Tại Sussex (Anh), một người đàn ông trung niên trở lại tìm thời thơ ấu của mình khi trên đường về nhà để dự đám tang. Ông đã rời xa ngôi nhà này một thời gian dài, bước chân dẫn ông tìm về trang trại ở cuối con đường, nơi đó khi ông lên bảy, ông gặp một cô gái mang tên Lettie Hempstock, cùng mẹ và bà ngoại cô ấy. Ông đã không nghĩ đến Lettie trong nhiều thập kỷ, nhưng khi ngồi cạnh ao đằng sau trang trại cũ xiêu vẹo nơi Lettie luôn cho rằng đó là một đại dương, lúc này dòng quá khứ xa xăm tràn về. Và nó là một quá khứ quá xa lạ, quá đáng sợ, quá nguy hiểm đã xảy ra cho bất cứ ai đến nổi cậu bé đã cố gắng quên đi.
Bốn mươi năm trước, một người đàn ông tự tử trong một chiếc xe bị đánh cắp tại trang trại này ở cuối đường. Giống như một ngòi nổ trên một pháo hoa, cái chết của ông dấy lên một sự chấn động không thể nào dập tắt được trong thời gian dài. Bóng tối dần xuất hiện, một cái gì đó đáng sợ và chiếm lấy trọn vẹn tâm trí không thể hiểu được của cậu bé. Và lúc này đây, Lettie-huyền diệu xuất hiện đã an ủi, hơn thế nữa cô hứa sẽ bảo vệ câu bé cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Một tác phẩm đột phá từ một tác giả tài năng, Đại dương cuối đường làng được kể với một sự hiểu biết hiếm hoi của con người. Câu chuyện bóc tách, phơi bày những mảng tối từ bên trong. Một sự khuấy động, đáng sợ, và truyền thuyết bi thương tinh tế như cánh bướm và đe dọa như một con dao trong bóng tối.
Xem thêm
Đó có phải là kịch xã hội hay chủ nghĩa hiện thực huyền ảo, kỳ ảo đô thị hay có lẽ là kỳ ảo cao siêu...hay là một tiểu thuyết tượng trưng?
Tất cả những điều này có thể kết hợp lại trong một thế giới...tâm trí của trẻ em, đặc biệt là những trẻ có trí tưởng tượng
Một đứa trẻ, một cuốn sách và một chú mèo nhỏ, hương vị của bánh mì nâu và bánh mì nướng trắng nhạt nhẽo, mứt tự làm và một cốc sữa tươi 'vắt sữa'
Mặt trăng khi là một vầng trăng tròn lớn, vàng vọt, hãy suy nghĩ một chút và thành thật nói với tôi...lần cuối cùng bạn ngắm trăng là khi nào?
Bầu không khí đồng quê, ao vịt nhỏ mà chúng ta từng coi là đại dương...đại dương ở cuối con đường
Cuối cùng cha tôi và tôi đã trở thành bạn bè khi tôi bước sang tuổi đôi mươi. Chúng tôi có rất ít sở thích chung khi tôi còn là một cậu bé, và tôi chắc rằng tôi đã làm ông thất vọng. Ông không muốn một đứa con trai chỉ biết đọc sách, cô lập trong thế giới của riêng mình. Ông muốn một đứa con trai làm những gì ông đã làm: bơi lội, đấm bốc, bóng bầu dục và lái xe với sự phấn khích và thích thú, nhưng đó không phải là cách mọi chuyện kết thúc.