1 năm trước Quyển sách này cho tôi nhiều điều suy ngẫm Trái Cam là một quyển sách dễ chịu. Nhân vật chính của nó là một người ở bên rìa cuộc sống. Cô ta nghèo khổ, cô ta là dân thuộc tầng lớp lao động, nhưng cô ta phải đối đầu với những câu hỏi lớn vượt lên tầm giai cấp, tôn giáo và sắc tộc. Mọi người vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống đều phải đối mặt với lựa chọn sống trong một cuộc đời sắp đặt sẵn, trông có vẻ êm ấm nhưng đồng thời cũng ràng buộc, hay vượt ra khỏi đó, thường là vượt qua vùng an toàn thân thuộc của mình, đến với vùng trời riêng chưa từng biết đến, chưa từng trải nghiệm. Winterson viết trong phần giới thiệu của Trái Cam, và trong chính quyển tự truyện này, đó là mấu chốt. Trước khi Jeanette Winterson được biết đến rộng rãi hơn trong giới văn học đồng tính nữ, cô là một con chiên ngoan đạo, được nuôi dạy bởi một người mẹ là tín đồ Cơ đốc giáo rất sùng đạo. Trước khi tốt nghiệp Oxford và tham gia giảng dạy về viết lách tại Đại học Manchester, cô ta rõ ràng là một người dốt nát, được giáo dục tại gia bởi mẹ mình, và quy chuẩn giáo dục của cô ta giới hạn trong phạm vi tôn giáo. Winterson tự chắp bút quyển tiểu thuyết tự truyện của mình như một cuốn truyện hư cấu, vì theo cô ta giải thích, những điều hư cấu thì dễ chấp nhận hơn là sự thật, với cả dù cho với bất cứ lý do gì, truyện hư cấu thì dễ nổi hơn, hoặc là tôi tin vào điều đó. Truyện hư cấu cần những chi tiết, cần một cốt truyện chắc chắn, nhưng đồng thời cũng cần vượt qua những điều đó. Nó cần phải ràng buộc với nhân vật, khiến chúng ta có thể mường tượng hay thấu hiểu, đồng thời nó cũng cần vượt qua những điều đó để đến với vũ trụ bao la. Like Share Trả lời
1 năm trước Cuốn sách rất thu hút Jeanette tìm thấy niềm an ủi trong những trang sách, và một cách, một cách khá tình cờ như mọi chuyện vẫn luôn như vậy, cô rơi vào lưới tình, với một cô gái. Tất nhiên là điều đó không phù hợp với tiêu chuẩn của cộng đồng nơi cô đang sống, và cô ấy đã phải trừ tà trước khi bị đuổi đi vì “tội lỗi” của mình. Cô ấy đã làm những công việc kỳ lạ để tự nuôi sống mình. Cô chuyển đến một thành phố kế bên, nhưng những câu hỏi cứ quấy rầy cơ. Jeanette chấp nhận bản thân như vốn có, như chẳng rêu rao về đức tin của mình, và thế là cô ấy bắt đầu mường tượng Chúa một cách mơ hồ hơn. Tôi là một người theo thuyết bất khả tri, nên tôi không để tâm chuyện đó, nhưng đó hẳn là một thử thách để hài hòa những khoảng cách của cô ấy trước đây, cô ấy của hiện tại và cô ấy của sau này. Tôi có thể là một linh mục thay vì nhà tiên tri. Linh mục có những cuốn sách với những dòng được bày sẵn, những điều cũ, những điều đã biết, những điều quyền lực, những điều chỉ hiển hiện nghĩa bề mặt, những điều dành cho mọi tình huống, những điều có tác dụng. Họ làm những điều họ phải làm, thỏa mãn và tuân theo. Trong khi những nhà tiên tri thì chẳng có cuốn sách nào. Họ là những tiếng khóc trong không gian bao la, là những âm thanh không phải lúc nào cũng có nghĩa. Nhà tiên tri khóc ròng vì những rắc rối từ quỷ dữ. Trái Cam trông có vẻ đơn giản bề ngoài, nhưng nó còn có những tầng lớp chứa đựng bên trong. Những tài liệu tham khảo Kinh Thánh xem lẫn với những tài liệu dễ tiếp cận hơn. Mức độ cho tất cả những nhân vật. Đúng là chúng dựa trên sự thật, nhưng những sắc thái, tầng lớp của một câu chuyện hết sức đơn giản đã khiến cuốn sách này trở nên ngoại mục. Trái Cam mang lại cảm giác an ủi không phải vì nó đề ra một đáp án dễ dàng mà vì nó đã giải quyết được những câu hỏi khó. Một khi bạn nhận định được điều gì đang phiền nhiễu bạn, bạn sẽ có cách giải quyết nó. Like Share Trả lời
1 năm trước Tôi hoàn toàn bị cuốn theo cuốn sách này Có lẽ tác giả chưa từng nghe về cảm xúc lẫn lộn. Người ta có bạn bè nhưng cũng có kẻ thù. Mẹ của Jeanette là một nhân vật nổi trội, cả trong vai trò của bà ấy trong câu chuyện, cũng như những ảnh hưởng thực tế đến Jeanette, nhưng đó không phải sự nổi trội tích cực. Bà ta áp đặt và ngoan cố, trong khi đồng thời là người suy xét tùy tiện và dốt nát. Bà ta phán xét những người nghèo khổ vì họ nghèo, cũng phán xét người giàu vì họ giàu. Vì chúng ta đều hiểu điều đó, bà ta khó lòng mà công bằng được nhưng chưa bao giờ bà ta làm điều đó, bà ta có yêu có ghét, và bà ta ghét Maxi Ball. Bà ta nói xấu hàng xóm vì quan hệ tình dục quá nhiều, và cả hai người phụ nữ lạ mặt vì bà ta cho rằng họ đồng tính. Bà ta cũng chỉ là một kẻ cuồng tín mong chờ tận thế và nhìn lom lom vào chuyện của người khác khi chờ đợi điều đó xảy ra. Một mục tiêu trong cuộc đời của bà ta ư? Jeanette trở thành một người truyền giáo. “Tôi đã từng đứng trên đồi khi nghe mẹ mình nói “Thế giới này chìm trong tội lỗi” và “Con có thể cứu rỗi nó””. Ông chồng bà ta là một kẻ khù khờ và dễ tính hơn, hầu như là mọi lúc, vì ông ta chẳng còn lựa chọn nào khác, và ông ta biết lớn tiếng cũng chẳng có ích gì. Ông chồng bà ta là một kẻ dễ tính, nhưng tôi có thể cảm nhận rằng ông ta suy sụp vì điều đó. Tôi đã có cảm nhận rằng thế giới này vận hành một cách dễ dàng từ lúc tôi sinh ra, như một nhà thờ lớn thôi vậy. Giờ tôi nhận thấy đến cả nhà thờ đôi lúc cũng trở nên khó hiểu. Đây là một vấn đề, và tất nhiên rồi, mẹ của Jeanette là người kiến tạo nó. “Con có nghe thấy không?” Bà ta nói, và chui đầu ra khỏi cánh cửa bếp “Đó là một gia đình ốc sên, đó là điều ghê tởm, như thể nói rằng chúng ta tiến hóa từ loài khỉ. Và tôi tin chắc rằng bà ta không tin vào giáo dục giới tính. Việc giáo dục tại gia của bà ta làm con gái bà hoàn toàn tụt hậu trong lớp. Theo quan điểm tôn giáo của bà - trong con gái bà có nỗi khiếp sợ những người bạn sống trong ánh sáng ban ngày. Các bài luận của Jeanette được truyền cảm hứng từ Địa Ngục và các hiện tượng khác trong Kinh Thánh, và các dự án của cô ấy cũng vậy. Tôi cảm thấy xót xa cho cô gái ấy, vì phong cách sống của mẹ mình, cô không chỉ không có bạn, mà còn hứng chịu sự trêu chọc ở trường. Tôi đã cố gắng có giải thưởng trong nhiều năm ròng, trong khi nhiều người vừa mơ mộng về một thế giới tốt đẹp hơn vừa coi thường hiện tại. Nhưng tôi chưa bao giờ thành công, có lẽ có một công thức, một bí mật nào đó mà tôi không hay biết, mà những người học ở trường công hoặc trường Brownies dường như hiểu được. Niềm tin hay đúng hơn là sự cuồng tín của mẹ Jeanette quá lớn đến độ bà ta từ chối cho con nhập viện khi nó bị ốm, và phải được thuyết phục để làm điều đó (ý tôi là một người khác được Jeanette thừa nhận). Trong bệnh viện, cũng như ở nhà, Jeanette được đưa cho mấy quả cam để phục hồi năng lượng. Bởi vì cam là loại quả duy nhất. Bạn của cô ấy, Elise, lớn tuổi và kỳ quặc, nhưng đáng ngạc nhiên thay lại là một người có tư tưởng tiến bộ hơn mẹ của Jeanette, đã tới và bầu bạn. Trên tất cả, Elise là một người dễ mến, và rất thẳng tính. Cô ta theo chính thể chuyên chế, và chẳng thèm dành thời gian cho những kẻ tưởng rằng bò không tồn tại cho đến tận khi nhìn thấy chúng. Khi một thứ được tạo ra, nó tồn tại vào mọi lúc, và giá trị của nó không thay đổi. Like Share Trả lời
1 năm trước Tôi đã suy ngẫm về nhiều điều khi đọc cuốn sách này Phục Truyền Luật Lệ Ký, Phần 5, phần lớn của Phục Truyền Luật Lệ Ký trong Kinh Thánh đề cập đến chuyến thám hiểm của Moses đến Miền Đất Hứa. Trong Trái Cam, Winterson tập trung phần nhiều vào việc du ngoạn và mối liên hệ của nó đến một bức tranh rộng lớn hơn, về việc nó bao hàm cả sự tò mò và khám phá. Winterson cũng đề cập đến một miền đất hứa khác, về việc khám phá một vùng đất mới, về việc những thành phố bị lãng quên thêm thắt vào câu chuyện, những thành phố như El Dorado và Atlantis. Trong Joshua, Jeanette bị thanh tẩy do những “ham muốn trái với tự nhiên” của mình, và trong Phán Quyết, mẹ cô đã buộc cô phải chuyển đi. Nếu phần trước có thể nói có sự dẫn dắt của Chúa cho Joshua tương đồng với việc quỷ dẫn dắt cô, thì phần sau gần như để cập đến những người Israel bị cai trị bởi nhà vua, nhà hành pháp, như cái cách mà Jeanette bị kìm kẹp bởi mẹ mình. Trong Phán Quyết, những người Israel bị bỏ mặc cho chống đỡ một mình sau sự kiện xảy ra trong sách, như cái cách Jeanette bị buộc phải chống đỡ một mình sau khi chuyển ra ngoài. Lòng Trắc Ấn là một kết thúc hợp lý cho quyển sách này bởi quyển sách cùng tên của nó trong Cựu Ước vẫn nằm trong số những quyển sách tiến bộ nhất của Kinh Thánh. Trái Cam đọc rất đau lòng, nhưng đồng thời cũng là một câu chuyện tràn đầy hy vọng về một cô gái trẻ khám phá bản thân vượt ngoài sự kìm kẹp của sự cuồng tín đến từ gia đình đã nuôi dưỡng cô. Jeanette bị kìm hãm một cách gắt gao bởi người mẹ sùng đạo của mình cũng như công đồng tôn giáo xung quanh, một cộng đồng sẽ tẩy chay người ta vì quan hệ tình dục vào ngày Chủ nhật, một cộng đồng tự chuyển đổi bất cứ ai không theo Cơ đốc, một cộng đồng toàn những kẻ truyền giáo. Like Share Trả lời
1 năm trước Một cuốn sách thú vị Cuốn sách này chia chương tựa như cuốn Cựu Ước; từ Căn Nguyên cho đến Lòng Trắc Ẩn. Trong Căn Nguyên, khi Nguồn Gốc Kinh Thánh nói về Cội Nguồn, hay nguồn gốc của nhân loại, Winterson nói về nguồn gốc của mình và cuộc đời mình đã trải qua, về bối cảnh của cô ấy - việc cô ấy được nhận nuôi, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày kéo cô vào với nhà thờ. Cô ấy nói về cách cô ấy được chải chuốt để trở thành một người truyền giáo, và đó đã từng là cuộc đời duy nhất mà cô ấy có. Vào chương tiếp theo, chương mà cô ấy đặt tên là Xuất Hành để phỏng theo Sách Xuất Hành, mẹ của Jeanette buộc phải cho cô đến trường, là một bước chuyển biến từ giáo dục tại gia sang giáo dục thông thường. Trong Sách Lê Vi, cốt lõi mang nhiều tính răn dạy hơn, nó nói về lễ nghi và đạo đức, và răn dạy về việc phải thành khẩn trước các nguyên tắc của Cơ đốc. Trong Trái Cam, Lê Vi đóng một vai trò gần như tương tự như Kinh Thánh. Trong đó, mẹ của Jeanette dạy dỗ về đạo đức, tín ngưỡng và lẽ phải khi Jeanette đề cập đến vai trò của bà tại Nhà thờ. Bà cũng cho Jeanette những chỉ dẫn,khuyên răn về những điều cô phải hoàn thành như sứ mệnh của một người truyền giáo. Một trong những yếu tố định danh của Những Con Số là việc con người mất dần niềm tin vào Chúa, và sự thất bại sau đó. Trong Những Con Số, theo một cách nào đó, có lẽ Jeanette đã đánh mất niềm tin của mình vào Chúa, nhưng trên hết, cô đánh mất niềm tin vào người mẹ đã lừa dối mình suốt bao lâu nay. Như những người Israel bắt đầu hoài nghi về Chúa vì đã đẩy họ vào thử thách, về tiềm thức, Jeanette bắt đầu tách ra với việc ép buộc tiếp nhận Kinh Thánh, và với cô ấy, nó được thể hiện bằng việc cô bắt đầu có tình yêu, dành cho một cô gái. Like Share Trả lời
1 năm trước Quyển sách này bị phá hỏng bởi chính tác giả Cam Không Phải Loại Quả Duy Nhất, một quyển sách bị phá hỏng bởi chính tác giả , và chà, bởi cả chính nó nữa. Khi tôi bắt đầu đọc nó lần đầu, tôi khá thích nó; Jeanette là một người hóm hỉnh, thông qua một đứa nhóc khí mà có thể liên hệ đến, cuộc sống của cô ấy khi là một đứa trẻ là chuỗi ngày cố thoát ra khỏi thị trấn nhỏ, đây là câu chuyện mà nhiều người trong số chúng ta có thể hiểu được. Điều gây tổn hại cho cuốn sách này theo tôi là sự tự phụ, khi tác giả khắc họa một cách hơm hĩnh về bản thân mình. Thật khó để một người nào đó đã quen với những nhận xét khiêm nhường của các tác giả như Woolf (“Tôi có hy vọng vào quyển sách này” - Bà Dalloway) có thể hiểu được tại sao một người có thể trở nên kiêu ngạo và buông thả bản thân đến vậy, đặc biệt là khi họ có một tuổi thơ bi thảm. Điều này thật không may lại lại bắt đầu nuôi dưỡng một hình tượng xấu cho quyển sách, cũng như hình tượng Jeanette trở nên ngớ ngẩn, cô ta sống trong sự đạo đức giả nơi không ai hiểu cô ta, nhưng cô ta lại không chịu hiểu người khác, điển hình ở đây là Melaine. Đây là điều không thể phản bác được, có khi còn nhấn vào khiếm khuyết của nhân vật, thay vì được xây dựng như một dấu hiệu dẫn đường. Điều đó làm tôi khó chịu. Tuy nhiên, đọc quyển sách này dù sao cũng thú vị theo nhiều hướng. Chủ nghĩa hiện thực kỳ diệu là thứ mà tôi chưa từng trải nghiệm trong quá trình đọc của mình và lúc đầu tôi rất ấn tượng về cách nó được sử dụng để mô tả về cuộc đời Jeanette một cách tinh tế. Sau đó, nó bắt đầu đóng một vai trò lớn hơn, và càng ngày tôi càng không thích cái cách mà nó được sử dụng. Tôi cho rằng đó là “xu thế của thời đại” khi quyển sách này được viết, nhưng nay nó càng ít xuất hiện trong các quyển tiểu thuyết, nên nó có thể được khai thác như một lợi thế. Theo tôi, một quyển sách có thể ảnh hưởng đến sự mở rộng quy mô của nhà thờ thì đều nên được ủng hộ, và quyển sách này còn đánh vào định kiến với người đồng tính, đây là điều mà tôi cần ca ngợi. Nhưng chính Winterson cũng bị tấn công, đáng tiếc là vậy. Tóm lại tôi chỉ có lời này về quyển sách: cố nhưng không thành. Like Share Trả lời
1 năm trước Một cuốn sách tệ hại Cảm nhận chung của tôi về cuốn tự truyện này của tác giả cũng như những tiếng rên rỉ không dứt mà nó bộc lộ cho thấy rằng tác giả cảm thấy mình bị lừa dối. Cô ấy không thắng trong vòng được nhận nuôi, thay vào đó, cô ấy được nhận nuôi bởi cặp cha mẹ có thu nhập thấp, theo chính thống giáo và già cỗi, điều này khiến cô thấy xấu hổ về gia đình mình. Khi cô ấy cuối cùng cũng gặp người mẹ ruột của mình, cô cũng thấy những khiếm khuyết từ người mẹ này, và trở nên giận dữ khi biết mẹ cô đã chọn anh trai mình thay vì cô. Hầu hết tác phẩm của cô là một lời than vãn khổng lồ nối tiếp nhau và sự thương cảm duy nhất mà tôi có là với người mẹ nuôi. Tôi phải đọc cuốn sách tệ hại này vì nó nằm trong danh sách của Câu Lạc Bộ Sách. Tôi đã nghĩ thật là lãng phí khi phải dành thời gian đọc. Tác giả này có thể viết, và cô ấy chọn viết theo phong cách “Hãy thương hại tôi”? Cao ngạo, trịnh trượng, … là những từ có thể miêu tả về cuốn sách này và về tác giả. Ngoài ra, tôi tình cờ thấy phần tiếp theo của tác phẩm tự truyện này của tác giả trong thư viện. Tôi uể oải mở nó ra và đập vào mắt tôi là đoạn mà cô ấy đang giễu cợt mẹ mình vì đã cho rằng cô ta dối trá trong cuốn sách đầu tiên, và sau đó cô ấy xé nát hình tượng mẹ nuôi của mình. Thật kinh hoảng! Like Share Trả lời
1 năm trước Cuốn sách này đọc chán ngắt Trên ba cơ sở - tôn giáo (Thuyết Phúc Âm), văn hóa (người Anh), và lịch sử (vào khoảng thế kỷ 18, chắc vậy), cuốn sách này vượt quá tầm của tôi. Tôi phải dừng lại sau khoảng 50 trang đầu tiên vì cuốn sách này làm tôi có cảm giác đang phải giải một bài toán phức tạp. Tôi cũng tận hưởng việc tìm kiếm thông tin để hiểu hơn về nội dung đấy, nhưng với Cam Không Phải Loại Quả Duy Nhất việc này diễn ra quá liên tục, điều này làm giảm lỗi lầm của Jeanette Winterson và làm trải nghiệm đọc trở nên khó khăn hơn. Tuy thế, hơn cả điều đó, đây là một cuốn sách mà thông điệp mà nó muốn truyền tải (ý nghĩa câu truyện) quan trọng hơn cách thức mà nó được truyền tải (thông qua các nhân vật). Tôi nói điều này bởi vì các nhân vật dường như chẳng bao giờ nổi trội hơn nội dung cốt truyện mà họ thể hiện, họ làm tôi cảm thấy như họ tồn tại chỉ để phục vụ cốt truyện. Bước ngoặt câu truyện dường như không tồn tại (đối với những nhân vật có danh xưng), hoặc bạn sẽ bất ngờ không theo kịp sự chuyển biến của một nhân vật. Tuyến tình cảm của các nhân vật chính thì gần như chẳng nhận ra nổi giữa những cái khác, đây là một lỗi nghiêm trọng mà cuốn sách này mắc phải trong xây dựng nhân vật. Nhưng bỏ qua sự hỗn loạn về ngữ pháp, Cam Không Phải Loại Quả Duy Nhất là một tác phẩm phức tạp với lối viết không đi thẳng, điều khiến tôi cảm thấy cuốn sách này bị cường điệu. Những truyện cổ tích của Anh thường xuyên chêm vào là bằng chứng rõ ràng của việc cuốn sách này cố nhưng thất bại trong việc theo đuổi sự phức tạp trong các biểu tượng đơn giản. Một lần nữa nhắc lại, Winterson quan trọng thông điệp hơn xây dựng nhân vật, làm cuốn sách trở nên chán ngắt. Đây là một trải nghiệm đọc buồn tẻ của tôi. Like Share Trả lời
1 năm trước Một quyển sách thú vị nhưng buồn Tác phẩm tự truyện hư cấu này kỳ lạ nhưng thú vị, là một công trình mà tôi chưa thấy bao giờ.Nó sắc sảo, hài hước đậm chất Anh cổ điển, nhưng nó cũng rất buồn. Đọc về những sự tàn nhẫn và vô cảm mà bản ngã thay thế của Winterson phải gánh chịu thật đau lòng. Tôi thấy những câu chuyện về giáo dục con trẻ tệ hại, đặc biệt là liên quan đến tín ngưỡng tôn sùng tôn giáo cực đoan, là những câu chuyện đau lòng nhất. Jeanette được nhận nuôi bởi một người mẹ sùng đạo, và một người cha thờ ơ và thường xuyên vắng mặt. Rất nhiều năm dài cuộc sống chỉ quẩn quanh cộng đồng của mẹ cô nơi toàn những những người theo trào lưu chính thống và hội truyền giáo là tất cả những gì mà cô ấy biết: khi cô ấy có thắc mắc, cô ấy chỉ được giải đáp bằng những đáp án mơ hồ, cô ấy chịu đựng những sự thờ ơ khủng khiếp và chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ những người đã nuôi dạy mình. Chỉ có một lần duy nhất khi cô đến trường với một đứa trẻ khác cô mới biết có điều gì đó kì quặc với giáo dưỡng mà mình nhận được. Cuối cùng, cô yêu một người cải đạo, Melaine, điều làm cộng đồng sùng tín của cô phản đối gay gắt và xem đó như là trọng tội. Nhưng Jeanette không thể chấp nhận được tình yêu của mình là sai trái… Tôi không phải là người hâm mộ những người ủng hộ chính thống giáo, và tôi không hoàn toàn thỏa mãn khi đọc một cuốn sách bất kỳ có đề cập đến con người ta cuồng tín đến độ có những hành vi tàn ngược, điều làm tôi còn thấy suy đồi đạo đức hơn cả việc từ chối một đứa trẻ chỉ muốn làm chính mình vì điều đó đi ngược lại những ý niệm điên rồ phi lý bị tiêm nhiễm vào đầu một người. Vì lẽ đó, tôi thấy thương cảm và đồng cảm với Jeanette, tôi muốn cô ấy thoát khỏi cuộc sống đó và sống cuộc đời mình, và dù cái kết có vui buồn lẫn lộn, đó cũng là một cái kết thích đáng. Tuy nhiên, tôi dám chắc mình là một trong nhưng độc giả đồng quan điểm rằng phần giới thiệu đã làm lộ tình tiết của quyển sách: Sự tự phụ tràn ra trong mấy trang đó làm những trang sau như hậu vị đắng ngắt mà cách viết tài tình hay cốt truyện thú vị không thể cứu lại nổi. Tôi đã phân vân không biết nên đánh giá 3 hay 4 sao, và cuối cùng đã có câu trả lời, vì đọc nó hay hơn những quyển sách khác của Winterson mà tôi từng đọc. Thế mới nói là tôi không chắc tôi còn tiếp tục hứng thú đọc thêm các tác phẩm khác của cô ấy không. Like Share Trả lời
1 năm trước Một cuốn sách mang nhiều thông điệp Những bức tường che chắn nhưng cũng cản trở, và bản chất tự nhiên của những bức tường là nó sẽ sụp đổ. Nó sẽ sụp đổ như là tác hại của việc vênh váo khoe khoang thành tích của mình (trích trang 113). Sau khi tôi đọc Tại Sao Cần Phải Hạnh Phúc Khi Chúng Ta Có Thể Bình Thường? gần đây và lắng nghe các ý kiến tranh luận về việc liệu việc bây giờ đọc quyển sách tiền thân của Trái Cam có "quan trọng" không, và tôi tự nhủ với mình rằng "Tại sao không chứ?". Phần đầu của Tại Sao Cần Phải Hạnh Phúc Khi Chúng Ta Có Thể Bình Thường? đề cập đến phạm vi tương tự như trong quyển Cam Không Phải Loại Quả Duy Nhất, nhưng cách triển khai của hai quyển sách này khác hẳn nhau, và tôi không hề ám chỉ ở đây rằng quyển sách đầu tiên là một tác phẩm trong khi quyển thứ hai chỉ là kỷ niệm gợi nhớ. Chỉ bởi một lý do duy nhất, dù người mẹ được khắc họa là một kẻ cuồng tín trong cả hai quyển sách, trong Trái Cam tôi không thấy bà là một người có vấn đề về tâm thần, hay một kẻ bạo hành trẻ em, nhưng tôi lại cảm nhận được điều đó khi đọc Tại Sao Cần Phải Hạnh Phúc Khi Chúng Ta Có Thể Bình Thường?. Hơn nữa, khi đọc Trái Cam, tôi hiểu được lý do Jeanette cảm thấy rất gần gũi với cộng đồng ở nhà thờ và mẹ của mình, nhưng tôi không hiểu nổi ẩn ý trong các kỷ niệm, vì vậy nên sự mất mát để lại từ việc cô ấy bị trục xuất càng trở nên nặng nề. Chuỗi các câu chuyện, đặc biệt là phần của Percival và phần của người tên Winnet, được nằm rải rác trong khi thuật lại những sự việc trong cuộc đời Jeanette đã cho thấy cách kể chuyện là một cách thức, một sự khai phá trong cách viết của tác giả sử dụng khi tìm kiếm con đường của mình. Dù sao tôi cũng nghĩ quyển tiểu thueets này đã làm tốt hết mức trong việc kể một câu chuyện "chân thực", với sự tương tác từ Jeanette, mẹ cô ấy hay những người ở nhà thờ. Like Share Trả lời
1 năm trước Kịch tính và hấp dẫn với nhiều tình tiết xen lẫn lý và tình. Jeanette tìm thấy niềm an ủi trong sách, và một ngày nọ, khá tình cờ, như mọi khi, cô yêu. Với một cô gái. Tất nhiên, điều đó không phù hợp với cộng đồng và cô ấy đã bị trừ tà trước khi bị đuổi ra ngoài vì 'tội lỗi' của mình. Cô ấy làm những công việc lặt vặt để hỗ trợ bản thân. Cô chuyển đến một thành phố gần đó, nhưng những câu hỏi vẫn dày vò cô. Jeanette chấp nhận con người thật của mình, nhưng không từ bỏ đức tin của mình, vào đó, cô bắt đầu tin vào một ý tưởng trừu tượng hơn về Chúa. Mà, tôi là người theo thuyết bất khả tri, nên tôi không quan tâm, nhưng việc dung hòa khoảng cách giữa cô ấy là ai, cô ấy là ai và cô ấy sẽ trở thành ai hẳn là một nhiệm vụ thực sự. Lẽ ra tôi có thể trở thành linh mục thay vì nhà tiên tri. Vị linh mục có một cuốn sách với những dòng chữ được đặt ra. Những lời cũ, những lời đã biết, những lời quyền lực. Những từ luôn ở trên bề mặt. Từ ngữ cho mọi dịp. Những từ này có tác dụng. Họ làm những gì họ phải làm; sự thoải mái và kỷ luật. Nhà tiên tri không có sách. Nhà tiên tri là tiếng kêu trong hoang địa, đầy những âm thanh không phải lúc nào cũng có ý nghĩa. Các đấng tiên tri kêu la vì bị ma quỷ quấy nhiễu. Quả cam lúc đầu có vẻ rất đơn giản, nhưng nó phải có nhiều lớp. Những tài liệu tham khảo Kinh Thánh tinh tế xen kẽ với những tài liệu rõ ràng hơn. Mức độ cho tất cả các nhân vật. Đúng là chúng dựa trên sự thật, nhưng những sắc thái, tầng lớp của một câu chuyện rất đơn giản đã khiến cuốn sách này trở nên ngoạn mục. Oranges mang lại cảm giác an ủi không phải vì nó đưa ra những câu trả lời dễ dàng mà vì nó giải quyết được những câu hỏi khó. Một khi bạn có thể nói về những vấn đề khiến bạn gặp rắc rối, bạn sẽ có cách nào đó để giải quyết nó. Like Share Trả lời
Trái Cam là một quyển sách dễ chịu. Nhân vật chính của nó là một người ở bên rìa cuộc sống. Cô ta nghèo khổ, cô ta là dân thuộc tầng lớp lao động, nhưng cô ta phải đối đầu với những câu hỏi lớn vượt lên tầm giai cấp, tôn giáo và sắc tộc. Mọi người vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống đều phải đối mặt với lựa chọn sống trong một cuộc đời sắp đặt sẵn, trông có vẻ êm ấm nhưng đồng thời cũng ràng buộc, hay vượt ra khỏi đó, thường là vượt qua vùng an toàn thân thuộc của mình, đến với vùng trời riêng chưa từng biết đến, chưa từng trải nghiệm. Winterson viết trong phần giới thiệu của Trái Cam, và trong chính quyển tự truyện này, đó là mấu chốt. Trước khi Jeanette Winterson được biết đến rộng rãi hơn trong giới văn học đồng tính nữ, cô là một con chiên ngoan đạo, được nuôi dạy bởi một người mẹ là tín đồ Cơ đốc giáo rất sùng đạo. Trước khi tốt nghiệp Oxford và tham gia giảng dạy về viết lách tại Đại học Manchester, cô ta rõ ràng là một người dốt nát, được giáo dục tại gia bởi mẹ mình, và quy chuẩn giáo dục của cô ta giới hạn trong phạm vi tôn giáo. Winterson tự chắp bút quyển tiểu thuyết tự truyện của mình như một cuốn truyện hư cấu, vì theo cô ta giải thích, những điều hư cấu thì dễ chấp nhận hơn là sự thật, với cả dù cho với bất cứ lý do gì, truyện hư cấu thì dễ nổi hơn, hoặc là tôi tin vào điều đó. Truyện hư cấu cần những chi tiết, cần một cốt truyện chắc chắn, nhưng đồng thời cũng cần vượt qua những điều đó. Nó cần phải ràng buộc với nhân vật, khiến chúng ta có thể mường tượng hay thấu hiểu, đồng thời nó cũng cần vượt qua những điều đó để đến với vũ trụ bao la.