Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Hai Tòa Tháp
Xem thêm

2020: Tôi để ý hai lời nguyền được đặt lên Gollum, từ Frodo và Faramir, đã tiên đoán cái kết, và tự hỏi liệu Tolkien ngụ ý điều này là một điềm báo hay chỉ là một sự trớ trêu. Ngoài ra, Sam hỏi Frodo về Gollum rằng liệu anh ta là anh hùng hay kẻ thù. Đó là một câu hỏi thú vị: Gollum ác độc nhưng anh ta lại hoàn thành một nhiệm vụ giúp cứu vớt Trung Địa. Năng lượng và niềm sung sướng tột cùng, mong muốn không bao giờ phải rời khỏi thế giới này, thực tại của các nhân vật. Tôi lại bị choáng ngợp một lần nữa, như đang đọc từ một tâm hồn khác. Những mô tả về sự tà ác làm tôi sợ hãi, nó thật rõ ràng, trong sáng và thuần khiết. Shelob sủi bọt, rầm rú, và tỏa mùi hôi thối. Không có một bộ phim nào có thể lột tả được điều đó. Wow. Lần này, một chủ đề khác tôi thấy được nữa là sự ngây thơ. Cả vũ trụ của chúng ta đều xoay quanh chủ đề mất đi sự ngây thơ, nỗi buồn sâu thẳm mà bạn cảm nhận được từ hiện thực bên trong. Mất mãi mãi, chỉ còn là một ký ức đang dần mờ và trôi đi. Bạn thấy nó trong mối quan hệ giữa Frodo và Sam, tình cảm anh em, thứ tình cảm trong sáng như trẻ con ấy. Vẫn là điều tuyệt vời nhất.
Cập nhật, năm 2019: Lần đọc thứ bảy. Năm nay tôi đọc về lịch sử của Numenor và đọc về những bóng ma, về việc họ đã trở thành những vị vua sa ngã như thế nào. Bảy lần đọc và ma thuật vẫn còn nguyên vẹn. Quả là một kiệt tác tâm linh. Tôi coi Tolkien như người cha văn học của mình, hoặc ông nội. Tôi nhận ra điều này khi nghe ông ấy đọc tác phẩm của ông trên YouTube. Cảm giác đến với tôi vào lúc đó. Tôi cũng nhận ra rằng Frodo tin rằng toàn bộ đồng đội của ông ta đã thất bại, cùng với Gandalf, và ông ta đã quyết tâm làm điều đó một mình, dựa vào sức mạnh của mình và Sam chứ không phụ thuộc vào bất cứ ai khác. Suy nghĩ đó tuy không đúng, nhưng nó củng cố quyết tâm của ông ta.
Cập nhật năm 2017 (18): Lần đọc thứ sáu, lần đọc tuyệt nhất từ trước cho đến nay. Tôi đã nhận ra được một điều gì đó để tìm hiểu. Chúng ta để Saruman với Sauron, người tin rằng mình đã nhìn thấy Frodo trong quả cầu Palantir. Ông đã cho Nazgul có cánh theo dõi, nhưng tôi không nhớ là đã nghe thấy gì thêm về điều đó. Tôi thấy những bản tóm tắt rất hấp dẫn và thật xấu hổ khi thừa nhận rằng tôi cuối cùng cũng tìm thấy đoạn văn giải thích cho tiêu đề. Ông ấy cung cấp những bản tóm tắt tuyệt vời giải thích lịch sử, và giải thích rằng tòa tháp của Saruman sao chép Sauron, vì cả hai đều đã được thành lập trong thời kỳ tốt đẹp hơn. Cuộc chiến với Shelob làm tôi sợ và cuộc cận chiến mặt đối mặt làm tôi nhận ra rằng Tolkien ắt hẳn phải biết được điều đó từ kinh nghiệm chiến tranh, và tôi nhận ra rằng cậu bé Hobbit bé nhỏ, không biết đến từ đâu mà đã đánh bại được một sinh vật ác độc có dòng máu quý tộc đến từ thời cổ đại. Và cảm giác đó, niềm hạnh phúc cháy bỏng đó! Quả thật là một món quà cho nhân loại! Cảm ơn Chúa vì tác phẩm và cuộc sống!
Cập nhật năm 2016: Tôi rất biết ơn bản thân vì đã từ bỏ việc xem phim. Cuốn sách được trình bày theo một cách khác, nhưng tôi cảm thấy bộ phim cũng có một cách trình bày lộng lẫy và đáng kể. Những cuốn sách bắt đầu mang lại một cảm giác cổ đại, xưa cũ. Tôi cũng có một số trải nghiệm cá nhân cho cuộc sống của mình và một cái nhìn thoáng qua về bản chất tâm linh của cuốn sách và của Tolkien. Trong cuốn sách, Sam giơ Lọ nước của Galadriel trước Shelob: "Và rồi lưỡi của anh ta được mở ra và giọng nói của anh ta réo lên bằng một ngôn ngữ mà anh ta chưa từng biết…”. Điều này mô tả một sự kiện trong Kinh Thánh về việc nói bằng lưỡi, trong cuốn "Acts". Những ảnh hưởng từ Cơ đốc giáo của Tolkien được thể hiện. Tôi cảm thấy thời gian dành ra với Faramir trôi chậm rãi và lê thê; những suy nghĩ của tôi đe dọa rằng chúng sẽ đi lang thang, nhưng nó tạo nên nền tảng cho phần còn lại của kiệt tác này. Frodo cảm nhận được sự lạnh lẽo lan ra từ cánh tay và đi đến tim của anh ấy khi người kỵ sĩ bay qua anh ấy. Thế giới của cậu ta tối sầm đi và suy nghĩ trở nên tiêu cực, tuyệt vọng. Điều này làm tôi nhận ra rằng một số mô tuýp suy nghĩ của riêng tôi cũng đã được truyền cảm hứng từ một hình thức nào đó của bóng tối, từ bên trong hoặc bên ngoài, và tôi cần bỏ bỏ những mô tuýp này. Trong năm nay, tôi đã trải qua một cuộc ly hôn. Tôi thường tự hỏi về cuộc đời mình, về sự vô nghĩa của một số thứ, và tự hỏi rằng Chúa đã nghĩ gì khi bắt tôi trải qua một số những trải nghiệm tàn độc và vô nghĩa như thế. Vào vài ngày trước, trong giờ giải lao ở chỗ làm, tôi ngồi suy tư về câu chuyện này. Một nhân vật quan trọng khác xuất hiện trong cuốn sách này. Tolkien đã giới thiệu Nhân vật này trong The Silmarillion. Trung Địa gọi ông là Illuvitar. Tôi nhìn thấy được sự ảnh hưởng của ông trong câu chuyện này, mặc dù J.R.R.Tolkien không một lần nhắc đến tên. Bạn có tưởng tượng phản ứng của hội đồng nếu họ đã lên kế hoạch như vậy không? "Được rồi, vậy thì Gandalf sẽ phải chết. Boromir, ông cũng cần phải chết luôn, và Aragorn, ông sẽ phải vắng mặt trong lúc hai Hobbit chia rẽ và cần được cứu giúp. Frodo, ông và Sam phải vào Vùng đất của Bóng đêm một mình, đối diện với thú hoang và nguy cơ bị lộ tẩy, với không một sự hướng dẫn nào, chỉ dựa vào sức mạnh nhỏ bé của ông thôi. Xin lỗi, nó phải như thế thôi, mọi người ạ." Elrond và người người còn lại sẽ cười nhạo điều này, nhưng hóa ra nó lại là kế hoạch tốt nhất, mặc dù đồng thời cũng là điên rồ nhất. Có một số sự việc diễn ra trong cuộc sống mà chúng ta không thể hiểu, nhưng một Người bí ẩn sẽ giải quyết những điều đó. Ông ấy làm vậy để Saurons và Morgoth của chúng ta không hiểu thấu được trận chiến. Ông ta làm điều đó vì một mục đích lớn hơn, để đạt được một cái gì đó tốt hơn, và để thưởng cho chúng ta cho sự nỗ lực và khổ cực mà ta phải trải qua. Đó là cách tôi nhìn nhận mới thứ dưới phiên bản tâm linh của tôi. Càng đọc lại nhiều lần, tôi càng ngưỡng mộ sự sâu sắc của Tolkien qua mỗi năm. Chỉ có nỗ lực bốn mươi năm mới có thể tạo ra một kiệt tác như vậy.
Cập nhật năm 2015: Tôi không ngờ đến điều này, nhưng lần đọc thứ tư của tôi gây hứng thú hơn ba lần trước. Tôi không tìm thấy điểm gì để chỉ trích ở đây cả. Tôi tin rằng kỹ năng đọc của tôi đã tốt hơn trong năm nay vì tôi đã tăng cường việc đọc và viết hàng ngày. Nơi mà tôi từng đi lang thang trong tâm trí trước đây, giờ tôi có thể theo dõi những từ ngữ vào các mô tả sâu hơn. Hình ảnh trong cuốn sách này hóa tâm trí thành một địa điểm thực sự. Không có bộ phim nào có thể làm được điều này. Tôi đã trải nghiệm một niềm vui tột độ trong những trang sách này, và khi đóng cuốn sách vào buổi tối, tôi mong muốn được mơ thấy và trở lại nơi đó một lần nữa. Tôi nhận thấy một điều về Gandalf trong chuyến hành trình lần thứ tư này. Trong cuốn sách đầu tiên, dù tôi đã không nhắc đến nó trong bài review năm 2015 trước đó, Gandalf dường như là một người đàn ông già cáu kỉnh, sử dụng sự khôn ngoan và thông minh của ông để bắt mọi người phải im lặng. Ông không đồng ý với bất kỳ thứ gì mọi người nói và sửa lỗi họ. Tôi không nhận ra điều này trước đây. Sau đó, ông ta rơi vào bóng tối. [SPOILER - BỎ QUA ĐOẠN NÀY NẾU BẠN CHƯA ĐỌC HOẶC XEM PHIM.] Trong cuốn sách thứ hai, ông ta xuất hiện trở lại và ông đã thay đổi. Ông ta đã được làm mới, và trông vui vẻ, tự tin và đầy quyến rũ, cứ như thể ông ta đã có một giấc ngủ dài và giờ cảm thấy tốt hơn. Tôi chưa bao giờ nhận ra sự thay đổi ấy cho đến lần đọc thứ tư. Tôi thích Gandalf phiên bản Gandalf Trắng hơn là Gandalf Xám. Ông đối xử với mọi người tử tế hơn và không hành xử cáu kỉnh. Tolkien có khả năng mạnh mẽ trong việc mô tả cảnh quan và tạo không khí. Khi tâm trí theo dõi những từ ngữ của ông ấy, chúng dường như đưa độc giả vào một trạng thái mê đắm. Có những nhà văn đã nhắc đến việc bị mê hoặc bởi quá trình viết lách. Tài năng tuyệt vời nào có thể khiến độc giả mê hoặc. Tolkien đã làm thế nào? Bao nhiêu lần đọc nữa thì tôi mới nhìn thấy điều đó? Bộ ba sách của ông ấy như yểm bùa tôi. Tôi cảm nhận được điều đó, thật sự cảm nhận được...điều gì đó…khi tôi đọc. Có lẽ ông ấy sắp xếp những mô tuýp từ ngữ của mình theo cách nào đó hoặc đã thao túng ngôn ngữ. Tôi không biết, nhưng tôi chưa bao giờ trải qua điều tương tự với bất kỳ cuốn sách nào khác. Tôi cảm thấy như ông ấy thực sự đưa tôi vào một thế giới khác.
Đánh giá năm 2014, Vẻ đẹp và lịch sử của Trung Địa được giới thiệu qua một bức tranh tổng quan về lịch sử ấy trong “Thời kỳ chiến nhẫn”. Rohan được giới thiệu với độc giả. Eowyn, Eomer, Faramir, Vua Theodin, Saruman và Wormtongue xuất hiện. Những người Ent có một cuộc họp với người Hobbit và tàn phá Isengard. Cuốn sách này thật tuyệt vời, khi lịch sử đi sâu vào nguồn gốc những Hộ vệ của Fangorn. Mỗi nhân vật đều có độ sâu và cá tính của riêng họ, lịch sử và những cuộc chiến tinh thần. Tôi đã rơi vào bẫy tình với từng người một.

Những khoảng thời gian u tối trong cuộc đời của bạn có thể thay đổi con người bạn khi bạn thấu hiểu được chúng. Và biến chúng thành ánh sáng. “Hai tòa tháp” chính là trung điểm u tối của “Chúa tể của những chiếc nhẫn” - một trung điểm mà tôi đã mắc kẹt vào năm 1971, vì nó đại diện cho gốc rễ của trạng thái trầm cảm sâu sắc trong tôi vào năm đó. Nhưng nó cũng gợi ý như một cách chữa trị của chính nó. Năm 1971, tôi ám ảnh với bản thân một cách mù quáng, và vì sự yếu đuối đó, tôi đã bị kiểm soát và trở nên bất lực trước những thế lực lành mạnh. Frodo thì bị bắt giữ bởi một thế lực tàn ác. Gollum anh ấy là sự đối lập với một sức khỏe tốt. Anh ấy đại diện cho phẩm chất của sự tự ái độc ác và không có gì tốt lành cả. Vì vậy, Frodo trở thành con tin trong tay sự tàn ác của Gollum. Trước năm 1970, tôi đã coi thường những điều tàn ác như vậy. Khi ấy tôi chỉ biết sống cho hiện tại, sau đó thì, bây giờ. Tôi đã bị bắt giữ bởi một Gollum tàn khốc của chính tôi. Lỗi của ai đây? Của tôi chính tôi. Như một cách phản ứng lại để sửa chữa, tôi trở nên phẫn uất một cách bi quan đối với tất cả những điều tốt. Gollum đã chiếm đoạt tâm hồn của tôi. Chỉ là lúc ấy tôi vẫn chưa nhận ra điều đó. Sau này, tôi mới nhận ra rằng cái ác và cái thiện đều hiện hữu trong mỗi chúng ta. Nhưng vào thời điểm đó, tôi đã chọn sống trong thế giới của bản thân, như Gollum. Trong hang động tối tăm. Chúa Giêsu, tại một thời điểm trong Tin Mừng, có nói rằng Ngài đến để làm cho mọi thứ mới mẻ. Để có được một tầm nhìn mới mẻ như thế trong cuộc sống của chúng ta, chính chúng ta phải chấp nhận tổng thể sự pha trộn của cái ác và cái thiện - và thế giới của chúng ta. Thế giới thì tròn - chúng ta phải hoàn toàn làm phẳng thế giới riêng của mình thông qua sự hiểu biết để nhận ra chúng ta là chính chúng ta tại trái tim của cái thế giới tròn trĩnh mà chúng ta quan sát được xung quanh mình - một phần trong những điều tốt lành của nó và những điều vô thức ác độc to lớn phía sau. Frodo không mặc đồ trắng, và Gollum cũng không mặc đồ đen. Chúng ta ĐỀU phải chịu trách nhiệm, nhưng chúng ta ĐỀU tự do. Frodo hiện không được tự do, trong “Hai tòa tháp” - nhưng “Chúa tể của những chiếc nhẫn” là câu chuyện về việc anh ta rồi cuối cùng cũng sẽ được giải thoát khỏi những nút thắt của cái ác và cái thiện. Để được tự do, anh ta phải gieo mình tự do vào cơn gió: Và chiếc nhẫn quý giá của anh ta vào Đỉnh Định Mệnh.

Tolkien không thiết kế “Chúa tể của những chiếc nhẫn” để nó được đọc thành ba cuốn riêng biệt. Tuy nhiên, vì cuốn sách vô cùng hoàn hảo nên không hề có một khoảnh khắc buồn chán nào cả. Cho dù bạn chia nó thành 6, 12 hoặc 24 cuốn, tôi nghĩ tất cả chúng đều xứng đáng 5 sao. Tôi không phải là một fan hâm mộ của thể loại viễn tưởng, nhưng cuốn sách này thật sự quá tuyệt vời. Nó kể về cuộc đối đầu giữa cái thiện và cái ác, cũng như bản chất của cái ác. Với một chủ đề mang tầm vũ trụ như vậy, những cuộc hành động không ngừng nghỉ, những nhân vật đáng nhớ, bản thiết kế đầy tinh tế của một thế giới hư cấu, Trung Địa, và văn phong trữ tình, Tolkien đã viết một cuốn sách sẽ tồn tại mãi ngay cả khi chúng ta rời khỏi thế gian này. Câu chuyện bắt đầu với bốn người hobbit bị tách ra thành hai nhóm, Frodo và Sam, những người mà sau đó sẽ gặp Gollum trên đường đến Mordor, và Merry và Pippin bị lạc trong rừng Fangorn, sau đó gặp Treebeard và phần còn lại của tộc Ent. Điều này xảy ra sau cái chết của Boromir, một trong những thành viên của Đoàn hộ nhẫn (Phần một). Anh ta bị sát hại bởi lũ Orcs khi cố gắng cướp chiếc nhẫn từ Frodo và Sam. Nếu phần 1 chủ yếu xoay quanh bốn hobbit, thì trong phần 2 này, Tolkien để họ ra ngoài lề và tập trung vào việc Đoàn hộ nhẫn chiến đấu với lũ Orc. Trong phần lớn cốt chuyện của cuốn sách này, các hobbit chỉ đóng vai trò phụ. Họ chỉ hành động khi các Ent cùng với Merry và Frodo trên lưng của Treebeard tiêu diệt tòa tháp đầu tiên nơi Saruman đang trú ngụ: ORTHANC. Sau đó hai người còn lại, Frodo và Sam, đối đầu với Shelob trên đường đến tòa tháp thứ hai, CIRITH UNGOL, nơi ẩn náu của những tên phù thủy tàn độc và kẻ thủ ác cuối cùng, Sauron.Vậy nên, hai tên phù thủy xấu xa ở lại hai tòa tháp và nhìn ra Trung Địa. Một số tên điên rồ nói rằng tiêu đề "Hai tòa tháp" là một phép ẩn dụ cho hai cái dương vật và rằng có một mối quan hệ đồng tính giữa Frodo và Sam. Xuống điện ngục đi! Tôi nói với những tên đó. Cuốn sách thật tuyệt vời và bộ phim cũng không kém phần xuất sắc, vậy nên xin đừng vấy bẩn những tác phẩm nghệ thuật này bằng sự hèn hạ của mấy người. Tôi thương xót những người không biết trân trọng một tác phẩm văn học hay. Tiếp tục với phần 3. Tôi hy vọng cuốn thứ ba và cuối cùng sẽ cũng thú vị như hai cuốn trước. Tolkien, ngài ơi, ngài thật kiệt xuất, tôi muốn đào mộ của ngài lên và hôn lên tay ngài như một cách để thể hiện sự ngưỡng mộ và tôn kính của tôi dành cho ngài. Không có nhà văn viễn tưởng nào có thể được như ngài. Mặc dù tôi thích Game of Thrones và đã có kế hoạch đọc bộ truyện nơi mà nó thuộc về, A Song of Ice and Fire, tôi chắc chắn rằng dù George Martin có ưu thế về thời gian, tôi vẫn thích “Chúa tể của những chiếc nhẫn” của ngài hơn. Tôi thậm chí không muốn nói rằng tác phẩm của ngài là nguyên bản. Vì điều đó có thể được hiểu là tác phẩm của anh ta tốt hơn và tác phẩm của ngài chỉ là nguyên bản. Tất cả tác phẩm của họ đều không thể vượt qua tác phẩm của ngài. Tác phẩm của ngài cơ bản là không thể đem ra so sánh với bất kỳ tác phẩm nào và luôn luôn vượt trội hơn tất cả. “Chúa tể của những chiếc nhẫn” không thể bị cướp ngôi. Nó mãi mãi là tác phẩm viễn tưởng ĐỈNH NHẤT. Mọi thời đại.

“Nó giống như trong những câu chuyện vĩ đại ấy, ông Frodo ạ. Những câu chuyện mà thực sự quan trọng. Đầy bóng tối và nguy hiểm như chúng đã từng. Và đôi khi, bạn không muốn biết cái kết...bởi vì làm thế nào mà kết thúc có hậu được? Làm sao mà thế giới có thể trở về như trước khi mà quá nhiều điều tồi tệ đã xảy ra? Nhưng cuối cùng, nó chỉ là một thứ qua đi...cái bóng này. Ngay cả bóng tối cũng phải qua đi." Phần hai trong “Chúa tể của những chiếc nhẫn”, “Hai tòa tháo”, tập trung vào sự phân rã của “Đoàn hộ nhẫn” khi Frodo và Sam bắt đầu cuộc hành trình tách biệt của họ đến Mordor, cùng lúc đó thì Merry và Pippin bị một vài con Orc bắt giữ. Trong khi đó, Aragorn, Legolas và Gimli quyết định sẽ cố gắng truy đuổi và giải cứu Merry và Pippin. Khi còn là một đứa trẻ, “Hai tòa tháp” luôn là bộ phim yêu thích của tôi, và tôi nghĩ tôi cũng từng nói nó là cuốn sách yêu thích của tôi, nhưng khi tôi trưởng thành, bộ phim yêu thích của tôi giờ đã là “Nhà vua trở về”. Tôi vẫn không chắc liệu cuốn sách yêu thích của tôi có thay đổi hay không, chúng ta sẽ sớm thấy thôi! Nhưng mà tôi thích việc đọc lại, có rất nhiều câu trích dẫn và sự kiện hay nằm trong “Hai tòa tháp”, nhưng tôi cũng có những phàn nàn riêng. Trước tiên, những điểm tích cực! Mắt tôi tràn ngập với nước mắt tự hào khi nhìn lại quá trình trưởng thành của Aragorn - Chính trong “Hai tòa tháp”, anh ấy mới thật sự bắt đầu thể hiện kỹ năng lãnh đạo của mình trong trận chiến Hornburg. Bạn hoàn toàn có thể thấy tôi đang đứng ở mép sân vận động và vẫy lá cờ Aragorn khổng lồ. HÃY CHO NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY LÀM VUA. Tôi lo sợ rằng mọi đánh giá về “Chúa tể của những chiếc nhẫn” sẽ toàn là tôi lảm nhảm về việc tôi yêu thích Aragorn nhiều như thế nào, nhưng trái tim muốn điều mà nó muốn. Một điểm tích cực khác - trong nửa sau của cuốn sách, chúng ta có rất nhiều phân đoạn với Gollum và điều đó khiến tôi rất hài lòng. Anh ấy là một nhân vật đáng kinh ngạc, không có cảnh nào là buồn tẻ khi có sự hiện diện của anh ấy. Anh ấy làm tôi cười xỉu bởi cái cách mà anh ấy liên tục gọi Frodo là người chủ tốt, trong khi Samwise thì lại là tên xấu xa! Chúng ta đã quan sát Samwise mạnh mẽ và dũng cảm như thế nào, và điều đó được xây dựng thêm trong tập này, nơi mà lúc bất giờ anh ấy thật sự phải kéo và vác Frodo đi trong chuyến hành trình của họ. Ngoài ra *cảnh báo có tiết lộ nội dung* cái cảnh mà anh ấy nghĩ rằng Frodo đã chết và quyết định sẽ tự mình tiếp tục nhiệm vụ phá hủy chiếc nhẫn...ÔI TIM TÔI. Samwise chỉ muốn được ở nhà thư giãn, nhưng nhìn xem, anh ấy đang mang gánh nặng của cả Trung Địa trên vai. Hơn nữa, Johann hồi trẻ hoàn toàn là một tên ngốc. Tôi từng than phiền suốt về việc tôi ghét người tộc Ents nhiều như thế nào và rằng những chương đó chán đến mức phát khóc. Cảm giác thật kỳ lạ khi bạn quan sát thấy gu đọc sách của bản thân thay đổi như thế nào khi bạn trưởng thành, bởi vì lần này tôi HOÀN TOÀN say mê những chương đó. Bộ tộc Ents thật tuyệt vời! Bạn cũng không thể nói về “Hai tòa tháp” mà không nhắc đến hang của Shelob. Tôi thấy chương đó rất khó chịu và kì hoặc, bởi vì...những con nhện ấy. Nhưng sự căng thẳng và nỗi sợ hãi mà Tolkien xây dựng nên thật sự rất đáng sợ. Tôi đoán vấn đề chính của tôi với cuốn sách này là việc nó tách hai cốt truyện ra thành phần ba và phần bốn. Ý tôi là chúng ta không được thấy những gì Sam và Frodo làm cho đến khi chúng ta đọc qua nửa cuốn sách, và điều này cũng đồng nghĩa với việc chúng ta không thể theo dõi Aragorn và các nhân vật khác trong phần còn lại. Cá nhân tôi không thích điều này, tôi thà đọc luân phiên diễn biến của hai cốt truyện thì hơn, vì khi không được gặp những nhân vật trong một khoảng thời gian dài, tôi bắt đầu cảm thấy nhớ họ. Và tôi dám nói rằng, đôi khi phần thứ hai của cuốn sách có hơi nhàm chán...Nó chỉ cơ bản là Sam và Frodo đi bộ và đi bộ - nhưng may mắn là có Gollum! Nếu phải ép tôi chọn, tôi có lẽ sẽ xếp “Hai tòa tháp” cao hơn “Đoàn hộ nhẫn”. Tôi nghĩ vậy. Trời ơi, điều này quá khó khăn! Nhưng tôi thật sự rất tò mò để xem cảm nhận của mình sau khi đọc lại “Nhà vua trở về”. Tuy vậy cuốn này tôi đánh giá 5/5 sao! Thật là buồn khi cuộc hành trình đi xuyên qua Trung Địa của tôi sắp kết thúc, nhưng chúng ta luôn có thể quay trở lại, phải không? Đọc lại vào tháng 7 năm 2022. 4.5 sao. Vẫn yêu cuốn sách này nhưng có lẽ nó là cuốn mà tôi thích ít nhất!

Đọc lại “Chúa tể của những chiếc nhẫn” bằng tiếng Đức là một bài tập thú vị; như thường lệ, việc không thành thạo ngôn ngữ và bị buộc phải đọc từ từ khiến tôi nhận ra những khía cạnh mà tôi đã bỏ sót hoặc lướt qua trong những lần đọc trước đó. Hai điều đặc biệt nổi bật. Trước tiên, và tôi đoán điều này bắt nguồn từ việc biết đến tác giả Tolkien khi mới 10 tuổi, tôi đã, bằng một cách nào đó, xóa đi sự thật rằng Frodo rõ ràng là người đồng tính. Tôi đã trình bày giả thuyết này cho một người bạn của tôi, E, người có chung đam mê với ngôn ngữ Scandinavia và truyền thuyết Trung Địa, và cô ấy có vẻ hoài nghi: cô ấy nghĩ rằng đồng tính không là một phần trong vũ trụ của Tolkien. Nhưng đối với tôi, lập luận này khá vững chắc. Frodo hoàn toàn không hứng thú với phụ nữ, và không có bất kỳ gợi ý nào việc anh ấy sẽ hứng thú với phụ nữ. Tuy nhiên thì anh ấy có một tình cảm nhẹ nhàng dành cho Sam, và nó cũng được đáp lại. Cái cảnh trên cầu thang Cirith Ungol, nơi mà Gollum thấy anh ấy gối đầu trên đùi Sam, thật sự rất cảm động. Điều thứ hai, cái mà tôi nghĩ là tôi đã từng thấy nhưng chưa thực sự thấy nó, là mức độ điều khiển hành động của những người mang Tam Nhẫn - Elrond, Galadriel và Gandalf. Tâm tư của họ luôn hướng về Frodo, hướng dẫn và giúp đỡ anh ta, và họ có thể nhìn xa, cả trong không gian lẫn thời gian. Trong một số tình huống, khi Frodo sắp bị quyền lực của Chiếc Nhẫn đánh bại, Gandalf có thể cứu anh ta. Và khi Galadriel gặp anh ở Lórien, cô ấy nói rằng số phận của nhiệm vụ như ngàn cân treo sợi tóc, tôi nghĩ cô ấy đã có thể thấy trước toàn bộ những gì xảy ra tiếp theo và cô ấy biết nó sẽ vô cùng khó khăn đến như thế nào. Mọi thứ phụ thuộc vào việc Frodo có thể nhân từ với Gollum hay không, vì anh ta sẽ đóng một vai trò quan trọng vào thời điểm cuối cùng; nhưng vì những lý do không bao giờ được giải thích, cả cô ấy và Gandalf đều không thể nói cho anh ấy biết lý do tại sao. Thật đáng tiếc khi nhiều mặt của bối cảnh bị tiết lộ khi Silmarillion được xuất bản sau cái chết của Tolkien, vì họ tiết lộ quá nhiều điều trong đó, nhưng nó vẫn khá là đủ bí ẩn. Tôi nghĩ mọi người đang đánh giá thấp tài năng của Tolkien. Đây là một cuốn sách bạn có thể đọc nhiều lần và luôn tìm thấy điều mới.

Đây là một câu chuyện viễn tưởng kiệt xuất và hùng tráng về quyền lực, tình bạn và lòng quả cảm khi đối mặt với những thử thách. “Hai tòa tháp” theo chân Frodo và đồng đội của anh ấy khi họ tiếp tục hành trình tiêu diệt chiếc nhẫn quyền năng. Trong suốt cuộc hành trình, Frodo và các đồng đội của anh đối mặt với nhiều gian khó cũng như hình thành các liên minh mới. Tôi thật sự thích cuốn sách này! Mất một thời gian để tôi thích nghi với cuốn sách, nhưng khi đã làm được, tôi hoàn toàn bị cuốn vào thế giới kiệt xuất và hùng tráng này. Cách xây dựng thế giới trong sách vô cùng xuất sắc, rất độc đáo và chi tiết. Tác giả dành rất nhiều thời gian giới thiệu và mô tả thế giới thú vị này. Tôi thích việc tìm hiểu về các vùng đất, ngôn ngữ và những tộc người độc đáo trong thế giới này, bao gồm tiên, hobbit, Ent (cây cối), người lùn, pháp sư và nhiều loài khác. Mỗi nhân vật đều phức tạp và đối mặt với những thách thức riêng xuyên suốt hành trình. Những nhân vật yêu thích của tôi bao gồm: Sam, Gandalf, Aragorn và Legolas. Aragorn quyến rũ, tử tế, mạnh mẽ và dũng cảm. Sam trung thành, tử tế, dũng cảm và kiên định. Gandalf thông thái, hữu ích và mạnh mẽ. Legolas xuất sắc, dũng cảm và mạnh mẽ. Tôi thích những nhân vật mới được giới thiệu, đặc biệt là Treebeard. Tôi thích những chuyện đùa giữa Legolas và Gimli, nó làm dịu đi phần đen tối trong truyện. Mảng phát triển nhân vật rất xuất sắc, tôi thích việc tìm hiểu thêm về từng nhân vật và nhìn thấy mọi khía cạnh của họ. Tác giả là một nhà văn xuất sắc và câu từ được trau truốt vô cùng tỉ mỉ. Kết thúc của cuốn sách rất hay và đầy hành động. Hóng được đọc cuốn sách tiếp theo! Tôi đề xuất cuốn sách này cho những ai yêu thích thể loại viễn tưởng, xây dựng thế giới xuất sắc và những nhân vật thú vị!

“Hai tòa tháp” chịu ảnh hưởng của hội chứng Jan. Nó là đứa con ở giữa và thậm chí, nó đáng lẽ đã không tồn tại. Tolkien không có ý định cho “Chúa tể của những chiếc nhẫn” có ba phần, mà thay vào đó là một cuốn sách hoàn chỉnh, vì vậy thứ hai đã bị sắp đặt là không có một mở đầu thực sự và không có một kết thúc thỏa đáng. Khi tôi đọc nó lần đầu tiên lúc còn trẻ, tôi không hề thích nó, và cho đến bây giờ nó vẫn không phải là cuốn yêu thích nhất của tôi trong ba phần, nhưng gần đây sau khi đọc lại, tôi đã cảm thông cho nó. Nó tạo ra một cây cầu bền vững đáng ngưỡng mộ giữa cuốn sách đầu và cuối, đồng thời vẫn bao gồm một số khoảnh khắc đáng nhớ và tiết lộ những chi tiết nền lý thú. Ai có thể quên bộ tộc Ents hay cái Đầm Lầy Chết đáng sợ? Cuộc chiến với Shelob rất khá hồi hộp. Cuộc đấu tranh với Saruman và Trận chiến tại Helms Deep là một sự chuẩn bị tuyệt vời cho những chuyện sắp xảy đến. Tất cả những điều này và những cái khác nữa đôi khi bị lãng quên khi chúng ta so sánh chất lượng của ba phần cạnh nhau. Cá nhân tôi yêu thích cuốn sách đầu tiên khi bốn tên hobbit đơn độc trong Rừng Già, né tránh các kỵ sĩ đen và đi qua Mộ Đá hiểm nguy. Và tất nhiên cuốn sách cuối cùng là phần thưởng đầy thỏa mãn với sự bổ sung của những phụ lục đầy thông tin hữu ích, tốt cho những fan hâm mộ nhiệt tình. “Hai tòa tháp” có thể không nhận được đánh giá xứng đáng, nhưng đó là một cuốn sách tuyệt vời.

Tôi phải nói rằng cuốn sách này kéo dài lâu hơn một chút so với “Đoàn hộ nhẫn”, nhưng nó vẫn là một hành trình khốc liệt. Nó được chia hoàn hảo ở giữa: Phần ba là về Aragon và những người bạn trong chuyến hành trình săn đuổi lũ orc của họ, gặp gỡ rất nhiều người bạn dọc đường, trong khi đó phần bốn tiếp tục với chuyến hành trình của Frodo đến Khe Định Mệnh. Điều mà tôi thích nhất ở phần này là những nhân vật mới. Cuối cùng thì chúng ta cũng biết thêm một chút về Rohan và Gondor và những người sinh sống tại những vùng đất đó. Eomer là một trong những nhân vật yêu thích của tôi bởi sự trung thành của anh ấy, và Faramir thì quả thật là một người tuyệt vời, khiêm tốn, đối lập với người anh trai đầy tự hào của anh ấy. Câu chuyện trở nên đen tối khi những hiểm họa ngày càng gia tăng và những cái ác đến từ Orthanc và Mordor lan rộng ra. Lúc bấy giờ, có một sự u ám bao chùm cả câu chuyện, và chúng ta bắt đầu cảm nhận được sức nặng thật sự của những trọng trách mà Frodo phải gánh. Cùng lúc đó, nó thắm sáng một vài khoảnh khắc, và sự hứa hẹn về sức mạnh vô hình khi Aragorn bắt đầu tỏa sáng. Chúng ta cuối cùng cũng thấy anh ấy nhận nhiệm vụ định mệnh của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn đặt bạn bè của mình lên trên hết. Tôi yêu điều đó. Tôi yêu điều đó, mặc dù phần “Đoàn hộ nhẫn” thật vụn vỡ, ở đây vẫn còn sợi dây liên kết chúng lại từ những khoảng cách xa xăm. Tlkien dành rất nhiều thời gian để miêu tả mọi thứ, và điều này được chứng minh một cách đau đớn trong suốt phần bốn. Phần ba ít ra có một dàn nhân vật, nơi chốn, cốt truyện và những trận chiến đa dạng để giữ mọi thứ thú vị và khó đoán, trong khi Frodo già tội nghiệp và Sam đang lang thang từ nơi hoang vắng này đến nơi hoang vắng khác. Tôi đã gần như thấy đủ cảnh vật và hoa lá ở Trung Địa rồi và tôi xin lỗi khi phải nói rằng. Một lần nữa, chính những nhân vật mới mà họ tương tác trong suốt hành trình đã giữ cho mọi thứ thú vị. (Không một ai khiến tôi hạnh phúc hơn Faramir, cái người mà tốt bụng, quý phái, và xuất hiện quá ngắn ngủi, không như ý muốn của tôi.) Có rất nhiều khoảnh khắc anh hùng và tôi cảm thấy là bây giờ chủ đề của cốt truyện trở nên rõ hơn, với trận chiến giữa cái thiện và cái ác trở nên quan trọng hơn từng ngày. Có những khoảnh khắc tuyệt diệu khi mà những nhân vật đấu tranh với lòng quả cảm, mục tiêu, quyết định của họ và cả bản chất của kẻ thù. Chúng ta được đưa vào sâu hơn nhưng chúng ta chưa bao giờ chọn  nhầm phe. Cái thiện PHẢI chiến thắng. Phát triển nhân vật là cái cốt yếu và thật tuyệt vời khi được nhìn thấy những thành viên của Đoàn Hộ Nhẫn bắt đầu hoạt động bên ngoài phạm vi nhiệm vụ. Nó có hơi lệch hướng với việc miêu tả từng chi tiết những cảnh vật xung quanh, và cụ thể nó trở nên đau đớn khi đến gần cái kết của tiểu thuyết nhưng nhóm nhân vật mới và lời hứa hẹn với những điều hoành tráng sau đó làm cho nó trở thành một lần đọc đáng giá, căng thẳng và thú vị. Tôi chắc chắn vẫn đang tiếp thu nhiều hơn hai lần đọc đầu tiên của tôi vào gần 20 năm trước, và tôi vẫn thở gấp, sợ hãi và cổ vũ cho những nhân vật yêu dấu. Một phần tiếp nối đáng giá, và bạn biết nó sẽ chỉ có thể hay hơn kể từ đây.

“Chiến tranh là không thể tránh khỏi, tronng lúc chúng ta bảo vệ mạng sống của mình khỏi kẻ hủy diệt, kẻ mà sẽ nuốt chửng tất cả; nhưng tôi không yêu một thanh gươm sáng vì sự sắc bén của nó, hay một mũi tên vì sự nanh nhẹn của nó, hay một chiến binh vì vinh quang của anh ấy. Tôi chỉ yêu những gì họ bảo vệ”. Phần hai này (hoặc chính xác hơn là phần giuwac của cuốn sách) thật sự phi thường. Nếu như bạn gặp khó khăn trong việc vượt qua những bài hát và bữa sáng thứ nhất, bữa sáng thứ hai trong cuốn sách đầu, thì cuốn sách này là phần thưởng dành cho bạn. Cốt truyện, nhân vật, sự kiêu kì! “Hai tòa tháp” là tất cả những gì hay nhất của Tolkien được tổng hợp lại trong một cái chai. Cái chai chứa dựng loại rượu tốt và đậm đà nhất. “Tôi đang nói to thành tiếng với bản thân. Một thói quen của người già: họ chọn người khôn ngoan nhất đang hiện diện để nói truyện.” Có rất nhiều nhân vật mới xuất hiện và tôi yêu quý từng người một. Đặc biệt là Cây Râu, và sự thật rằng anh ấy được xây dựng dựa trên một người bạn của Tolkien, Lewis (tác giả của bộ “the Chronicles of Narnia) còn trên cả ấm lòng. Thế giới thực cần thêm nhiều tình bạn như của Tolkien và Lewis. Hai thiên tài thực thụ truyền cảm hứng cho nhau, đưa nhau vào sách của nhau và dành tặng những cuốn sách cho nhau. Như với những cuốn sách viễn tưởng mà tôi từng đọc, tôi cảm thấy mình không thể chọn chỉ một nhât vật yêu thích - thay vào đó, tôi có một đội quân nhỏ gồm những nhân vật mà tôi yêu thích. Bởi vì mỗi người trong họ đem đến điều gì đó khác biệt đến cuốn sách, một điều gì đó mà tôi thích. “Hai tòa tháp” có đầy đủ những nhân vật yêu thích của tôi, và vâng, Cây Râu chắc chắn là một trong số đó. Một bộ tộc người cây cổ (những sinh vật quá là ngấu lòi), có khả năng lật ngược cả mặt đất khi họ nổi giận đến một mức độ nào đó. Nhưng họ cũng có thể dành cả giờ đồng hồ chỉ để tận hưởng cơn gió và trái đất. Điều này làm tôi nhớ đến tình yêu to lớn của Tolkien dành cho thiên nhiên và môi trường - đó là một trong những chủ đề chính của cuốn sách, và là chủ đề làm trái tim tôi tràn ngập niềm vui. Bởi chính sự thu hút vốn có của anh ấy dành cho vẻ đẹp của thiên nhiên - văn phong và những miêu tả của Tolkien rất hấp dẫn. Bạn gần như có thể tưởng tượng được bản thân đang ở Trung Địa - đang được nâng đỡ bởi Cây Râu, hoặc đang bị lạc trong những đầm lầy. Một nhân vật nữa đã cướp lấy trái tim của tôi bằng sự hiện diện đầu tiên của anh ấy đó chính là Faromir - một người đàn ông còn chân thành và liêm chính hơn cả Aragorn. Faromir là một trong rất ít những nhân vật (à thì một trong hai nhân vật duy nhất trong toàn bộ cuốn sách không bị cám dỗ bởi chiếc nhẫn và sức mạnh của nó, dù chỉ một chút) và vì vậy mà Faromir chắc chắn là nhân vật đứng đầu đối với tôi. Bởi vì nếu bạn đọc cuốn sách, bạn sẽ hiểu nhiều về một người như thế nào khi người đó thậm chí không bị cám dỗ. Nhưng chỉ có một vài người sánh vai được với sam về độ tuyệt vời. Tôi là một trong những người nghĩ rằng Sam là người hùng thật sự của câu truyện, và phần hai chứng minh đã điều đó. Sam là một người đàn ông đích thực, đó là tất cả những gì tôi có thể nói, bởi vì những hành động của anh ấy đã nói lên mọi thứ. “Đừng để tôi ở đây một mình! Là Sam của anh gọi đây. Đừng đi đến nơi mà tôi không thể tìm thấy! Thức dậy đi, ông Frodo!”; nhịp điệu của “Hai tòa tháp” thật hoàn hảo, trong khi “Đoàn hộ nhẫn” diễn ra rất chậm, vì một cốt truyện dày đặc phải được giải thích, thì phần hai tràn ngập những cuộc phiêu lưu, hành động, những lời bình luận kiêu kì, những tình bạn đẹp và cả những giây phút buồn bã. Tôi thấy mình muốn đọc nhanh hơn bởi vì tôi không thể dừng lại, và cùng lúc đó, cũng cần phải dừng lại vì tôi không muốn cuốn sách kết thúc. Thật sự là một nghịch lý. Và một bài thơ ca ngợi nghệ thuật kể chuyện tuyệt vời! Hóng được đóng lại chuyến hành trình của tôi với cuốn “Nhà vua trở về”, mặc dù tôi cũng sẽ buồn khi phải rời khỏi Trung Địa (trong một khoảng thời gian, vì sẽ còn nhiều lần đọc lại trong tương lai). Tái bút, gần đây tôi và chồng tôi có xem một vài video về những phần ăn của quân đội đến từ những quốc gia khác nhau và đó là khi tôi nhận ra rằng lembas chắc đã được lấy cảm hứng từ thanh thực phẩm dành cho quân đội - được tạo ra để giúp bạn duy trì trong một ngày chỉ với một khối nhỏ thực phẩm nén chứa đầy đủ tất các vitamin, chất béo và chất đạm mà một người đàn ông trường thành cần trong một ngày. Và nó hoàn toàn hợp lý vì chính Tolkien đã từng ở trong quân đội.

Rõ ràng đây vẫn là một trong những tác phẩm kinh điển nhất mọi thời đại. Việc đánh giá nó cảm giác thật ngớ ngẩn. Khoảng thời gian gần đây tôi cảm thấy biết ơn bộ phim vì việc xây dựng và trận chiến tại Helms Deep thật sự quá quá nhàm chán để đọc. Mỗi khi không có một hobbit trong tầm ngắm, khi chúng ta bị bỏ lại với thế giới của những người đàn ông, cuốn sách mất đi sự vui nhộn của việc đi lang thang khắp cảnh vật và gần như trở thành một bảng tóm tắt của những hành động. Nhưng những con ngựa và những kỵ sĩ và trận chiến trở nên thú vị hơn trên phim. Dù gì thì những chương về Merry và Pippin (và cả bộ tộc Ents nữa!) vẫn rất hay. Và  lần này, việc Sam với Frodo hướng đến Mordor còn hơn cả những gì tôi yêu thích về “Fellowship”. Càng này nó càng biến dần thành một series của những mạch suy nghĩ không liên kết với nhau, nhưng tôi rất thích cách mà nhịp điệu của cuốn sách này chệch đi so với những gì thông thường. Tôi chắc là bạn chưa xem nó nhưng có một đoạn dài xuất sắc khi mà Samura cáu giận trong tòa tháp của ông ta với sự vắng mặt của đoàn quân và mọi người ở dưới đất la hét lên mắng ổng. Và có cứ tiếp diễn mãi như thế, theo một cách thú vị. Tôi đọc nó vì những khoảnh khắc như thế. Tôi cũng thích sự tương tác theo kiểu phản chiếu khi gặp người có thẩm ở trên đường. Cả hai lần đều mở đầu có vẻ vô tội những dần lộ rõ hơn, chỉ trong một cuộc trò chuyện, rằng những người anh hùng đang gặp một hiểm họa lớn hơn đến từ chính quyền.