1 năm trước Cảm nhận về bộ truyện Lúc mình đọc Chuông gió, lúc Nhạc Phong nghe tin Đường Đường chết, đúng là kìm không nổi mà bật khóc, đoạn điệp khúc cứ da diết mãi, Nhạc Phong như con thú, bật lên những tiếng khóc nghẹn, bò trên mặt đất rồi trốn vào trong góc... Khiến bất cứ ai chứng kiến cũng đau lòng đến rơi nước mắt.Phải thật sự có tình cảm mới trở nên như vậy.Người đàn ông phong trần, coi nhẹ sống chết, đặt nặng bạn bè thân hữu, từng lang bạt khắp chốn, nội tâm sâu xa, lại đã từng yêu một cô gái như búp bê sứ xinh đẹp, tài hoa và nhà giàu :)))) Người đàn ông vừa từng trải, vừa thông minh, có khí chất lại có đám bạn bè khắp giang hồ, lãng tử đích thực, không màu mè, khoa trương, yêu ô tô việt dã và kiệm lời, đấy thể loại đấy! Có đứa con gái nào lại không mê :)))) người ta còn chung thủy với một cô gái duy nhất nữa, khiến cho bao bóng hồng đã từng gặp đều tiếc nuối :))))Thế mà tất cả lại bị một cô gái như Đường Đường khuất phục, không nói nhiều; đánh nhau chưa chắc thắng, cãi nhau thì thua đậm, dù mặt có dày mày có dặn đến đâu vẫn thua con người có biệt tài diễn như Đường Đường, túm lại là thua toàn tập, nhất là lúc cô nói ngọt, cô giận dỗi và nước mắt của cô - chưa khi nào Phong tử thắng được cô =)))) Like Share Trả lời
1 năm trước Cốt truyện hay Cốt truyện hay nhưng mà tính cách nam chính khiến cho mình nhiều lần muốn bỏ giữa chừng vì tiếc truyện hay nên cố nán lại và đọc cho hết. Nam chính nhiều lúc gây cho mình cảm giác ảnh là tra nam ấy, còn nữ chính theo mình thấy thì rất đỉnh á. Chị nữ chính không phải dạng là bá từ bé mà thuộc dạng từ từ trưởng thành từ một cô nàng yếu đuối đến một cô nàng mạnh mẽ, quyết đoán nhiều lúc còn tàn nhẫn. Nói đến thích nhất truyện này phải là Thần Côn hài hước ngốc ngốc lại đáng yêu. Nhìn không đáng tin vậy thôi chứ nhiều lần cứu thoát nữ chính lắm nha. Truyện này thực ra mình tiếc và thương nhất cho Vưu Tư. Đáng ra phải là một cô gái bình thường đáng yêu cuối cùng lại phải gánh chịu bao bi kịch, thảm nhất truyện luôn á. Cũng tiếc cho tình yêu của Vưu Tư với Thạch Đầu Like Share Trả lời
1 năm trước [REVIEW] Chuông Gió Hai cái người này, yêu thương thì chẳng được mấy lúc, mà lúc nào cũng khiến người ta khóc.Có câu: thời gian này, trái tim của anh đều bị nước mắt của Đường Đường giày vò tan nát, nhìn cô khóc là anh lại đau đến ngạt thở. Lúc về lại Bát Vạn Đại Sơn, anh dỗ cô đến phát ngượng, bực mình phải nói: "Nếu không nghe lời thì không cần em nữa" làm cô khóc một trận- khóc đến anh sắp mềm lòng thì cổ giở mặt, lại nghe lời, đến mệt với cả nhà này :))))))Nhớ đến họ là nhớ đến bài hát này:Giấc mơ ta cùng nhau đi về nơi rất lạ.Có riêng anh và em muôn đời không cách xa.Hát lên câu tình ca dẫu ngàn năm đá mòn.Nếu mai đây rời xa nhưng lòng vẫn không xa.Nếu mai đây rời xa mong rằng em chớ buồn.Có đôi khi tình yêu không đẹp như giấc mơ.Giấc mơ ta gần nhau cho thời gian bất tận.Nếu mai đây rời xa nhưng lòng vẫn không xa ...À, đây là truyện kinh dị kèm chút ma quái, lẫn ít ngôn tình và trinh thám, túm lại nhìn ảnh bìa, thì túm ngay vào room truyện ma được rồi, nhưng ngôn ngữ đáng yêu, nhân vật chính phụ đều đáng yêu chết được và bonus là rất chịu khó nhắc đến Hoàn Châu Cách Cách nên mình yêu, thế thôi, không nói nhiều.à,à,à, kết là Happy Ending nhé, đừng tưởng nhân vật chính chết, buồn cười lắm =))))) Like Share Trả lời
1 năm trước Mối lương duyên nghiệt ngã Nhớ lúc gặp nhau ở Ca Nại, chỉ một cái cán chổi đã chặn anh ngay cửa, ngay lúc anh định hôn cô gái khác, đúng là số trời- à số nhọ mới đúng, gặp cô là gặp vận rủi, anh đã từng thẳng thừng đuổi cô đi khi cô nói cô sẽ mang lại phiền phức; bản tính đúng là thực tế và kinh nghiệm, biết chuyện của người lạ, có thể gây nguy hiểm đến người thân thì lập tức đuổi đi, dù đó có là cô gái mà mới tối hôm trước vật vã đi tìm vì sợ cô ta lạc...Rút cục, khi cô ta có thể ngọt nhạt một chút, không trả treo với anh thì mềm lòng ngay lập tức, lại cảm thấy thương cô ấy. Cô ta nghe vậy mà cũng biết nghe lời, nhưng mà cái quả cầm nguyên cái ghế phang anh thì đúng là cả đời anh cũng chẳng dám nghĩ tới :)))) (đấy là tại Nhạc Phong hành sự lỗ mãng, kéo áo của Đường Đường xuống khi cô ấy đang muốn che vết thương ở cổ và ngực).Hai người gặp nhau chả mấy, mà lần nào cũng gây sự được, chủ yếu là thái độ lạnh lùng, vô cùng thờ ơ của Đường Đường khiến anh điên đầu, càng nói đừng làm thì cô ấy sẽ làm cho bằng được, bảo đừng đi vào hang núi thì cô ấy cứ nhất định năm lần bảy lượt vào đó mới được, cuối cùng lại là anh và Đầu Trọc phải đi tìm, đã thế còn tìm không được...Họ choảng nhau thì cũng chẳng lạ, người giật áo, người phang ghế, nhưng mà lúc cô ngã, máu chảy cũng không kêu khóc om xòm, lặng lẽ lau máu, lặng lẽ cười, ai hỏi cũng nói đùa được, coi như không có gì... Like Share Trả lời
1 năm trước Truyện hay không phải dạng vừa đâu Vĩ Ngư là một tác giả mà mình rất-thích. Nếu các bạn đã chán với những câu truyện ngôn tình mô típ lãng mạn, trọng sinh, tổng tài bá đạo, xuyên không, nữ cường bàn tay vàng vân vân và mây mây thì truyện của Vĩ Ngư sẽ là một sự lựa chọn để đổi gió không-chê-vào đâu được. Tác giả văn phong chắc tay, cốt truyện mới mẻ, tình tiết logic và rất lôi cuốn, hài hước khiến cho câu chuyện vô cùng thú vị và sống động (Truyện dài mà đọc cứ sợ hết thôi các bạn ạ, kiểu lúc thì cười muốn rớt răng, lúc thì hồi hộp nín thở như coi phim hành động vậy!) Truyện của Vĩ Ngư có tình tiết huyền bí, linh dị (chứ KHÔNG phải truyện kinh dị nhé mọi người), một vài tình tiết trong truyện quả thật có hơi sợ sợ, nhưng là kiểu rất hồi hộp, gây cấn. Nói tóm lại một đứa nhát gan như Hy còn có thể bình tĩnh đọc/nghe không sót chữ nào thì các bạn cứ yên tâm là truyện không hề kinh dị hay quá đáng sợ nhé. (Bạn nào nhát hơn Hy thì có thể đọc/nghe vào ban ngày cho đỡ hồi hộp nha).Cách Vĩ Ngư xây dựng nhân vật cũng rất hợp gu mình, nữ chính luôn xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ, lạc quan và hiểu chuyện. Nam chính soái (nhất định phải soái) nhưng ko phải kiểu tổng tài bá đạo hay quyền khuynh thiên hạ, mà là kiểu nam nhi một thân bản lĩnh, nghĩa khí và quan trọng là một tấm chân tình với nữ chính. Nhân vật phụ cũng vô cùng đặc sắc, mỗi một nhân vật đều có những câu chuyện khiến họ không hề nhạt nhòa mà luôn để lại ấn tượng trong lòng người đọc. Mỗi lần đọc xong truyện của Vĩ Ngư, mình có cảm giác như vừa trải qua một đời người, mọi hỉ nộ ái ố đều đủ cả. Mình sẽ không nói quá nhiều về tình tiết truyện vì không muốn spoil truyện, như vậy mọi người đọc sẽ thiếu mất sự bất ngờ và lôi cuốn nhé.Vì nhiều trang gắn mác cho truyện này là kinh dị mà mình bỏ lỡ nó bấy lâu. Nhưng như đã giải thích ở trên, truyện có yếu tố huyền bí nhưng ko kinh dị, tuy nhiên, vì năng lực của nữ chính liên quan đến gọi hồn và hóa giải oán khí, nên sẽ có yếu tố ma mị, bạn nào sợ thì nghe ban ngày cho đỡ hồi hộp nhé.Nữ chính – Quý Đường Đường có năng lực đặc biệt, cô sở hữu một chiếc chuông gió kỳ lạ chỉ phát ra tiếng kêu khi có oán khí va vào chuông. Gia đình bị thảm sát, những bí mật xung quanh năng lực kỳ lạ buộc cô phải trở nên mạnh mẽ, vượt qua nỗi sợ hãi, đi tìm kiếm chủ nhân của oán khí và giúp họ hóa giải oán khí, nâng cao năng lực để báo thù cho gia đình. Trong hành trình cô độc của mình, cô đã gặp nam chính – Nhạc Phong, người dưng tưởng ngược lối nhưng lại cứ luôn vô tình gặp gỡ hết lần này đến lần khác. Trải qua những hiểu lầm, những chuyện li kì xảy ra xung quanh nữ chính, nam chính từ ghét, cảnh giác, xa lánh… dần dần yêu nữ chính và quyết định cùng cô đương đầu với nguy hiểm. Và thế là 2 anh chị từ một đôi oan gia biến thành một đôi chim ri. Đọc những đoạn đấu khẩu giữa 2 anh chị mà cười đau cả ruột còn những đoạn thâm tình thì sâu sắc và cảm động thôi rồi.Dàn nhân vật phụ vô cùng đáng yêu ví dụ như Thần Côn - ông chú tấu hài siêu cấp, Mao Ca -người anh tốt bụng săn sóc, cặp đôi phụ mình thương (xót) nhất: Vưu Tư – Thạch Gia Tín và Diệp Liên Thành – chàng trai năm ấy đã yêu Thịnh Hạ bằng cả cuộc đời.Nhắc đến Diệp Liên Thành sẵn spoil một tẹo nha: thấy nhiều bạn đọc truyện bảo Diệp Liên Thành chỉ yêu Thịnh Hạ chứ không yêu Quý Đường Đường. Mình đọc mà mình tức á, vì mình không cho là như vậy. Diệp Liên Thành yêu Thịnh Hạ, anh ôm ấp hình bóng của cô như một chấp niệm suốt 4 năm ròng rã. Nhưng mà xa cách 4 năm, nữ chính vì hoàn cảnh, vì sinh tồn mà từ một Thịnh Hạ mềm yếu phải biến thành Quý Đường Đường mạnh mẽ gai góc, làm sao mà vừa gặp lại Diệp Liên Thành có thể chấp nhận cô là Thịnh Hạ của anh được chứ. Nếu Diệp Liên Thành không yêu Đường Đường, anh đã ko chết. Nếu anh chỉ là cố chấp đối với tình yêu dành cho Thịnh Hạ trong quá khứ, thì khi biết Thịnh Hạ là Đường Đường, khi biết bản thân vì cô mà phải chết, không những chết mà còn chết rất-thê-thảm, sao anh có thể vì cô mà buông bỏ mọi oán niệm, để linh hồn mình ko biến thành oán khí va vào chuông của cô, đến chết anh cũng chỉ mong cô có thể bình bình an an mà tiếp tục sống cơ mà! Đoạn Đường Đường đi gặp linh hồn của Diệp Liên Thành lần cuối, mình đã khóc như mưa vì thương Diệp Liên Thành, anh yêu Thịnh Hạ bằng tình yêu trong sáng của thanh xuân, và yêu Đường Đường bằng tình thân dành cho người mà anh xem như là một phần của sinh mệnh.Tóm lại: Truyện hay không-phải-dạng-vừa-đâu, kết HE nhưng là một HE được đổi lấy bằng máu và nước mắt. Nhiệt liệt đề cử bà con nhảy hố nhaaaaa. Like Share Trả lời
1 năm trước Mình rất thích cách xây dựng nhân vật của tác giả Tuy hơi rén thể loại kinh dị, ma quái nhưng mình vẫn rất mê bộ "Chuông gió" này (mà thực ra đọc rồi thì thấy cũng không kinh dị lắm). Biết đến tác giả Vĩ Ngư từ hồi Tư Đằng chuyển thể nên đu truyện của tác giả đến giờ luôn ạ.Mình rất thích cách xây dựng nhân vật của tác giả, sau này đã đọc qua bao nhiêu truyện thì vẫn cứ mê couple Nhạc Nhạc - Đường Đường mãi thôi. Nữ chính thì xinh đẹp, cá tính, lạc quan nhưng không phải kiểu được buff quá đà mà kiểu dần trưởng thành hơn theo thời gian. Nam chính cũng quá trời đáng yêu, đẹp trai, dũng cảm lại còn hài hước. Like Share Trả lời
1 năm trước Một cuốn linh dị có sức lôi cuốn và hấp dẫn từ đầu chí cuối Ai chưa đọc thì xin đề cử để thót tim vài lần cho vui ạ.Đường Đường tứ cố vô thân, không nghề không nghiệp, tài sản có mỗi cái chứng minh (giả) và 1 cái chuông gió, 5 cái vuốt quỷ đi lang thang giang hồ.Chuông của nàng ấy là loại đặc chế gió thổi không kêu, người sống gõ không kêu, người chết có oán khí gõ thì kêu leng keng. Mèng ơi một đêm thanh vắng tuyết rơi ầm ầm, cửa sổ đóng kín và chuông của chị Đường nhà ta kêu leng keng làm một đám người sợ muốn chết (đám đó có mình luôn).Đường Đường có nhiệm vụ trớ trêu là biến những oán khí đó về chính đạo, vui vẻ dạo luân hồi, đừng làm ma phiêu bạt gõ chuông làm con dân mất ngủ nữa. Nhưng cái mớ oán khí này, chẹp chẹp, có ai mà chết bình thường đâu chứ. Thế là Đường Đường hết đi lên núi rồi lại xuống sa mạc. Kiểu chuông gọi em lại lên đường đi tìm bí mật của những cái chết, khuyến mãi thêm vài lần suýt chết, khuyến mãi thêm các thể loại âm mưu dương mưu từ xã hội đen đến xã hội tím.Nhưng oái oăm thay, chị Đường nhà ta lại không được đào tạo chính quy và bài bản về nghiệp vụ, lại rất nhiệt tình với công việc được giao. thế nên mời các bạn mua truyện để đọc truyện, cùng nhau ủng hộ tác giả và đơn vị phát hành ra tiếp truyện của Vĩ Ngư ạ.Tóm lại thì mình thấy đây là một cuốn linh dị có sức lôi cuốn và hấp dẫn từ đầu chí cuối. Like Share Trả lời
1 năm trước Truyện siêu cuốn Quý Đường Đường là cô gái vô cùng bí ẩn khác xa với các cô gái bình thường. Câu chuyện bắt đầu ở vùng đất Ca Nại nơi có rất ít người Hán. Ấn tượng đầu tiên của Nhạc Phong đối với Quý Đường Đường chính là một cô nàng khó ưa, khó gần, không bạn bè làm gì cũng là một mình điểm chung duy nhất của hai người chính là độc ác, gặp nhau là cãi nhau đúng là một đôi oan gia.Lại nói về Quý Đường Đường, cô mang trên mình rất nhiều bí mật, một trong những bí mật của cô chính là chiếc chuông gió cổ luôn được mang bên mình. Chuông gió này có điểm đặc biệt chính là dù bạn có gió mạnh cỡ nào nó cũng không thể phát ra tiếng kêu, muốn chuông gió này kêu cần có điều kiện chính là khi có người chết đi mang theo oán khí rung chuông this time call. Khi chuông gió kêu cũng chính là lúc Đường Đường nằm mơ về những oan hồn đó, nhớ có những giấc mơ đó Đường Đường có thể tìm ra hung thủ và hóa giải oán khí.Nhạc Phong là một anh chàng đẹp trai, hào hoa, trượng nghĩa. Khi biết những chuyện mà Đường Đường đang gặp phải nằm ngoài khả năng của mình Nhạc Phong đã có vài lần chùn bước chân không muốn đỡ cô không muốn thu dọn thân. Nhưng khi sự thật về Đường Đường dần dần được hé lộ thì anh lại dần dần từng bước từng bước đến bên cô, giúp đỡ, chăm sóc, giúp cô chạy trốn khỏi những nguy hiểm là chỗ dựa cho cô. Tác giả truyện này viết siêu cuốn luôn miêu tả các cảnh núi non, những địa điểm xuất hiện trong truyện cực kì chân thật ấy. Cách tác giả dẫn dắt câu chuyện, từng nhiệm vụ cảnh vật hóa giải oán khí cũng hấp dẫn nữa cơ điểm 10 cho văn phong. Cốt truyện hay nhưng mà tính cách nam chính khiến mình nhiều lần muốn bỏ giữa chừng vì tiếc truyện hay nên cố nán lại và đọc cho hết. Nam chính nhiều lúc gây cho mình cảm giác ảnh là tra nam ấy, còn nữ chính theo mình thấy thì cực đỉnh á. Chị nữ chính không phải dạng là bá từ bé mà thuộc dạng từ trưởng thành từ một cô nàng yếu đuối tìm đến một nàng nàng cường bạo, quyết đoán nhiều lúc còn tàn nhẫn. Nói đến thích nhất truyện này phải là Thần Côn hài ngốc ngốc lại đáng yêu. Nhìn không đáng tin vậy thôi chứ nhiều lần cứu thoát nữ chính lắm nha. Truyện này thật ra mình tiếc và thương nhất cho Vưu Tư. Đáng ra phải là cô gái bình thường đáng yêu cuối cùng phải gánh chịu bao bi kịch, thảm nhất truyện luôn á. Cũng tiếc cho tình yêu của Vưu Tư với Thạch Đầu.À khuyến cáo mọi người là bộ này hơi kén chọn mấy bạn thích sạch sẽ là vì nam chính và nữ chính hồng phải là đầu của nhau đâu nha. Like Share Trả lời
1 năm trước Truyện hay cực kỳ Trời. Truyện "Chuông gió" của tác giả Vĩ Ngư mình đọc đi đọc lại mấy lần rồi mà lần nào cũng mất khoảng ba đến bốn ngày mới đọc xong. Truyện hay cực kỳ luôn, vô cùng cảm động tình yêu của hai nhân vật chính đó là Đường Đường và Nhạc Phong. Sẵn sàng hi sinh cả mạng sống vì nhau. Mà tác giả Vĩ Ngư viết rất hay, làm cho tình yêu, sự gắn bó của hai nhân vật chính cực kỳ hợp lý, đi sâu vào lòng người. Ôi trời, ngoài couple Trình Ca/Bành Dã, mình cực mê cặp Đường Đường/Nhạc Phong này. Like Share Trả lời
1 năm trước Cặp đôi gây ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi Tác giả Vĩ Ngư tuy không có tên trong những list truyện top hoặc popular, nhưng cái đó không phải là vì tác phẩm của cô không hay. Chắc có lẽ là vì Vĩ Ngư thiên về fantasy/horror giống kiểu ma cà rồng v.v. thành ra những ai yếu tim vừa đọc tới 2-3 chapters, thấy tốc độ đầu rơi máu chảy hơi nặng sẽ bỏ cuộc. Nhất là tác phẩm đầu tay “chuông gió” nói về dị năng và oan hồn, ai muốn 1 tác phẩm lãng mạng hoặc một tình yêu êm đềm coi như chạy mất dép.Vĩ Ngư xây dựng nhân vật rất sâu sắc và đa dạng. Cặp đôi Quý Đường Đường/Nhạc Phong là một trong những cặp đôi gây ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi. Một trong những chapters cuối của truyện, khi Nhạc Phong tới Tây Tạng gặp Đức Lạt Ma, được chúc phúc, hỏi cầu mong gì, Nhạc Phong nói cầu sao cho “Tôi và cô ấy thiên trường địa cửu, bên nhau trọn đời trọn kiếp, ngày ngày cãi vã ồn ào náo nhiệt cứ như thế mà sống.” Vị Lạt Ma cười bảo, “xưa nay thấy người ta toàn xin được thiên trường địa cửu, tương kính như tân, anh là người đầu tiên xin được cùng cô ấy ồn ào náo nhiệt, nhưng mà ai chả biết, vì có nhau trong lòng nên mới hao tâm phí lực cùng nhau cãi vã…”Hai nhân vật này không phải một cặp đôi oan gia, cũng không phải là gặp nhau là giương cung bạt kiếm, chỉ là cả hai người đều có sharp tongue, kình nhau rất là vui nhộn. Quý Đường Đường từ một tiểu thư cha mẹ nâng như trứng hứng như hoa, đột nhiên gặp biến động, qua một đêm mất hết, kể cả nhân sinh quan cũng thay đổi 180 độ. Khi gặp Nhạc Phong ở một nơi khỉ ho cò gáy bên Trung Quốc tên là Ca Nại, cô đã có thể thản nhiên bảo, từng ngủ qua đêm trong nghĩa địa, thành ra nằm giường nằm đất gì cũng không còn là vấn đề. Tính tình Đường Đường trầm ổn và mạnh mẽ, gặp gì cũng có thể tuỳ tiện cười cười, nhưng luôn luôn độc lai độc vãng, tuỳ thời xách ba lô lên biến mất không để lại dấu vết. Thế nhưng xoay quanh cô là những chuyện làm người ta điên đầu không sao giải thích được, những lúc mọi người tin chắc cô đã chết, sau đó bẵng đi một thời gian, ở một xó xỉnh nào đó cô lại xuất hiện, vẫn một mình và dửng dưng như cũ.Nhạc Phong là một người giang hồ, lăn lộn khắp nơi khắp chốn, ai cũng quen, gì cũng biết chút chút, nếu không biết thì cũng biết người biết. Nhạc Phong không phải dân xã hội đen, không phải một kẻ kiêu ngạo mặt vác lên trời, không phải là một dị nhân, không phải là nhân vật xuất sắc, trí óc thần đồng, đi đâu cũng gây sự chú ý. Nhạc Phong thông minh, lanh trí, nóng tính, trung thành, và có một trái tim rất bao dung mặc dù anh lớn lên trong hoàn cảnh rất tệ và trải qua rất nhiều thăng trầm.Tình yêu giữa Nhạc Phong và Đường Đường tiến triển rất chậm, phần lớn là vì hở tí là Đường Đường lại cuốn gói mất tích. Họ cũng không phải là vừa gặp đã thu hút nhau, mà là lâu ngày giao tình của họ sâu đậm hơn, rồi cùng trải qua gian lao hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau, vì thế mà phát sinh tình cảm lúc nào không hay. Tình yêu giữa hai nhân vật này khá khác so với những tình yêu trong thể loại truyện ngôn tình. Tác giả miêu tả tình cảm của họ qua hành động, rất tài tình.Truyện không có cảnh nóng, cũng không tả gì kiểu như đụng tay vô nhau là tim đập mạch loạn, v.v. Cả hai người đều trưởng thành và từng trải, thái độ biết cầm lên bỏ xuống đều như nhau, ví dụ sau khi đã thổ lộ tình cảm cho nhau, kế hoạch về tương lai tốt đẹp, rốt cuộc Đường Đường lại lẳng lặng cắp ba lô biến mất, Nhạc Phong cũng không oán trách. Lòng biết thân thế của Đường Đường phức tạp, khi đó Nhạc Phong cũng không chắc bản thân mình có thể tiếp tục bầu bạn với Đường Đường bao lâu, vì hành trình của cô đi vào vùng tối mà Nhạc Phong không hiểu được. Khi gặp lại, họ vẫn quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ nhau khi cần thiết. Nhạc Phong vì lo lắng cho an toàn của Quý Đường Đường mà càng ngày càng đâm đầu vào nguy hiểm. Đường Đường vì muốn giữ an toàn cho Nhạc Phong, luôn tìm cách dẫn dắt nguy hiểm cách xa những người quen, nhưng mỗi khi nhận được giúp đỡ, Đường Đường luôn nói lời cảm ơn chân thành chứ không phải kiểu như giả bộ lạnh nhạt đề đầy người ta đi. Đường Đường và Nhạc Phong là một đôi bạn đồng hành trước khi họ là tình nhân và luôn luôn đối xử với nhau như vậy cho đến cuối, vì nhau mà xả thân khi cần thiết, nhưng tính toán kỹ lưỡng chứ không mù quáng, biết huy động bạn bè giúp đỡ khi cần thiết, biết lo cho bản thân mình chứ không vì buồn bực mà buông thả. Có nhiều khúc trong sách nói về tình cảm của hai nhân vật dành cho nhau rất subtle và hay, ví dụ như có một đoạn Đường Đường lại lưu lạc chân trời góc biển, nhớ tới Nhạc Phong, tự dưng thầm nghĩ sao cha mẹ đặt một cái tên hay đến thế, vừa dễ nghe, dễ gọi, dễ nhớ.Truyện còn có một số nhân vật phụ rất đặc sắc, là những anh em giang hồ của Nhạc Phong, từng người từng người đều được tác giả miêu tả rất cẩn thận. Tác giả còn khổ công tạo ra phong cách riêng cho nhiều nhân vật, ví dụ Thần Côn khi nói chuyện, đều dài dòng lòng vòng tưng tửng, trước sau như một; Nhạc Phong hay tự xưng là “ông” Đường Đường thường hay quạt lại Nhạc Phong một cách rất gay gắt và xúc tích.Bản thân Vĩ Ngư là một người đã từng đi nhiều nơi nhiều nước theo dạng xách ba lô, nên truyện viết về những nơi khỉ ho cò gáy rất sống động và exotic. Like Share Trả lời
1 năm trước Chuông gió - Oán khí chạm chuông (oán khí chàng linh) Lúc mình đọc "Chuông gió", lúc Nhạc Phong nghe tin Đường Đường chết, đúng là kìm không nổi mà bật khóc, đoạn điệp khúc cứ da diết mãi, Nhạc Phong như con thú, bật lên những tiếng khóc nghẹn, bò trên mặt đất rồi trốn vào trong góc. Khiến bất cứ ai chứng kiến cũng đau lòng đến rơi nước mắt.Phải thật sự có tình cảm mới trở nên như vậy...Người đàn ông phong trần, coi nhẹ sống chết, đặt nặng bạn bè thân hữu, từng lang bạt khắp chốn, nội tâm sâu xa, lại đã từng yêu một cô gái như búp bê sứ xinh đẹp, tài hoa và nhà giàu. Người đàn ông vừa từng trải, vừa thông minh, có khí chất lại có đám bạn bè khắp giang hồ, lãng tử đích thực, không màu mè, khoa trương, yêu ô tô việt dã và kiệm lời, đấy, thể loại đấy, có đứa con gái nào lại không mê. Người ta còn chung thủy với một cô gái duy nhất nữa, khiến cho bao bóng hồng đã từng gặp đều tiếc nuối.Thế mà tất cả lại bị một cô gái như Đường Đường khuất phục, không nói nhiều; đánh nhau chưa chắc thắng, cãi nhau thì thua đậm, dù mặt có dày mày dặn đến đâu vẫn thua con người có biệt tài diễn như Đường Đường, túm lại là thua toàn tập, nhất là lúc cô nói ngọt, cô giận dỗi và nước mắt của cô - chưa khi nào Phong tử thắng được cô.Nhớ lúc gặp nhau ở Ca Nại, chỉ một cái cán chổi đã chặn anh ngay cửa, ngay lúc anh định hôn cô gái khác, đúng là số trời - à số nhọ mới đúng, gặp cô là gặp vận rủi, anh đã từng thẳng thừng đuổi cô đi khi cô nói cô sẽ mang lại phiền phức; bản tính đúng là thực tế và kinh nghiệm, biết chuyện của người lạ, có thể gây nguy hiểm đến người thân thì lập tức đuổi đi, dù đó có là cô gái mà mới tối hôm trước vật vã đi tìm vì sợ cô ta lạcRốt cuộc, khi cô ta có thể ngọt một chút, không trả treo với anh thì mềm lòng ngay lập tức, lại cảm thấy thương cô ấy. Cô ta nghe vậy mà cũng biết nghe lời, nhưng mà cái quả cầm nguyên cái ghế phang anh thì đúng là cả đời anh cũng chẳng dám nghĩ tới (đấy là tại Nhạc Phong hành sự lỗ mạng, kéo áo của Đường Đường xuống khi cô ấy đang muốn che vết thương ở cổ và ngực).Hai người gặp nhau chả mấy, mà lần nào cũng gây sự được, chủ yếu là thái độ lạnh lùng, vô cùng thờ ơ của Đường Đường khiến anh điên đầu, càng nói đừng làm thì cô ấy sẽ làm cho bằng được; bảo đừng đi vào hang núi thì cô ấy cứ nhất định năm lần bảy lượt vào đó mới được, cuối cùng lại là anh và Đầu Trọc phải đi tìm, đã thế còn tìm không được.Họ choảng nhau thì cũng chẳng lạ, người giật áo, người phang ghế, nhưng mà lúc cô ngã, máu chảy cũng không kêu khóc om sòm, lặng lẽ lau máu, lặng lẽ cười, ai hỏi cũng nói đùa được, coi như không có gì.Mới đầu là thế, sau này càng ngày cô càng làm anh quan tâm, vì trong vài khoảnh khắc, anh biết cô đang tự nén đau một mình, không muốn can hệ người khác, hành động lạ của cô khiến anh tò mò, chính anh cũng thừa thông minh để hiểu, nhưng cặn kẽ thì chưa, ban đầu anh đã chọn không dính vào người như cô, nhưng rốt cuộc vẫn thua lấy ông trời, đã không dính thì thôi, dính vào thì một đời không đủ.Vì lo cho cô mà anh từ bỏ tình yêu của đời mình, lúc đó anh tưởng thế, hóa ra mọi sự đã có suy tính rồi, là do anh thôi, căn bản không do ai hết. Cuối cùng lại bị Đường Đường cho quả hố, hết sức tránh mặt anh, tránh sao thì tránh, có duyên nhất định gặp, gặp nhau ở Ca Nại coi như số anh đã vậy, tức là cả đời thuộc về Đường Đường.Không gặp nhau thì thôi, gặp nhau là cứ như chó với mèo, nhất định choảng nhau, nhưng mà anh lúc nào cũng là người thiệt thòi vì nói thua cô ấy. tưởng là thất tình buồn tê tái cõi lòng, mà có cô, mỗi ngày anh đều rất vui, cho dù là choảng nhau cũng vui, anh không nhận ra, cho tới khi tiểu nhị nói điều đó, phải, chỉ cần cô xuất hiện thì lo cho cô đã đủ mệt rồi, thời gian đâu nghĩ chuyện khác.Mối tình của Đường Đường với Diệp Liên Thành cũng nhàn nhạt như Phong tử với Miêu Miêu vậy, trước biến cố gia đình, Đường Đường cũng giống như Miêu Miêu, có gia đình yêu thương và người yêu yêu chiều, mọi thứ đều tốt đẹp, cả hai đều là công chúa của bố mẹ, là hoàng hậu của người mình yêu. Đường Đường được A Thành chăm hơn chăm con, cái gì cũng dựa vào Liên Thành, đi lạc, khóc - gọi lại Liên Thành đến đón, đến nỗi đi dạo cũng khiến Liên Thành đưa đến tận nơi, giao cho tận tay cho người đi cùng vẫn không yên tâm... lại còn thói hành người ta bóc hạt dưa cho ăn, bóc đến vỏ dưa cũng cao thành núi Phú Sĩ (đùa đấy) bắt người ta tỏ tình đến mấy lần mới đồng ý. Phải, cô là công chúa nhỏ, hết mực được cưng chiều, yếu đuối đến vô cùng.Cho đến khi cô nhận ra, ngoài cô ra, không còn ai có thể giúp thì cô sẽ tự vực dậy, tự lo cho mình, không còn ai để dựa dẫm thì dựa vào bản thân, dần dần trở nên có bản lĩnh. Nếu cô nhìn lại mình trước đó, khi còn có gia đình, cô đã từng cười nhạt. Rốt cuộc, đau mới khiến người ta trưởng thành.Trong suốt thời gian phiêu bạt, ngoài cha mẹ ra, người mà cô thương nhớ nhiều nhất chính là A Thành, A Thành sau khi được tin cả gia đình cô gặp nạn, đã suy sụp vô cùng, tương lai của họ vẽ nên đã rất gần, họ sắp tốt nghiệp, họ sắp kết hôn. Thế mà cô ấy chết, anh bỏ tất cả, đến chỗ khỉ ho cò gáy này mở quán bar - đặt tên là Hạ Thành (Thịnh Hạ Diệp Liên Thành) từ đó sống buông thả, bất cần đời và không cần người phụ nữ nào cả, tất cả là trò chơi, chỉ là qua đường, vì cô ấy đã chết rồi.Đường Đường đã trải qua cảm giác như nào, khó có thể tưởng tượng được, 4 năm lưu lạc, đơn độc, bơ vơ, không bạn bè, không người quen thân, gặp bao oan ức cũng không thể giãi bày, rút cục lại một mình gánh chịu hết.Tôi hình dung dáng cô khi ngồi một mình, dựa vào tường, tóc cột đuôi ngựa, mình mặc áo 2 dây, quần rằn ri, giày cao cổ, cô đơn đến đau lòng, một chân co, một chân duỗi, đầu dựa vào tưởng, hơi ngẩng lên, cô đang chờ kẻ thù đến... vừa đẹp mà cô đơn đến buồn...Cho tới khi gặp lại Nhạc Phong, phải là lần gặp lại, ngay khi cô nhận ra anh, cô đã đoán được anh sẽ làm gì, quả lấy cán chổi chèn ngang cửa làm Nhạc Phong tức điên nhìn cô rất chất - một là cô nhanh hơn anh, hai là cô thông minh hơn anh, lúc nào cũng vậy.Cô từng bị anh đuổi, bị anh tát, bị anh túm cổ, từng bị anh đẩy ngã, v..v tóm lại là chưa thiếu vụ nào nhưng mà cũng chính anh lấy trứng gà đắp lên mắt thâm cho cô, anh đi tìm cô khi không ai dám làm, là anh lo cho cô khi cô ở ngoài một mình, là anh quan tâm cô, dù cô có lạnh nhạt và láo xược, vô lý đến nhường nào.Mỗi lúc cô bị anh hiểu nhầm mà không thể giải thích, lại ức đến rớt nước mắt, người ta còn cảm thấy không sao mà mình ngồi khóc tu tu rồi. Nhiều lúc thấy anh vẫn còn vương vấn Miêu Miêu mình đã ngứa con mắt rồi, Đường Đường thì thế nào, là cô là người đến sau, là người mới quen, cô có lai lịch và nhiều rắc rối, chút tự ti đó khiến cô luôn chịu đựng được nếu Nhạc Phong có thương nhớ người cũ.Nhạc Phong tưởng mình yêu Miêu Miêu lắm, lúc đó tình yêu cuồn cuộn trong tim, tiếng yêu cũng dễ dàng, nhưng tiếng yêu với Đường Đường với anh lại rất khó nói, vì với cô, anh không chỉ muốn nói yêu, mà còn là lo cho cô, muốn bảo vệ cô, muốn được sống cùng cô, một cuộc sống bình thường thôi, bình an, bên nhau mỗi ngày.Mỗi khi bên Đường Đường, trải qua bao nhiêu hiểm cảnh, chứng kiến và giúp đỡ cô ấy, đã khiến anh hiểu, chỉ cần có cô, thậm chí chỉ cần cô còn sống, được nhìn thấy cô là anh hạnh phúc rồi, đơn giản thế thôi. Trải bao phen sinh tử bên Đường Đường mới thấy sự sống quí hóa nhường nào.Có lần Đầu Trọc mắng Đường Đường, anh nổi cáu, sau Đầu Trọc khen cô ấy, anh cũng nổi cáu, Đầu Trọc tức giận hỏi anh, thế là thế nào, có phải chỉ mình anh mới được nói cô ấy không, anh im lặng suy nghĩ một lúc, nhận ra Đầu Trọc nói đúng, chỉ mình anh thôi.Đường Đường đã xác định sống không bạn bè, không thân thích, mà thật ra cũng còn ai thân thích đâu, lang bạt khắp chốn, không ngại khó, ngại khổ, cũng chính là không ngại thay đổi cách sống từ bé đến giờ, lạnh nhạt với con người, tình người. Vậy mà có một Nhạc Phong ngoan cố bước vào đời cô, làm cô càng khổ, sống chết cũng không tự quyết định được nữa, vì cô yêu anh, dù thế nào, cô cũng làm vì anh, kể cả chết.Họ gặp nhau lần thứ hai ở Ca Nại, chưa thấy ca làm lành sau chia tay lại hài hước thế, chỉ một câu vô tình của người lạ khiến cô bị anh phát hiện, còn đuổi theo sát rạt, cuối cùng thì vẫn là anh thắng, cô phải quay về cùng anh rồi.Hai cái người này, yêu thương thì chẳng được mấy lúc, mà lúc nào cũng khiến người ta khóc.Có câu: thời gian này, trái tim của anh đều bị nước mắt của Đường Đường giày vò tan nát, nhìn cô khóc là anh lại đau đến ngạt thở. Lúc về lại Bát Vạn Đại Sơn, anh dỗ cô đến phát ngượng, bực mình phải nói "nếu không nghe lời thì không cần em nữa" làm cô khóc một trận- khóc đến anh sắp mềm lòng thì cổ giở mặt, lại nghe lời, đến mệt với cả nhà này.Nhớ đến họ là nhớ đến bài hát này.Giấc mơ ta cùng nhau đi về nơi rất lạ.Có riêng anh và em muôn đời không cách xa.Hát lên câu tình ca dẫu ngàn năm đá mòn.Nếu mai đây rời xa nhưng lòng vẫn không xa.Nếu mai đây rời xa mong rằng em chớ buồn.Có đôi khi tình yêu không đẹp như giấc mơ.Giấc mơ ta gần nhau cho thời gian bất tận.Nếu mai đây rời xa nhưng lòng vẫn không xa ...À, đây là truyện kinh dị kèm chút ma quái, lẫn ít ngôn tình và trinh thám. Và có cái kết là Happy Ending nhé, đừng tưởng nhân vật chính chết, buồn cười lắm. Like Share Trả lời
Lúc mình đọc Chuông gió, lúc Nhạc Phong nghe tin Đường Đường chết, đúng là kìm không nổi mà bật khóc, đoạn điệp khúc cứ da diết mãi, Nhạc Phong như con thú, bật lên những tiếng khóc nghẹn, bò trên mặt đất rồi trốn vào trong góc... Khiến bất cứ ai chứng kiến cũng đau lòng đến rơi nước mắt.
Phải thật sự có tình cảm mới trở nên như vậy.
Người đàn ông phong trần, coi nhẹ sống chết, đặt nặng bạn bè thân hữu, từng lang bạt khắp chốn, nội tâm sâu xa, lại đã từng yêu một cô gái như búp bê sứ xinh đẹp, tài hoa và nhà giàu :)))) Người đàn ông vừa từng trải, vừa thông minh, có khí chất lại có đám bạn bè khắp giang hồ, lãng tử đích thực, không màu mè, khoa trương, yêu ô tô việt dã và kiệm lời, đấy thể loại đấy! Có đứa con gái nào lại không mê :)))) người ta còn chung thủy với một cô gái duy nhất nữa, khiến cho bao bóng hồng đã từng gặp đều tiếc nuối :))))
Thế mà tất cả lại bị một cô gái như Đường Đường khuất phục, không nói nhiều; đánh nhau chưa chắc thắng, cãi nhau thì thua đậm, dù mặt có dày mày có dặn đến đâu vẫn thua con người có biệt tài diễn như Đường Đường, túm lại là thua toàn tập, nhất là lúc cô nói ngọt, cô giận dỗi và nước mắt của cô - chưa khi nào Phong tử thắng được cô =))))