Bạn có từng đắm chìm trong vô vọng và không tìm ra lối thoát cho chuỗi ngày vụng dại tuổi trẻ của mình? Bạn có từng muốn ngủ một giấc thật dài, sau khi tỉnh dậy sẽ chỉ còn những niềm vui ở lại? Bạn có từng nghĩ rằng mình là người bất hạnh nhất trên thế gian này, khi những chuyện chẳng lành cứ dồn dập tới lui? Trên đời này có vô vàn định nghĩa về hạnh phúc, nhưng bằng cách này hay cách khác, rồi sau này chúng ta sẽ hạnh hạnh phúc, cho dù chúng ta có gặp nhầm bao người đi nữa. CHÚNG TA RỒI SẼ HẠNH PHÚC, THEO NHỮNG CÁCH KHÁC NHAU là một lời nhắn nhủ của tác giả Thảo Thảo đến tất cả mọi người rằng mỗi chúng ta đều là một cá thể duy nhất trong vũ trụ bao la rộng lớn, đừng bao giờ cho người khác quyền mang lại niềm vui hay nỗi buồn cho bạn. Hãy sống với những gì bạn muốn, làm nhũng gì bạn cho là đúng, bởi nếu cứ sống vì người khác, bạn sẽ đánh mất những-gì-đặc-biệt-nhất của bản thân mình. “Những nụ cười tươi tắn nhất sẽ giấu đi những bí mật đau thương nhất. Ngày lãng phí nhất trong cuộc đời là ngày thiếu vắng những nụ cười”. Sẽ có một ngày bạn tỉnh dậy thật sớm, ngắm bình minh lên thật đẹp, đón ánh sáng thật lung linh rực rỡ và mỉm cười an nhiên khi từng nghĩ mình là kẻ cô đơn nhất thế giới nay đã có một người ở cạnh bên, cùng nhau hạnh phúc. Cho dù ngày hôm nay bạn có căm ghét cuộc sống này đi chăng nữa thì cũng đừng buông bỏ, bởi chúng ta sinh ra trên đời này là để được hạnh phúc. Hãy trân trọng một lần được sống để sống trọn vẹn. CHÚNG TA RỒI SẼ HẠNH PHÚC, THEO NHỮNG CÁCH KHÁC NHAU!
Xem thêm

Phải tự cười nhạo bản thân một phát trước khi phát biểu cảm nghĩ. Ta nói đúng là " nghiệp quật" thật mà. Độ này cực vui vì rớ quyển tản văn nào cũng đụng trúng tác giả Việt. Và lại câu nói cũ: " Non lắm!" Cuốn này được mềnh oánh giá hơn cuốn kia 1 sao - vì ít ra cũng có một đoản văn chạm tới cảm xúc của mình. ( Đó là đoạn " Ngôn ngữ của người trưởng thành") Còn lại... next cho nhanh. Bởi vậy mình mới nói á, tác giả trẻ này vẫn mắc cái tật là " suy nghĩ quá nhiều". Bảo sao mình khá chán nhạc Việt và văn Việt - đề tài đa số quay quanh tình yêu - như thể hạnh phúc duy nhất trên đời này chỉ là có được tình yêu thôi ý. Nên một vài tác giả mà mình thích đều là người rộng hơn. Vd ca sĩ có Trúc Nhân, nhạc sĩ có Nguyễn Văn Chung, nhà văn có Lữ Ân Phạm... Đọc trải dài cả cuốn cảm giác hơi mệt. Quanh đi quẩn lại chỉ yêu với chả đương. Xong rồi ngôn từ khá là sáo rỗng: hãy quên đi, hãy bước qua, hãy mạnh mẽ lên... Nhưng làm thế nào để quên, làm thế nào để bước qua, làm thế nào để mạnh mẽ... thì chả thấy nói đến. Đúng kiểu hô khẩu hiệu. Mình đọc cuốn này cứ gợi ra cảm giác nhớ cô em họ ở quê của mình. Nhờ được nhồi vào đầu óc từ bé, nên nó chả có ước mơ gì ngoài lấy chồng và có con. Nói chuyện quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là có anh nào yêu chưa, có định cưới xin gì chưa, sợ nhỡ quá tuổi lại nhỡ thì... Một chương thấy chán nhất là quan điểm " không yêu lại người cũ". Ừ thì tôn trọng quyền của tác giả thôi. Nhưng mà mình thì không đồng tình với quan điểm ấy lắm. Nói chung cuộc sống vốn là " hữu duyên". Đâu ai biết được trước điều gi? Cứ đọc thử ngôn tình xem. Các mối tình " chết đi sống lại" được ngưỡng mộ toàn là chia tay chia chân thê thảm, không quên được thì lại đến bên nhau đó. Lại còn " Ngôn ngữ chính là thứ bắt nguồn của mọi hiểu lầm". Mèng ơi! Cái lý thuyết kì dị gì vậy hả trời??? Ít ra dám mở miệng nói ra với nhau cũng còn hơn cái kiểu im lặng câm nín nhá. Thất hứa đơn giản vì người ta chả coi trọng lời hứa mà thôi! Chắc mình đã qua cái tuổi mộng mơ quá rồi - nên đọc những dòng kiểu này thì chỉ thấy buồn cười hơn là có lý. So với mấy cuốn kiểu này, chẳng thà khuyên các thanh thiếu niên đi nghiền đám ngôn tình đình đám ấy - còn học hỏi được nhiều điều hơn. Nên thôi, đừng thấy tên hay mà ngỡ sâu sắc nhá!