Xem thêm

Người ta thường nói, tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất của đời người, nhưng liệu có thực sự như vậy không hay đó chỉ là những ảo ảnh mà khi quay đầu nhìn lại, chúng ta đã đánh mất quá nhiều thứ? Ta đánh mất ánh nhìn làm ta xao xuyến, nụ cười tựa như ánh ban mai hay đánh mất những ký ức cùng người mà ta trân trọng, đánh mất cả những lời bộc bạch, những mong ước và hoài bão. Có người nhớ về thanh xuân như một bản du dương của ngày hè, có người lại coi đó là chuỗi ngày mệt mỏi và đầy tiếc nuối. Trong cuốn sách “Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ”, tác giả Minh có câu thế này: “Rồi một ngày, bạn sẽ nhận ra thanh xuân cũng giống như ánh nắng mùa hạ- rực rỡ nhưng không thể nắm giữ mãi mãi. Và khi hoàng hôn buông xuống, những gì còn lại chỉ là chút dư vị của những ngày đã qua”. Cuốn sách là ghi chép những câu chuyện bình dị nhưng đầy xúc cảm, chất chứa trong đó cả bầu trời kỷ niệm. Không chỉ đơn thuần là một tập truyện ngắn mà còn là lời tự tình của chính chúng ta, những kẻ đã và đang bước qua những ngày xanh nắng hạ ấy.

Có những cuốn sách không chỉ là tập hợp của những con chữ mà còn là tấm gương phản chiếu thanh xuân, nơi người đọc bắt gặp chính mình trong từng trang viết. “Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ” của Minh là một cuốn sách như thế. Ngay từ nhan đề, cuốn sách đã gợi lên cảm giác hoài niệm như một lời thủ thỉ dịu dàng với quá khứ. “Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ” không phải là một lời khẩn cầu đầy tuyệt vọng mà là một mong ước chân thành, một nỗi niềm tha thiết được ôm ấp những điều xưa cũ trong trái tim. Đó là tuổi trẻ, là những ngày tháng đầy khát vọng nhưng cũng mong manh như nắng sớm. Thứ ánh nắng mùa hạ vừa rực rỡ, vừa gay gắt nhưng cũng là thứ ánh sáng ngắn ngủi nhất. Mùa hạ, mùa của những giấc mơ, của tình yêu đầu đời, của những nụ cười và nước mắt, cũng là mùa trôi qua nhanh nhất tựa như thanh xuân chẳng thể nào níu giữ được.

 “Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ” bao gồm 15 truyện ngắn như một bản ca mà chính mình khác họa, mỗi câu chuyện là một lát cắt nhỏ trong bức tranh của tuổi trẻ, của những hoài bão, nguyện vọng, ước mơ và cả tuyệt vọng. Giọng văn vừa tinh tế, vừa nhẹ nhàng, đầy chất thơ; đôi lúc nó chân thật đến nỗi làm ta chợt thấy bất lực, khóc trong vô vọng, lúc lại cười đùa như đứa trẻ chỉ vì bất giác nhớ về thuở xưa hay vô tình cảm thấy hối tiếc, tiếc cho quãng đường đã đi qua, cho câu chuyện của chính mình; một cuốn sách với dư vị vừa day dứt, vửa ngọt ngào, vừa đắng cay như chính những năm tháng rực rỡ nhất của đời người. Từ những mối tình đầu dang dở, những tình bạn tưởng chừng vĩnh cửu nhưng sự thật lại sớm lụi tàn, đến những hoài bão bị thực tại bào mòn. Minh viết về tuổi trẻ không màu hồng hóa mọi thứ hay kể bằng những con chữ sáo rỗng mà thay vào đó là lời thủ thỉ nhẹ nhàng nhưng lại khéo léo chạm vào lòng người. Ánh mắt dõi theo từng con chữ, tuy không hoa mĩ, tráng lệ nhưng khắc sâu trong lòng tôi những biến cố cuộc đời bất ngờ, hàn gắn bao mảnh ký ức vụn vỡ, cảm nhận được cái đẹp của sự giản đơn, ngộ nhận ra bao điều mà ta từng quên, từng trách, từng xem thường trước vòng xoáy chảy xiết mang tên thanh xuân. Đọc “Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ”, ta có cảm giác như lật giở những trang nhật ký cũ tưởng chừng bị lãng quên, bất giác đẹp đến nao lòng.

Điểm đặc biệt của cuốn sách còn nằm ở cách khắc họa nhân vật, họ không phải là mẫu hình hoàn hảo, không có những con người lý tưởng, chỉ có những tâm hồn rất thật, với những tổn thương, hoài nghi, đam mê và cả những sai lầm. Đó có thể là một cô gái từng kiêu hãnh với tuổi trẻ của mình, nhưng rồi bị cuộc sống bào mòn đến mức chẳng còn nhận ra bản thân. Đó cũng có thể là một nhóm bạn từng thân thiết như anh em ruột thịt, nhưng khi lớn lên, mỗi người lại bị cuốn vào những ngã rẽ khác nhau, để rồi khi gặp lại, chỉ còn những câu chào hỏi khách sáo. Những nhân vật của Minh khiến ta chạnh lòng, bởi đâu đó trong họ, ta nhìn thấy chính mình. Những năm tháng tuổi trẻ, ai mà chẳng từng yêu hết mình, từng tin rằng tình bạn là vĩnh cửu, từng nghĩ rằng mọi thứ đều có thể trở thành hiện thực nếu ta đủ quyết tâm? Nhưng rồi cuộc đời lại dạy cho ta một bài học khác rằng không phải tình yêu nào cũng có kết thúc đẹp, không phải tình bạn nào cũng có thể duy trì mãi mãi, và không phải giấc mơ nào cũng có thể trở thành hiện thực.

Có những câu từ đã lắng đọng lại trong tôi những chiêm nghiệm khiến trái tim bất giác xao động: “Chúng tôi hẳn vẫn là những con người kiêu ngạo. Nhưng kiêu ngạo hay không vẫn chỉ là những hạt bụi của cuộc đời này. Lưng mình vẫn sẽ thẳng dù cho có những khi đầu mình phải cúi. Cúi đầu để biết mình đã từng đau, người đã từng đau. Vết thương chỉ có thể khép miệng khi buông nhẹ lòng mình. Luôn sẽ có những lối đi khác, dịu dàng hơn, như một cái ôm thật chặt, để mình lấp lánh, như những hạt bụi vàng lơ lửng giữa những thế gian này.” Hay như: “Tuổi trẻ mà, có những điều giản đơn như thế là cũng cảm thấy được cả cuộc đời, đâu biết được năm dài tháng rộng, vạn vật còn đổi thay, huống chi mình chỉ là hai đứa thơ dại.”

Tuổi trẻ không chỉ được lấp đầy bằng niềm vui mà còn xen lẫn những vệt buồn. Có lẽ vì còn trẻ nên nỗi buồn của những nhân vật trong cuốn sách này dường như trở nên rộng lớn và khó thoát ra hơn. Đó đều là những cơn ốm sốt về tinh thần, những sai lầm, thất bại, hoang mang, lạc lối mà bất kỳ người trẻ nào cũng có thể trải qua. Nhưng cũng vì còn đang rất trẻ, họ đều có thể vực dậy thật nhanh, thật mạnh mẽ, như thân cây xanh vươn lên sau cơn bão. Họ sẽ tiếp tục yêu và được yêu, để biết chấp nhận quá khứ và trân trọng những gì mình đang có. Họ sẽ tìm ra những con đường khác, bớt khắc nghiệt hơn cho chính mình và những người xung quanh, để không ai phải chịu thương tổn. Và sau những ngày nắng hạ xanh cháy rực trên đầu, những người trẻ sẽ tìm được chính mình, mạnh mẽ, vững vàng và rực rỡ hơn từ vết sẹo trong câu chuyện ngày xưa.

Có một đoạn trong sách khiến tôi rất thích: “Sau này, có thể tớ vẫn chỉ một mình, cũng có thể sẽ có một ai bên cạnh, mỗi khi chạm vào những vết sẹo ấy, tớ sẽ nhớ về cậu của ngày ấy, “về tuổi trẻ, về ngày hè”, về những ký ức dịu dàng, trong như màu nắng. Và như thế, tớ lại thấy lòng mình dịu êm”. Có điều gì đó nhẹ nhàng mà dịu dàng lắm. Nó như cái thứ cảm xúc mỗi chúng ta đều đang cố gắng che giấu của hồi tuổi trẻ ấy. Vạt áo trắng lướt qua hành lang có làm bạn bỗng chốc xuyến xao? Năm tháng thanh xuân ấy phải chăng sẽ mãi trôi vào dĩ vãng, bởi quá khứ sao có thể quay lại, nhưng thật tuyệt làm sao khi ta đã từng đắm mình vào nó, cháy hết mình vì nó, từng ôm lấy sự bao bọc vụng về bao mảnh kí ức. Bạn nhớ chứ, cái nét hồn nhiên ấy, vô tư ấy, cái vẻ đẹp bình yên trong tâm hồn mà ta đã từng có, nơi cả bạn và tôi và cả chúng ta. Đọc cuốn sách, tôi cảm giác trân trọng hơn những tháng ngày tươi đẹp hiện tại, trong quá khứ và cả tương lai phía trước.

Thanh xuân ấy rồi sẽ có một ngày đặt lại phía sau như một hồi ức tươi đẹp nhất của cuộc đời rồi mãn nguyện bước tiếp. Tuổi trẻ là vậy, luôn có những con người bước qua cuộc đời ta, có những lời chưa kịp nói, có những khoảnh khắc tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi nhưng rồi cũng chỉ còn là ký ức. Đấy là hiện thực của cuộc sống, có chút phũ phàng, có chút đắng cay, có chút nghẹn ngào đến khô khốc, ngột ngạt. Nhưng cuối cùng, phải chăng những cảm giác ấy mới chính là thứ tồn đọng mãi mãi trong suy nghĩ của con người? Cuốn sách này chính là một cỗ máy thời gian, giúp ta một lần nữa sống lại những cảm xúc ấy. Và rồi, khi gấp cuốn sách lại, có thể bạn sẽ khẽ mỉm cười, không phải vì mọi thứ đều hoàn hảo, mà vì ít nhất, ta đã từng có một thanh xuân như thế. Một thanh xuân có đủ mọi câu chuyện, một thanh xuân đáng để ta nhớ lại, và một thanh xuân có thể làm ta thấy lưu luyến và tiếc nuối. "Dù thời gian có trôi, những ngày xanh nắng hạ ấy vẫn mãi ở đây, trong một góc trái tim, chẳng thể mất đi." Hãy đọc “Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ”, nhưng không phải để tìm kiếm câu trả lời, tìm kiếm những câu chuyện đẹp đẽ như trong cổ tích mà để cảm nhận, để hoài niệm, và để biết rằng ta đã từng có một khoảnh khắc đẹp như thế. Có ai đã từng nói rằng: “Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào. Cho dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa”. Thanh xuân ấy, nhẹ nhàng như lời Vũ hát:
“Thời gian quay
Nhẹ nhàng hơn những tiếng ve kêu
Tôi đâu có hay là hạ đã qua…”

“Cất Cho Tôi Những Ngày Xanh Nắng Hạ” không phải là một cuốn sách có tình tiết gay cấn, cũng không đặt ra những vấn đề to tát cần giải quyết. Thế nhưng, bằng chất văn dịu dàng, đậm chất trữ tình, cuốn sách đã vẽ nên cả một khoảng trời ký ức - nơi người ta bắt gặp hình ảnh của chính mình thời tuổi trẻ, thời còn yêu, còn mơ, còn hoang mang và còn dại khờ.

Tác giả đã thổi hồn vào những điều tưởng chừng rất bình thường: một buổi chiều gió, một tiếng ve kêu xa vắng, một cơn mưa bất chợt, hay một ánh mắt nhìn lén người mình thích. Đó là những thứ không thể mang ra để cân đo đong đếm, nhưng lại chất đầy xúc cảm. Bởi vì tuổi trẻ vốn dĩ không cần phải hợp lý. Nó chỉ cần đẹp, chân thật, và khiến ta mỉm cười mỗi khi nhớ lại.

Cái hay của cuốn sách nằm ở sự gần gũi. Không cố gắng đao to búa lớn, cũng không khoác lên ngôn từ một lớp áo mỹ miều, tác phẩm giản dị đến mức làm người ta ngỡ như đang đọc chính nhật ký của mình. Có những đoạn văn khiến ta nghẹn ngào: vì đã từng như thế, vì đang như thế, hoặc vì biết rằng thời khắc ấy rồi sẽ qua và không bao giờ quay trở lại.