Cá Voi Đỉnh Núi
"Chú chim nhỏ bay vượt đỉnh núi, rồi từ trên cao đưa mắt nhìn xuống.
“Ồ, cái gì kia nhỉ?”
Chim nhỏ chao cánh, liệng xuống gần thêm chút nữa.
“Cá voi xanh dưới biển đã lên núi tự bao giờ?
Ồ, hóa ra là tảng đá. Một tảng đá thật hay ghê!”
Đá mà lại giống cá voi, thì là đá hay là cá voi, thuộc về núi cao hay là biển rộng? Và câu chuyện bắt đầu như thế...
Xem thêm
Ta phải từ bỏ vài thứ nhỏ nhặt để mở lòng mình ra và đón nhận những thứ lớn lao hơn. Đá Cá Voi luôn nuối tiếc về quá khứ huy hoàng của mình. Thế nhưng về sau nó không còn nghĩ như thế nữa vì nó nhận ra, nếu không bị mài mòn cho tới khi thành một mụn cát thì nó sẽ mãi chẳng được chạm vào biển khơi. Buông bỏ không có nghĩa là mất đi mà có nghĩa là nhận lại. Đá Cá Voi sẵn sàng hạ bản thân mình thành thứ chắn mưa cho muông thú, chỗ để người ta đặt chân lên, để giặt đồ… Khi ấy, sự buông bỏ cái tôi, lợi ích cá nhân còn được nhân rộng ra là sự vị tha ẩn sâu trong tâm hồn không chỉ con người mà còn với những vật vô tri. Tôi cũng nhận ra hình hài ta có thể thay đổi, nhưng những phẩm chất, những ước mơ thì vẫn luôn còn tồn tại mãi. Đá Phẳng, Đá Nhọn, Đá Giặt… tuy không còn là Đá Cá Voi xưa kia nhưng chúng vẫn mang nặng ước mơ cháy bỏng tìm về đại dương bao la.