa trẻ ở đại dương đen, nơi nỗi buồn và tuyệt vọng không ngừng cuộn trào bên trong những đứa trẻ. Những đứa trẻ ấy phải vật lộn trong những góc tối tăm với những tâm lí, những đè nén, những tổn thương mà chẳng ai hay. Đám trẻ đó phải tự cứu lấy bản thân mình thôi. Ai sẽ ở bên cạnh đám trẻ ở dưới đại dương đen sâu thẳm kia? Câu trả lời là chẳng ai cả. Không một ai muốn ở lại và đám trẻ cũng không muốn ai ở lại cả. Đôi khi không phải họ không muốn ai ở lại mà họ không chắc chắn rằng ai muốn ở lại, ở lại bên cạnh một người như họ. Họ mất niềm tin, mất đi sự tự tin chỉ còn lại sự đổ nát bên cạnh họ. Tôi nghĩ điều đám trẻ cần không phải là người ở lại mà là người đến và kéo họ ra khỏi đó. Đó chính xác là những điều họ cần.
Cuốn sách chia thành nhiều thành khác nhau, mỗi phần là một câu chuyện, câu nói mà đôi khi những câu nói chỉ là tiêu đề nhưng lại khiến người đọc có chút gì đó hơi khó chịu vì bản thân người đọc cũng đã từng trải qua. Đôi khi những câu nói đơn giản nhưng lại có sức sát thương không ngờ đến người đọc được nó. Thế mới thấy tác giả đã trải qua những khủng khiếp thế nào thì mới có thể viết được chân thực đến như vậy.
Tôi có cảm giác như tác giả hòa mình thành trong trong những đứa trẻ ở dưới đại dương đen sâu không thấy đáy đó. Đôi khi trong lúc đọc sách tôi cảm thấy khiếp sợ bởi những dòng viết của tác giả, nó tác động mạnh mẽ trong con người tôi, khiến bản thân đôi khi không thoát ra được.
VỀ NỘI DUNG TÁC PHẨM “ĐÁM TRẺ Ở ĐẠI DƯƠNG ĐEN”
“Mình từng bị bỏ rơi nhiều lần mà không rõ lí do, điều đó ám ảnh mình, khiến mình không bao giờ thấy bản thân đủ tốt cả”.
Các bạn ạ, thực sự cái cảm giác bị bỏ rơi không rõ lí do nó tồi tệ, thực sự tồi tệ. Nó giống như bản thân mình chẳng làm gì nhưng lại có cảm giác giống như một tội nhân và bản thân mình luôn không biết lí do tại sao. Người bỏ rơi bạn chỉ đơn giản là họ không muốn, họ có sự lựa chọn khác nên họ bỏ rơi bạn. Họ nghĩ nó chẳng có gì quá đáng, thậm chí là to tát cả, đó chỉ là bạn quá nhạy cảm nên vậy. Nhưng các bạn ạ, không phải họ quá mức nhạy cảm mà là bạn bước vào thế giới của họ, họ cho phép rồi một ngày bạn bỏ rơi họ thì bạn nghĩ nên có suy nghĩ như thế nào? Thế giới của những đứa trẻ ấy không phải bạn muốn đến là đến muốn đi là đi. Ai cho phép bạn làm điều đó? Bản thân bạn tự cho phép mình làm điều đó? Thật là tồi tệ biết bao….Họ lấy đâu là cái quyền muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Những đứa trẻ ấy sẽ không nói với bạn nhưng chúng đã thực sự bị tổn thương đó các bạn có biết không? Có những lời nói, những việc làm người nói, người làm không suy nghĩ gì nhưng lại khiến người nghe suy nghĩ mãi không thôi.
Chính vì những con người muốn làm gì thì làm đó, tôi không biết họ vô tình hay cố ý làm như vậy nhưng họ khiến đám trẻ tổn thương, suy nghĩ mãi không thôi về lí do. Họ sẽ đặt ra những câu hỏi tại sao, những hoài nghi về bản thân họ và cuối cùng họ sẽ trở nên vô cùng vô cùng khép kín. Rồi khi đó bạn lại trách họ tại sao sống khép kín như vậy. Họ đơn giản chỉ muốn bảo vệ bản thân mình thôi.
”Mình lớn lên với suy nghĩ bản thân là một đứa không xứng đáng được tình cảm của người khác. Rằng, mình nên cảm thấy may mắn vì những thứ mình đang nhận được và cố gắng vì họ hơn nữa mới phải”.
Đám trẻ ấy luôn cảm thấy bản thân mình không xứng đáng, khi có một thứ gì tốt đến với họ, phản ứng đầu tiên không phải là nhận lấy chúng mà họ sẽ tự hỏi “Mình có xứng không?”. Các bạn ạ, ở đây tôi xin được trả lời những con người đang tự nhốt mình dưới đáy đại dương đen rằng bạn hoàn toàn xứng đáng, ai cũng xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn thôi. Vậy nên đừng hoài nghi bản thân, các bạn là những con người tốt vô cùng. Bạn cảm thấy mình may mắn vì những thứ mình nhận được, đúng. Bạn cảm thấy nên cố gắng vì họ hơn nữa, không sai. Nhưng trước tiên bạn hãy cố gắng vì bản thân mình trước tiên, mà đừng đặt ai trước bản thân mình cả. Bạn không thể vì làm hài lòng ai đó mà khiến bản thân mình đau khổ, tuyệt vọng. Làm như vậy có đáng không? Câu trả lời sẽ là đáng nếu đối phương cũng cố gắng vì cậu, là từ hai phía. Còn nếu chỉ là một phía từ bên cậu cố gắng thì câu trả lời sẽ là không đáng. Thực sự đấy.
Một người chỉ nên thay đổi khi bản thân họ muốn chứ không phải là vì người khác. Cũng giống như vậy, bạn chỉ nên cố gắng vì những người xứng đáng còn những người râu ria thì thật không đáng nhắc đến. Mình mong những đứa trẻ ở dưới đáy đại dương ấy một lần có thể tin tưởng rằng bản thân rất tốt, rất rất tốt. Mong bạn hãy một lần tin tưởng vào bản thân một lần, tin tưởng rằng những gì bạn nhận được hoàn toàn là xứng đáng.
“Đời,
quá đỗi lạ kì
người sống muốn chết đi
kẻ vừa hóa tro bụi
muốn quay lại tuổi xuân thì”
Đây đúng là suy nghĩ điển hình của một người đang ở sâu dưới đáy vực thẳm. Những đứa trẻ không tìm ra được lí do để tồn tại trên cuộc đời này và họ cũng không hiểu tại sao con người ta lại luôn khát khao được sống, được tồn tại. Có một việc mình cảm thấy rất khó hiểu đó là đối diện trước thông tin một người tự tử vì trầm cảm thì có rất nhiều người lại phản ứng kiểu: “Tại sao lại tự tử, không biết nghĩ đến bố mẹ, gia đình à?”. Nhưng xin lỗi các bạn, phải tìm đến cách đó để giải thoát bản thân rồi thì họ còn chẳng nghĩ được đến bản thân mình chứ đừng nói đến là người khác. Chính vì thế xin đừng buông những lời cay đắng đến họ. Khi đã tới bước đường cùng như vậy rồi họ thật sự thật sự không còn nghĩ được gì đâu, họ chỉ đơn giản là muốn giải thoát thôi…..
“Mình ghét cái cách bản thân không thể kìm được cảm xúc và dễ rơi nước mắt. Đã thế mình còn luôn nhớ hầu hết những chuyện đau lòng một cách rõ ràng”.
Thật đáng thương khi những đứa trẻ lại ở trong hình hài của những người trưởng thành. Và đã là những người trưởng thành thì nên kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình. Nhưng những đứa trẻ ấy không phải không muốn mà là không thể. Họ ghét bản thân như thế, họ hận cảm xúc của bản thân. Chính vì không thể kiềm chế được nên họ chọn cách là giấu nhẹm cảm xúc của bản thân đi. Chính vì thế mà có đôi khi họ còn chẳng biết cảm xúc thực sự của bản thân là gì. Có đôi khi họ cũng muốn thể hiện cảm xúc thật của bản thân nhưng vì đã cất giấu quá lâu nên họ quên mất cách thể hiện. Có câu nói mà có rất nhiều người cảm thấy đúng đó là: “Thời gian sẽ chữa lành vết thương”. Nhưng đối với những đứa trẻ ấy thì thời gian chỉ làm vết thương đỡ đau hơn thôi chứ còn lành hoàn toàn thì không thể. Có đôi khi nhớ lại vết thương đã qua lâu rồi mà cảm giác đau đến nghẹt thở ấy vẫn đến đối với những đứa trẻ ấy.
Chính vì thế, các bạn ạ, đừng lên án việc họ không khống chế được cảm xúc của bản thân, đừng trách họ chỉ vì một vết thương mà họ nhớ mãi. Không phải họ không muốn mà họ chưa tìm ra cách để tự chữa lành cho chính bản thân mình. Và cuối cùng là đừng làm tổn thương họ rồi trách họ nhớ mãi không quên.
“Mình có thể hiểu chuyện đến mức không mở miệng yêu cầu những thứ mình thật sự cần, chứ chưa nói đến nũng nịu hay vòi vĩnh một điều gì đó”.
Những đứa trẻ ngoan thì chỉ được khen còn những đứa trẻ hư thì lại có kẹo để ăn. Đôi khi nghe thì có vẻ vô lí nhưng thực ra đó là sự thật đó các bạn ạ. Những đứa trẻ ấy cảm thấy thật khó khăn khi phải mở miệng yêu cầu những thứ mình cần. Họ không nói không có nghĩa là họ không thích, họ có thể nhường bạn nhưng không có nghĩa là nghĩa vụ của họ. Có một số người mình cảm thấy rất buồn cười khi bản thân được nhường một lần hai lần ba lần rồi sau đó họ tự nghĩ rằng đó là nghĩa vụ của bạn. Rồi đến một ngày bạn không nhường họ nữa thì họ lại tỏ ra vô cùng khó chịu. Các bạn ạ, những đứa trẻ ở dưới đáy đại dương ấy không nũng nịu cũng không vòi vĩnh vì họ không biết cách mà thôi chứ không phải là họ không muốn làm như vậy. Những đứa trẻ ấy cũng muốn được một lần vòi vĩnh, nũng nịu nhưng họ không cách nào làm được vì sự mất cân bằng trong cảm xúc của họ. Chính vì vậy những con người kia ơi, đừng bắt họ phải nhường hết lần này đến lần khác, chỉ đơn giản đó không phải nghĩa vụ của họ.
“Em muốn có người cứu em, nhưng em cũng muốn đẩy tất cả người em thương xa khỏi vũng lầy hỗn độn này hết mức có thể”.
Những đứa trẻ ấy muốn được cứu rỗi không, có chứ. Nhưng họ cũng sợ những người tới cứu họ cũng sẽ bị mắc kẹt lại nơi bùn lầy ấy. Đến lúc chính bản thân mình còn không lo nổi nhưng họ vẫn nghĩ đến người khác. Thật là đau lòng, đau lòng thực sự. “Có những đứa trẻ, sợ ảnh hưởng đến người khác đến mức vỡ ra cũng phải trong thầm lặng, thầm lặng đến mức nhiều khi chính chúng nó còn chẳng nhận thức được ngay, rằng bản thân đã tiêu tùng rồi”. Dù cho bản thân có không ổn, không ổn đến như thế nào nhưng họ vẫn im lặng, không muốn cho người khác biết. Thực ra họ không cần người ở bên cạnh họ nơi bùn lầy tăm tối ấy mà họ cần một người kéo họ ra khỏi đêm tối. Họ cũng muốn nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sáng nhưng dường như có sợi dây trói chặt lấy họ. Họ càng vùng vẫy thì họ lại càng bị nhấn chìm. Những đứa trẻ sợ rằng chúng sẽ hại những người xung quanh vì họ luôn nghĩ ra sự tồi tệ của mình mà không biết được bản thân mình tốt bao nhiêu.
“Mình nghĩ, những đứa trẻ như tụi mình có quyền lớn lên một cách chậm rãi và đơn thuần”.
Là “mình nghĩ” chứ không phải sự khẳng định. Đó cũng là tiếng lòng của những đứa trẻ ở dưới đáy đại dương đen. Chúng không dám khẳng định rằng bản thân có quyền lớn lên một cách chậm rãi và đơn thuần. Chúng vẫn luôn không dám tự tin và chính bản thân mình, không dám cho bản thân quyền được giống như tất cả đứa trẻ khác? Tại sao vậy? Có phải vì tổn thương chồng chéo tổn thương khiến chúng không còn chút tự tin nào vào bản thân nữa?
Mong rằng những đứa trẻ ở dưới đáy đại dương ấy có đủ dũng khí để bước tới nơi có ánh sáng mặt trời. Khi đó thì bạn sẽ phát hiện ra rằng bản thân còn có thể tỏa sáng hơn bất cứ ai.
CẢM NHẬN VỀ TÁC PHẨM
Nếu để nói đây có phải là một tác phẩm đọc để chill chill không thì câu trả lời sẽ là không phải. Đám trẻ ở đại dương đen khiến người đọc cảm thấy nghẹt thở trong từng câu chữ, cảm thấy tự ti vì bản thân cũng từng gặp những cảm giác tương tự. Đây đều là những cảm giác mà con người từng gặp phải nhưng bạn có đủ mạnh mẽ để vượt qua hay không. Từng câu từng chữ đều là nỗi lòng của những đứa trẻ bị trầm cảm nhấn sâu không có lối thoát. Và cuối cùng họ có dám thoát khỏi đó để hướng tới nơi có mặt trời chiếu sáng không?
LỜI KẾT
Lời cuối cùng tôi chỉ muốn gửi tới các bạn một câu rằng: “Và…mong bạn sẽ tìm được những người không bắt bạn che đi những vết sẹo và chối bỏ phiên bản không đẹp của bạn trong quá khứ”.
Tóm tắt bởi: NHG - Bookademy
Hình ảnh: Thu Thảo - Bookademy
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
"Đám trẻ ở đại dương đen" không chỉ là một bức tranh u ám về những tâm hồn trẻ thơ tổn thương, mà còn là một hành trình tìm kiếm ánh sáng giữa bóng tối. Tác giả Châu Sa Đáy Mắt đã khéo léo lồng ghép những tia hy vọng vào từng trang sách, mang đến cho người đọc niềm tin vào sức mạnh của sự sống.
Mặc dù cuốn sách khắc họa rõ nét những nỗi đau, những khó khăn mà các nhân vật phải đối mặt, nhưng tác giả không hề để cho người đọc chìm đắm trong tuyệt vọng. Ngược lại, bà đã khéo léo xây dựng những tình huống, những mối quan hệ giúp các nhân vật tìm thấy sự an ủi, sự đồng cảm và cả những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống.
Điểm đặc biệt của cuốn sách chính là khả năng truyền tải thông điệp tích cực về sự chữa lành. Qua những câu chuyện của các nhân vật, người đọc nhận ra rằng, dù có trải qua những tổn thương sâu sắc, con người vẫn có khả năng vượt qua và tìm lại chính mình. Sự tha thứ, sự yêu thương và lòng trắc ẩn là những liều thuốc tinh thần giúp các nhân vật dần dần chữa lành những vết thương lòng.
Tuy nhiên, để cuốn sách trở nên hoàn hảo hơn, có lẽ tác giả nên dành nhiều không gian hơn để miêu tả quá trình hồi phục của các nhân vật. Điều này sẽ giúp người đọc có cái nhìn rõ hơn về những khó khăn mà họ phải đối mặt và những nỗ lực mà họ đã bỏ ra để vượt qua.
"Đám trẻ ở đại dương đen" không chỉ là một câu chuyện buồn, mà còn là một bài ca về hy vọng và sự sống. Cuốn sách khẳng định rằng, dù cuộc sống có nhiều khó khăn, mỗi người đều có quyền được hạnh phúc và xứng đáng được yêu thương.