Trong thế giới vội vã, đôi khi người ta quên mất việc phải lớn lên. Trưởng thành không chỉ là quá trình lớn lên về mặt thể xác, đó còn là quá trình đấu tranh dai dẳng trong tâm thức. Trưởng thành chính là học cách buông bỏ, chấp nhận hiện thực, để lý trí dẫn dắt nhưng vẫn giữ được sức nóng của con tim. Còn chần chừ gì nữa mà không sẵn sàng đối diện với những gánh nặng đang đợi bạn phía trước. Để rồi sau đó, niềm vui, sự tự do và quyền tự quyết đối với cuộc đời mình sẽ là món quà lớn nhất mà sự trưởng thành dành cho bạn.
Xem thêm

Có lẽ ai trong chúng ta cũng từng như thế này. Lúc nhỏ thì mong lớn lên thật nhanh, mong đủ tuổi trưởng thành để được làm mọi điều mình muốn, thỏa sức với sự tự do của một người lớn. Nhưng mấy đứa trẻ nào biết được, người trưởng thành dường như muốn quay trở về lúc còn bé thơ. Bởi khi đối diện với cuộc sống của người trưởng thành, ngoài những thú vui mà hồi trước mình ao ước, thì bên cạnh đó là những mệt mỏi, âu lo. Người trưởng thành thì phải đi làm, phải kiếm thật nhiều tiền, phải tất bật với mọi sinh hoạt trong gia đình, cũng không thể tránh khỏi việc phải trải nghiệm những cú ngã đau đớn trên đường đời, và cả những vết thương hằn sâu trong tâm hồn. Vậy nên mà con người ngày nay bỗng sợ trưởng thành. Họ phải tỉnh ngộ, thoát khỏi giấc mộng thuở bé để kịp thích nghi với cã hội. Cuốn sách như thấu hiểu nỗi lòng của những người đã, đang và chưa trưởng thành. Bởi đó là một quá trình đấu tranh không hề dễ dàng. Hyenam Kim dường như đã thổi hồn vào từng con chữ, từ đó thấu hiểu nỗi đau trưởng thành, nỗi trăn trở trong tâm trí mỗi người. Cuốn sách chẳng hề lên án những người sợ phải trưởng thành, cũng không phân đúng sai, cũng không triệt tiêu đi khát vọng thành công của tuổi trẻ. Hyenam Kim chỉ đơn giản là thấu hiểu những băn khoăn trong lòng mỗi người, cố giúp những người trẻ dù có bị đời sống va đập mạnh đến cỡ nào thì cũng vẫn được sức nóng của con tim. Chỉ khi niềm tin vào cái đẹp cùng ta lớn lên, chúng ta mới thực sự trưởng thành.

Đọc xong "Chúng ta đều sợ trưởng thành", mình thấy được cảm thông hơn bao giờ hết. Con người luôn muốn được làm trẻ con, chỉ biết ăn chơi, không cần phải lo nghĩ điều gì hết. Vì thế mà việc phải trưởng thành, phải đảm nhận những trách nhiệm to lớn trên vai dường như trở nên vô cùng khó khăn. Nó khó bởi ta chưa thể chấp nhận được việc bản thân phải trưởng thành. Cuốn sách đã đem đến lời giải đáp về những vấn đề thường gặp trong quá trình trưởng thành và cách thoát khỏi những điều ấy. Nhờ vậy mà mỗi người nhận ra vấn đề của bản thân, thay đổi và từ đó nhanh chóng thích nghi với cuộc sống của một người trưởng thành. Để rồi năm tháng trôi qua, niềm vui, sự tự do, sự thành công sẽ là món quà lớn nhất mà sự trưởng thành trao tặng cho mỗi người. Một người đang ở độ tuổi 18 như mình, thật sự thấy rất đúng đắn khi chọn đọc "Chúng ta đều sợ trưởng thành". Quyển sách giúp mình nhận ra những xúc cảm hoảng sợ, lo âu đấy là điều hiển nhiên mà người bình thường nào cũng phải đối mặt. Nhờ đó mà mình thấy được đồng cảm, an ủi rất nhiều. Mình từng đặt ra câu hỏi rằng liệu có cách để không phải trưởng thành không? Và nhận ra đó là quá trình mà ai cũng phải trải qua, để tích lũy cho bản thân một kho tàng kinh nghiệm sống dồi dào. Có như vậy, con người mới ngày càng phát triển, càng dễ dàng thích nghi, càng thành công và càng cảm thấy trân quý cuộc sống này hơn. Hãy mạnh dạn trưởng thành, vì sự trưởng thành sẽ đem lại cho ta vô vàn món quà giá trị sâu sắc mà ta không ngờ tới.

Bạn có từng mệt mỏi với những câu nói kiểu như “Đã là người lớn thì phải thế này thế kia”, “Lớn rồi phải biết cách cư xử có chừng mực chứ?”, hay ngập trong vô vàn những áp lực từ phía gia đình, những người xung quanh và cả chính bản thân mình về những vấn đề công việc, mối quan hệ, hôn nhân? Bạn có từng nghĩ, đến tuổi này rồi thì phải kết hôn, phải có nhà, có xe, có sự nghiệp vững chắc… rồi chứ? Hay bạn muốn tiến lên, nhưng phía trước lại là con đường ngoằn ngoèo không biết rẽ lối nào cho phải? Vậy thì làm thế nào để đối diện với vô vàn áp lực từ cuộc sống, thoát khỏi nỗi âu lo và gạt bỏ những trở ngại đang ngăn bước ta trên con đường trưởng thành đầy chông gai? Cuốn sách sẽ giúp bạn nhìn rõ thực tại, đối diện với quá khứ, để từ đó tạo dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Bạn sẽ biết cách giải quyết những vướng mắc, thoát khỏi sự dựa dẫm vào người khác và bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Nội dung cuốn sách xoay quanh về những câu chuyện cá nhân của bà với những bệnh nhân, những ví dụ về mối quan hệ giữa cha/mẹ với con cái, tình yêu đôi lứa cũng như những vấn đề mà con người thường hay mắc phải về việc “trưởng thành” hay nói cách khác là sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những cảm xúc nói riêng và cuộc đời mình nói chung. Trong quyển sách này, ngoài việc chúng ta học hỏi thêm và có những góc nhìn mới mẻ hơn về vì sao chúng ta phải trưởng thành và sống độc lập, biết vị tha và yêu thương người khác hơn, biết buông bỏ quá khứ… Cuốn sách giúp các bạn trẻ đối diện quá khứ để có thể mạnh mẽ, tự tin xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn qua những câu chuyện chân thực đời thường và những lời khuyên hữu ích đến từ chuyên gia tâm lý học Hyenam Kim. “Chúng ta đều sợ trưởng thành” là cuốn cẩm nang dành cho những người trẻ muốn đứng dậy và bắt đầu bước đi trên con đường của chính mình trong một hình hài trưởng thành hơn.

Nếu nói trong chúng ta đều đang chứa đựng một đứa trẻ bị tổn thương, phần lớn mọi người sẽ bày ra vẻ mặt như muốn nói “Lôi bằng chứng ra đây xem”. Tuy nhiên, dù không thể nhìn thấy bằng mắt, rõ ràng đứa trẻ ấy vẫn tồn tại. Đứa trẻ ấy bị tổn thương sâu sắc ở một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, nó bước vào trong lòng chúng ta và làm ngưng lại quá trình trưởng thành của chúng ta. Thi thoảng vào ban đêm, chúng ta sẽ nghe thấy tiếng khóc nức nở của đứa bé ấy. Tựa như trong giấc mơ năm tám tuổi, đến tận bây giờ khi đã trải qua hàng chục năm, đứa bé ấy vẫn miệt mài bỏ chạy vì bị một con quái vật trong giấc mơ truy đuổi. Nếu thấy phẫn nộ trước những hành động hay lời nói vụn vặt của người khác và những cảm xúc mạnh mẽ không sao giải thích nổi về mặt lý trí tuôn trào, chúng ta có thể nghĩ rằng đa phần những cảm xúc đó chính là sự phẫn nộ và nỗi buồn của đứa bé ấy. Không hề sai khi cho rằng nếu tôi liên tục không thể nhìn thấy người khác như những gì họ có và phán đoán bằng cảm quan riêng nào đó, rõ ràng lúc này phương thức đứa bé ấy nhìn mọi người đang ảnh hưởng đến tôi. Nếu vậy, đứa bé ấy đã tồn tại ở bên trong tôi từ khi nào? Và cớ sao đứa bé ấy cứ mãi ở đó mà không chịu rời đi? Ngay từ khoảnh khắc bước đến với thế giới này từ bên trong bụng mẹ, cuộc đời của chúng ta đã là một quá trình phát triển và trưởng thành cho đến ngày ch.ết đi. Động lực của sự phát triển chiếm chỗ bên trong gen của chúng ta và dù thích hay không, nó sẽ khiến chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài tiến về phía trước. Vậy nên thuận theo dòng chảy của thời gian, chúng ta sẽ bước đi trên một lộ trình phát triển đã định. May mắn là trong quá trình sống, có rất nhiều cơ hội để thay đổi và sửa chữa. Tuy nhiên, cũng giống như việc muốn sửa lại một ngôi nhà đã hỏng từ nền móng sẽ phải tốn nhiều tiền bạc và công sức, nếu muốn điều chỉnh lại cuộc đời cũng như những gì đã làm sai ở bước nền tảng, ta cũng phải đổ một lượng thời gian và công sức nhiều như vậy. Chính vì thế, những thương tổn phải gánh chịu trong giai đoạn này sẽ để lại dấu vết một cách sâu sắc. Lúc này, nếu không được phát hiện ra hoặc không được chữa trị, vết thương ấy sẽ để lại một vết sẹo lớn và ẩn giấu sâu bên trong tâm thức của đứa trẻ. Vì vậy, đứa trẻ có thể phát triển mất cân bằng khi trở thành một người sở hữu năng lực về tri thức vượt trội nhưng lại vô cùng thiếu thốn kinh nghiệm trong những vấn đề liên quan đến cảm xúc. Thời gian của những đứa bé ấy sẽ bị ngưng lại ở quá khứ. Tuy nhiên, may thay là trong quá trình sống, chúng ta vẫn sẽ có cơ hội để hồi phục lại những vết thương kia, ví dụ như khi bước vào giai đoạn thanh thiếu niên. Nếu như cứ liên tục trải qua những nỗi đau giống nhau, cần phải suy xét một cách kỹ lưỡng xem liệu nỗi đau ấy có phải là âm thanh phát ra do đứa bé trong tâm hồn ta giãy giụa, vật vã hay không. Vậy nên, nếu đó là âm thanh vùng vẫy do đứa bé ấy muốn trưởng thành mà phát ra, chúng ta phải giúp đứa bé ấy thoát ra khỏi những ký ức đau đớn đó. Để làm được điều đó, không phải chúng ta cần quay về quá khứ, mà chúng ta phải để cho quá khứ ấy qua đi. Và trước khi làm điều đó, đầu tiên phải khiến cho đứa bé đang cố nén tiếng khóc ấy được khóc thỏa thuê theo ý nó. Phải giúp đứa bé ấy được giãi bày là nó đau ở đâu. Phải làm sao để đứa bé ấy để lộ vết thương của mình ra, sau đó loại bỏ hoặc bôi thuốc lên vết thương ấy. Chúng ta đang trải qua nỗi đau trưởng thành lần thứ hai - điều cần thiết cho vết thương của quá khứ - theo cách như vậy đấy.

Khoảnh khắc nào khiến bạn bỗng dưng nhận ra rằng “À, mình đã trở thành người lớn rồi này?” Khi lần đầu cầm chứng minh thư trong tay? Khi tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi từng được nhận đều đều trước đó bỗng chốc không còn nữa? Khi biết rằng thế gian này sẽ không đi theo những gì mình muốn? Khi giấc mơ thuở bé trở nên mơ hồ? Thuở nhỏ, chúng ta nhìn người lớn với ánh mắt ngưỡng mộ và xem họ là những người cao lớn, khỏe mạnh và có thể làm được bất cứ điều gì họ muốn. Ta háo hức và mong đợi được nhanh nhanh chóng chóng trở thành người. Tuy nhiên, hình ảnh thực tế khi trở thành người lớn lại có khoảng cách quá lớn với những gì ta từng mộng tưởng. Trở thành người lớn, thái độ của mọi người đối với chúng ta cũng trở nên khác đi. Cuối cùng, ta đã có thể làm được bất cứ điều gì mình muốn, nhưng đồng thời, ta cũng cảm thấy những việc mà mình không thể làm được ngày một tăng lên. Ta thấy ngột ngạt trước trách nhiệm và nghĩa vụ đè nặng lên mình, nỗi lo lắng về tương lai khiến ta trằn trọc mỗi đêm. Những áp lực ta phải đối mặt khi trở thành người lớn khiến chúng ta nhiều khi chỉ ước giá như mình chưa bao giờ lớn lên, giá như mình vẫn còn là một đứa trẻ. Thế nhưng việc trưởng thành có thật sự đáng sợ như vậy? “Chúng ta đều sợ trưởng thành” dựa trên những kiến thức về tâm lý học, được tác giả Hyenam Kim – chuyên gia tâm lý học có kinh nghiệm hơn 10 năm làm việc trong ngành – phân tích quá trình trưởng thành thực sự dưới góc nhìn của một chuyên gia, nhưng cũng đồng thời là một người từng tranh đấu rất nhiều với bản thân để trở thành người trưởng thành đúng nghĩa – một người không chỉ trưởng thành về mặt thể xác mà trong cả tâm thức. Nhiều người trong số chúng ta vẫn mang theo bên mình ký ức về những nỗi đau, những tổn thương trong quá khứ, để rồi khiến bản thân mắc kẹt bởi những gánh nặng ngày một chất chứa trên lưng. Trưởng thành chính là học cách buông bỏ, chấp nhận hiện thực, để lý trí dẫn dắt nhưng vẫn giữ được sức nóng của con tim. Cuốn sách Chúng ta đều sợ trưởng thành với những lời khuyên bổ ích, những bài học sâu sắc cùng cách viết nhẹ nhàng sẽ là cuốn sách dạy ta cách trở thành người trưởng thành đúng nghĩa, để những người trẻ chúng ta “không còn sợ trưởng thành”.

Mỗi con người ai cũng đều phải trải qua cái độ tuổi "sợ trưởng thành" và mình cũng không ngoại lệ. Tính đến hiện tại thì tôi cũng chập chững bước vào tuổi 20 - độ tuổi chưa đủ chính chắn cũng chưa có thể gọi là trẻ con bởi trong tương lai gần tôi phải tự bắt đầu làm nên sự nghiệp và chọn một con đường phù hợp để bản thân có thể bước tiếp cuộc đời của mình. Nỗi sợ trưởng thành ngày càng lớn lên trong tôi. Khi còn bé, tôi đều muốn nhanh chóng trở thành người lớn nhưng đến khi chuẩn bị bước vào độ tuổi được gọi là "người lớn" thì tôi lại chẳng có động lực nào để đi tiếp. Và chính cuốn sách "chúng ta đều sợ trưởng thành" của tác giả Hyenam Kim chính là kim chỉ nam giúp tôi tìm ra những vướng mắc mà tôi cần giải đáp, đồng thời những mẩu chuyện trong sách cũng giúp tôi tìm được sự đồng cảm và thấu hiểu để rồi phải thốt lên: "À, thì ra con người ai cũng sợ trưởng thành". Nếu chúng ta cứ mãi sống trong nỗi sợ ấy mà không tìm cách vượt qua thì ta sẽ mãi nằm trong cái vỏ bọc của độ tuổi dở dang: "không trẻ mà cũng chẳng già", ta sẽ dần mất đi sự nỗ lực và tinh thần học hỏi, thậm chí tệ hơn là luôn sợ sệt và bị giam cầm trong cái vỏ bọc mà chính bản thân tạo ra. Nếu bạn là một trong những trường hợp như trên hoặc đơn giản hơn là chỉ tìm một quyển sách hay và bổ ích thì tin tôi đi, quyển sách này sẽ không bao giờ khiến bạn thất vọng!

Giới thiệu sơ qua về tác giả Hyenam Kim: Bà là một chuyên gia tâm lý học, đặc biệt là về phân tích thần kinh, với hơn 12 năm kinh nghiệm cùng với tuổi đời từng trải bà đã đúc kết ra rất nhiều kinh nghiệm cũng như bài học trong công việc cũng như trong cuộc sống. Quyển sách này mình đọc mình thấy khá hay và thực tế, nội dung xoay quanh về những câu chuyện cá nhân của bà với những bệnh nhân, những ví dụ về mối quan hệ giữa cha/mẹ với con cái, tình yêu đôi lứa, cũng như những vấn đề mà con người thường hay mắc phải về việc “trưởng thành” hay nói cách khác là sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những cảm xúc nói riêng và cuộc đời mình nói chung. Trong quyển sách này, ngoài việc chúng ta học hỏi thêm và có những góc nhìn mới mẻ hơn về vì sao chúng ta phải trưởng thành và sống độc lập, biết vị tha và yêu thương người khác hơn, biết buông bỏ quá khứ, vv, chúng ta còn học được thêm những thuật ngữ trong tâm lý học rất hay ho nữa. Mình thấy khá ấn tượng với kiến thức sâu rộng của tác giả khi trong những câu chuyện của bà, bà luôn đưa ra những dẫn chứng cũng như những lời thoại của những nhà văn, nhà triết học, sử gia nổi tiếng trên thế giới để minh chứng cho những lập luận của mình. P/S: Một thuật ngữ tâm lý được nhắc đến là phức cảm Oedipus ( Oepidus Complex)- phức cảm Oedipus được đặt tên bởi nhà tâm lý học Sigmund Freud dựa trên một vở kịch Oedipus Rex do Sophocles viết vào năm 429 trước Công nguyên. Nói chung, phức cảm Oedipus này là một giai đoạn tâm lý vô cùng bình thường và tự nhiên đối với trẻ nhỏ từ 3-5 tuổi. Oedipus Complex này nói về giai đoạn mà trẻ con có xu hướng phát triển tình cảm sâu sắc và đang trong quá trình định dạng giới tính của mình, chúng có xu hướng thu hút đối với những cha/mẹ khác giới nhưng lại trở nên giận dữ và ích kỹ đối với cha/mẹ cùng giới. Ví dụ: Đối với những bé trai thường rất thích và gần gũi bên mẹ hơn là cha vì đấy là bản năng tự nhiên và rất bình thường, chúng muốn thực hiện những hành động giống như cha chúng làm với mẹ như là hôn má, chúng cũng muốn làm như thế nhưng khi trông thấy cha mình hôn lên má của mẹ thì trẻ con lại thấy vô cùng giận dữ vi chúng chỉ muốn mẹ là của riêng mình. Nhận thức được điều này thì cha mẹ sẽ hiểu về con mình hơn, đặc biệt là trong giai đoạn này để thông cảm và không chỉ trích, yêu thương con vô điều kiện vì dù sao chúng chỉ là một đứa bé. Ngoài ra, còn có một số từ nghe có vẻ rất cool: Neet ( Not in employment, education or training), Boomerang kids, Kippers, Freeter ( chỉ những người vô công rỗi nghề, không muốn đi làm, luôn muốn cha mẹ bảo bọc, chăm sóc, và sống tách biệt với xã hội) Quay trở lại nội dung chính thì sau đây mình sẽ review 3 ĐIỂM CHÍNH mà mình thấy tâm đắc trong quyển sách này nhé: 🍂HẠNH PHÚC LÚC NÀO CŨNG ĐANG TRONG TẦM KIỂM SOÁT CỦA BẠN. ( Happiness is always within your control) Quan trọng hơn nữa là hạnh phúc xuất phát từ chính bên trong bản thân mỗi chúng ta, chúng ta không cần tìm kiếm đi đâu xa xôi, chỉ cần trân quý từng phút giây hiện tại, tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống với những người bạn yêu thương, biết hài lòng và biết ơn những gì bạn đang có hơn là những gì bạn không có. Hạnh phúc là biết buông bỏ những gì đã xảy ra trong quá khứ, chấp nhận bản thân như vốn có, học cách kì vọng ít hơn ở bản thân cũng như người khác, học cách yêu thương và tha thứ cho nhau. Học hỏi từng chút một vì chúng ta là một sinh vật tồn tại trên thế giới này, luôn bị tổn thương và cũng vô cùng yếu đuối, chính vì vậy chúng ta không bao giờ là hoàn hảo, vì thế cho nên chúng ta nên bớt cố chấp và thật sự tận hưởng những điều nhỏ nhặt nhất. 🍂HỘI CHỨNG PETER PAN ( Peter Pan Syndrome). Hội chứng Peter Pan là một cách nói ẩn dụ để ám chỉ về thế giới người lớn như chúng ta, những con người trưởng thành nhưng lại sợ phải nhận trách nhiệm, trốn tránh mọi thứ và luôn mong muốn xã hội nói chung và vòng tay gia đình bao bọc và chăm sóc nói riêng. Thay vì bước tiếp và trưởng thành, suy nghĩ chính chắn hơn thì chúng ta lại mong muốn như cậu bé Peter Pan- vô cùng vô tư, lúc nào cũng muốn mình mãi là trẻ con để không phải bị tổn thương và đau đớn vì thế giới ngoài kia nguy hiểm và khắc nghiệt. Tác giả bàn về sự TRƯỞNG THÀNH, theo cảm nhận riêng mình, TRƯỞNG THÀNH là một hành trình rất dài, nó sẽ theo chúng ta đến hết cõi đời mình, đến khi chúng ta nhắm mắt xui tay. Trưởng thành không có nghĩa là chúng ta phải hành xử như một người chững chạc, lúc nào cũng nghiêm túc, không biết tận hưởng cuộc sống. Hoàn toàn là sai. Trưởng thành là khi chúng ta biết hoàn thiện chính mình mỗi ngày, biết học hỏi từ những sai lầm trong quá khứ, biết tận hưởng niềm vui của cuộc sống, biết phân biệt đâu là hiện thực và ảo tưởng, và quan trọng hơn hết là biết tin vào bản thân mình, biết mình là ai và mình sinh ra trên cõi đời này nhằm mục đích gì. Chúng ta đều sợ trưởng thành là vì chúng ta sợ bị tổn thương, bị cuộc sống ném vào ta hàng trăm những khó khăn cũng như gánh nặng chồng chất, chúng ta không muốn giải quyết vấn đề mà chúng ta muốn người khác làm thay cho mình, chúng ta muốn trở về như một đứa bé, không trách nhiệm cũng như muốn làm gì thì làm, nhưng chính vào thời khắc ta giao trách nhiệm của mình cho người khác thì thật ra nhiều vấn đề hơn nữa sẽ tìm đến ta trong tương lai không xa. Một số luận điểm sai lầm của việc trưởng thành là khi chúng ta trở thành người lớn, chúng ta không được suy nghĩ và hành động “thiếu chính chắn”, đàn ông trưởng thành không được khóc, không được hành xử như con gái, không được nhỏ nhen và hẹp hòi, không được tức giận cũng không được suy nghĩ như trẻ con. SAI HOÀN TOÀN! Cảm xúc là một phần hết sức quan trọng đối với chúng ta, nếu loại bỏ cảm xúc chúng ta sẽ trở thành những kẻ độc tài lạnh lùng, không ai muốn đến gần. Thể hiện cảm xúc ra ngoài là cách chúng ta giải tỏa và nhìn thấy vào bên trong mình và nhận ra “ Thật ra tôi cũng rất yếu đuối và dễ tổn thương”, những lúc chúng ta cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, hãy dũng cảm bước ra ngoài và yêu cầu sự giúp đỡ, chỉ cần nói câu: “ Tôi cần bạn giúp” sẽ giúp bạn rất nhiều, đấy không phải là sự yếu đuối, đó là sự chủ động và là một bản năng hết sức “ con người”, vì bạn không thể sống trên thế gian này một mình mà không cần ai. 🍂 Ý THỨC ĐƯỢC CÁI CHẾT VÀ VIỆC MÌNH GIÀ ĐI. (Have a death mentality and be aware of the fact of getting old) Khi chúng ta ý thức được ý nghĩa của CÁI CHẾT, chúng ta sẽ thấy cuộc sống này quá HỮU HẠN và thời gian bạn dành cho NHỮNG VIỆC BẠN MUỐN LÀM sẽ không nhiều. Mỗi ngày trôi qua là bạn sẽ tiến gần hơn đến cái chết, nghe có vẻ bi quan nhưng đó là SỰ THẬT. Thay vì cảm thấy bi quan và trách sao mình sinh ra là phải chết đi thì bạn tập trung vào những điều THỰC SỰ QUAN TRỌNG với bạn, dành thời gian cho những người bạn yêu thương, cố gắng rèn luyện sức khỏe không chỉ về mặt thể chất mà còn về tinh thần cho thật khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, luôn tạo ra giá trị cho cộng đồng. Hãy tận dụng thời gian của tuổi trẻ để làm những việc mà bạn hằng ao ước, vì khi bạn già đi, cơ thể ngày càng yếu đi, thì năng lượng và sự nhiệt huyết của bạn sẽ không còn cao như lúc còn trẻ nữa, ấy vào giai đoạn đó, bạn sẽ thật sự sống trong HỐI TIẾC vì những gì mình ĐÃ KHÔNG LÀM. Sách còn nhiều điểm hay nữa nhưng mình chỉ review những điểm mà có ảnh hưởng đến góc nhìn của mình, hy vọng quyển sách có thể giúp các bạn nhìn nhận lại bản thân cũng như sống thật vui, tận hưởng những gì mà cuộc sống ban tặng nhé. Cảm ơn các bạn vì đã đọc hết bài review của mình. Chúc các bạn đọc sách vui vẻ! Xin tặng bạn một trích dẫn hay của tác giả: “ Việc trở thành người lớn hoàn toàn không phải là chuyện đáng buồn. Đó chính là quá trình chúng ta nhận ra đâu mới là điều quan trọng thực sự trong đời mình, là quá trình tìm ra niềm hạnh phúc và sự bình ổn trong tâm hồn, cũng là quá trình chúng ta học được cách thấu hiểu sâu sắc cuộc đời này.” Hãy share với mình về cảm nhận của bạn sau khi đọc xong quyển sách này nhé, mình sẽ rất vui khi nghe được những cảm nhận của các bạn.

Chào ngày mới với cuốn cẩm nang "đúng thời điểm", quá hợp với mình trong lúc này. Có lẽ không chỉ riêng mình mà còn rất nhiều bạn đanh chênh vênh trong khoảng thời gian mang tên "trưởng thành"... Bạn có từng mệt mỏi với những câu nói kiểu như “Đã là người lớn thì phải thế này thế kia”, “Lớn rồi thì phải biết cách cư xử có chứng mực chứ?”, hay ngập trong vô vàn những áp lực đến từ phía gia đình, những người xung quanh và cả chính bản thân mình về những vấn đề công việc, mối quan hệ, hôn nhân? Bạn có từng nghĩ, đến tuổi này rồi thì phải kết hôn, phải có nhà, có xe, có sự nghiệp vững chắc... rồi chứ? Hay bạn muốn tiến lên, nhưng phía trước lại là một con đường ngoằn nghoèo không biết rẽ lối nào cho phải? Chúng ta đều sợ trưởng thành, cuốn sách về đề tài trưởng thành kết hợp những phân tích quá trình trưởng thành từ góc độ tâm lý học và những câu chuyện được tác giả quan sát từ chính những người xung quanh mình. Tác giả là chuyên gia tâm lý học và bác sĩ thần kinh nên vừa có kiến thức chuyên môn, vừa có kinh nghiệm thực tế. Vì vậy, cuốn sách không hề bị khô khan mà vô cùng thực tế và dễ hiểu. Điều mình thích ở cuốn sách là cách tác giả sử dụng hình tượng Peter Pan để nói về quá trình trưởng thành. Con người chúng ta ai cũng vậy, muốn được mãi là trẻ con, muốn được rong chơi, muốn được dựa dẫm... Việc trở thành người lớn, phải ra nhập xã hội với những trách nhiệm về hôn nhân, tài chính... khiến ta sống chung với nỗi lo âu. Đọc đến đây thấy được đồng cảm sâu sắc, hóa ra những cảm xúc ấy là bình thường, hóa ra không phải mỗi mình mình có ước mơ viển vông như thế... Nhưng trưởng thành là một phần của cuộc sống, và cái chúng ta cần làm là phải biết chấp nhận điều ấy! Cuốn sách giải thích rốt ráo quá trình trưởng thành (ở đây là về mặt tâm thức), những vấn đề thường gặp trong quá trình trưởng thành và cách thoát khỏi những điều ấy. Một người đang ở độ tuổi lưng chừng hai mươi như mình thấy cuốn sách này thực sự cần thiết. Nó giúp mình nhận ra vấn đề của bản thân, tiếp thêm động lực để đối mặt với những khó khăn và thôi thúc mình thay đổi thực tại. Đọc xong cuốn này thì có lẽ, mấy câu hỏi “Tiền lương bao nhiêu?”, “Bao giờ kết hôn?”... sẽ không phải vấn đề gì lớn nữa rồi.

Ai trong số chúng ta cũng đều có tuổi thơ – quãng thời gian có thể nói là hồn nhiên nhất, tươi đẹp nhất gắn với những kỉ niệm sẽ theo ta suốt cuộc đời. Và ngay chính lúc chúng ta đang nở những nụ cười trong sáng đó, chúng ta sẽ không biết sau này sẽ ra sao? Phải lớn lên, phải trưởng thành là chuyện khó đến thế nào? Sinh ra trên đời là một món quà từ Thượng đế, nhưng trưởng thành liệu có phải là cái giá mà mỗi người chúng ta đều phải trả hay không? “Trong thế giới vội vã, đôi khi người ta quên mất việc phải lớn lên. Trưởng thành không chỉ là quá trình lớn lên về mặt thể xác, đó còn là quá trình đấu tranh dai dẳng trong tâm thức. Trưởng thành chính là học cách buông bỏ, chấp nhận hiện thực, để lý trí dẫn dắt nhưng vẫn giữ được sức nóng của con tim.” ( Trích từ sách “ Chúng ta đều sợ trưởng thành) Bằng giọng văn nhẹ nhàng chân thực, đưa những câu chuyện thật dung dị đời thường của chính tác giả - một chuyên gia tâm lý học dưới góc nhìn sâu lắng đã khiến tôi có dũng khí bước ra thế giới ngoài kia, sẵn sàng đón nhận giông bão, mặc cho nỗi bất an và sự nhút nhát, e sợ. Bởi cuộc đời chỉ có một, nếu bạn từng nghĩ sinh ra quả là một chuyện đáng buồn thì tại sao ngay cả khi chẳng có gì để mất, bạn không dám thử sức mình làm một điều gì đó? Dù cho là nhỏ bé, dành cho những người ta yêu thương, hay là những điều lớn lao để lại cho cuộc đời, cho những thế hệ mai sau. Nghe có vẻ là ước mơ quá to lớn hay viển vông nhỉ, nhưng thay vì sợ rằng bản thân không làm được mà bỏ cuộc, tại sao chúng ta không dám đánh cược với thế giới này? Trở thành người lớn không có nghĩa chúng ta không được yếu đuối, không được sống với những đam mê, sở thích của chính mình, không có nghĩa là chúng ta phải trì hoãn những điều chúng ta muốn chỉ vì e dè trước ánh mắt của người đời. Bạn có quyền tự đưa ra lựa chọn, quyết định xem nơi bạn sẽ đến, việc bạn sẽ làm, người bạn sẽ gặp và lúc đôi khi mệt mỏi, bạn có thể dừng lại bên dòng nước mát, ăn một quả táo, ngủ một giấc dưới bóng cây để rồi đứng dậy và đi tiếp, chỉ cần bạn không đầu hàng. Thế nào? Bạn muốn thử cùng tôi không? Cuốn sách “ chúng ta đều sợ trưởng thành” chứa đựng những bài học nhẹ nhàng, tinh tế đáng để những bạn trẻ còn đang chênh vênh trước ngưỡng cửa của sự trưởng thành tìm đọc. Nó như một làn gió xuân dịu dàng thổi những luồng suy nghĩ mới, tràn đầy sức sống tươi trẻ và sự lạc quan, tích cực. Mong rằng bạn có thể đến được nơi muốn đến, làm được thứ muốn làm và trở thành người mà bạn muốn trở thành. Sau tất thảy sự cố gắng, ý chí cùng niềm tin, cuộc sống sẽ không ngược đãi bạn mà quên tặng cho bạn món quà “hạnh phúc”, nhiều hơn mọi nỗi đau mà sự trưởng thành đem lại…

Một cuốn sách mang đậm kiến thức về tâm lý học nhưng không hề khô khan- “Chúng ta đều sợ trưởng thành” của chuyên gia tâm lý học Hyenam Kim chính là chiếc chìa khóa giải phóng những phong ấn nặng nề về việc “làm người lớn” của phần lớn chúng ta. Hyenam Kim là một giáo sư, chuyên gia tâm lý có nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này. Bởi vậy hơn ai hết, bà hiểu rõ những khúc mắc, những nỗi sợ thường tình trong tâm trí của những người trưởng thành. Cuốn sách này vừa là nguồn kiến thức bổ ích, vừa là nơi dừng chân chữa lành cho những người đã và đang chịu nỗi đau trong quá trình “học làm người lớn”. Truyền tải những thông tin qua các tình huống thực tế, sự sẻ chia và cách phân tích tài tình, bà đã thành công xoa dịu những vướng mắc tưởng chừng khó giải đáp ở người đọc, những nỗi lo sợ thường trực trong tâm trí chúng ta. Mỗi vấn đề, mỗi khúc mắc về tâm lý được Hyenam Kim chia sẻ chi tiết trong từng chương. Cuốn sách này không phải tiểu thuyết, không ly kỳ, nhưng thực tế, nó chỉ đơn giản là những mẩu chuyện nhỏ, những câu hỏi thường thấy và những hiện thực còn vướng mắc. Thay vì đọc và nhập tâm vào nhân vật như những cuốn sách khác, chúng ta lại được sống lại ở chính tình huống thân thuộc mà mình từng trải qua, cũng như sống lại với chính bản thân mình qua những lời tâm sự đầy tâm huyết của Hyenam Kim. Như Hyenam Kim viết trong lời mở đầu sách của mình, trong mỗi chúng ta luôn tồn tại một đứa trẻ yếu đuối và sợ sệt trước những đau đớn, tủi hờn mà tuổi trưởng thành đè nặng lên vai. Đứa trẻ ấy phản ánh chính xác nhất cảm xúc chân thật trong nội tâm chúng ta, “làm ngưng lại quá trình trưởng thành của ta”. Người trưởng thành chúng ta cứng đầu đến nỗi dù có phải chịu đựng những gì đã trải qua, dù nó có khủng khiếp và gây sức sát thương lớn đến thế nào, họ vẫn chọn cách im lặng, chọn cách khoác lên mình vỏ bọc mạnh mẽ mà không biết rằng con người bên trong đã dần mục rữa. Nhưng sự im lặng, thờ ơ với nỗi sợ hãi ở người trưởng thành chẳng khiến họ quên đi, hay buông bỏ khỏi nó, thậm chí sẽ phải chịu đựng thêm những cơn đau âm ỉ khủng khiếp. Bởi vậy, chúng ta vẫn luôn cần sự giải thoát, sự khuây khỏa, Hyenam Kim đã giúp ta làm được điều đó, chân thực nói ra những điểm yếu của ta, lột trần hết tất cả và khiến cho đứa trẻ kia không còn bị giam hãm trong cái tôi to lớn của người trường thành. Nó sẽ được thoả thích bộc lộ cảm xúc, được sống là chính mình, dù chỉ trong chốc lát. Không ai tránh được nó và không ai thoát khỏi nó - sự trưởng thành, ai rồi cũng sẽ phải trải qua mà thôi. Thật khó để nói cụ thể, nhưng đau đớn và gánh nặng tuổi trưởng thành của chúng ta đều giống nhau. Những trách nhiệm, những định kiến, những vết thương, ai trải qua chặng đường này cũng phải nếm đủ. Nhưng đó là thử thách, chỉ khi được thử thách, chúng ta mới có thể mạnh mẽ hơn mà bước tiếp. Cuộc đời không trải đầy hoa hồng, dù có trải hoa hồng thì dưới chân ta vẫn đầy gai. Thật dễ để con người ta bị tổn thương khi đến giai đoạn trưởng thành, thật khó để ta trút đi những nỗi niềm ấy. Nhưng những đau đớn, những vết thương ấy rồi sẽ lành, và sau chặng đường chông gai thì ở phía bên kia, cầu vồng sẽ hiện ra. Dù ta có là ai, đang làm gì trên thế giới này đi chăng nữa, ở mọi nơi trên thế gian này đều có người giống ta, nỗ lực hết mình, cũng gục ngã và rồi lại đứng lên đầy mạnh mẽ. Mỗi người có một nỗi đau, có một câu chuyện khác nhau, chúng ta đã từng buồn, từng khóc. Khóc xong rồi lại ôm lấy bản thân mà đứng dậy, điều quan trọng nhất vẫn là yêu lấy bản thân mình, lắng nghe bản thân mong muốn điều gì. “Chúng ta đều sợ trưởng thành” không phải là cuốn bách khoa toàn thư để ta tìm ra đáp án cho những thử thách, nhưng cuốn sách sẽ là trạm dừng chân để chúng ta có những phút giây nghỉ ngơi, suy ngẫm và mạnh mẽ hơn trên chặng đường phía trước. Hãy tìm đến cuốn sách như tìm đến một người bạn đáng tin cậy cho ta lời khuyên chân thành, vì sau khi đắm chìm vào những chia sẻ ý nghĩa, ta sẽ lại yêu đời hơn, yêu sự trưởng thành và yêu chính mình hơn.