2 năm trước Văn của ông được người đọc yêu mến và trân trọng Ấn tượng đầu tiên là bìa minh họa hợp lí, không quá sặc sỡ. Điểm cộng về hình thức là ổn. Câu chuyện xoay quanh nhân vật Pha bị Trương Thi bỏ bã rượu nhầm dẫn đến tố nhầm mà thoát nạn, Nghị Lại xui Pha kiện Thi, rồi lại xui Thi kiện Pha... . Cuộc sống của anh đau đớn khi vợ chết vì dịch bệnh, con chết, còn bị làng phạt vạ... Có lẽ vì thế Nguyễn Công Hoan được mệnh danh là “ một nhà văn bậc thầy về truyện ngắn và nghệ thuật trào phúng”, là một nhà văn tài ba và tâm huyết với đời, với nghề, Nguyễn Công Hoan độc đáo từ cách nhìn rọi vào cuộc đời, ông lắng nghe và lọc từ trong đó ra những tấn bi kịch và đưa nó vào tác phẩm bằng một giọng văn giễu cợt, mỉa mai. Điều đó tạo nên phong cách truyện ngắn vô cùng độc đáo, một phong cách rất riêng làm cho ông khác hẳn những nhà văn hiện thực cùng thời với ông. Ông đã vẽ lên bức tranh sinh động về xã hội thực dân nửa phong kiến tàn ác, đầy rẫy bất công, giả dối. Ông đả kích không thương tiếc bọn quan lại tham lam, bỉ ổi, quyền cao chức trọng nhưng tài hèn đức mọn, bọn địa chủ cường hào keo bẩn, ngu dốt, bọn tư sản lố lăng, đồi bại, đồng thời bộc lộ niềm thương cảm cho những người nghèo khổ, bênh vực họ. Chính vì vậy mà văn của ông được người đọc yêu mến và trân trọng. Like Share Trả lời
2 năm trước Những xúc cảm sau khi đọc Đọc "Bước đường cùng" của Nguyễn Công Hoan, ta vừa xúc động, vừa thương cảm cho số phận con người, lại vừa trân trọng vẻ đẹp của nhân vật, đồng thời không tránh khỏi những chua chát, trăn trở suy tư. Câu chuyện về anh Pha bị Trương Thi tố nhầm mà thoát nạn, bị Nghị Lại xui Pha kiện Thi rồi lại xui Thi kiện Pha... Pha đau đớn khi vợ chết vì dịch bệnh, con chết, lại còn bị làng phạt vạ... Được mệnh danh là “ một nhà văn bậc thầy về truyện ngắn và nghệ thuật trào phúng”, là một nhà văn tài ba và tâm huyết với đời, với nghề. Nguyễn Công Hoan độc đáo từ cách nhìn rọi vào cuộc đời, ông lắng nghe và lọc từ trong đó ra những tấn bi kịch và đưa nó vào tác phẩm bằng một giọng văn giễu cợt, mỉa mai. Điều đó tạo nên phong cách truyện ngắn vô cùng độc đáo, một phong cách rất riêng làm cho ông khác hẳn những nhà văn hiện thực cùng thời với ông. Ông đã vẽ lên bức tranh sinh động về xã hội thực dân nửa phong kiến tàn ác, đầy rẫy bất công, giả dối. Ông đả kích không thương tiếc bọn quan lại tham lam, bỉ ổi, quyền cao chức trọng nhưng tài hèn đức mọn, bọn địa chủ cường hào keo bẩn, ngu dốt, bọn tư sản lố lăng, đồi bại, đồng thời bộc lộ niềm thương cảm cho những người nghèo khổ, bênh vực họ. Nguyễn Công Hoan là một trong những nhà văn xuất sắc nhất của dòng văn học hiện thực phê phán, trong phê phán lại có tính trữ tình rất sâu đậm. Chính vì vậy mà văn của ông được người đọc yêu mến và trân trọng. Giọng văn độc, lạ, vừa giàu chất triết lí lại vừa thâm thúy sâu cay không lẫn vào đâu được của Nguyễn Công Hoan sẽ làm bạn đọc không bao giờ thất vọng. Like Share Trả lời
2 năm trước Ý thức về thứ “giặc dốt” và bài học về sức mạnh đoàn kết Năm 1924, trong “Bản án chế độ thực dân Pháp”, Hồ Chí Minh có viết:“Nhân dân Đông Dương khẩn khoản đòi mở trường học vì trường học thiếu một cách nghiêm trọng… Hàng ngàn trẻ em đành chịu ngu dốt vì nạn thiếu trường… Chính phủ thuộc địa tìm đủ mọi cách để ngăn cản không cho thanh niên An Nam sang du học bên Pháp,… Làm cho ngu dân để dễ cai trị đó là chính sách mà các nhà cầm quyền ở các thuộc địa của chúng ta ưa dùng nhất.”Ngu dân là một trong những chính sách tàn độc về văn hóa giáo dục của thực dân Pháp đối với nhân dân Đông Dương. Trong chương trình giáo dục, bọn thực dân đã loại trừ những truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam, thay vào đó là chương trình truyền bá “văn minh đại Pháp” nhằm đào tạo một thế hệ người Việt Nam “mất gốc”, không có tinh thần yêu nước và ý thức về số phận của người dân mất nước, để từ đó phục vụ đắc lực cho công cuộc thống trị của thực dân. Hơn nữa, những người được đến trường đa số là con cái nhà giàu có và quan lại, còn con em nông dân phần lớn là thất học.Trong “Bước đường cùng”, Nguyễn Công Hoan cũng đã để cho Pha và bác Tân trai nhận ra một sự thực xót xa rằng:“Rút cục chỉ dân chết, chết vì nạn nhà giàu, chết vì nạn quan. Dân quê còn chết về nhiều cái nạn khác nữa, nạn ăn ở bẩn thỉu, dại dột, sưu cao thuế nặng, nạn lụt, nạn đại hạn, nạn hủ lậu, rút cục nạn gì cũng do cái dốt nát nó đẻ ra cả.”Biết là cái dốt nát nó đẻ ra những ngọn những nguồn, nhưng đến khi vợ con chết cả và gặp lại anh trai Hòa thì Pha mới khát khao cái sự học, mới khát khao tìm cách để biết, để khôn, để không ai có thể bắt nạt nổi, như Dự, như Hòa.Hòa cũng khai sáng cho Pha về sự đoàn kết hợp tác. Khi mà dân cày rời rạc nhau quá, thì dễ bị áp chế tàn nhẫn. Đôi cánh tay dân cày quý giá biết bao, nó đã có sức làm giàu cho người làm mình nghèo, thì phải họp tất cả những cánh tay ấy lại cho mạnh, thì chả phải sợ ai.Họp nhau mà gặt, họp nhau mà đánh, họp nhau mà lý luận… Nguyễn Công Hoan đã mở cho người nông dân những cánh cửa về việc ý thức được cái dốt để mà ra sức mở mang tri thức, về việc ý thức được sức mạnh của đoàn kết để mà biết hợp tác với nhau chống lại giai cấp cai trị bóc lột.Mặc dù con đường mà Nguyễn Công Hoan vẽ ra cho người nông dân chưa thực sự rõ ràng, bởi chính bản thân tác giả lúc ấy cũng chưa đi theo cách mạng, nhưng những gì mà “Bước đường cùng” đã đóng góp tiếng nói vào làng văn, vào đời sống nhân dân thời bấy giờ là hết sức đáng trân quý. Like Share Trả lời
2 năm trước Một cuốn phong tục tiểu thuyết khiến chính quyền thực dân kinh sợ Viết “Bước đường cùng”, Nguyễn Công Hoan bày tỏ bản thân là một người viết tiểu thuyết, lại tự nhận thấy mình hiểu biết nhiều phong tục của nông thôn, nên ông viết một cuốn phong tục tiểu thuyết. Điều này độc giả có thể thấy rõ khi đọc tác phẩm, nhà văn đã bỏ ra cả chục trang chỉ để nhẩn nha kể về một ca đỡ đẻ, hay tỉ mẩn ghi lại một bài chửi dài lê thê ngoa ngoắt của mụ nhà quê bị mất gà mất qué.Nhưng không phải lúc nào phong tục cũng là điều hay ho, cũng như mỗi nhà văn lại có đôi mắt khác nhau về lập trường và suy nghĩ khi cùng nhìn nhận một sự việc. Nếu những nhà văn khác viết về phong tục đáng quý hay sự bình yên chốn nông thôn, thì Nguyễn Công Hoan nhìn vào con người.Nhà văn quan sát con người, nhìn con người trong mối quan hệ với con người, dưới bối cảnh những phong tục chốn hương quê, dưới chế độ nửa thuộc địa nửa phong kiến để viết nên “Bước đường cùng”. Ông viết cảnh lên quan, cảnh thu thuế, đốc thuế, cảnh vay nợ, cảnh ăn khao, cảnh mê tín dị đoan… Và những cái cảnh mà ông cho là phong tục ấy, nó phản ánh hiện thực.Ông dùng ngòi bút châm chích, giễu cợt đám quan lại, đôi khi buông lời bỡn cợt những người dân quê. Giống như Vũ Trọng Phụng hay Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan tả chân, tả thực, và cái hiện thực ấy khiến người đọc phải xót xa.Cái hiện thực ấy, nó lột trần bộ mặt tởm hợm thối nát của chính quyền thực dân nửa phong kiến và bọn địa chủ ăn trên ngồi trốc. Và sự vùng dậy của anh Pha giáng một đòn vào đầu Nghị Lại cũng giống như một cái tát vang dội vào cái mặt núng nính thịt của bọn cai trị, khiến chúng giật mình thon thót phải ban lệnh cấm sách. Like Share Trả lời
2 năm trước “Ông mà về, thì ông lại viết, ông cóc sợ.” Viết “Bước đường cùng”, Nguyễn Công Hoan đã đoán trước hậu quả, là thế nào sách cũng bị cấm, và rất có thể tác giả còn bị truy tố nữa. Thế mà ông cũng chả sợ, lại nghĩ, có bị kết nặng lắm cũng chỉ từ một đến năm năm là cùng.“Rồi cũng về. Ông mà về, thì ông lại viết, ông cóc sợ.” – Nguyễn Công Hoan.Nhà giáo, nhà văn gì đâu mà bướng, bướng đến thấy thương.Đúng như điều nhà văn tiên lượng, sau khi sách ra mắt, bên Mặt trận Dân chủ ngợi ca bao nhiêu thì chính quyền thực dân tá hỏa bấy nhiêu. Nhưng vì đoán trước được tình huống và nắm bắt được quy luật cấm sách theo từng xứ, nên Nguyễn Công Hoan và nhà xuất bản đã tương kế tựu kế. Sách bán đầu tiên ở Bắc, cấm ở Bắc thì gửi vào Trung, khi Trung cấm thì chuyển vào Nam. Rút cục, năm nghìn cuốn “Bước đường cùng” tiêu thụ hết nhẵn. Like Share Trả lời
2 năm trước Một chữ thôi để nói về những người dân sống trong xã hội phong kiến địa chủ: KHỔ Like Share Trả lời
2 năm trước Lối thoát cuối cùng cho đời nông dân sống với sự áp bức, bóc lột ... chỉ có thể là đấu tranh mà thôi! Like Share Trả lời
2 năm trước Quyển này đọc khá hay, nhà văn biết từ ngữ mình dễ hiểu không như tác phẩm của Nam Cao viết mình không hiểu lắm. Like Share Trả lời
Ấn tượng đầu tiên là bìa minh họa hợp lí, không quá sặc sỡ. Điểm cộng về hình thức là ổn. Câu chuyện xoay quanh nhân vật Pha bị Trương Thi bỏ bã rượu nhầm dẫn đến tố nhầm mà thoát nạn, Nghị Lại xui Pha kiện Thi, rồi lại xui Thi kiện Pha... . Cuộc sống của anh đau đớn khi vợ chết vì dịch bệnh, con chết, còn bị làng phạt vạ... Có lẽ vì thế Nguyễn Công Hoan được mệnh danh là “ một nhà văn bậc thầy về truyện ngắn và nghệ thuật trào phúng”, là một nhà văn tài ba và tâm huyết với đời, với nghề, Nguyễn Công Hoan độc đáo từ cách nhìn rọi vào cuộc đời, ông lắng nghe và lọc từ trong đó ra những tấn bi kịch và đưa nó vào tác phẩm bằng một giọng văn giễu cợt, mỉa mai. Điều đó tạo nên phong cách truyện ngắn vô cùng độc đáo, một phong cách rất riêng làm cho ông khác hẳn những nhà văn hiện thực cùng thời với ông. Ông đã vẽ lên bức tranh sinh động về xã hội thực dân nửa phong kiến tàn ác, đầy rẫy bất công, giả dối. Ông đả kích không thương tiếc bọn quan lại tham lam, bỉ ổi, quyền cao chức trọng nhưng tài hèn đức mọn, bọn địa chủ cường hào keo bẩn, ngu dốt, bọn tư sản lố lăng, đồi bại, đồng thời bộc lộ niềm thương cảm cho những người nghèo khổ, bênh vực họ. Chính vì vậy mà văn của ông được người đọc yêu mến và trân trọng.