Chúng ta sống có vui không? Những người trẻ đang bận vật lộn giữa cuộc sống mưu sinh? Những người trẻ phải từ bỏ đam mê, oằn mình thực hiện ước mơ còn dang dở của bố mẹ? Ắt hẳn, mỗi người trẻ trong cuộc sống của mình đều từng có những lúc băn khoăn hoang mang giữa những lựa chọn, sống vô định giữa những mục tiêu. Nhưng có khi nào bạn dừng lại, suy ngẫm và đặt câu hỏi rằng: "Nếu chúng ta làm việc không vui, yêu một ai đó không vui, đi đâu đó không vui… Vậy chúng ta sống để làm gì?" Chúng ta sống có vui không? Dù bạn đã hoặc chưa từng tự hỏi mình sẽ là cuốn sách giúp bạn tìm ra câu trả lời vì sao đã cố gắng vẫn chẳng thể hài lòng với chính cuộc sống này, mỗi câu chuyện chia sẻ lại là một lý do đơn giản nhưng đã bị bỏ quên trên con đường vội vã trưởng thành, hoặc rằng nó vẫn ở đâu đó trong lòng bạn chờ bạn mở ra cánh cửa đón nhận nó. Bởi đời người đôi khi chỉ cần một ai đó, dù là xa lạ, hỏi rằng: "Bạn sống có vui không?" Nhiều người trẻ cùng thế hệ biết cách đi tới hạnh phúc, thay vì những mộng tưởng. Nhưng có những người đôi khi cố đi tìm sự phù phiếm, so sánh bản thân hơn thua với người đời mà quên mất bình an hạnh phúc là xuất phát từ tâm hồn. Hạnh phúc không phải một điểm đến mà là một hành trình dài. Hạnh phúc nảy mầm từ những điều bạn làm trong hành trình đi tới thành công. Đôi khi quá trình ấy không quan trọng việc bạn có tìm được hay không nhưng những bài học trên hành trình tìm kiếm đó sẽ mở ra nhiều trải nghiệm tuyệt vời. Bằng lời văn gần gũi nhưng sâu lắng của nhà thơ Nguyễn Phong Việt - người từng trải qua tuổi trẻ nhiệt huyết, cũng va chạm đủ với mọi thăng trầm của đời sống, “Chúng ta sống có vui không?” sẽ đem đến những bất ngờ dành cho độc giả đã quen gặp anh qua thơ. Với tất cả những trải nghiệm mà anh đã đi qua, mỗi chúng ta đều có thể thấy phảng phát một phần chính bản thân mình để rồi suy ngẫm, khích lệ mình hơn, phấn đấu và sống như những gì mình hằng mong đợi. Sau đó, hãy sống thật tốt, tận hưởng trọn vẹn cho tuổi trẻ của mình bởi chúng ta đâu thể biết được ngày cuối cùng ta sống: hôm nay, ngày mai hay một ngày nào đó khác!
Xem thêm

Nếu chúng ta làm việc không vui, yêu một ai đó không vui, đi đâu đó không vui… Vậy chúng ta sống để làm gì?" Chúng ta sống có vui không? Dù bạn đã hoặc chưa từng tự hỏi mình sẽ là cuốn sách giúp bạn tìm ra câu trả lời vì sao đã cố gắng vẫn chẳng thể hài lòng với chính cuộc sống này, mỗi câu chuyện chia sẻ lại là một lý do đơn giản nhưng đã bị bỏ quên trên con đường vội vã trưởng thành, hoặc rằng nó vẫn ở đâu đó trong lòng bạn chờ bạn mở ra cánh cửa đón nhận nó. Bởi đời người đôi khi chỉ cần một ai đó, dù là xa lạ, hỏi rằng: "Bạn sống có vui không?" Nhiều người trẻ cùng thế hệ biết cách đi tới hạnh phúc, thay vì những mộng tưởng. Nhưng có những người đôi khi cố đi tìm sự phù phiếm, so sánh bản thân hơn thua với người đời mà quên mất bình an hạnh phúc là xuất phát từ tâm hồn. Hạnh phúc không phải một điểm đến mà là một hành trình dài. Hạnh phúc nảy mầm từ những điều bạn làm trong hành trình đi tới thành công. Đôi khi quá trình ấy không quan trọng việc bạn có tìm được hay không nhưng những bài học trên hành trình tìm kiếm đó sẽ mở ra nhiều trải nghiệm tuyệt vời. Bằng lời văn gần gũi nhưng sâu lắng của nhà thơ Nguyễn Phong Việt - người từng trải qua tuổi trẻ nhiệt huyết, cũng va chạm đủ với mọi thăng trầm của đời sống, “Chúng ta sống có vui không?” sẽ đem đến những bất ngờ dành cho độc giả đã quen gặp anh qua thơ. Với tất cả những trải nghiệm mà anh đã đi qua, mỗi chúng ta đều có thể thấy phảng phát một phần chính bản thân mình để rồi suy ngẫm, khích lệ mình hơn, phấn đấu và sống như những gì mình hằng mong đợi. Sau đó, hãy sống thật tốt, tận hưởng trọn vẹn cho tuổi trẻ của mình bởi chúng ta đâu thể biết được ngày cuối cùng ta sống: hôm nay, ngày mai hay một ngày nào đó khác!

Chúng ta sống có vui không? Bạn có bao giờ tự hỏi chính mình câu hỏi như vậy? Hay bạn đã quên mất mình vì mãi bon chen với cuộc sống? Rồi trong cuộc mưu sinh có bao giờ bạn thấy mình đau đớn, lẽ loi, và chỉ còn lại một mình? Không ai mong cuộc đời mình sẽ mất mát dù chỉ là ít ỏi. Nhưng một con người không trải qua mất mát thường là những con người nhạt nhẽo.“Đời thật nên là gập ghềnh, nên hụt chân trầy xước, quỵ ngã hoặc thậm chí là hụt hơi đến mức gần như ngừng thở. Để nhiều năm về sau, khi nhìn lại, lúc mà chúng ta thật sự trưởng thành, chúng ta mới nhận ra mình cần biết ơn những tháng ngày tuyệt vọng đã trải qua trong đời”, lời tự sự của tác giả thật đáng suy ngẫm. Một trong những chất liệu để làm nên cuộc sống này chính là nỗi đau, tác giả cuốn sách đã nhận diện được điều đó. Tuy nhiên, sau cùng, chất liệu ấy lại giúp bản thân thấy biết ơn vì mình còn được sống, được gặp những người thương và được là chính mình. Bạn sẽ biết cách “về nhà” đúng nghĩa, mà theo Nguyễn Phong Việt đó là cảm giác tuyệt với khi được “trở về với lòng mình. Vì người hạnh phúc nhất, phải là người thong thả đi với sự bình an trong lòng mình”. Tập tản văn - là thể nghiệm mới của nhà thơ Nguyễn Phong Việt cũng sẽ phần nào giúp độc giả tìm được câu trả lời cho những nỗ lực đi tìm hạnh phúc. Quan trọng nhất là chúng ta sẽ bắt đầu được chữa lành từ những nỗi đau mình trải qua. Để sau tất cả xếp quá khứ, hiện tại và tương lai vào đúng vị trí, để biết “yêu thương mình một chút…”.

Là tản văn đầu tiên trong sự nghiệp tác giả Nguyễn Phong Việt, “Chúng ta sống có vui không?” vừa mang đậm chất thơ nhẹ nhàng của một nhà thơ, vừa pha lẫn sự sâu sắc, già dặn của một người đã đi qua hơn 40 năm cuộc đời. Cái hay của tác giả, cũng như sức hút của tản văn này có lẽ đến từ những hình ảnh ẩn dụ bình dị, thân thuộc, nhưng được sử dụng một cách sáng tạo và vô cùng thông minh. Chưa kể, không nói lí lẽ, triết lý suông, mỗi bài học đều được tác giả đúc kết từ tuổi thơ,từ hành trình trưởng thành trong việc nuôi dạy con và những trải nghiệm khi “lăn lộn” với đời rồi trở về với quê hương. Chẳng hề hoành tráng hay ly kì, những câu chuyện trong “Chúng ta sống có vui không”xoay quanh Sài Gòn và quê nhà xa xôi của tác giả. Tất cả đềuhết sức đời thường và gần gũi nhưng lạilàm độc giả cảm thấy đồng cảm và sẻ chia. Nếu một tác phẩm thành công là một tác phẩm để lại cho bạn đọc những bài học thực tiễn thật sự có ý nghĩa với đời sống của họ, thì quyển sách này đã thành công đến 3 lần với cá nhân tôi. Những người hảo ngọt Có thể nói, tôi ấn tượng nhất với hình ảnh viên đường tán giá 200 đồng trong tuổi thơ của tác giả. Xuất hiện hai lần, mỗi lần mangmột ý nghĩa khác nhau. Lần đầu tiên, viên đường tán xuất hiện như một món quà vặt khoái khẩu, một niềm vui bé nhỏ của tác giả trong suốt tuổi thơ của mình. Dù có thể quay trở lại ngày xưa, tác giả cũng chỉ muốn một viên đường vừa đủ như thế, vì nếu nhiều hơn, niềm hạnh phúc đơn sơ đó sẽ không còn nữa. Bằng những lời tự sự chân thành và gần gũi, tác giả biến trang văn trở thành tấm gương soi chiếu để người đọc như được nhìn thấy bản thân mình bên trong.“Hạnh phúc có được của ngày tháng đó chỉ gói gọn đủ trong một viên đường tán nhỏ bằng hai ngón tay, không hơn không kém. Nếu nó nhiều hơn, dù chỉ một viên đường, mọi thứ đã chẳng còn gì là hạnh phúc mà chỉ là sự khởi đầu của một lòng tham không có cách gì dừng lại”. Tôi nhớ rằng mình cũng từng có lúc như thế, cảm thấy cái mình đang có là chưa đủ và luôn khao khát được sở hữu thứ gì đó lớn lao hơn. Nhưng cảm ơn tác giả, viên đường tán của anh giúp tôi nhận ra rằng niềm vui nào cũng có cái giá của nó. Niềm vui càng lớn thì cái giá càng đắt. Theo đuổi, tranh giành một niềm vui có sức nặng quá sức mình sẽ chỉ để lại một tâm lí hoài nghi, lo lắng và bất an vì luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ ai đó sẽ cướp mất “cục đường” của mình. Vì vậy, hãy chỉ chọn những thứ phù hợp và vừa sức với mình. Giống như việc tác giả chọn một viên đường tán chỉ đáng giá 200 đồng vì lúc ấy, “Mình thật sự không đủ khả năng để gìn giữ thứ gì nhiều hơn thế”. Xuất hiện lần thứ hai, viên đường tán trở thành ẩn dụ cho những lời đường mật -một thứ ai cũng biết là độc hại nhưng vẫn luôn thích nghe. Nếu cái ngọt ngào của viên đường tán năm xưa có thể “xoa dịu tất cả những nỗi thèm khát ăn uống bên trong của một đứa trẻ” chưa bao giờ được thỏa mãn một cách đầy đủ, thì lời đường mật mà con người rót vào tay nhau có một sức mạnh ghê gớm hơn nhiều. “Ăn ngọt” quả thật chính là thủ phạm của rất nhiều loại bệnh tật mà con người hiện đại dễ mắc phải, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vị ngọt của lời đường mật có thể mang lại niềm vui và sự thỏa mãn tột đỉnh nhất thời của hôm nay, nhưng ngày mai, nó có thể chính là nguyên nhân của sự tổn thương và tuyệt vọng kéo dài “nhiều năm hoặc cả một đời”. Suy ra, người khôn ngoan phải biết kiểm soát nỗi “thèm ngọt” hoặc tốt nhất là bỏ hẳn thói quen “ăn ngọt” của mình. Đừng mù quáng tin vào những thứ “mật ngọt” đó trừ khi tự muốn “chết ruồi”. Tác giả khuyến khích tìm kiếm niềm vui nhưng cũng không quên nhắc nhở rằng niềm vui thật có thể đến từ cảm giác ngọt ngào của một viên đường bé mọn nhưng chắc chắn không đến từ sự ảo tưởng hay lòng tự kiêu tự đại vì những lời đường mật giả dối. Kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cuộc đời Tôi chưa từng biết hình ảnh kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống lại mang nhiều ý nghĩa như thế cho đến khi tôi đọc được quyển sách này. Mỗi mối quan hệ có mỗi cách kéo ghế và ngồi xuống khác nhau. Có những mối quan hệ ta chỉ ngồi xuống vì phép lịch sự, có những mối quan hệ ta không thể ngồi xuống vì chẳng có gì để nói với nhau, nhưng cũng có mối quan hệ khiến ta chẳng ngần ngại kéo ghế ngồi xuống mãi chẳng muốn đứng dậy. Điều tác giả quan tâm chính là: “Có bao nhiêu lần chúng ta kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, mà sau khoảnh khắc ấy là cảm giác hạnh phúc?” Thật vậy, hành động kéo ghế và ngồi xuống là tượng trưng cho việc bắt đầu và tiếp tục một mối quan hệ. Hành động đó hoàn toàn do chúng ta làm chủ, nhưng không ít lần ta để mình bị phụ thuộc và bị ảnh hưởng bởi người khác. Để chịu tránh nhiệm cho niềm hạnh phúc của mình, lời khuyên của tác giả là nên sử dụng tư duy nhiều hơn, vì “cách tay chỉ là thực thi, tư duy mới là ông chủ”. Con thú hoang và con sông lớn Cuộc sống như một cuộc hành trình mà đích đến thì xa tít tắp không thể nhìn thấy, chúng ta vì không muốn bị thế giới bỏ lại phía sau nên cứ như “một con thú hoang, sinh ra đã bắt đầu chạy”.Chạy ngày chạy đêm, chạy không ngừng nghỉ, chạy bất chấp mọi sự diễn ra trên đường, tất cả những gì chúng ta làm là lướt qua thật nhanh. Đến khi một con sông dữ tợn xuất hiện, chắn đường và ghìm chân con thú ấy lại. Lúc đó nó mới nhận ra mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu điều đáng quý trong khi nhắm mắt, cắm đầu chạy. Ví con người như con thú hoang, đại dịch như con sông lớn quả là một phép so sánh táo bạo. Nhưng qua đó,tác giả phản ánh sự thay đổi tích cực của con người sau dịch bệnh một cách vô cùng thâm thúy và chân thật. Từ “con thú hoang” hung hăng, con người bỗng dưng trở lại làm “con thú cưng” ngoan ngoãn. Dịch bệnh xảy ra không phải là điều may mắn, nhưng sự thay đổi tích cực của con người vì ảnh hưởng của dịch bệnh là điều đáng ghi nhận. Mọi tham vọng hư danh hay nỗi lo tiền bạc đều được gác lại. Con người sống từ tốn, chậm rãi, quan sát và lắng nghe nhiều hơn. Vốn dĩ, ai cũng ôm niềm hy vọng mình sẽ hạnh phúc nếu đi đến cuối con đường. Nhưng “niềm vui ở cuối con đường” có thể chỉ là những mộng tưởng, những tham vọng hão huyền. Có những người đặt nó làm mục tiêu cả cuộc đời, nhưng đến gần hết đời họ vẫn chưa tìm được. Tác giả giúp bạn đọc nhận ra rằng niềm vui không phải là một đích đến, mà là một cuộc hành trình. Chỉ cần biết cách buông bỏ, cho đi,cách hài lòng và trân trọng những gì mình có. Đó chính là khởi đầu của việc xây dựng một cuộc sống vui. Quyển sách không trả lời cho câu hỏi “Chúng ta sống có vui không?” mà lần lượt đặt ra những câu hỏi nhỏ khác để độc giả suy ngẫm và tự tìm ra câu trả lời cho chính mình. Bên cạnh 3 bài học trên thì còn rất nhiều câu chuyện, trải nghiệm lí thú khác, có thể làm “thổn thức” một tâm hồn nào đó. Dĩ nhiên, không có lời khuyên nào là dành cho tất cả mọi người vì thực tế là biển rộng, quyển sách nào thì cũng chỉ là giọt nước nhỏ nhoi.Nhưng nếu đọc bằng lí trí và cảm nhận bằng con tim, bạn chắc chắn sẽ học được ít nhất một điều bổ ích từ quyển sách này. Và với tôi, đó là bài học về sự trân quý niềm vui sống từ những điều bé nhỏ.

Tập tản văn của Nguyễn Phong Việt gồm những bài viết xoay quanh việc đi tìm hạnh phúc: Biết tập an lòng với những điều mình đang có; gia đình sẵn sàng kề bên, dù có đi đến cuối đất, cùng trời vẫn giữ “mùi… sum họp”; tạo ra một khoảng bình an ở trong tâm… Bạn có xứng đáng với người mình chờ đợi? Thỉnh thoảng, ở đâu đó trong những giây phút yếu lòng, chúng ta sẽ nghĩ về sau này, nhất định sẽ có một người xuất hiện và bù đắp những mất mát mà mình phải chịu. Thỉnh thoảng, ở đâu đó trên mạng sẽ có những câu chuyện ngôn tình về một người chờ đợi chúng ta ở cuối con đường. Thỉnh thoảng, ở đâu đó trong những giây phút yếu lòng, chúng ta sẽ nghĩ về sau này, nhất định sẽ có một người, xuất hiện và bù đắp những mất mát, tổn thương mà chúng ta phải chịu đựng suốt thời gian vừa qua. Thỉnh thoảng, chúng ta vẫn xem mình là công chúa, hoàng tử và đương nhiên cung vàng điện ngọc ở một chốn xa xôi kia vẫn đang đợi dấu chân chúng ta in xuống. Thỉnh thoảng, chúng ta tin rằng mình xứng đáng hơn những gì đang có, nhất là với “những cuộc theo đuổi” trong hiện tại. Thỉnh thoảng, chúng ta tin rằng mình là “báu vật của đời”. Sinh mệnh của một con người thật ra chỉ là sự nối dài của một hơi thở. Nếu nó ngắt quãng bạn sẽ gặp khó khăn với việc tiếp tục sống khỏe mạnh. Nếu nó tắt lịm nghĩa là bạn đã phải nói lời từ biệt không còn cách nào khác. Cũng như thế, cuộc đời của chúng ta cũng chỉ là sự nối dài của những khoảnh khắc. Nó là những khoảnh khắc sáng, trưa, chiều, tối trong một ngày. Nó là những khoảnh khắc trước – trong và sau khi gặp một người. Nó là những khoảnh khắc của ngày hôm qua – hôm nay và ngày mai. Thật xin lỗi khi phải nói ra điều này, một bông hoa nếu không tỏa hương lấy gì ong bướm sẽ bay đến! Nhưng nếu để một con người trân trọng vẻ đẹp của bông hoa, mùi hương thôi là chưa đủ. Nó còn là hình dáng của bông hoa, là màu sắc, vẻ thuần khiết thậm chí cái tinh tế, khí chất của một bông hoa giữa hàng nghìn bông hoa khác trong một khu vườn có cả hoa thơm lẫn cỏ dại. Mà hoa thì rồi sẽ tàn. Trái kết tinh sau đó mới là thứ giá trị cuối cùng mang ý nghĩa của một sinh mệnh tạo ra. Nếu những năm tháng tuổi trẻ của bạn được đốt sạch trong những góc quán trà sữa hay cà phê, những đêm trắng dằng dặc với màn hình điện thoại bật sáng, những ngày thở than và nhiếc móc cuộc đời chưa bao giờ công bằng với mình, những ngang tàng cùng những nụ cười khẩy đời sống của một ai đó mà bạn luôn cho rằng chỉ có “may mắn” là hơn mình còn lại tất cả những thứ khác đều thua xa… Vậy thì cuối cùng bạn đã có gì để xứng đáng với một người bạn chờ đợi? Khi mỗi ngày trôi qua bạn xây đắp thêm cho bản thân mình những ảo tưởng rằng bạn chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu một con người đủ hiểu tất cả những điều ấy. Một con người sinh ra để dành cho bạn với tất cả những gì hoàn hảo nhất về ngoại hình, tư chất, tài năng lẫn vị trí xã hội. Mộng tưởng đó, trong trường hợp này, là cách đơn giản nhất để hủy hoại niềm vui sống của một con người. Đừng nhìn vào một mảnh đất hoang vu mà cho rằng nó đang không làm gì cả. Nếu như bạn biết rằng mỗi ngày nó phải mở lòng để tiếp nhận nắng mưa, gió tuyết, sương muối. Mở lòng với tất cả những loài côn trùng, vi sinh vật có hại lẫn vô hại. Chấp nhận những ngày khô cằn lẫn đục ngầu dòng nước. Và trên hết, sâu bên dưới mảnh đất ấy, luôn cố gắng trong từng khoảnh khắc tích đủ dinh dưỡng để đợi những nhát cuốc khắc xuống, rồi sau đó xới lên những luống cày cho một vụ mùa tươi tốt. Ngày một con người nào đó đến bên cuộc đời bạn, bạn chỉ có đủ khả năng rót một ly nước mời khách, hay mang ra thêm một chiếc ghế và ngồi xuống cạnh nhau để nói về lý do – tại sao chúng ta có quá nhiều câu chuyện cần bắt đầu?

Sau nhiều năm trải cảm xúc trên những trang thơ, nhà thơ Nguyễn Phong Việt đã ra mắt tập tản văn đầu tiên của mình mang tên "Chúng ta sống có vui không?" như câu hỏi và lời nhắc về cuộc đời của mỗi con người: Chúng ta rốt cuộc đang sống vì điều gì? Làm sao để hạnh phúc khi cuộc đời cứ qua một ngày là nhiều thêm nỗi âu lo? Cuối cùng thì, điều gì là quan trọng trong cả đời người? ✨ "Xin lỗi, vì đã để chúng ta đi qua quá nhiều cơn đau mới có thể trưởng thành! " ✨ "Ngay cả trong trường hợp nếu chúng ta phải đi một mình trong suốt quãng đời còn lại. Chúng ta cũng không được phép để phí hoài thời gian chúng ta được làm người." ✨ "Cuộc đời khổ nhất trong tất cả cái khổ là đi tìm kiếm niềm vui từ việc mong cầu từ người khác. Nên người hạnh phúc nhất, phải là người thong thả đi với sự bình an trong lòng mình." - Trích "Chúng ta sống có vui không?". Với những bài viết và ngôn từ sâu sắc nhưng không hề khô khan, cuốn sách đã tạo được ấn tượng mạnh với nhiều đối tượng độc giả với lời khen "Là một cuốn sách nên đọc chậm, để hiểu, thấm và thay đổi cách sống!."; "Đọc mà thấy bình yên!"; "Hóa ra lâu nay mình đã sống quá vội mà quên mất những điều hạnh phúc như được ở bên một ai đó..." Dù bạn đang ở độ tuổi nào, Chúng ta sống có vui không cũng sẽ có lời văn hay kinh nhiệm đời sống quý báu từ nhà thơ Nguyễn Phong Việt để bạn cảm nhận, khắc ghi... "Chúng ta sống có vui không?" - Hãy đọc, để hiểu được giá trị của cuộc đời mình: Dù có lựa chọn sống ra sao cũng hãy kiên cường trước cuộc đời, âu lo sẽ hết khi bạn sống trọn vẹn, cố gắng trong từng phút giây!