13 giờ trước Câu chuyện về lòng tốt, phép màu và sức mạnh của trí tưởng tượng Dòng văn học kinh điển dành cho thiếu nhi đã hấp dẫn tớ khoảng thời gian gần đây, trong đó có cuốn Công Chúa Nhỏ này thích lâu rồi mà mãi đến bây giờ mới có cơ hội diện kiến chính thức. Tác giả Frances Hodgson Burnett cũng là người chắp bút viết Khu Vườn Bí Mật mà tớ rất thích luôn cho hẳn 5 sao lận, đã có bài review rồi nhen.Công Chúa Nhỏ là câu chuyện về cô bé 7 tuổi Sara Crewe, con gái của Đại tá Crewe nên từ nhỏ bé luôn được nuông chiều, yêu thương và sống trong sự giàu có. Một ngày kia, Sara Crewe được cha đưa đi học tại một trường nữ tư thục. Vốn do là một đứa trẻ đã ngậm trong miệng chiếc thìa bạc từ khi mới lọt lòng, Sara Crewe nhanh chóng trở thành “học sinh bày tủ kính” – một cô công chúa nhỏ trong trường.Tuy vậy đau lòng thay, cha của Sara qua đời, tài sản đồ sộ của ông tiêu tán, Sara trở thành một đứa trẻ mồ côi và hoàn toàn trắng tay. Từ một học sinh bày tủ kính, cô bé trở thành chân chạy việc vặt ở trường, bị ghẻ lạnh, bị bỏ đói và bị ngược đãi bởi chính những con người từng cưng nựng cô vì đống của cải nay đã mất trắng.Đọc Công Chúa Nhỏ tớ cứ liên tưởng tới một phần câu chuyện Cinderella, một cô gái không cha không mẹ và suốt ngày bị đày đọa bởi mẹ con mụ dì ghẻ. Nhưng dẫu sống trong hoàn cảnh đau khổ tột cùng ấy Sara vẫn luôn tự an ủi bản thân, cố gắng vượt qua khó khăn và dù có bị đối xử tàn nhẫn như thế nào, Sara vẫn luôn xử sự lịch sự và cung cách hệt như một cô công chúa nhỏ kiên cường. Một trong những “vũ khí tinh thần” của Sara đó là trí tưởng tượng của cô bé, dường như sự “giả định” chính là sức mạnh để giúp Sara vượt lên trên cả thực tại khốn cùng ấy và đưa trái tim cô bé chu du vào thế giới của Phép Màu.Mặt khác, Công Chúa Nhỏ không chỉ là câu chuyện về một cô tiểu thư thất thế mà trên cả, câu chuyện đã ca ngợi lòng tốt, lòng hướng thiện và niềm tin vững chắc vào điều ở hiền thì gặp lành. Đó là hình ảnh của cô bé Sara dù đói lả người nhưng vẫn dùng số tiền nhặt được để mua bánh mì cho một đứa trẻ ăn xin vất vưởng. Đó là hình ảnh của cô bé Ermengarde dù ngốc nghếch nhưng sẵn sàng ở bên Sara bầu bạn. Là cô bé giúp việc Becky rách rưới nhưng lại luôn dành tình cảm thương mến chân thành nhất dành cho cô tiểu thư thất thế nhỏ tuổi.Không chỉ vậy, câu chuyện còn phê phán những kẻ hám của, tham lam, giả nhân giả nghĩa qua hình tượng bà Minchin – một cô giáo trường nữ sinh – khi biết Sara giàu có thì dịu dàng hiền lành, nhưng khi cô bé trở thành trẻ mồ côi vô sản thì sự dịu dàng ấy đã biến thành sự ghẻ lạnh rẻ rúng đến hèn hạ.Có thể mới đầu đọc nhiều người cho rằng sự đối nhân xử thế của Sara đôi với mọi người như là một vị thánh nhân, tuy nhiên Công Chúa Nhỏ vẫn là một tác phẩm mang hơi hướng thần tiên nhằm nhấn mạnh vào lòng tốt và ở hiền gặp lành. Và rằng đôi khi Phép Màu vẫn hiện hữu đâu đó ở trên cuộc đời này. Phép Màu chẳng phải là bà tiên, chẳng phải là từ trên trời rơi xuống mà đôi khi Phép Màu lại chính là tình yêu thương giữa người với người, là lòng trắc ẩn khi biết cho đi và là sự lương thiện hiện hữu trong tâm hồn mỗi người.Công Chúa Nhỏ đã hội tụ đủ những Phép Màu như thế, và chắc chắn đây là một câu chuyện hay không chỉ dành cho thiếu nhi mà còn dành cho cả người lớn nữa. Truyện kèm theo những tranh minh hoạ vô cùng đẹp và chắc chắn là một sự lựa chọn tuyệt giời ông mặt giời cho một “quick reading”! Highly recommend. Like Share Trả lời
13 giờ trước Hành Trình Kiên Cường Của Sara: Từ Gác Xép Đến Trái Tim Mọi Người Công chúa nhỏ của Frances Hodgson Burnett là một tác phẩm ca ngợi trí tưởng tượng của cô bé Sara Crewe. Burnett cuốn hút người đọc xuyên suốt cuốn sách bằng lối viết sống động, thổi hồn vào các nhân vật. Tương tự như những tác phẩm khác của bà, Khu vườn bí mật và Chúa tể Fauntleroy , Burnett một lần nữa khai thác chủ đề về một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, phải đối mặt với những khó khăn, rồi vượt qua chúng sau này. Trong tác phẩm này, Sara là một đứa trẻ mồ côi mẹ, được người cha hết mực yêu thương nuôi dưỡng ở Ấn Độ. Trái với mong muốn của cô, cô được gửi đến London để học tại Trường Nữ sinh Chọn lọc của Cô Minchin, nơi cha cô đảm bảo cho Sara một cuộc sống xa hoa và được Cô Minchin chăm sóc đặc biệt. Điều này khiến các học sinh khác trong Trường gọi cô là "Công chúa", điều mà cô thường giả vờ là vậy. Bất chấp những đặc quyền của mình, Sara là một cô bé tốt bụng và hào phóng, luôn kết bạn với mọi người. Giống như những tác phẩm khác, Burnett đã xây dựng cho nhân vật chính, Sara, một tính cách mạnh mẽ và đáng yêu.Cuộc sống rẽ sang một hướng buồn khi Sara tròn 11 tuổi, cha cô qua đời sau khi mất hết tài sản và để lại một khoản nợ lớn về học phí và hóa đơn chưa trả cho cô Minchin. Vô cùng tức giận với tình hình, cô Minchin lấy đi tất cả đồ đạc của Sara và bắt cô sống trong một căn gác xép lạnh lẽo, tồi tàn và bắt Sara phải kiếm sống bằng cách chạy việc vặt. Nhưng Sara vẫn giữ được niềm vui cho mình bằng trí tưởng tượng phong phú của mình. Mọi chuyện trở nên hơi khó khăn khi quần áo ấm và chăn một cách bí ẩn bắt đầu xuất hiện trong phòng gác xép của Sara. Ai là ân nhân mới của cô? Và họ đã thay đổi cuộc sống của cô như thế nào? Liệu Sara có bao giờ được trải nghiệm lại những thứ xa xỉ mà cô đã quen không? Tôi rất thích cuốn sách hấp dẫn này và đã cùng Sara trải qua những cung bậc cảm xúc thăng trầm. Điều tôi thích nhất ở cô ấy là ngay cả trong những ngày tháng nghèo khó và khó khăn, cô ấy vẫn luôn rộng lượng và quan tâm đến người khác. Tôi gần như bật khóc khi Sara chia sẻ thức ăn của mình với những đứa trẻ kém may mắn hơn mình, bởi vì cô ấy hiểu cảm giác đói và nói rằng một cô gái khác "còn đói hơn tôi". Đã hơn một thế kỷ trôi qua, cuốn tiểu thuyết thiếu nhi tuyệt vời này vẫn tiếp tục được yêu thích. Tôi muốn giới thiệu cuốn sách này cho độc giả từ 9 đến 12 tuổi. Công chúa nhỏ là câu chuyện về sự sinh tồn và kiên trì của một cô bé vượt qua những thăng trầm của cuộc sống một cách đầy phẩm giá, và điều đó thực sự truyền cảm hứng. Like Share Trả lời
13 giờ trước Công Chúa Nhỏ – Hành Trình Của Tâm Hồn và Lòng Nhân Hậu Tuần trước mình có đặt nhóm sách văn học của nhà văn người Mỹ Frances Hodgson burnett. Trong 3 muốn đặt về, mình ưu tiên đọc trước cuốn "Công chúa nhỏ", mình là con gái nên thấy hình công chúa thích là chuyện đương nhiên bạn nhỉ.Trước nay mình biết bản thân luôn rất thích đọc các loại sách văn học nước ngoài. Thời Đại học thì đọc nhiều các tác giả khác nhau và các cuốn sách khác nhau, nhưng không về thiếu nhi. Bẵng đi một thời gian dài ra trường, lập gia đình và sinh con, mình đã quên thói quen đọc sách trước đó. Và cho đến khi nhìn thấy các bạn nhỏ nhà mình, hằng ngày, niềm vui là internet, thì mình mới chọt nhận ra. Mình đã quên mất một thói quen tốt. Nếu không đọc sách, bạn sẽ chỉ sống cuộc đời của chính mình. Nhưng đọc sách sẽ sống được nhiều cuộc đời thú vị khác. Và cuốn sách mua mới này, là cơ duyên được biết đến, khi xem một video tích cực của bạn du học sinh giới thiệu. Và sẵn trong tiềm thức, bản thân mình cũng đang muốn tìm cuốn sách thiếu nhi hay để cho 2 bạn nhỏ đọc. Nên đã sẵn sàng mua liền combo 3 cuốn của cùng tác giả về tặng bạn nhỏ và mẹ luôn. Sách mới, viết được vài dòng yêu thương tặng bạn nhỏ, thì mình đã lao vào đọc. Đọc và bị cuốn vào từng dòng kể của câu chuyện.Về nội dung sách, chắc đâu đó, nếu nghe hoặc xem review thì các bạn cũng rất dễ kiếm trên google. Mình đã đọc xong cuốn sách ngay tối, đêm cùng ngày. Đọc đúng kiểu ngấu nghiến. Mình bị cuốn vào từng tính cách nhân vật, cách mô tả nhân vật của tác giả, có nhiều sự tinh tế, nhẹ nhàng. Không quá nâng tầm hay cay nghiệt dành cho nhân vật nào cả mà người đọc cảm nhận rõ từng cử chỉ, hành động tạo lên tính cách của từng nhân vật.Toàn thể câu truyện là hành trình của cô bé Sara Crewe. "Một công chúa nhỏ" đúng về cả nhân phẩm và hình thức. Hình thức ban đầu của cô bé khiến cho các bạn và cả trường ngưỡng mộ, sau đó là nhân phẩm sáng của cô bé đã giúp cho chính bản thân cô bé được gặp những điều tốt đẹp. Một cô bé có tâm hồn thú vị, có thể tưởng tượng ra những điều tốt đẹp để xoa dịu những khó khăn vất vả trong cuộc sống.Sara Crewe dịu dàng, kiên nhẫn với cô bé nhỏ tuổi hơn - Lottie - một bạn nhỏ lanh lợi, có biệt tài ăn vạ những người xung quanh bằng việc gào thật to rằng: "cháu không có mẹ" để chiếm sự chú ý và tình thương của mọi người. Tại trường cô Michin và các bạn đều tránh xa những lúc cô bé hờn dỗi, hoặc quát thật to, hay quẳng con bé vào một xó nào đó, để cho nó nín. Tiếng khóc gây khó chịu cho cả trường. Nhưng với Sara Crewe thì khác. Cô bé xót thương cho Lottie, và mong muốn được dỗ dành và làm mẹ của Lottie. Chỉ những hành động và lời nói phát ra từ trái tim đó mới dỗ dành được con bé thôi khóc, và sau này là dạy tiêng Pháp cho Lottie. Lottie cũng trở thành người bạn thực sự của Sara khi cô bé phải sống trên căn phòng áp mái.Sara hòa đồng với cô bạn Ermegade. Cô bạn theo cách mô tả của tác giả là một cô bạn với ngoại hình không nổi bật, không được thông minh nhanh nhẹn, và rất khó đề học tiếng Pháp. Sara không hề thấy vậy, cô nói với Ermegada rằng, cô tình cờ có được sự hiểu biết, tình cờ biết tiếng Pháp... Mọi thứ tốt đẹp đó đều tình cờ thôi, chứ không phải điều gì to tát. Tình cờ có thể hiểu là May mắn, chứ ban đầu Sara cũng như các bạn thôi. Một sự tình cờ đầy may mắn mà Sara biết tiêng Pháp và tình cờ được có một người Bố đẹp trai, giàu có nên Sara mới được như công chúa. Mọi sự hòa đồng ở Sara dành cho Ermegade kể cả về sau này, khiến người đọc cảm nhận rõ nét tính cách tốt đẹp của Sara. Bản thân Sara luôn tỏa sáng với cách hành xử đầy lòng nhân hậu và thực sự hiểu chuyện.Sara tốt bụng với Becky - một người đầy tớ thật thà tại trường học muốn được lắng nghe các câu chuyện tưởng tượng của Sara. Sara đã nhìn ra ánh mắt sáng ngời của Becky khi nghe từng mẩu truyện Sara tưởng tượng và kể cho các bạn trong trường. Và Sara dành cho Becky một nơi để nghỉ ngơi sau những lần lau dọn vất vả tại căn phòng nhỏ của mình, cũng như dành cho Becky những miếng bánh ấm lòng mà trước đó chị ấy chưa từng được ăn trong cuộc đời mình. Sara đi dạo phố cũng nghĩ đến Becky, và nghĩ đến cảm nhận của chị ấy khi được ăn bánh. Sự tốt bụng ấy, khiến chị Becky luôn nghĩ Sara là một thiên thần, và trong lòng chị ấy luôn coi Sara là cô công chúa nhỏ. Kể cả sau này khi Sara phải mặc những bộ quần áo xấu xí trong công việc của người đầy tớ, thì tấm lòng Sara và Becky dành cho nhau vẫn như những ấn tượng ban đầu ấy.Trong hành trình của Sara còn có những người bạn như: Emily - búp bê quà tặng của người cha - ông Crewe đã tặng cho con khi cô bé đi học từ Ấn độ đến nước Anh xa xôi. Chuột Meldesedec - người bạn trên căn phòng áp mái, chú chim sẻ, chú khỉ đáng yêu, cô bé ăn xin đói khát đứng bên tiệm của cửa hàng bánh nướng, bác làm bánh tốt bụng... đều là những người bạn mà Sara quan tâm và dành thời gian trò truyện. Trong trí tưởng tượng của cô bé, từ Emily cũng biết đi lại và ngắm nhìn hoàng hôn. Từ chú chuột Meldesedec cũng biết lo cho gia đình của mình và thấu hiểu cho tâm trạng của cô bé khi phải co ro ngồi ôm gối trên căn gác mái với cơn đói cồn cào trong dạ dày. Và người bạn không thể nhắc tới là Căn phòng trên gác mái. Căn phòng tối thui, đầy bụi bặm được nhà trường để toàn bộ những đồ thừa, hỏng lên căn gác mái. Và sau này là chỗ ở và ngủ của cô bé Sara. Cũng tại đây, Sara khám phá thế giới siêu đáng yêu từ những buổi sương mù, có những đàn chim sẻ, có thể nhìn được tầm mắt rộng để đến với thế giới tưởng tượng khác. Và cũng chính từ ống khói của Căn gác mái đã kết nối Sara với những người có tâm hồn tốt đẹp khác và mang đến sự nhiệm màu đối với em. Cũng chính từ nơi tồi tàn đó, đã khắc họa rõ nét nhất tâm hồn thú vị đầy sáng ngời của Sara. Nơi kết nối em với phép nhiệm màu của những con người tốt bụng mà sau này là người thân của em.Câu chuyện còn đề cập đến những tuyến người ưa vật chất, không tốt bụng như cô Michin, Aeglia, Lavanivia, Jessies... Những tuyến người luôn hằn học với sự tốt bụng, thông minh của Sara. Phải chăng, trong cuộc sống muôn màu sẽ đều có những con người đan xen nhau tồn tại. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, nếu như ta luôn giữ được một tâm hồn thú vị, một sự tử tế đến từng tế bào, một cách cư xử như một công chúa. Thì ta sẽ luôn là công chúa của chính mình. Sẽ luôn thu hút được những tần số đồng âm với điều tốt đẹp. Con người không chọn được hoàn cảnh sinh ra nhưng thái độ của người đó giúp cho họ thu hút được những trường năng lượng cùng tần số mang lại. Sara cũng thế, mọi sự đến với em như phép nhiệm màu của bà tiên. Không phải do may mắn như ban đầu là được có bố mẹ và hoàn cảnh tốt nữa, mà trong hoàn cảnh tồi tàn nhất, Sara chọn thái độ nhẹ nhàng đón nhận, mỉm cười như một sự tình cờ cần trải qua. Tôn trọng thiên nhiên và làm điều thiện lành, chú ý quan sát với tâm hồn thú vị và tấm lòng nhân hậu thì mọi nghịch cảnh đều không thể làm lu mờ nhân cách lớn.Vậy là kết thúc truyện rồi, mà bản thân mình còn vương vấn mãi. Một người mẹ 37 tuổi lần đầu được đọc sách của con mình, nhưng đã bao lần lấy khăn giấy để chấm nước mắt tuôn ra vì thương và đồng cảm cùng nhân vật. Một nội tâm mạnh mẽ, một tâm hồn thú vị thì bất kể hoàn cảnh nào cũng luôn tỏa sáng. Sara vẫn ở đó, vẫn trong mỗi con người trong cuộc sống hiện đại này. Và các bạn đã tìm thấy Sara nơi chính mình chưa? Hay đã bị những mong mải của cuộc sống cuốn đi rồi, có thể biến thành cô Michin, thành Lavinia... Còn đối với mình của hiện tại, mình luôn chọn Sara - công chúa nhỏ. Và mình nghĩ, mình cũng đã và đang luôn có bước chân của Sara. Và tương lai sẽ kiên định hơn nữa.Chúc cho bạn và tôi luôn mạnh khỏe. Hãy cùng đọc thật nhiều tác phẩm và ghi nhận cùng nhau nhé. Đọc và viết, bạn sẽ có nhiều khả năng ngôn ngữ và tư duy thú vị hơn đó.Yêu bạn. Like Share Trả lời
13 giờ trước Hành trình gìn giữ phẩm giá trong nghịch cảnh Trong lúc ngồi viết review này, người tôi nghĩ đến nhiều nhất là Nhím, vì:Tôi đọc Công chúa nhỏ trong một ngày Hà Nội mưa tầm tã. Tôi tự nghĩ (tự hoang tưởng) cái ướt át, mát lạnh này chắc cũng giống ở Anh quốc – nơi cô bạn tôi mới đặt chân đến cách đây mấy ngày.Trước khi rời khỏi Hà Nội, Nhím đã bảo với tôi hãy đọc sách nhiều lên, đừng tự giới hạn bản thân trong những tài liệu khoa học. Khoa học mang đến những điều chính xác, mang đến lý tính và sự tranh luận… Còn văn chương thì bồi dưỡng tâm hồn. Chúng tôi đều thích một quan điểm từng được đạo diễn Lê Hoàng đề cập đến. Đại khái là: cuộc đời của một người thì không thể nếm trải quá nhiều cung bậc, mùi vị… nhưng luôn có thể học gián tiếp thông qua trải nghiệm của người khác. Văn chương, điện ảnh, sự đối thoại… chính là những con đường khác ấy.Tôi là người rất rất lười đọc, ngày bé có lẽ còn chăm chỉ hơn bây giờ nhiều. Phải rất lâu rồi tôi mới đọc, mới bị cuốn theo và ngốn ngấu một cuốn sách không thuộc dòng giải trí. Và phải thừa nhận một điều, Nhím đã đúng. Nếu bạn được đọc một cuốn sách hay, bạn sẽ muốn đọc thêm nhiều những cuốn sách hay như thế hoặc hơn thế.Frances Hodgson Burnett được biết đến nhiều nhất, đầu tiên chắc phải thông qua tác phẩm Khu vườn bí mật. Tôi từng xem bộ phim này, cũng từng nhìn thấy cuốn sách này ở nhà Hara-kun (tức bố nó). Nó từng léo nhéo bên tai tôi, ca ngợi Khu vườn bí mật và Bắt trẻ đồng xanh là những cuốn một đứa chỉ thích manga như nó cũng phải liêu xiêu và phải mua cho kì được. Lúc ấy, tôi chỉ đơn giản (ngờ nghệch) nghĩ mình đã hơi già cho những cuốn tiểu thuyết dành cho thiếu nhi.Và cũng có một sự thật (hơi đáng buồn khác), đa phần những người tôi quen đều đã đọc Hoàng tử bé (Le petit prince) và Cánh buồm đỏ thắm khi họ còn nhỏ, tôi lại đọc chúng vào lúc ** tuổi. Không nói Hoàng tử bé, với tôi, về lý trí, Cánh buồm đỏ thắm khá hay nhưng tiếc rằng tôi đã qua thời điểm có thể cảm và yêu quý được nó cùng các nhân vật. Từ lúc ấy, tôi đã ngộ ra một việc: đọc sách cũng cần phải đúng lúc.Nhưng thật may, với Công chúa nhỏ thì không như vậy. Lý do tôi lựa chọn cuốn sách này đơn giản chỉ bởi sở thích: thích những nhân vật có địa vị xã hội được/bị đặt vào hoàn cảnh có vấn đề, có mâu thuẫn, thậm chí phảng phất xu hướng bi kịch, trái chiều. Ngoài ra, tôi cảm thấy một sự quen thuộc với Frances dù tôi chưa từng biết một tác phẩm nào của bà trước đây. Điều này được xác lập khi tôi đọc lời tự bạch của chính tác giả ở đầu cuốn sách và được củng cố sau khi cuộc hành trình khép lại. Không phải sáng tác mà là gặp gỡ những nhân vật của mình theo kiểu: “nhìn tôi này, tôi ở đây này, hãy viết về tôi đi”. Dường như nhân vật, câu chuyện đã luôn ở đó. Họ chỉ đợi một người nào đấy sẵn lòng và hào hiệp dừng lại, lắng nghe lời tâm sự và ghi chép lại bằng ngòi bút của mình.Những lời giới thiệu về cuốn sách kể lại cuộc hành trình của cô tiểu thư Sara Crewe – cô công chúa nhỏ có tất cả, cô công chúa trong tủ kính – từ tột đỉnh chiều chuộng, vinh quang rơi xuống nghèo hèn để rồi nhận ra cuộc đời thật khắc nghiệt làm tôi nghĩ đến cô tiểu thư duy nhất của mình – Scarlett O’Hara. Ồ, hai nhân vật ấy một nhỏ, một lớn, trừ hoàn cảnh có vài điểm giống nhau còn lại thì không. Một người đại diện cho ý chí, sự phóng khoáng nhiều khi hoang dại, bướng bỉnh và kiêu kì rất Mỹ. Còn, một người lại toát ra thứ tôi cho là khí chất Anh quốc: vừa điềm đạm, kiêu hãnh, phớt tỉnh ăng-lê nhưng bên trong lại ngọt ngào đến mức làm người ta yêu mến, thứ yêu mến không giống với những điều rất Ý hay rất Pháp khác. Cả hai cô gái ấy đều thông qua biến cố của cuộc đời mình để trưởng thành, để nhìn thế giới một cách sâu sắc hơn, thiết thực hơn trên nền bản tính vốn có của họ.Một cô tiểu thư trong tủ kính, một học trò giàu có tại trường nữ tư thục ở London ẩm ướt, ngần ấy những con chữ làm bạn nghĩ đến điều gì? Tôi đã cho rằng Sara là cô bé nếu không đỏng đảnh, thích làm mình làm mẩy thì cũng hoàn mỹ đến mức lý tưởng. Rồi biến cố xảy đến, Sara mất tất cả. Khi ấy, cuộc hành trình giữ gìn bản ngã, sự tôn nghiêm bắt đầu. Rất nhanh thôi, tôi nhận ra sự “hoàn mỹ” có rất nhiều mặt. Cô tiểu thư ấy xinh đẹp một cách đặc biệt, giỏi giang một cách đặc biệt, lễ độ, ngoan ngoãn và tử tế với mọi người. Chao ôi, đó là một cô bé đáng yêu đến mức khiến tôi vừa đọc vừa mỉm cười, ước sao mình có thể được nhìn thấy cô ấy một cái. Tôi sợ và có xu hướng kì thị những nhân vật được tô vẽ quá mức vì họ luôn khiến cho tôi có cảm giác không-thật. Có vẻ Chúa đã ưu ái ban cho những người ấy không chỉ sắc đẹp, đầu óc mà còn cả một trái tim nhân hậu phi thường. Cuộc đời có thực sự thế không?Và cô bé Sara đã trả lời cho tôi biết rằng: “Có chứ!”. Bạn đẹp, đó là vốn tự có. Nhưng việc được quý mến hay không thì lại không hề nằm ở nhan sắc mà ở việc bạn làm, ở điều bạn nghĩ. Chẳng có sự “hoàn mỹ” nào là tự nhiên, nó đến từ gia thế, đến từ giáo dục và bản lĩnh của mỗi tâm hồn. Công chúa nhỏ chính là muốn đề cao điều này.Khi ta giàu có, đủ đầy, việc tỏ ra hay thực sự thể hiện mình là một người tốt thật dễ dàng. Nhưng khi mọi thứ xa hoa, lấp lánh tan biến vào bọt nước, đối mặt với sự giả dối, chèn ép, khinh thường, bụng không đủ no, áo không đủ ấm, cô đơn đến cùng cực, lúc ấy, ta còn có thể tốt đẹp được không? Hãy để Sara đáp lời cho bạn biết.Tâm hồn non nớt của một bé gái lên bảy sẽ phải làm gì để đương đầu với sự thay đổi đột ngột của số phận? Uất ức? Khóc than? Nguyền rủa? Hay là đứng dậy? Và nếu đứng dậy… thì sẽ như thế nào, bằng cách nào? Sara là cô bé già dặn về đầu óc nhưng Frances không quên khắc họa những nét mềm yếu, nhạy cảm như một mầm non mới nhú của tâm hồn em. Đó là một thế giới chứa đầy những sự tưởng tượng ngọt ngào, nhân ái… mà nếu thiếu đó, Sara chắc đã chết rũ trong căn nhà của cô Minchin. Thông qua Sara, người ta thấy được cả điều tốt đẹp lẫn xấu xa vẫn thường xuất hiện nhan nhản khắp nơi, ở mọi thời đại, mọi đất nước. Đó là sự đố kị không điểm dừng, là thói tráo trở, táng tận lương tâm… Đó cũng là niềm vui trong sáng bừng lên ở nơi đau khổ; là sự trung thành giữa những đứa trẻ thơ ngây; là tình cảm yêu mến thuần nhất xuất phát từ trái tim lương thiện của những người đã biết hoặc chưa từng biết nhau quá một ánh nhìn. Yêu thương trong thế giới của Công chúa nhỏ là như thế, hệt như hạt giống được gió cuốn tới, gặp mảnh đất lành thì đâm chồi nảy lộc. Đó là tác phẩm chứa nhạc điệu lanh lảnh, trong vắt của khúc hát ngợi ca lòng trắc ẩn và nghị lực của con người, tin rằng sau cơn mưa trời nhất định sẽ sáng, ở hiền được hiền, ở ác được ác.“Công chúa” không nằm ở trang phục với diềm đăng ten cầu kì hay chiếc áo nhung cắt may thật khéo đi kèm với đôi găng đắt đỏ, bít tất lụa mịn màng. Phần đầu câu chuyện, hiện lên chỉ là một cô tiểu thư Sara giống như “công chúa”, là trung tâm của mọi sự chú ý. Nhưng phần sau, cũng cô “công chúa” ấy phải chạy việc suốt ngày dài, phải làm lụng, phải đói ăn, phải đau khổ… Tưởng như qua từng trang sách có thể thấy căn phòng lạnh lẽo nơi Sara ngủ hàng đêm với con chuột bầu bạn; thấy như thể nước mưa âm ẩm luồn vào đôi giày nứt mõm Sara phải đi cũng tràn vào chân mình; thấy cả sự côi cút, cô độc dâng lên khi em – cô công chúa không khóc – phải nức nở… Tôi không thể ngăn mình cảm thấy thế, và càng không thể ngăn mình mỉm cười khi em mỉm cười, ngẩng cao đầu khi em ngẩng cao đầu. Cô bé nhỏ nhắn với đôi mắt màu xám lục dường như dễ dàng gieo vào lòng người ta một niềm tin kiên định vào phẩm giá con người, vào tình yêu sẽ nhân lên khi biết cho đi và khi biết cả đấu tranh mà đoạt lấy.Sara khiến tôi trân trọng và thầm ước mình sẽ có một đứa con gái như vậy, sẽ nuôi nấng đứa con của mình thành một đứa trẻ như em. Em đáng yêu, dễ mến không phải chỉ vì ngoại hình, vì sự giàu có hay vì em biết cách cư xử thật dễ thương. Em khả ái vì mọi điều tốt đẹp em làm xuất phát từ những nguyên tắc tưởng như khô cứng của lý trí, của nề nếp giáo dục chứ không phải chỉ vì sự rung động đa cảm nhất thời.Truyện cổ tích nương nhờ vào phép màu kì ảo để đổi lấy công bằng nhiều khi phù phiếm, hoang đường và siêu thực.Frances Burnett lại kể một câu chuyện quá đỗi bình thường nhưng đan cài vào đó những tình huống ngẫu nhiên, định mệnh. Phép thuật dưới ngòi bút của bà chính là sự nhiệm màu của tình yêu thương giữa người này với kẻ nọ, của sự trổ hoa, kết quả từ những hạt giống lành. Like Share Trả lời
13 giờ trước Công Chúa Nhỏ: Khi phẩm giá và lòng nhân hậu tạo nên sự cao quý thật sự Nữ sĩ F. Hogson Burnett có ba tác phẩm rất nổi tiếng và được yêu thích nhất: Khu vườn bí mật, Tiểu lãnh chúa Fauntleroy và Công chúa nhỏ. Cách viết và xây dựng nhân vật của bà thường rất đơn giản, ngôn từ đơn giản nhưng vẫn làm nổi bật được nội dung và thông điệp muốn truyền tải trong câu chuyện. Công chúa nhỏ? Bạn có lẽ sẽ nghĩ tới một câu chuyện cổ tích về một nàng công chúa kiều diễm với vẻ đẹp tuyệt trần bị giam trên toà tháp hay bị nguyền được kết hôn với một hoàng tử quyến rũ vào cuối truyện? Theo mô típ thông thường là vậy nhưng toàn bộ các tác phẩm của Burnett đều mang nghĩa ẩn dụ hơn là nghĩa gốc nhan đề. Cô bé Sarah trong truyện đơn giản chỉ là con gái của một viên đại uý giàu có trong quân đội Anh chứ không phải là công chúa Aurora như người đẹp ngủ trong rừng hay Mia trong nhật ký công chúa. Sau quãng thời gian sống tại Ấn độ, cô bé được cha gửi tới trường nội trú và hai người phải tạm biệt nhau. Đọc tới đây thì nhan đề câu chuyện vẫn chưa được làm rõ nhưng hãy để ý cách Burnett dẫn dắt người đọc. Qua từng nhân vật mà Sarah gặp, từ những người bạn cùng lớp cho tới cô bé hầu gái thì có lẽ từ "công chúa" mới bắt đầu được giải nghĩa. Em ôn hoà, tốt bụng và dịu dàng rất nhanh chiếm được cảm tình mọi người xung quanh, trừ bà giáo Minchin. Cuộc sống đang bình yên hạnh phúc thì được tin cha em mất và Sarah trở thành con nợ của trường vào đúng hôm sinh nhật. Sarah ngay lập tức bị cô Minchin tước đoạt hết mọi thứ em đang có, nàng "công chúa"đã không còn từ đây. Quãng thời gian đói khổ và vất vả của em bắt đầu từ khi em buộc phải làm việc cho trường. Nhưng bất luận thế nào thì em cũng không từ bỏ hi vọng sống, em vượt qua đau khổ để tiến tới ngày mai. Phải chăng người tốt luôn gặp bất hạnh và chịu đau khổ? Liệu có phép màu gì kết thúc có hậu? Bạn nên đọc từ từ để chất văn của nữ sĩ Burnett thấm sâu vào suy nghĩ của bạn. Có lẽ với tác giả công chúa không phải chỉ đơn thuần là công chúa như chúng ta vẫn thường nghĩ. Với bà, Sarah cũng như tiểu lãnh chúa Fauntleroy đều mang nghĩa khác ngoài cái danh hiệu trên tác phẩm. Đó là tấm lòng, cũng như cách đối nhân xử thế giữa con người với con người. Sự bình đẳng và cách mà cả Sarah lẫn Fauntelroy cư xử với những người xung quanh khiến cho cái từ công chúa hay lãnh chúa đi sâu vào lòng họ. Dù khó khăn hoạn nạn thì vẫn luôn có những người bạn bên ta, bởi đơn giản ta là bạn họ trước khi kể đến địa vị. Sự cao quí nhất và cũng là điều giàu có nhất có lẽ là tình yêu và bạn bè xung quanh. Viết truyện cho thiếu nhi nhưng nữ sĩ cũng đưa ra những góc nhìn về các cuộc sống tầng lớp khác nhau, qua đó có một đánh giá công bằng và khách quan với độc giả. Nếu là người yêu thích các câu chuyện cổ tích cho thiếu nhi thì đây là cuốn sách không thể bỏ qua? Bạn có thể trả lời câu hỏi liệu Sarah có xứng đáng với từ công chúa không ngay khi đọc xong cuốn sách này. Đừng dừng lại khi chưa đến trang cuối bởi những ngôn từ sẽ đưa bạn tới một khu vườn bí mật nơi bạn bị chìm đắm trong ma thuật của Công chúa nhỏ. Like Share Trả lời
3 tuần trước Công Chúa Nhỏ – Khi Phẩm Giá Không Bao Giờ Bị Phai Nhòa Trong căn gác xép tăm tối và lạnh lẽo ấy, nơi những cơn gió lạnh len vào từng khe tường và cái đói cồn cào thấm đến tận xương, ánh mắt của cô bé vẫn sáng lên như những vì sao chưa bao giờ tắt. Dù bị tước đoạt mọi thứ, từ sự giàu sang đến tình yêu thương, từ giấc ngủ êm đềm đến miếng bánh cuối cùng, Sara Crewe vẫn giữ vững phẩm giá của một “công chúa” theo cử nghĩa đẹp đẽ và nhân văn nhất. Không phải công chúa của lụa là và vương miện, mà là công chúa của lòng nhân ái, của sự kiêu hãnh thầm lặng, của sức mạnh nội tâm mà không một thế lực nào có thể đánh gục. Frances Hodgson Burnett đã vẽ nên một trong những hình ảnh đẹp và ám ảnh nhất của văn học thiếu nhi: một cô bé gầy gò trong bộ váy rách, tay run run cầm ổ bánh mì, thứ quý giá nhất mà cô có, nhưng vẫn sẵn lòng chia cho những đứa trẻ đói khát hơn mình. Khoảnh khắc ấy vượt khỏi khuôn khổ của một câu chuyện thiếu nhi; nó trở thành biểu tượng của lòng tốt vô điều kiện, của sức mạnh tinh thần khiến con người vẫn đứng vững, ngay cả khi cuộc đời cố quật ngã họ. Mà nổi bật giữa bức tranh tăm tối ấy chính là hình ảnh cô hiệu trưởng Minchin, không chỉ là một kẻ độc đoán và tàn nhẫn, mà bà còn là biểu tượng cho những con người luôn sẵn sàng bẻ gãy một tâm hồn non nớt khi quyền lực trao vào tay họ. Ở bà hội tụ tất cả sự lạnh lùng, thực dụng và dối trá của một xã hội chỉ biết cúi đầu trước đồng tiền. Chính dưới mái trường từng đầy ắp tiếng cười, nơi từng gọi là “nhà”, Sara buộc phải lớn lên bằng những nỗi đau sâu thẳm: nỗi đau mất cha, nỗi đau bị phản bội, và nỗi cô độc câm lặng mà ngay cả một đứa trẻ kiên cường nhất cũng khó thể chịu đựng. Và chính trong cái bóng tối sâu nhất ấy, Sara lại tỏa sáng nhất. Cô bé đã dựng lên một thế giới đẹp đẽ từ những điều tưởng chừng quá nhỏ bé – trí tưởng tượng biến căn gác ẩm ướt thành cung điện, lòng hy vọng biến từng ngày mỏi mệt thành một hành trình đầy kiêu hãnh, và tình bạn với Becky trở thành ánh lửa sưởi ấm cả hai tâm hồn nhỏ bé. Burnett đã gửi gắm một thông điệp giản dị nhưng bất hủ: Phẩm giá là tài sản duy nhất mà không ai có thể cướp đi, trừ khi ta tự đánh mất nó. “Công Chúa Nhỏ” không chỉ kể về lòng tốt; nó khẳng định rằng lòng tốt là sức mạnh mạnh mẽ nhất trong mọi hoàn cảnh. Không chỉ nói về trí tưởng tượng; nó nhắc ta rằng niềm tin vào cái đẹp có thể cứu rỗi cả những ngày tháng tưởng như tuyệt vọng nhất. Và không chỉ nói về nỗi đau; nó chứng minh rằng tình người, dù mong manh, vẫn có thể nở rộ ngay cả giữa nghịch cảnh khắc nghiệt nhất. Có lẽ vì thế mà cuốn sách này trường tồn qua nhiều thế hệ. Bởi bất cứ ai từng cảm thấy lạc lõng, từng chịu thiệt thòi, từng bước qua những ngày khó khăn đều có thể tìm thấy chính mình trong ánh mắt kiêu hãnh mà dịu dàng của Sara Crewe. Đọc “Công Chúa Nhỏ” là được nhắc nhớ rằng, dù cuộc đời có tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần ta giữ lại trong tim một chút tử tế và kiên cường, thì ta vẫn sẽ là “công chúa” của chính cuộc đời mình. ________________________________________ Giới thiệu tác giả và tác phẩm: Frances Hodgson Burnett, một trong những nhà văn thiếu nhi vĩ đại nhất mọi thời đại, đã chinh phục trái tim độc giả qua nhiều thế hệ bằng những câu chuyện đầy cảm xúc về sự kiên cường và lòng tốt của trẻ em. Bà được biết đến như một người kể chuyện tài ba, có khả năng độc đáo trong việc khắc họa tâm hồn trẻ thơ với tất cả sự trong sáng, sâu sắc và mạnh mẽ của chúng. Sinh ngày 24 tháng 11 năm 1849 tại Manchester, Anh, Frances Hodgson Burnett đã trải qua những năm tháng khó khăn trong tuổi thơ khi gia đình di cư sang Mỹ sau cái chết của cha bà. Chính những trải nghiệm về nghèo khó và khó khăn trong cuộc sống đã giúp bà thấu hiểu sâu sắc về nỗi đau và hy vọng của những đứa trẻ bất hạnh. Tác phẩm đầu tay nổi tiếng của bà là “Little Lord Fauntleroy” (1886), nhưng chính Công Chúa Nhỏ (A Little Princess), được xuất bản lần đầu dưới dạng tiểu thuyết vào năm 1905 (sau khi được chuyển thể từ vở kịch và truyện ngắn trước đó), mới là kiệt tác chạm đến đỉnh cao của cảm xúc. Cuốn sách kể về câu chuyện đầy xúc động của Sara Crewe, một cô bé giàu có, tốt bụng, bị lưu đày xuống phận hầu gái sau khi cha gặp biến cố. Tiếp nối thành công ấy, “The Secret Garden” (Khu Vườn Bí Mật) năm 1911 đã củng cố vị thế của bà, một câu chuyện về sự chữa lành và niềm hy vọng. Thông qua các tác phẩm của mình, Frances Hodgson Burnett không chỉ viết sách, mà còn gieo mầm đức tin vào vẻ đẹp của lòng trắc ẩn và sự tái sinh tinh thần. ________________________________________ “Điều đó không quan trọng. Tôi là một công chúa bên trong”. “Công Chúa Nhỏ” của Frances Hodgson Burnett là một trong những tác phẩm thiếu nhi hiếm hoi vượt qua ranh giới của thời gian, của tuổi tác và của mọi biên giới văn hóa. Đó không chỉ là câu chuyện về một cô bé chịu nhiều bất hạnh, mà là bản thánh ca dịu dàng ca ngợi phẩm giá con người, thứ mà ngay cả số phận nghiệt ngã cũng không thể tước đoạt. Cuốn sách mở ra một thế giới tưởng như dành cho trẻ em, nhưng lại chứa đựng những bài học mà cả người lớn cũng phải lặng người suy ngẫm. Chuyện bắt đầu vào cuối thế kỷ 19, giữa London mù sương, nơi những bức tường đá xám không chỉ chia cách giàu nghèo, mà còn phân định rõ trái tim con người. Sara Crewe, cô bé bảy tuổi đến từ Ấn Độ, bước vào ngôi trường nội trú của cô Minchin với tâm hồn trong trẻo, trí tưởng tượng phong phú và sự dịu dàng lan tỏa như ánh sáng. Từ lời nói đến hành động, Sara đều toát lên vẻ đẹp của một “công chúa”, không phải bởi váy áo lộng lẫy, mà bởi sự thiện lương tự nhiên mà cô dành cho tất cả mọi người. Nhưng rồi cuộc đời, vốn dĩ chẳng bao giờ bằng phẳng, đổ ập lên đầu một đứa trẻ. Tin dữ về cái chết của Đại úy Crewe và sự phá sản bất ngờ của gia đình đã cuốn phăng đi mọi điều Sara từng có. Từ cô học trò được nâng niu, Sara trở thành người hầu bé nhỏ, bị buộc làm việc đến kiệt sức, sống trong căn gác xép lạnh lẽo hơn cả mùa đông London, và chịu sự hành hạ từ chính những người từng gọi cô là bạn. Thế nhưng, cái nghèo giáng xuống Sara không chỉ là cái bụng đói hay bộ quần áo sờn cũ. Đó là sự nghèo khó khủng khiếp hơn – sự thiếu vắng tình người. Khoảnh khắc những ánh mắt ngưỡng mộ ngày nào trở nên lãnh đạm, thậm chí khinh miệt, Sara nhận ra một sự thật đau lòng: nhiều thứ cô tưởng thuộc về mình thật ra chỉ là cái bóng của đồng tiền. Khi đồng tiền biến mất, “lòng tốt” của thiên hạ cũng tan theo như lớp sương sớm. Ngay cả lúc giàu sang nhất, Sara vẫn hiểu rất rõ giá trị thật sự của mình không nằm ở chiếc váy đẹp hay căn phòng ấm áp, mà ở cách cô đối xử với những người yếu thế, nhất là Becky, cô hầu gái nghèo khổ mà xã hội luôn xem như vô hình. Bởi vậy khi bị đẩy xuống tận đáy cùng, cô vẫn giữ nguyên sự tử tế ấy, như ngọn lửa nhỏ nhưng bền bỉ, không bao giờ chịu tắt. Biến cố ập đến như một cánh cửa đóng sầm lại, đẩy Sara từ tỏa sáng xuống tăm tối, từ phòng ngủ tráng lệ xuống gác mái ẩm mốc. Nhưng điều khiến trái tim cô đau đớn nhất không phải là cái lạnh hay cái đói, mà là sự phản bội của con người. Những nụ cười hôm qua hóa thành sự hằn học hôm nay; những lời tâng bốc ngày trước biến thành sự khinh khi cay nghiệt. Với một đứa trẻ, đó là vết cắt sâu hơn bất cứ roi vọt nào. ________________________________________ Sự đối lập mãnh liệt: Hai thế giới, hai tâm hồn Đối lập với Sara là cô Minchin – không chỉ là một người đứng đầu trường nội trú nghiêm khắc, mà là hiện thân rõ rệt của sự ích kỷ, của lòng tham được che đậy bằng những lớp vải lụa phép tắc. Khi Sara còn là “viên ngọc quý” của trường, cô Minchin luôn giữ nụ cười mềm mại như đường mật: những lời khen sáo rỗng, những đặc ân được trao với vẻ độ lượng quá mức để che giấu sự thèm khát quyền lực và tiền bạc. Nhưng tất cả chỉ là một chiếc mặt nạ mỏng manh, và nó đã rơi xuống không thương tiếc vào khoảnh khắc gia đình Sara phá sản. Tin dữ vừa đến, người phụ nữ từng tươi cười với Sara lập tức trở nên lạnh lùng như thể chưa từng biết đến hai chữ “yêu thương”. Bằng một động tác dứt khoát tàn nhẫn, cô Minchin kéo Sara khỏi căn phòng lộng lẫy, quẳng cô bé vào gác xép tăm tối; tước đi váy áo đẹp đẽ và bắt cô mặc những bộ đồ rách nát; đẩy cô từ bàn tiệc sang trọng xuống những mẩu bánh mì thừa lạnh ngắt. Trong mắt cô Minchin, Sara không còn là đứa trẻ đáng được yêu thương, mà chỉ là một gánh nặng vô giá trị, một cái vòi nước đã cạn tiền. Cô Minchin không phải kiểu phản diện bước ra từ truyện cổ tích, bà là hình bóng thật đến đau lòng của những con người ngoài đời thực: những kẻ chỉ nhìn người khác qua giá trị vật chất, những kẻ sẵn sàng trở mặt chỉ trong một hơi thở khi quyền lợi không còn. Bà thương Sara không phải vì con người cô bé, mà vì những đồng bảng mà Đại úy Crewe đóng góp. Và khi đồng tiền biến mất, thứ tình thương giả tạo ấy cũng bay hơi, để lộ trái tim sắt lạnh và sự tàn nhẫn không chút do dự. Qua nhân vật này, Burnett khéo léo phơi bày một sự thật trần trụi: có những người rất giàu của cải nhưng nghèo nàn đến mức đáng thương về nhân tính; có những người nắm quyền trong tay nhưng tâm hồn lại khô cạn, không thể trao đi dù chỉ một chút ấm áp. Cô Minchin sống trong ngôi nhà lớn với những căn phòng rực sáng, nhưng trái tim bà tối tăm như một căn hầm không cửa sổ. Trong khi đó, Sara – dù phải ngủ trong gác xép giá buốt, lại mang trong mình một nội tâm lung linh như ánh nến chẳng bao giờ tắt. Chính sự đối lập đầy ám ảnh ấy, giữa sự giàu có giả tạo và nghèo nàn tâm hồn, giữa quyền lực áp bức và phẩm giá sáng chói, đã tạo nên chiều sâu cảm động nhất cho tác phẩm. “Công Chúa Nhỏ” vì thế không chỉ kể một câu chuyện về số phận, mà còn là tấm gương soi chiếu bản chất thật của con người, khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào và tự hỏi: Giữa một thế giới dễ đổi thay, điều gì mới là giá trị thật sự mà ta giữ lại cho mình? Nhưng chính tại nơi lạnh lẽo và tăm tối nhất, trong căn gác xép bé nhỏ, ẩm thấp và dường như bị thế giới bỏ quên, Burnett đã thắp lên một chân lý làm trái tim người đọc nghẹn lại: “Điều đó không quan trọng. Tôi là một công chúa bên trong”. Một câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại chứa đựng cả một triết lý sống khiến bất cứ ai cũng phải lặng người kính phục. Nếu Khaled Hosseini để Amir chạy trốn như một chiếc bóng bị quá khứ săn đuổi, sống cả đời trong day dứt rồi phải trở về để chuộc lỗi, thì Burnett lại trao cho ta Sara, một linh hồn sáng rực, nhỏ bé đến mong manh nhưng mạnh mẽ như một vì sao không gì có thể thổi tắt. Sara không chạy trốn thực tại, cũng không cúi đầu trước những thử thách nghiệt ngã. Cô đối diện, chịu đựng và vượt lên, không phải bằng sức mạnh thể chất, mà bằng sức mạnh tinh thần hiếm có: sức mạnh của một phẩm giá không thể bị đánh cắp. Trí tưởng tượng của Sara không phải là một cánh cửa để trốn chạy khỏi khổ đau; đó là chiếc khiên dịu dàng bảo vệ tâm hồn cô khỏi bị bóng tối nuốt chửng. Với trí tưởng tượng ấy, cô biến những vết nứt trên tường thành hoa văn trong cung điện; biến cái lạnh cắt da thành chiếc áo choàng nhung của một công chúa; biến miếng bánh mì khô cứng thành bữa tiệc sang trọng đầy hương sắc. Đó là cách một đứa trẻ giữ lại chút ấm áp cuối cùng giữa giá lạnh đời người. Đó là cách Sara bảo vệ chính mình – giữ cho trái tim không hóa đá, giữ cho lòng tốt không bị dập tắt. Điều kỳ diệu nhất là: Sara chưa bao giờ nghi ngờ giá trị của bản thân, dù bị chà đạp, bị xúc phạm, bị đối xử như kẻ thấp kém nhất. Cô không kiêu ngạo. Cô không tự cao. Bởi sự kiêu ngạo sẽ sụp đổ khi địa vị sụp đổ. Còn Sara thì không. Bởi điều cô tin tưởng không phải là vẻ ngoài của một “công chúa”, mà là phẩm giá của một con người. Niềm tin ấy không hề mù quáng. Nó là tình yêu bản thân theo nghĩa thuần khiết nhất: tin rằng mỗi con người đều mang trong lòng một vương miện vô hình, một giá trị riêng biệt mà không địa vị, không cái nghèo hay sự khinh khi nào có thể cướp đi. Sự vĩ đại của Sara không nằm ở trí thông minh, cũng không nằm ở gia tài đã mất. Nó nằm ở điều giản dị mà rực rỡ như một ngọn nến trong đêm: Khả năng giữ trọn lòng tốt và phẩm giá ngay cả khi thế giới cố tình vùi dập chúng. Trong những ngày đen tối nhất – khi đói đến lả người, khi lạnh đến tím tái, khi mệt mỏi đến muốn ngã quỵ, Sara vẫn giữ vững một niềm tin bền bỉ, một triết lý sống khiến trái tim người đọc thắt lại: Tôi là một công chúa. Tất cả những cô bé đều là công chúa. Ngay cả khi họ sống trong căn gác xép nhỏ bé. Ngay cả khi họ mặc quần áo rách nát. Ngay cả khi họ không xinh đẹp, không thông minh, không hoàn hảo. Họ vẫn là công chúa. Đây không phải là lời tự ru ngủ của một đứa trẻ nghèo khổ. Đây là lời tuyên ngôn về phẩm giá, về nhân phẩm, về giá trị bẩm sinh mà không ai có quyền tước đoạt. Sara Crewe, bằng sự kiên cường lặng lẽ và trái tim sáng như ngọn đèn nhỏ, đã nhắc thế giới rằng: Trong sâu thẳm mỗi con người đều có một vương miện vô hình – thứ chỉ tỏa sáng khi ta dám tin vào chính mình, ngay cả trong bóng tối. ________________________________________ “Em đói hơn tôi. Em cần nó hơn tôi cần”. Khoảnh khắc ấy, nhỏ bé, giản dị nhưng đẹp đến nghẹn long, đây cũng chính là điểm sáng rực rỡ nhất trong toàn bộ câu chuyện “Công Chúa Nhỏ”. Đó là lúc mà phẩm giá con người, lòng nhân ái và sự cao quý tinh khôi nhất của trái tim trẻ thơ hội tụ lại trong hành động tưởng chừng đơn giản của Sara Crewe. Sara đã quá mệt, quá đói đến mức bụng quặn thắt, mắt hoa lên và đôi chân run rẩy như muốn khuỵu xuống. Sáu chiếc bánh nóng trong tay, mềm, thơm, vàng ruộm, không chỉ là bữa ăn duy nhất của một ngày dài kiệt sức; chúng gần như là sự sống còn của cô bé. Vậy mà chỉ trong thoáng chốc, Sara đã trao đi năm chiếc – năm chiếc bánh quý giá mà bất kỳ ai trong hoàn cảnh ấy đều sẽ giữ khư khư – cho một đứa bé ăn xin còn tiều tụy và đói khổ hơn mình. Sara chỉ giữ lại một chiếc nhỏ nhất. Một miếng nhỏ nhoi không đủ để no, nhưng đủ để cô cảm thấy mình vẫn còn tử tế. “Em đói hơn tôi.” Sara nói điều ấy không phải bằng giọng của người ban ơn. Câu nói ấy không mang chút gì của sự thương hại từ kẻ giàu dành cho người nghèo. Đó là lời của một đứa trẻ cũng đang đói, cũng đang tuyệt vọng, nhưng trái tim vẫn mở ra, vẫn nhìn thấy nỗi đau của kẻ khác giữa chính nỗi đau của mình. Đó không phải là lòng tốt bình thường, vì lòng tốt dễ dàng nhất là khi ta vẫn còn no ấm. Đó là lòng tốt nảy nở trong thiếu thốn, trong mệt mỏi, trong đau đớn, và chính điều ấy làm nó trở nên thiêng liêng hơn bao giờ hết. Sara đã cho đi không phải dư thừa của bản thân, mà là những gì ít ỏi nhất cô còn lại. Và chính trong khoảnh khắc đó, cô đã trở thành một “công chúa” theo nghĩa trọn vẹn nhất: Một con người mang phẩm giá cao quý từ bên trong, kể cả khi bề ngoài chỉ còn lại rách rưới và đói nghèo. Bộ váy cũ sờn của Sara không thể che nổi sự cao đẹp ấy. Đôi giày thủng lỗ chỗ không thể làm mờ đi ánh sáng trong cô. Căn gác xép tăm tối không thể ngăn trái tim nhỏ bé ấy tỏa ấm. Khoảnh khắc Sara chia sẻ khoanh bánh cuối cùng của mình vì “em đói hơn tôi” chính là minh chứng rằng: Sự cao quý không nằm trong của cải hay địa vị, mà được đo bằng khả năng yêu thương trong lúc ta chẳng còn gì để dựa vào. Và đó là lý do vì sao, giữa cái lạnh buốt của London xưa, giữa sự khắc nghiệt của đời người, Sara Crewe, cô bé gầy gò, mồ côi, nghèo khổ, lại sáng rực rỡ hơn bất kỳ vương miện nào. Bởi cô không chỉ được gọi là công chúa. Mà cô đã sống như một công chúa – bằng cả trái tim mình. ________________________________________ Tình bạn vượt qua rào cản giai cấp Bên cạnh Sara còn có những người bạn nhỏ, những mảnh ghép tạo nên bức tranh rực rỡ, ấm áp về tình bạn chân thành giữa cuộc đời nhiều cay nghiệt. Có Ermengarde – cô bé không sắc sảo về trí tuệ, thường bị gọi là “ngu ngốc” và trở thành mục tiêu của những tiếng cười nhạo, nhưng lại sở hữu một trái tim thuần khiết và lòng trung thành đáng quý hơn bất cứ tri thức hay bằng cấp nào. Khi mọi người quay lưng với Sara, Ermengarde vẫn lén lút mang thức ăn lên gác xép, vẫn ngồi nghe Sara kể chuyện như những ngày còn sang trọng, không hề quan tâm rằng cô bạn giờ chỉ là người hầu nghèo khổ. Có Lottie – đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, hay khóc nhè và bướng bỉnh, được Sara che chở như em gái ruột. Sara không chỉ dỗ dành Lottie, mà còn dạy cô bé cách yêu thương, cách kiên nhẫn, cách mạnh mẽ giữa những ngày tháng cô độc. Và ngay cả khi Sara rơi vào cảnh nghèo khổ, Lottie vẫn chạy theo tìm cô, vẫn muốn được ở bên cô, vì trong tim bé nhỏ ấy, Sara mãi là “mẹ” dịu dàng và an ủi nhất. Nhưng xúc động nhất chính là Becky – cô hầu gái nghèo khó, đôi tay chai sần vì lao động, khuôn mặt gầy gò và luôn kiệt sức. Becky là người đầu tiên Sara đối xử như bạn thực sự khi cô còn là “công chúa” giàu có; là người duy nhất được mời vào phòng, cùng ngồi bên lò sưởi, cùng chia sẻ bánh ngọt và những câu chuyện diệu kỳ. Khi Sara rơi vào nghịch cảnh, Becky trở thành người bạn tri kỷ, trở thành chỗ dựa tinh thần trong những ngày cô đơn và khốn khó nhất. Tình bạn giữa Sara và Becky – một cô chủ, một cô hầu; một người biết chữ, một người mù chữ – lại gần gũi đến lạ kỳ. Nó phá vỡ mọi định kiến xã hội, chứng minh rằng tình bạn thật sự không đo đếm bằng giàu nghèo, địa vị hay xuất thân. Họ chia sẻ những câu chuyện trong căn gác xép lạnh lẽo, chia sẻ những giấc mơ về một ngày mai tươi sáng hơn, chia sẻ cả những miếng bánh mì và hy vọng, thứ lương thực quý giá nhất cho tâm hồn. Burnett đã khéo léo cho chúng ta thấy: tình bạn đích thực không nảy sinh từ sự giống nhau về hoàn cảnh hay địa vị, mà từ sự đồng điệu của tâm hồn, từ sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau. Ermengarde yêu Sara không vì cô giàu có hay thông minh, mà vì những câu chuyện kỳ diệu cô kể và lòng tử tế cô dành cho mình. Becky quý trọng Sara không vì địa vị, mà vì cô là người duy nhất nhìn thấy con người thực sự của Becky sau bộ đồ hầu gái rách rưới, sau những vết bẩn trên tay và mặt. Và Sara yêu thương họ bởi trái tim trong sáng, bởi tình cảm chân thành, bởi họ ở bên cô không phải vì lợi ích, mà vì tình yêu thương chân thật. Trong thế giới khắc nghiệt ấy, tình bạn của Sara trở thành ánh sáng dẫn đường, là minh chứng sống động rằng những trái tim đồng điệu sẽ luôn tìm thấy nhau, vượt qua mọi rào cản và định kiến, và làm ấm cả những ngày đông lạnh giá nhất. ________________________________________ "Luôn có một con đường để tốt lành trở lại" Và rồi, điều kỳ diệu đã đến, không phải dưới dạng một phép màu từ trời rơi xuống, mà như một phần thưởng xứng đáng cho tất cả những gì Sara đã gieo trồng bằng lòng tốt và trái tim nhân hậu của mình. Người hàng xóm bí ẩn – ông Carrisford, người bạn thân của Đại úy Crewe, đã tìm kiếm Sara khắp nơi, để bù đắp cho cô những gì đáng lẽ thuộc về cô. Cùng với người hầu Ấn Độ trung thành, họ đã bí mật biến căn gác xép tồi tàn của Sara thành một nơi ấm áp, tràn ngập ánh sáng, với thảm nhung mềm mại, chăn ấm, lò sưởi rực lửa và thức ăn thơm ngon, đủ đầy. Khi Sara tỉnh dậy và nhận ra “phép màu” ấy, mắt cô lấp lánh niềm kinh ngạc và hạnh phúc. Đây không chỉ là sự thay đổi về vật chất; đó còn là minh chứng cho một chân lý giản dị nhưng sâu sắc: lòng tốt sẽ luôn được đền đáp, công bằng sẽ luôn tìm đến những ai xứng đáng. Và quan trọng hơn cả, Sara nhận ra rằng cô xứng đáng với niềm hạnh phúc này, không phải vì sự giàu có, mà vì cô chưa bao giờ đánh mất chính mình, chưa bao giờ từ bỏ trái tim nhân hậu, chưa bao giờ để hoàn cảnh định nghĩa con người cô. Khi sự thật được hé lộ, Sara không hề nghèo khó, thậm chí còn giàu có hơn trước rất nhiều, cô Minchin liền thay đổi thái độ, cố gắng lấy lòng cô bằng những lời ngọt ngào giả dối. Nhưng đã quá muộn. Sara, với phẩm giá và lòng cao thượng của một công chúa thật sự, nhìn thấu tất cả. Cô không trả thù bằng sự độc ác, cũng không vội tha thứ; cô chỉ nhẹ nhàng rời đi, tay nắm tay ông Carrisford, mang theo Becky – người bạn trung thành đã ở bên cô trong những ngày tháng cô đơn và khốn khó nhất để bắt đầu một cuộc sống mới, nơi tình bạn, lòng tốt và phẩm giá được tôn vinh, và nơi phép màu không còn là điều xa vời, mà là phần thưởng xứng đáng cho trái tim biết yêu thương. ________________________________________ Phần kết: "Mọi cô bé đều là công chúa" Nhưng điều khiến câu chuyện trở nên bất tử không phải là sự thay đổi về hoàn cảnh hay gia sản, mà là trái tim của Sara vẫn nguyên vẹn, trong sáng và nhân hậu như ngày nào. Cô vẫn là cô bé biết yêu thương, vẫn quan tâm đến người khác, vẫn kiên định giữ vững những giá trị mà cô tin tưởng. Phép màu thực sự không nằm ở tài sản hay địa vị được phục hồi, mà nằm ở việc Sara đã vượt qua nghịch cảnh mà không để bản thân bị mài mòn bởi cay đắng, ích kỷ hay tàn nhẫn – những vết nhơ mà cuộc đời từng cố áp lên cô. “Công Chúa Nhỏ” không phải là một câu chuyện cổ tích về Lọ Lem gặp hoàng tử hay nàng tiên ban phước. Đây là bản anh hùng ca về sức mạnh nội tại, về một đứa trẻ tự cứu lấy chính mình bằng phẩm giá, lòng tốt và trí tưởng tượng. Sara chính là nàng tiên của chính mình; cô là người hùng giải cứu cuộc đời mình. Và thông điệp mà Burnett trao gửi không phải là “hãy chờ đợi phép màu từ người khác”, mà là “hãy trở thành phép màu cho chính mình”. Cuốn sách khép lại không bằng lời hứa về một thế giới hoàn toàn công bằng, mà bằng một thông điệp sâu sắc hơn: dù nghịch cảnh có tàn khốc đến đâu, chúng ta vẫn có thể giữ vững phẩm giá và lòng tốt. Hạnh phúc thật sự không đến từ vàng bạc hay vật chất, mà đến từ cách chúng ta sống trung thực với chính mình, từ cách ta yêu thương và nâng đỡ người khác, và từ niềm tin không bao giờ tắt rằng mỗi trái tim biết yêu đều có sức mạnh để tạo ra phép màu. Like Share Trả lời
Dòng văn học kinh điển dành cho thiếu nhi đã hấp dẫn tớ khoảng thời gian gần đây, trong đó có cuốn Công Chúa Nhỏ này thích lâu rồi mà mãi đến bây giờ mới có cơ hội diện kiến chính thức. Tác giả Frances Hodgson Burnett cũng là người chắp bút viết Khu Vườn Bí Mật mà tớ rất thích luôn cho hẳn 5 sao lận, đã có bài review rồi nhen.
Công Chúa Nhỏ là câu chuyện về cô bé 7 tuổi Sara Crewe, con gái của Đại tá Crewe nên từ nhỏ bé luôn được nuông chiều, yêu thương và sống trong sự giàu có. Một ngày kia, Sara Crewe được cha đưa đi học tại một trường nữ tư thục. Vốn do là một đứa trẻ đã ngậm trong miệng chiếc thìa bạc từ khi mới lọt lòng, Sara Crewe nhanh chóng trở thành “học sinh bày tủ kính” – một cô công chúa nhỏ trong trường.
Tuy vậy đau lòng thay, cha của Sara qua đời, tài sản đồ sộ của ông tiêu tán, Sara trở thành một đứa trẻ mồ côi và hoàn toàn trắng tay. Từ một học sinh bày tủ kính, cô bé trở thành chân chạy việc vặt ở trường, bị ghẻ lạnh, bị bỏ đói và bị ngược đãi bởi chính những con người từng cưng nựng cô vì đống của cải nay đã mất trắng.
Đọc Công Chúa Nhỏ tớ cứ liên tưởng tới một phần câu chuyện Cinderella, một cô gái không cha không mẹ và suốt ngày bị đày đọa bởi mẹ con mụ dì ghẻ. Nhưng dẫu sống trong hoàn cảnh đau khổ tột cùng ấy Sara vẫn luôn tự an ủi bản thân, cố gắng vượt qua khó khăn và dù có bị đối xử tàn nhẫn như thế nào, Sara vẫn luôn xử sự lịch sự và cung cách hệt như một cô công chúa nhỏ kiên cường. Một trong những “vũ khí tinh thần” của Sara đó là trí tưởng tượng của cô bé, dường như sự “giả định” chính là sức mạnh để giúp Sara vượt lên trên cả thực tại khốn cùng ấy và đưa trái tim cô bé chu du vào thế giới của Phép Màu.
Mặt khác, Công Chúa Nhỏ không chỉ là câu chuyện về một cô tiểu thư thất thế mà trên cả, câu chuyện đã ca ngợi lòng tốt, lòng hướng thiện và niềm tin vững chắc vào điều ở hiền thì gặp lành. Đó là hình ảnh của cô bé Sara dù đói lả người nhưng vẫn dùng số tiền nhặt được để mua bánh mì cho một đứa trẻ ăn xin vất vưởng. Đó là hình ảnh của cô bé Ermengarde dù ngốc nghếch nhưng sẵn sàng ở bên Sara bầu bạn. Là cô bé giúp việc Becky rách rưới nhưng lại luôn dành tình cảm thương mến chân thành nhất dành cho cô tiểu thư thất thế nhỏ tuổi.
Không chỉ vậy, câu chuyện còn phê phán những kẻ hám của, tham lam, giả nhân giả nghĩa qua hình tượng bà Minchin – một cô giáo trường nữ sinh – khi biết Sara giàu có thì dịu dàng hiền lành, nhưng khi cô bé trở thành trẻ mồ côi vô sản thì sự dịu dàng ấy đã biến thành sự ghẻ lạnh rẻ rúng đến hèn hạ.
Có thể mới đầu đọc nhiều người cho rằng sự đối nhân xử thế của Sara đôi với mọi người như là một vị thánh nhân, tuy nhiên Công Chúa Nhỏ vẫn là một tác phẩm mang hơi hướng thần tiên nhằm nhấn mạnh vào lòng tốt và ở hiền gặp lành. Và rằng đôi khi Phép Màu vẫn hiện hữu đâu đó ở trên cuộc đời này. Phép Màu chẳng phải là bà tiên, chẳng phải là từ trên trời rơi xuống mà đôi khi Phép Màu lại chính là tình yêu thương giữa người với người, là lòng trắc ẩn khi biết cho đi và là sự lương thiện hiện hữu trong tâm hồn mỗi người.
Công Chúa Nhỏ đã hội tụ đủ những Phép Màu như thế, và chắc chắn đây là một câu chuyện hay không chỉ dành cho thiếu nhi mà còn dành cho cả người lớn nữa. Truyện kèm theo những tranh minh hoạ vô cùng đẹp và chắc chắn là một sự lựa chọn tuyệt giời ông mặt giời cho một “quick reading”! Highly recommend.