Xem thêm

“Cầu vồng trong đêm” khiến bạn đọc không chỉ làm quen với những người đồng hành mới được chú chó Trison “bảo bọc” mà còn làm quen với con mèo Kilusia – “kỳ quái quan thế giới” theo cách gọi của Trison. Chó và mèo chẳng thuận nhau bao giờ nên câu chuyện càng trở nên hài hước và vui nhộn hơn bao giờ hết.

Trison không chỉ có những cuộc phiêu lưu đáng tự hào mà còn là những câu chuyện sâu sắc về tình yêu thương của con người dành cho vật nuôi và tình cảm của một chú chó dẫn đường dành cho những người khiếm thị. Trison hay gọi cuộc đời của mình như cách gọi của một số ít người là “Đời chó má”, cũng có nhiều thăng trầm, vui buồn như có lúc chú đã được sống trong ngôi nhà đầy tình yêu thương của nhà văn mù Anna Ygorevna Krivosheeva, hay cuộc sống với bà Polina Foteevna Ivankhnik phúc hậu nhưng lại trót làm bạn với bia rượu đã gây ra không ít rắc rối cho Trison. Bà đã khiến Trison phải bị bắt vào đồn công an vì bà đã lợi dụng Trison và biến cậu thành một công cụ để ăn cắp đồ của siêu thị. Đây có lẽ là điều khiến cho Trison thấy xấu hổ nhất trong cuộc đời làm chó dẫn đường của mình. Tuy nhiên, bên cạnh việc nghiện rượu, bà Polina cũng biết giúp đỡ người khác khi lâm vào cảnh khó khăn, dù rằng bà là một người già khuyết tật. Chính điều này đã khiến Trison cảm thấy yêu quý bà hơn sau những gì bà đã làm cho cậu.


Mikhail Samarsky đã dựng nên một hành trình đầy cao cả và thú vị của chú chó Trison. Trước khi về nhà Sashka, Trison từng có thời gian làm công việc dẫn đường cho ông cụ Ivan Savelievich, một người mà theo đánh giá của Trison: “Đó là một con người tuyệt vời và là một người bạn tốt của tôi.” Khi cụ ông Ivan Savelievich qua đời, Trison được chuyển về trường huấn luyện và tại đây, Sashka cùng mẹ và bà đã tới đón Trison về nhà.

Sashka lúc đó 13 tuổi, vụ tai nạn vào năm 11 tuổi đã cướp đi sinh mạng của người bố, đồng thời mống mắt và thủy tinh thể bị tổn thương vĩnh viễn khiến cậu bị mù, không còn nhìn thấy gì nữa. Trison đến, và kiên quyết không xem mối quan hệ giữa mình và Sashka là chủ - tớ mà thực sự đó là hai người bạn. Bởi vậy, trải qua những hành trình đầy gian nan: khi lang thang vô gia cư, khi giữ nhà gác cổng, khi gặp những tình huống dễ mất mạng nhưng Trison vẫn thực thi bổn phận phụng sự thân chủ bằng những phẩm chất rất người. Chỉ đến khi Sashka đã thấy được cầu vồng sau lần phẫu thuật thì Trison mới lưu luyến chia tay để đến với một người khiếm thị mới.

Không chỉ hấp dẫn, lôi cuốn với nhiều tình tiết độc đáo đầy kịch tính, “Cầu Vồng Trong Đêm” còn là lời nhắc nhở về tình thương và lòng nhân ái, khi mà trong xã hội hiện đại ngày càng thưa vắng dần sự quan tâm, đồng cảm với những con người tật nguyền, bất hạnh… Tác phẩm đã được ấn hành ở Mỹ bằng tiếng Anh. Hiện sách đang được dịch ra tiếng Ukraina, tiếng Bulgaria, tiếng Đức và tiếng Thụy Điển. Các dịch giả người Nhật và Kazakhstan cũng đang đặt vấn đề chuyển ngữ. Sau tác phẩm đầu tay, Mikhail Samarsky đã nhận được rất nhiều thư từ bạn đọc không chỉ ở Nga mà còn từ nhiều nơi trên thế giới. Cho đến thời điểm này đã có trên 200 chú cún con trên thế giới được đặt tên theo tên chú chó Trison trong “Cầu Vồng Trong Đêm”.

Bộ sách “Cầu vồng trong đêm” là câu chuyện của một chú chó dẫn đường cho người khiếm thị mang tên Trison. Trison là một chú chó được lựa chọn và huấn luyện để làm nhiệm vụ dẫn đường cho những người không may mắn mất đi thị giác, và bây giờ chú chó ngồi kể lại những kỷ niệm bên người khiếm thị, những cuộc dạo chơi, những lần cậu thấy chính người đồng hành kém may mắn của mình bị khinh rẻ, những lần lang thang vạ vật, thậm chí cả những lần đối mặt với kẻ muốn bắt cóc, đánh bả, lấy gan chú,... Nhưng Trison là một chú chó thông minh, gan dạ, có thể thích nghi với bất kỳ hoàn cảnh nào và luôn tìm được cách xử lí tốt nhất mọi nhiệm vụ của mình. Câu chuyện diễn ra với nhiều tình tiết gay cấn, những pha đào tẩu của chú chó khỏi tay kẻ xấu, nhưng đồng thời vẫn chứa chan tình nhân ái, thể hiện cái nhìn đầy tính nhân văn, kể cả trước những mặt trái của cuộc đời.

Đây là một câu chuyện xúc động và nhân văn được viết bởi một cậu bé người Nga 13 tuổi Mikhail Samarsky, dựa trên câu chuyện có thật về chú chó dẫn đường cho người mù. Lần đầu tiên trong đời, cậu nghe được câu nói xúc động từ một người mù: “Chúng tôi có cặp mắt đã chết, nhưng trái tim đang sống.” Điều này ám ảnh cậu mãi: Người khiếm thị phải nhờ sự giúp đỡ của chó dẫn đường, hàng ngày hàng giờ đối mặt với nỗi sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng, để rồi cậu viết “Cầu vồng trong đêm”. Đọc bộ sách, người đọc không chỉ biết thêm về cuộc đời, điều kiện, kỹ năng của một chú chó dẫn đường mà còn hiểu thêm về thế giới mà những người khiếm thị phải đối mặt: sợ hãi, bất an, những lời đàm tiếu,... Để rồi ta thấy giữa một xã hội không ít kẻ tham lam, toan tính, bon chen, vô cảm, giữa những con người “mắt sáng mà chẳng thấy cầu vồng”, vẫn còn đó tình bạn giữa một người bạn bốn chân và con người, vẫn còn đó quy luật nhân quả “gieo gió gặt bão”. Câu chuyện cảm động về chú chó ứng xử nghĩa tình với người mù đã khiến nhiều người đọc phải chột dạ, và như lời đề trên trang bìa, mọi người sống cần có lòng thương yêu, cảm thông, chia sẻ bởi: “Lòng tốt không chỉ thay đổi cuộc đời người nhận - mà còn của người cho.”

Bối cảnh là nước nga những năm 2000 khi tỉ lệ người khiếm thị khá cao. Nhân vật chính là chú chó Trison, một chú chó được huấn luyện để làm nhiệm vụ dẫn đường cho người khiếm thị. Qua câu chuyện của chú, những con người được chúa bao bọc,bảo vệ, dân đường, xã hội Nga đương đại hiện lên một cách đơn giản mà sắc nét. Trong xã hội rối ren đó, Trison đã ở với những con người và hoàn cảnh khác nhau. Chú đã có một cuộc sống khá vương giả khi ở với Anna – nữ nhà văn mù người Nga, nơi mà chú được mọi thành viên trong gia đình yêu thương hết mực và chăm no chu đáo. Rồi chú sống với bà góa Polina, một cuộc sống không được mấy êm đềm. Ban đầu bà hiện lên là một bà già say sỉn và cô độc, không chăm lo chu đáo đến Trison thậm chí còn dùng cậu để ăn cắp đồ trong siêu thị, nhưng đằng sau hình ảnh đó là một bà mẹ kế hết mặc thương yêu 2 đứa con chồng nhưng có một kết cục rất đáng thương. Khi những đứa trẻ một tay bà nuôi nấng không yêu thương và đối xử tệ bạc với bà, bà chỉ còn cách mượn rượu để quên đi cái sự bất hạnh đó. Cuối cùng bà ra đi bên cạnh Trison, con chó đã gắn bó với bà những ngày cuối đời nhưng còn trung thành và thương yêu bà hơn cả con đẻ. Câu chuyện xót xa nhưng mang đầy ý nghĩa nhân văn. Rồi cuối cùng cậu ở với ông bảo vệ trường mầm non " Cầu Vồng" với vai trò như một chú chó canh gác. Ông già đã chăm sóc và thương yêu chú như con đẻ của mình, họ như 2 người bạn có nhau. Chú dần quen với môi trường mới và bọn trẻ tại trường mầm non. Ở đó chú quen Marinara cô " bạn gái" xinh đẹp nhưng cuối cùng lại chết vì ăn phải thức ăn do con người hạ độc.