Một hôm nọ, Gái Ế nhặt được cái áo rách bên bờ sông rồi đem lòng tương tư với chủ nhân cái áo, mà cô cứ tưởng là Anh Câm. Đôi bên tưởng chừng bén duyên nhưng Gái Ế phải về làm vợ lẽ cho cậu Cả Phù nhà Đồ Cừ để hóa giải tai kiếp cho cậu, vậy là Gái Ế thoát “ế”.
Dâu hào môn khó làm, lẽ hào môn càng khó đảm đương, cô Tư chỉ biết khúm núm sống sao cho tròn phận lẽ mọn. Mà lạ cái cậu Cả Phù cứ nhìn cô Tư nở nụ cười “lẳng lơ” một cách kín đáo, đêm đêm lại cùng cô “giải tai giải ách”. Thế rồi bỗng một ngày cô Tư thoát kiếp lẽ mọn dâu thừa trở thành vợ cả “mợ Phù”, và cũng tìm được chủ nhân chiếc áo mà cô thầm thương trộm nhớ năm xưa.
“Mỗi lần nhớ đến ánh mắt chuyên chú của em khi khâu áo cho mình, tôi bất chấp.
Giang sơn của quân vương là ở trên lưng ngựa.
Thế giới của con hát là bên dưới tiếng đàn.
Còn thiên hạ của tôi, là ở trong đôi mắt đó.”
Xem thêm
Trong "Cái Áo Duyên," tác giả Vân Võ không chỉ kể câu chuyện về tình yêu mà còn mở ra hành trình tìm lại bản thân qua những ký ức, giá trị đã bị lãng quên. Tác phẩm mang đến một không gian nơi cái đẹp của truyền thống hòa quyện với những cảm xúc chân thực của con người hiện đại.
Hình ảnh "cái áo duyên" vừa là vật phẩm mang ý nghĩa tinh thần vừa là biểu tượng cho những kỷ niệm không thể nào quên. Nhân vật chính trong truyện, qua hành trình giữ gìn và trân trọng cái áo, cũng đồng thời tìm lại ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Tình yêu, dù trong nghịch cảnh hay sự an yên, đều được tác giả khắc họa với chiều sâu cảm xúc.
Điểm sáng của tác phẩm nằm ở sự tinh tế trong cách xây dựng bối cảnh và nhân vật. Những chi tiết đời thường như ánh nắng chiếu qua khung cửa, tiếng cười trong những ngày hội làng, hay cả sự lặng im khi đối diện mất mát, đều được tái hiện đầy chân thực. Đọc "Cái Áo Duyên," ta như bước vào một thế giới yên bình nhưng không kém phần cảm động, nơi mọi giá trị cốt lõi đều được tôn vinh.