Có vô số những đứa trẻ mà trong tuổi thơ của chúng luôn đầy ắp hình ảnh những chú lính chì, nàng bạch tuyết, cô bé bán diêm và nàng tiên cá… Từ lâu rồi, tập truyện của Andersen và truyện cổ Grim được công chúng, kể cả trẻ con và người lớn, đón nhận nồng nhiệt. Dần dần, khi người ta đã khai thác hết màu nhiệm của cổ tích, họ chuyển sang một phiên bản khác lạ lẫm hơn, mới hơn và kén độc giả hơn. Đó là những câu chuyện cổ tích được viết dưới quan điểm cá nhân. Trong số đó, nổi bật nhất chính là những bộ truyện thần kỳ, những bộ phim giả tưởng được tái hiện với quan điểm của người trưởng thành chứ không còn đứng từ góc quay của một đứa trẻ. Trong Bụi sao, Gaiman đã vận dụng tối ưu trí tưởng tượng của mình để tạo ra một câu chuyện cũng từ góc nhìn của người lớn nhưng giàu cảm xúc và đặc biệt hơn.


VỀ TÁC GIẢ

Những câu chuyện cổ tích có khi còn hơn cả sự thật. Không chỉ vì nó nói cho chúng ta biết loài rồng có tồn tại mà còn bởi chính những con rồng đó cũng có thể bại trận.

(Fairy tales are more than true: not because they tell us that dragons exist, but because they tell us that dragons can be beaten.)

Neil Gaiman, tên thật là Neil Richard Gaiman, sinh ra tại Porchester, Anh vào năm 1960 nhưng hiện đang sống ở Mỹ. Ông là một tác giả đa tài, được mệnh danh là “ngôi sao nhạc rock” của văn học thiếu nhi thế giới và là tác giả ăn khách của các tác phẩm truyện ngắn, truyện tranh và tiểu thuyết giả tưởng. Sách của Gaiman đã được dịch ra hai mươi tám thứ tiếng và mang về cho ông nhiều giải thưởng văn học danh giá. Ông là nhà văn đầu tiên giành được đồng thời cả huân chương Newbery và Carneige cho cùng một tác phẩm.

Người đọc thường thấy Neil Gaiman mang một phong cách rất đặc trưng. Đó là những màu nhiệm, kỳ diệu, niềm vui và cả sự nghiêm túc trong Bụi sao, cuốn sách sắp được nói tới đây, nói riêng và các tác phẩm văn học khác nói chung. Ông chia sẻ:  Những ý tưởng đến từ sự tuyệt vọng, ngay khi ông bị hạn chót thúc giục. Những ý tưởng cứ đến bất ngờ khi ông đang làm điều gì đó khác. 

Có lẽ Bụi sao cũng được viết ra như vậy.


BỤI SAO

Bụi sao được xuất bản lần đầu vào năm 1999. So với những tác phẩm trước đó và cho đến nay, Bụi sao luôn được coi là cuốn tiểu thuyết giả tưởng mang màu sắc khác biệt nhất trong suốt sự nghiệp văn học của Gaiman.

Có lẽ bạn đọc từng nghe một Coraline thơ mộng, bí ẩn và ám ảnh; một Đại dương cuối đường làng thuần túy là những suy diễn và dự đoán; một thế giới nguyên sơ và nguyên bản hơn với các vị thần Bắc Âu, cùng Odin, Thor và Loki, cây tần bì Yggdrasil nối liền cửu giới, những người khổng lồ, những người lùn trong Thần thoại Bắc Âu. Cả ba đều khác nhau, nhưng cả ba đều là Neil Gaiman. Tất nhiên, đến cả Bụi sao, cùng là thể loại giả tưởng nhưng vẫn mang một phong cách khác không nhàm chán và cũng không thể bị nhầm lẫn với những nhà văn khác.

Chưa bao giờ ranh giới cổ tích và thực tại mong manh đến vậy. Sự kỳ quặc và đen tối của Xứ Tiên chỉ cách con người một bức tường thành.

Cổ quái và nhân văn, đen tối và giàu cảm xúc, Bụi sao ẩn chứa những câu chuyện lạ lùng đằng sau hành trình của người hùng trẻ tuổi để rồi chứng minh điều đã nói trên, rằng cổ tích còn thật hơn cả những gì chúng ta cảm nhận. 


VŨ KHÍ CỦA NHÀ VĂN

Bất kỳ tác phẩm văn học nào cũng có “chất liệu” làm từ “ngôn từ”. Với khả năng gợi những hình tượng nghệ thuật, đưa ta thâm nhập vào thế giới của cảm xúc, ấn tượng, suy tưởng mà ngôn ngữ thông thường ít khi đạt được. Ngôn từ trong văn chương giúp cho tác phẩm bộc lộ những bản chất sâu kín của đời sống.

Cứ đi đi, và bắt lấy một vì sao băng,

Làm cho một rễ cây khoai ma có bầu,

Nói tôi nghe đâu là nơi cư ngụ của hết thảy những năm quá khứ,

Hay ai là người đã chẻ bàn chân quỷ,

Hãy dạy tôi biết nghe tiếng hát nàng tiên cá,

Hoặc dạy tôi biết tránh xa cú chích của lòng ghen tị,

Và tìm ra

Cơn gió nào

Lay chuyển được một tâm hồn trung thực.

Trong Bụi sao, ta có thể tìm được hàng tá những câu văn tưởng chừng chẳng hề mang bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào, hoặc hơn nữa, chúng dường như vô nghĩa. 

Nữ hoàng Victoria đang ngự trên ngai vàng nước Anh, nhưng Người vẫn chưa trở thành góa phụ áo đen của Windsor.


Ngài Charles Dickens đang trích đăng từng kỳ tiểu thuyết của Oliver Twist.

Bông hoa tuyết điểm ngân rung trong lòng bàn tay anh.

Nhưng cách mà Neil Gaiman viết một cuốn sách thật sự khiến bạn đọc bất ngờ. Ở chương trước đây thôi, lời ra tiếng vào của cư dân Bức Tường có vẻ thừa thãi, cái vỗ vai của người cha dành cho đứa con trai muốn lên đường ra khỏi những hạn định mà cậu phải tuân theo từ khi còn nhỏ chỉ đơn giản là một lời khích lệ động viên. Về sau, những chi tiết vụn vặt ấy hiện lại trong suy nghĩ của người đọc một cách bất ngờ, thình lình vụt qua trí óc rồi biến mất. Bằng một cách thần kỳ, người ta tìm ra được chân tướng của sự thật mà tác giả chẳng cần nói trực tiếp. Như đã hiểu nhau từ lâu, độc giả và nhà văn đi qua tất cả chi tiết trong truyện một cách dễ dàng.

Phong cách viết của Neil Gaiman kỳ thực rất đơn giản. Càng đi sâu càng thấm thía. Nó khiến cho người ta cảm giác như được biến thành đứa trẻ trốn trong tủ quần áo và đột nhiên lạc đến một thế giới thần tiên xa lạ. 


SỰ GIAO THOA CỦA THẾ GIỚI CỔ TÍCH

Thế giới thần tiên mà Neil Gaiman hiện ra thật quá đỗi mơ mộng và đẹp đẽ. Cuộc hành trình của Tristran đầy rẫy bao nhiêu khó khăn nguy hiểm nhưng cũng không kém phần lãng mạn. 

Anh bước thêm bước nữa, nhưng anh vẫn đang ở giữa thung lũng hẹp. Dương xỉ cao, cây du và mao địa hoàng mọc khắp thung lũng, và vầng trăng đang treo giữa trời. Anh giơ cây nến lên cao, tìm kiếm một ngôi sao băng, có lẽ là một tảng đá hay một viên ngọc quý, nhưng anh chẳng thấy gì hết.

Cốt truyện bắt đầu từ ngôi làng Bức Tường, nơi giáp ranh với thế giới phép thuật, nơi chàng trai trẻ Tristran bắt đầu hành trình đi tìm ngôi sao thất lạc để đổi lấy một nụ hôn của Victoria. Vì lời hứa ngây thơ, anh bí mật thâm nhập vào thế giới của nàng tiên và các pháp sư. Ai biết rằng ngôi sao không phải là đá cuội mà là một thiếu nữ và liều thuốc của sự xinh đẹp, bất tử. 

Mạch truyện bất ngờ xoắn nút khiến cho độc giả bị cuốn vào bên trong thế giới cổ tích thần kỳ. Ngoài những hoàng tử tranh giành ngôi vương, người đọc còn thấy những nàng tiên, kỳ lân, sư tử; có những hồn ma, người khổng lồ, phù thủy và cả cướp biển. Từng lớp nhân vật được chồng lên nhau. Nhưng đằng sau sự giao thoa màu nhiệm ấy cũng ẩn chứa đầy những câu chuyện châm biếm con người trong thực tại. Ngôi vương để trống vì ông vua đã chết trong sự vô tâm và âm mưu của bảy người con trai. Những nàng tiên đã không còn thơ mộng mà ném những tiếng cười cợt vào đam mê của người khác.

Sư Tử đập Kỳ Lân vòng quanh thị trấn.

Y đập một lần

Y đập hai lần

Dốc hết sức lực

Y đập ba lần cho chắc

Sư Tử giữ vững quyền năng của mình


NHỮNG VỊ KHÁCH ĐẶC BIỆT CỦA NEIL GAIMAN

Chúng ta có Tristran, chàng thiếu niên lang thang với đôi mắt mơ hồ. Anh đắm chìm trong cơn say mê tuổi trẻ và giữ cho mình một lời hứa ngây thơ với cô gái được nhiều chàng trai để ý nhất trong làng. 

Victoria, tình yêu của Tristran Thorn. Người đã trao cho anh một lời hứa về tình yêu tuổi trẻ và là nguyên nhân cho cuộc hành trình ra phía ngoài của Bức Tường.

Cuối cùng là một ngôi sao. Ngôi sao ấy là một hòn đá? Hay một dải Ngân Hà? Không một ai biết. Chỉ mãi cho đến khi cuộc hành trình của Tristran bắt đầu.

Nhưng thật không may, không chỉ mình anh tìm kiếm ngôi sao rơi về phía Tây ngôi làng Bức Tường - nơi dẫn đến cổng ra, cánh cổng luôn có người canh gác và chỉ được mở bảy năm một lần - mà còn có cả ba mụ phù thủy và những chàng hoàng tử của Stormhold. Tạm gọi họ là những vị khách đặc biệt của Gaiman.

Trải qua những gian nan và thử thách, tâm lý của nhân vật đã thay đổi và phát triển rất rõ ràng.

Khác với Tristran của lúc đầu:

Anh rụt rè đến mức khổ sở, và như thường thấy trong thái độ của những người rụt rè đến mức khổ sở, anh cố gắng sửa chữa điểm này một cách quá lố khi cứ nhằm vào những thời điểm không phù hợp mà tỏ ra sôi nổi quá mức

Mọi kẻ đang yêu đều có trái tim của một người điên và đầu óc của một nghệ sĩ hát rong


Sau khi gặp những vị khách đặc biệt của Neil Gaiman, tâm lý anh đã phát triển thành một con người hoàn toàn khác: trưởng thành hơn và không còn hy vọng nhiều vào những phép màu. 

Đó là anh, người chạy theo ước mơ viển vông vì tình yêu. Nhưng đó cũng là anh, người trở về và lựa chọn từ bỏ tình yêu của mình.

Dẫu vậy, cái kết tốt đẹp vẫn mở ra cho anh chàng Tristran Thorn dũng cảm, nghĩa hiệp. Tristran Thorn cuối cùng đã thực hiện việc anh hằng khao khát đó là đặt chân tới những vùng đất mới và khám phá bao điều khác lạ. Quan trọng hơn cả, một lần nữa anh lại tìm thấy tình yêu.


CỔ TÍCH VÀ NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

Không ai có thể sống mãi trừ phi họ có được trái tim của một ngôi sao

Khi nào ta sẽ thắp lên ngọn nến Babylon?


Càng đọc văn của Gaiman, người ta càng dễ bị cuốn vào những ma thuật mà ông đã sử dụng. Bởi nói một cách đơn giản, Gaiman ở đây không còn là một nhà văn. Ông hóa thân thành ảo thuật gia đại tài, vẽ nên những bức tranh phép thuật về cuộc sống kỳ diệu, phong phú và náo nhiệt. Những câu văn có vẻ khó hiểu lại trở nên sáng tỏ sau mỗi lần độc giả phát hiện ra một câu chuyện mới.


Bụi sao còn được biết tới là một tác phẩm có nhiều cảnh bạo lực và không hoàn toàn phù hợp với mọi lứa tuổi. Nữ hoàng Phù Thủy máu lạnh với những trò giết người kinh dị, các chàng Hoàng Tử xứ Stormhold độc ác, vì tham lam vương quyền mà ra tay với anh em ruột, những cảnh tượng ghê rợn, hãi hùng của khu rừng ăn thịt. Tất cả đan xen lại với nhau và ẩn sâu đằng sau những huyền ảo. 


Cuối cùng, cổ tích vẫn chiến thắng. Tình yêu được nuôi dưỡng trong con người Tristran Thorn trở thành điểm sáng của câu chuyện. Dù cho chàng trai trẻ này có thay đổi, không còn mang dáng vẻ đơn giản và ngốc nghếch nhưng khao khát đặt chân tới những vùng đất mới và hy vọng được khám phá vẫn còn đó, mãnh liệt giống như tuổi trẻ của chúng ta.

LỜI KẾT

Bụi sao mang màu sắc kỳ diệu nhưng cũng ảm đạm. Một cuốn truyện cổ tích nhân văn và đen tối. Giọng văn trầm trước hết là rong ruổi theo sau những câu văn xuôi đậm chất thơ, sau mang theo ước mơ không hạn định của những thiếu niên hoặc cũng có thể là người lớn mang trái tim của thiếu niên. Tác phẩm vốn không phải sinh ra để lên tiếng cho những suy nghĩ cao cả hay chạy trốn khỏi sự sụp đổ của thế giới. Có lẽ, đây chỉ cách thể hiện quan điểm cá nhân của Neil Gaiman về thế giới thực tại thông qua những câu chuyện cổ tích. Bởi dù sao, chính ông là người tin rằng: Loài rồng có tồn tại và cũng có thể gục ngã. Bụi sao hết sức sáng tạo và thực tế.


Review chi tiết bởi: Ánh Dương - Bookademy

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

"Stardust" thực sự là một cuốn sách thú vị. Khả năng xây dựng và miêu tả thế giới của tác giả vô cùng xuất sắc, đưa người đọc đắm chìm vào vùng đất kỳ diệu tràn ngập những điều kỳ lạ. Bạn có thể dễ dàng hình dung cả thị trấn Wall và vùng đất Faerie. Cốt truyện độc đáo và hấp dẫn.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy tác phẩm chưa thực sự đào sâu xây dựng nhân vật. Mặc dù có một vài nhân vật chính, nhưng phần lớn lại thiếu sự miêu tả nội tâm và hành động. Septimus gần như biến mất hoàn toàn khỏi câu chuyện. Yvaine cũng không đóng góp nhiều cho mạch truyện. Trong nửa đầu sách, cô chỉ liên tục thể hiện sự không thích Tristan, sau đó đột ngột lại có tình cảm với anh? Sự thay đổi này diễn ra chóng vánh và thiếu thuyết phục. Giới thiệu nhân vật là một điểm mạnh, nhưng phát triển nhân vật lại là một điểm yếu. Đôi khi, nhịp điệu câu chuyện có phần vội vàng, có lẽ nếu thêm vài chương thì tốt hơn.

Tôi cũng đã xem bộ phim chuyển thể, và mặc dù cốt truyện khá giống nhau, theo ý kiến cá nhân, các nhân vật trong phim được xây dựng tốt hơn. Septimus, Tristan, Yvaine, mụ phù thủy, những tên cướp biển - tất cả đều có nhiều đất diễn và chiều sâu hơn trong phim. Thêm vào đó, chuyện tình cảm được khắc họa và phát triển tốt hơn, cái kết cũng ấn tượng hơn. Tất nhiên, đây chỉ là quan điểm cá nhân, nhưng nhìn chung "Stardust" vẫn là một cuốn sách giải trí và đọc nhanh.

Là một người hâm mộ thể loại giả tưởng và truyện cổ tích gần như cả đời, nhưng mãi đến gần đây tôi mới có cơ hội đọc tác phẩm của Neil Gaiman. Tình cờ lướt qua danh sách phim "miễn phí với Prime" trên Amazon, tôi bắt gặp tựa phim "Stardust" và tò mò tìm hiểu. Đó là cách tôi biết đến Gaiman và quyết định đọc thử sách của ông.

Tôi ấn tượng trước trí tưởng tượng phong phú của Gaiman, cùng khả năng miêu tả chi tiết những hình ảnh ông xây dựng. Tài năng sử dụng ngôn từ của ông thể hiện rõ ràng qua từng trang sách. Điều thú vị là một số khung cảnh được miêu tả vô cùng sống động, khiến tôi bị cuốn hút và dễ dàng theo dõi mạch truyện. Tuy nhiên, đôi khi tôi lại cảm thấy khó khăn khi đọc qua những đoạn miêu tả về một người đàn ông đi vệ sinh trong rừng, hay việc các nhân vật dừng lại giải quyết nhu cầu trước khi tiếp tục hành trình. Tôi không thấy lý do gì để tác giả mô tả những chức năng cơ thể như vậy, ngoài việc có lẽ để tăng số lượng từ hoặc đáp ứng yêu cầu của biên tập viên, nhà xuất bản.

Phải thừa nhận rằng tôi thích phiên bản điện ảnh của câu chuyện này hơn. Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn giới thiệu cuốn sách "Stardust" đến những ai yêu thích thể loại giả tưởng và cổ tích. Đặc biệt, bài diễn thuyết về "Viết lách và Trí tưởng tượng" được in ở đầu sách thực sự đáng giá.

Mặc dù "American Gods" vẫn là tác phẩm yêu thích nhất của Neil Gaiman, nhưng "Stardust" xứng đáng đứng ở vị trí á quân. Thực tế, so sánh hai tác phẩm này có lẽ hơi khập khiễng. "Stardust" là một truyện cổ tích thuần túy, trong khi "American Gods" là cuộc phiêu lưu đô thị đen tối, đan xen sâu sắc với các nền thần thoại thế giới.

Một khi tìm được cuốn sách ưng ý, tôi thường đọc nó nhiều lần. Chính xác là "rất nhiều lần". "Stardust" đã đồng hành cùng tôi qua ít nhất năm lần đọc. Giống như tất cả những câu chuyện hay nhất, mỗi lần lật giở, nó lại mang đến những khám phá mới mẻ. Dù phù hợp với cả độc giả trẻ tuổi, Gaiman lồng ghép những ẩn ý tinh tế khiến tác phẩm trở nên hấp dẫn với cả độc giả trưởng thành.

"Stardust" là câu chuyện về chàng trai trẻ đi tìm kiếm khát vọng của trái tim. Cốt truyện khá đơn giản. Điều khiến tác phẩm trở nên kỳ diệu chính là các nhân vật. Tôi ấn tượng nhất với những màn đối đáp dí dỏm giữa hai nhân vật chính: Tristan (chàng trai đang trong hành trình khám phá mong muốn thực sự) và Yvaine (ngôi sao rơi đang học cách thích nghi với môi trường mới, đồng thời trốn tránh mụ phù thủy muốn chiếm đoạt trái tim). Các nhân vật phụ cũng không kém phần thú vị, không phải vì chiều sâu tính cách, mà bởi sự độc ác đầy ngây ngất của họ.

Neil Gaiman, tác giả kỳ ảo hàng đầu và linh hoạt nhất hiện nay, một lần nữa khẳng định tài năng của mình với "Stardust", câu chuyện cổ tích quyến rũ dành cho mọi lứa tuổi.

Mở đầu truyện theo cách khác thường, Gaiman giới thiệu cha của nhân vật chính, Dunstan Thorn, người sống tại thị trấn Wall. Ông dẫn dắt người đọc khám phá cư dân, thế giới và quá trình Tristan được thụ thai trong những tình huống bí ẩn. Đây có lẽ là một trong số ít phân đoạn "người lớn" hiếm hoi của cuốn sách: cảnh tượng gợi mở về quan hệ tình dục nhưng chỉ thực sự "người lớn" nếu bạn hiểu ngầm ẩn ý.

Câu chuyện sau đó tiếp tục với Tristan, con trai của Dunstan, và hành trình vượt qua bức tường - nguồn gốc tên gọi của thị trấn - để bước vào vùng đất Faerie. Gaiman lồng ghép phong cách đặc trưng của mình: một số sự kiện khá kỳ quái và rùng rợn (mặc dù không kinh dị bằng yếu tố trong "American Gods"). Tất nhiên, Tristan gặp gỡ dàn nhân vật tuyệt vời, bao gồm một ngôi sao rơi, một kỳ lân, nhiều mụ phù thủy, một người đàn ông nhỏ lông lá không rõ danh tính và vô số sinh vật kỳ thú khác.

Sử dụng những ẩn dụ từ vè trẻ em, hình ảnh tàu bay trên mây, những hành động anh hùng và các nhân vật phức tạp hơn vẻ bề ngoài, "Stardust" - tác phẩm cổ tích theo phong cách truyền thống đầu tiên của Gaiman - là một cuộc dạo chơi đáng trân trọng với nét độc đáo riêng. Mặc dù không hoang dã sáng tạo hay gay cấn như "Neverwhere" hoặc hài hước như "Good Omens", đây vẫn là cuốn sách tuyệt vời để cuộn mình dưới chăn, nhâm nhi tách trà nóng, hoàn hảo cho một ngày tuyết rơi.

Tôi luôn cho rằng "Stardust" là tiểu thuyết hay nhất của Neil Gaiman. Tuy trân trọng và thừa nhận truyện tranh là một phương pháp kể chuyện, là tác phẩm nghệ thuật hoàn chỉnh với sức hấp dẫn riêng, nhưng trước đây tôi chỉ coi Gaiman là bậc thầy của lĩnh vực này. Thực tế, ông là một trong số ít tác giả truyện tranh đưa thể loại lên tầm cao nghệ thuật chính thống. Tuy nhiên, tôi thường hơi thất vọng về các tiểu thuyết của Gaiman. Chúng thú vị, đáng đọc, đáng mua, nhưng không thể sánh bằng truyện tranh của ông - những tác phẩm xứng đáng với mức giá bìa và việc sở hữu hai bản: một để đọc, một để lưu giữ.

Với "Stardust", tôi cảm nhận Gaiman đã tìm thấy phong cách riêng trong lĩnh vực tiểu thuyết. Không khí cổ tích với cốt truyện bất ngờ, mộng mị, phép thuật diệu kỳ là mảnh đất hoàn hảo cho trí thông minh, sự hài hước và nền tảng thần thoại giàu tính sáng tạo của ông. Tôi yêu thích truyện cổ tích, và việc được thưởng thức phiên bản thú vị, tinh tế của Gaiman đối với thể loại cổ xưa này giống như một sự hồi sinh. Cuốn sách khiến tôi nuối tiếc vì chưa đủ, hoàn toàn lạc vào thế giới giả tưởng mới mẻ, chỉ thoáng qua trong truyện của Grimm. Giống như cảm giác của những người lần đầu nghe kể chuyện cổ tích vậy!

"Stardust" của Neil Gaiman là câu chuyện kỳ thú về thế giới loài người và tiên Faerie. Mở đầu bằng lời kể về một năm trước khi nhân vật chính, Tristan Thorn, ra đời, mạch truyện dần xoắn kết các tình tiết rời rạc trong phần mở đầu, dẫn đến cái kết thỏa mãn. Tristan, chàng trai trẻ say đắm cô gái đẹp nhất làng, trong một đêm đã thề sẽ làm mọi thứ để có được nàng, bao gồm vượt qua Bức Tường để đến vùng đất Faerie, mang về ngôi sao băng làm vật đính ước. Ngôi làng cử lính canh ngày đêm, ngăn cản dân làng băng qua khe hở trên Bức Tường và ngăn chặn sinh vật Faerie xâm nhập. Nhưng nhờ hoàn cảnh ra đời đặc biệt, Tristan vượt qua sự canh giữ và bước vào hành trình phiêu lưu.

Trên đường đi, với sự giúp đỡ của một người đàn ông nhỏ bé kỳ lạ, Tristan tìm thấy ngôi sao băng. Chàng còn gặp phải hai mụ phù thủy, một kẻ hung ác và một kẻ chuyên trộm cắp, một người phụ nữ bị nguyền rủa hóa thành chim, một con kỳ lân cao quý đã cứu sống Tristan và ngôi sao, đánh đổi bằng thương tích nặng nề, và cả một tên cướp biển trên con tàu biết bay. Tristan cũng khám phá ra sự thật về nguồn gốc của mình, về mối liên hệ giữa dòng dõi của chàng với vương quốc hiện đang thiếu người kế vị.

Văn phong của Neil Gaiman uyển chuyển, giàu tính hóm hỉnh. Lời miêu tả về môi trường xung quanh và vô số các nhân vật trong tiểu thuyết vô cùng xuất sắc, giúp người đọc dễ dàng hình dung diễn biến câu chuyện. Điều tôi ấn tượng nhất là khả năng sử dụng những bài đồng dao và thơ ca như một phần cốt truyện, thổi hồn sống vào các nhân vật. Chẳng hạn, Gaiman mượn điển tích về Sư tử và Kỳ lân để khắc họa hình ảnh hai con vật chiến đấu giành vương miện lấp lánh nằm trên thảm cỏ. Tristan cứu sống Kỳ lân và đổi lại, sinh vật huyền bí này hỗ trợ chàng và ngôi sao trên hành trình.

Chỉ đến một tuần trước, cái tên Neil Gaiman hoàn toàn xa lạ với tôi. Trong lần lướt qua Amazon, tôi tình cờ thấy cuốn sách này được bán với giá 1.99 đô la. Tên tác giả thoạt quen thuộc, sau khi lục lại thì bất ngờ nhận ra Gaiman chính là tác giả của "Coraline" và một vài tác phẩm khác nằm trong danh sách những cuốn sách "phải đọc" của tôi. Không kỳ vọng quá nhiều, tôi mua sách và bắt đầu đọc, bị cuốn hút ngay từ những trang đầu.

Tôi thực sự thích cảm giác bất ngờ yêu thích một cuốn sách tình cờ tìm thấy. Bạn có từng trải qua cảm giác "sợ hãi hư cấu" giống tôi không? Giả dụ như, nếu không mua impulsively cuốn sách này trên Amazon, cuộc sống của tôi sẽ bớt thú vị? Tôi thường xuyên rơi vào trường hợp ấy. Liệu cuộc sống của tôi sẽ ra sao nếu chưa từng đọc cuốn sách này? Liệu tôi có còn thờ ơ ngắm nhìn những vì sao như trước? Hay tôi vẫn nghĩ kỳ lân là sinh vật ngây thơ, dễ dàng trở thành con mồi của Voldemort? Thật khó nói...

Có lẽ tôi yêu thích tác phẩm này đến vậy vì chỉ có thể mơ ước được sở hữu trí tưởng tượng phong phú như Gaiman. Nghiêm túc mà nói, một số ý tưởng và câu văn trong sách toát lên vẻ thông minh tuyệt đỉnh, khiến tôi, một người vốn logic và thực tế, không khỏi tò mò về việc nhìn thế giới qua lăng kính màu sắc như vậy. Cốt truyện tuyệt vời, nhưng điều khiến tôi yêu thích nhất chính là sự kỳ ảo của tác phẩm. Nó mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui.

Điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối là một số phân đoạn dành cho người lớn. Giá như tác giả có thể lược bỏ chúng hoặc diễn đạt theo cách ít chi tiết hơn thì tôi đã có thể giới thiệu cuốn sách cho các độc giả trẻ tuổi. Đáng tiếc thay, thay vì là câu chuyện cổ tích dành cho mọi lứa tuổi, "Stardust" lại trở thành tác phẩm hướng đến độc giả trưởng thành.

Là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Neil Gaiman, thật thừa thãi khi nói rằng tôi yêu cuốn sách này. Dù không phải tín đồ của thể loại giả tưởng, nhưng khi Gaiman phác họa thế giới, tôi có thể nhìn thấy chúng bằng trí tưởng tượng và bắt đầu tin vào những vùng đất kỳ diệu ấy. Stardust cũng là một nơi như thế, nơi mà mỗi nhân vật bạn gặp, dù phụ dù chính, đều sống động và chân thực.

Tuy nhiên, Gaiman không đi sâu vào miêu tả chi tiết. Bạn sẽ không thấy hàng trang giấy mô tả ngoại hình hay tính cách nhân vật, đó cũng là lý do tôi yêu thích ông đến vậy. Chỉ cần biết những yếu tố cơ bản, tôi có thể tự mình vẽ nên phần còn lại. Trí tưởng tượng của mỗi người sẽ khác nhau, điều đó khiến trải nghiệm đọc sách trở nên độc đáo và riêng biệt.

Stardust hội tụ nhiều nhân vật đáng nhớ, trong đó yêu thích nhất của tôi là bảy người con trai của Chúa tể thứ Tám Mươi Mốt của Stormhold và những sinh vật Lilim. Với kỳ lân, cây biết nói, động vật biết nói, những con tàu di chuyển trên mây và Hiệp Hội Lâu Đài, cuốn sách mang đậm phong cách Neil Gaiman. Tôi yêu thích nó, và không có ý định xem bộ phim chuyển thể. Xin lỗi vì điều đó.

Neil Gaiman, tự nhận mình là một thiên tài, khao khát chứng tỏ điều đó với tất cả độc giả. Ông không ngừng thử sức với mọi thể loại, biến chúng thành những sáng tạo độc đáo mang dấu ấn riêng.

Lần thử nghiệm mới nhất của ông là sự giản đơn, nhưng Gaiman vẫn thể hiện sự tinh tế độc nhất vô nhị. Chắc chắn, truyện cổ tích không phải là một thể loại điển hình, và như Gaiman chia sẻ trong lời tri ân, nguồn cảm hứng chính của ông đến từ những bức tranh của một người bạn, được mô tả qua điện thoại. Từ những bức tranh đó, ý tưởng về "Stardust" - cuốn tiểu thuyết mới về chàng trai Tristran Thorne ra đời. Tristran, theo lệnh của người đã đánh cắp trái tim anh (ý nghĩa ẩn dụ), rời khỏi thị trấn Wall - nơi tọa lạc trên mỏm đá granit, ngăn cách với thế giới Faerie bằng bức tường thành kiên cố. Faerie, theo như miêu tả, là vùng đất không biên giới, chứa đựng những điều kỳ diệu vô hình với cư dân Wall.

Câu chuyện dần hé lộ, Tristran không chỉ là một anh hùng, mà còn là biểu tượng của chính bản chất con người. Cậu bé ấy chưa trải nghiệm đủ cay đắng của cuộc đời trưởng thành. Trên hành trình, Tristran tự học hỏi về thế giới mới, những khác biệt xung quanh và trưởng thành vượt xa lứa tuổi nếu như may mắn.

Tuy nhiên, sự tài năng của Gaiman không nằm ở cách ông miêu tả môi trường xung quanh hay khắc họa nhân vật bằng văn xuôi giàu tính thơ. Thay vào đó, ông truyền tải câu chuyện thông qua cách mỗi vùng đất mới, mỗi nghịch cảnh mới, mỗi trở ngại mới - cùng sự sẵn sàng biến chúng thành những nguy hiểm về mặt cảm xúc cho nhân vật, đôi khi tàn nhẫn đến bạo lực - tác động đến chính bản thân họ.

Trong bối cảnh đó, ông khéo léo lồng ghép những chủ đề quen thuộc (nhưng chưa bao giờ cũ) như khao khát tuổi trẻ vĩnh hằng, viễn cảnh trưởng thành, tình yêu và mất mát, cũng như quá trình trưởng thành đơn giản, thuần túy. Điều đáng kinh ngạc nhất là Gaiman không bị sa đà vào quá nhiều yếu tố chủ đề. Ngược lại, ông xử lý tất cả bằng ngòi bút tinh tế, kiên nhẫn và mang đến cho độc giả một tác phẩm hư cấu đáng giá. "Stardust" có thể không phải là tác phẩm hay nhất, nhưng theo nhiều khía cạnh, thậm chí là tất cả, đây là kiệt tác của một vị vua sở hữu trí tưởng tượng sống động. Chúng ta nên thận trọng đón nhận những sáng tạo tiếp theo của ông, bởi Gaiman luôn khiến độc giả bất ngờ. Tác phẩm của ông không phải sản phẩm của tâm trí trẻ con. Đôi khi chúng khiến bạn sợ hãi, nhưng chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Neil Gaiman, xứng đáng là một viên ngọc quý báu.