Ngôn tình cổ đại là một trong những thể loại ngôn tình hấp dẫn người đọc nhất, pha lẫn chút kì bí huyền ảo như liêu trai khiến người đọc như lạc vào cõi tiên với nhân vật và cảnh đẹp mê hồn cùng với tình tiết hấp dẫn như là mối tình đau thương đến rơi lệ hoặc pha lẫn chút hài hước làm tình yêu thêm phần thú vị.

Tam Sinh Tam Thế Thập Lí Đào Hoa – Đường Thất Công Tử

Tam Sinh Tam Thế Thập Lí Đào Hoa – Đường Thất Công Tử - Top 7 những truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc hay nhất

Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa truyện thuộc thể loại ngôn tình cổ đại của tác giả Đường Thất Công Tử rất nổi tiếng mà người đọc mê truyện không thể bỏ qua được.

Chuyện kể về dòng tộc nhà Bạch Đế Hồ Quân sinh ra được bốn người con trai và một nữ nhân duy nhất, nàng xinh đẹp nổi tiếng nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một trò đùa của sinh mệnh, sống tới mười bốn vạn tuổi bất quá cũng chỉ gặp được năm đóa hoa đào. Trong năm đóa hoa đó lại chỉ có một vị phu quân đúng ý nàng nhất là vị thái tử Dạ Hoa ở nơi Cửu Trùng Thiên vướng bận những ân oán nàng thầm tiếc nuối không gặp được hắn giữa những giây phút thanh xuân tốt đẹp nhất trong đời mình. Người đọc sẽ cảm nhận được cái gì là tình yêu, là thù hận dây dưa không thể phân định được mang đến đau khổ lẫn nước mắt cho người trong cuộc. Với mối thù hận ba đời của Đế cơ Thanh Khâu Bạch Thiển và Thái tử của Cửu Trùng Thiên Dạ Hoa, những trắc trở, đau thương liệu rồi có vượt qua?

Bộ truyện này đã được chuyển thể thành phim và gây chấn động màn ảnh nhỏ với hơn 30 tỉ lượt xem trực tuyến.

“Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời. Chỉ mong kiếp này có thể cùng người bắt đầu, mặt đối mặt. Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời. Không muốn chúng ta lại hứa hẹn kiếp sau mới gặp lại..”

 

Hoa Tư Dẫn – Đường Thất Công

Hoa Tư Dẫn – Đường Thất Công - Top 7 những truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc hay nhất

Có lẽ những ai đam mê ngôn tình đã không còn xa lạ với tác phẩm này, bộ truyện không chỉ làm người đọc hâm mộ tài tưởng tượng tuyệt vời của tác giả mà còn là những tâm tư, thâm trầm sâu sắc gửi gắm vào tác phẩm. Đây là một câu chuyện xảy ra vào thời loạn thế. Những ngày thành tan nước mất, công chúa Vệ Quốc là Diệp Trăn đã hi sinh thân mình vì nước, và nhờ viên giao châu nên chết đi sống lại. Câu chuyện là sự tập hợp của những mối tình bi thương, đau đến thương tâm nhưng kết cục lại đau khổ và có cái kết không trọn vẹn.

“Ta không thể lớn lên như một nàng công chúa, nhưng ta có thể chết đi như một nàng công chúa” – Diệp Trăn

“Ta mong nàng còn sống, có thể cười với ta, khóc với ta, giận dữ với ta, ta chỉ có một nguyện vọng như thế này mà thôi” – Tô Dự

 

Thất Thân Làm Thiếp – Nguyệt Sinh Văn Án

Thất Thân Làm Thiếp – Nguyệt Sinh Văn Án - Top 7 những truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc hay nhất

Đây là câu chuyện đã lấy đi nhiều nước mắt của độc giả, sẽ mang lại cảm nhận được những nội4 đau đớn trước cảnh đời éo le của cô nương Vãn Thanh. Trước khi xuất giá 3 ngày, nàng đã bị ” thất thân” bị từ hôn nhưng vì quá yêu thích nàng, Lão thái thái của Phượng gia đã cho nàng về làm tiểu thiếp của Phượng Cô, cuối cùng nàng phải chịu cảnh làm thê thiếp như vậy. Câu chuyện tình ngược đến thương tâm, người trong cuộc luôn mù quáng cho đến khi Vãn Thanh giả chết thì Phượng Cô mới nhận ra được giá trị người con gái trước mặt và diễn ra quá trình ” truy thê” để đón nàng trở về.

 

Mị Cốt Chi Tư – Cống Trà

Mị Cốt Chi Tư – Cống Trà - Top 7 những truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc hay nhất

Tác phẩm Mị Cốt Chi Tư sẽ dẫn bạn đến câu chuyện tình giữa Lâm Mị và Liễu Vĩnh. Lâm Mị có một khuyết điểm chí mạng, xương cốt quá mềm, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng. Càng chết hơn, nàng phát hiện khứu giác của mình cực kỳ nhạy cảm, không chú ý ngửi được khí tức của đàn ông trẻ tuổi thì xương cốt toàn nhân mềm nhũn, đứng cũng không xong dẫn đến những tình tiết vô cùng oái oăm. Liễu Vĩnh, vì hoàn cảnh gia đình nên luôn muốn tìm một cô vợ có gia thế quyền quý nhằm cậy nhờ về sau. Hai người như vậy kết hợp lại cuối cùng giữa họ có tình yêu hay không? Giả sử có thì tình yêu của họ sẽ ra sao?

 

Nhất Dạ Thâu Hoan – Sở Sở

Nhất Dạ Thâu Hoan – Sở Sở - Top 7 những truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc hay nhất

Là một câu chuyện khiến ta không thể không đắm chìm vào, chuyện tình có chút phúc hắc, lại có chút đong đầy tình cảm khiến người ta muốn bước vào và trải nghiệm. Chuyện kể về cô nàng sát thủ Tử Lung do trúng đạn xuyên không về cổ đại, làm tiểu thư một nhà quyền quý. Thật oái ăm khi nàng nhận ra mẹ mình là tỷ muội tốt nhất ở kiếp trước, phụ thân là tỷ phu còn anh em trai gái thì là cháu chắt của mình. Nàng phải làm sao và ứng xử như thế nào? Tác phẩm này nhất định sẽ mang đến cho bạn đọc những giây phút thư giãn cực kỳ thoải mái.

 

Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý – Mạc Oanh

Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý – Mạc Oanh - Top 7 những truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc hay nhất

Là một trong những tác phẩm thuộc thể loại truyện xuyên không có xen lẫn yếu tố thể loại truyện ngôn tình được nhiều độc giả yêu thích. Nội dung truyện xoay quanh nhân vật Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên. Không phải giống trong phim Bạch Xà, mà ở đây Hứa Tiên sẽ là nữ và Bạch Tố Trinh sẽ trở thành mỹ nam lạnh lùng và phải lòng cô nàng Hứa Tiên xuyên không trượng nghĩa và bị bắt ép giả trai từ nhỏ. Đây là bộ chuyện rất mới, lạ và hấp dẫn.

“Ngươi là ân nhân của ta, cho nên ta muốn báo ân, gả hay là chết?”

 

Tựa Như Tình Yêu – Từ Tử Tú Nhi

Tựa Như Tình Yêu – Từ Tử Tú Nhi - Top 7 những truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc hay nhất

Chuyện nói về tình yêu của Vũ Dã Thuần Nhất và Phồn Cẩm, ngăn cách giữa hai người không chỉ là sự khác biệt về thân phận, mà còn có cả thù hận quốc gia. Đó là một ký ức được vùi lấp bởi máu tươi. Phồn Cẩm yếu đuối, trốn chạy trong tình yêu, thậm chí là bỏ lại đứa con để xóa đi kí ức về Vũ Dã Thuần Nhất. Nhưng đến cuối cùng, sợi dây định mệnh vẫn kéo họ về bên nhau, tình yêu phải đối mặt mà vượt qua và tình yêu của họ trở nên vĩnh cửu.

 

Nguồn: danhsachtop.com

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected] 

Xem thêm

Truyện Báo Ân Cái Đầu Nhà Ngươi Ý của tác giả Mạc Oanh là một trong những tác phẩm thuộc thể loại truyện xuyên không có xen lẫn yếu tố thể loại truyện ngôn tình được nhiều đọc giả yêu thích. Hiện tại chương mới nhất full của truyện Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý đã được đăng tải tại webtruyen.com.Trên một số diễn đàn đọc truyện khác, truyện cũng được giới thiệu ở dạng convert, các file ebook prc, pdf dành cho thiết bị di động cũng được đông đảo bạn đọc săn tìm.... Nội dung truyện xoay quanh nhân vật Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên. Không phải giống trong phim Bạch Xà, mà ở đây Hứa Tiên sẽ là nữ và Bạch Tố Trinh sẽ là nam. “Ngươi là ân nhân của ta, cho nên ta muốn báo ân, gả hay là chết?” Bạch y mỹ nam tử lấy kiếm kề vào cổ nàng, mặt không chút thay đổi lạnh giọng hỏi. “A!” Nàng ngây ngốc nhìn mỹ nam tử trước mắt, đây là thái độ ngươi muốn báo ân sao? Chẳng lẽ đây là Bạch xà trong truyền thuyết sao? “Được” Một chữ ngắn gọn, làm cho cuộc sống của nàng từ đó phát sinh những biến hóa long trời lở đất. Chuyện tình Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh sẽ trôi về đâu? Có được hạnh phúc không???

Để miêu tả cuốn tiểu thuyết này tôi chỉ nghĩ đến bốn chữ: trọn đời bình an. Đúng vậy, mặc dù tất cả các nhân vật đều rất bất hạnh. Trong tình yêu ai cũng mong có thể sống cùng người mình yêu đến suốt đời nhưng chỉ có thể thuận theo ý trời, ý người. Chúng ta có thể tìm thấy duyên của mình nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay của số phận. Chia li chính là bi kịch của tình yêu. Tôi đọc quyển sách này, từng câu từng chữ thấm vào tâm hồn tôi, như có thể cảm nhận được sự dứt khoát của Tống Ngưng, sự bất đắc dĩ của Oanh Ca, sai lầm của Công Nghi Huân, sự hy sinh của Mộ Dung An và cả sự kiên cường của Quân Phất. Họ là những người phụ nữ mạnh mẽ nhất tôi từng gặp. Trải qua bao nhiêu đắng cay, họ vẫn đứng lên nhưng vẫn phải chịu thua định mệnh. Tôi rất muốn bước vào mộng cảnh để gặp học và hỏi: Tống Ngưng, trong mộng cảnh và cả ngoài đời, chàng đã yêu cô, cô có hạnh phúc không ? Oanh Ca, cô và Dung Viên đã có thể ở bên nhau mãi mãi rồi, chắc cô rất vui ? Khanh Tửu Tửu, cô vẫn mãi mãi có được trái tim của chàng, chúc mừng cô. Mộ Dung An, nếu có thể quay lại người đó sẽ chọn cô, cô có thể an lòng rồi. Quân Phất, cô là người con gái hạnh phúc nhất vì chàng vô cùng yêu cô.

Truyện mở đầu bằng việc nữ chính Lâm Mị khăn gói lên kinh thành tìm vị hôn phu được hứa hôn từ nhỏ, nào có ngờ vị hôn phu nay đã có cô em họ tình đầu ý hợp đâu còn nhớ nhung chi ba cái chuyện hứa hôn của lớp cha ông từ hồi xưa xửa xừa xưa. Từ đây bắt đầu đủ thứ chuyện dở khóc dở cười, giữa nữ chính và một dàn trai xinh gái đẹp trong truyện. Nữ chính Lâm Mị của chúng ta là một cô gái hiền lành, tử tế, xinh đẹp, dịu dàng, nữ công gia chánh đều giỏi, nói chung là gần đạt đủ tiêu chí con dâu của mọi nhà. Chỉ duy có hai điều: Thứ nhất là gia thế không đủ, gia đình cô trước kia dù không đến mức danh gia vọng tộc nhưng cũng thuộc tầng lớp quan lại có của ăn của để, nhưng từ khi cha cô ăn chơi sa đọa thì mọi thứ cũng lụn bại dần đều, đến khi cô trưởng thành, cha qua đời, gia sản cũng chẳng còn là bao, không còn cách nào khác cô đành quyết chí lên kinh tìm nương nhờ nhà hôn phu thuở nhỏ; Thứ hai là Lâm Mị mắc một bệnh khó nói. Nam chính Thứ hai là vị Liễu trạng nguyên tài hoa xuất chúng nhưng nhà nghèo, không có chống lưng nên không được trọng dụng, vẫn luôn ôm lý tưởng tìm một cô vợ cao sang quyền quý để dựa nhà vợ mà đi lên. Cơ bản thì mình thấy cái lý tưởng của anh dù thực dụng nhưng lại đúng với thực tế, không ủng hộ nhưng không đến nỗi đáng chê trách. Tuy dàn nhân vật khá đồ sộ nhưng về mặt nội dung thì truyện lại khá đơn giản, quanh đi quẩn lại chỉ là chuyện dựng vợ gả chồng cho các anh các chị, không có đấu đá thương trường cũng chẳng có tranh giành ngôi báu. Cái cốt chính thì đơn giản, nhưng tình tiết mà tác giả vẽ ra lại tương đối phức tạp. Không bao giờ có chuyện một người bày mưu mà êm xuôi trót lọt từ đầu tới cuối, toàn giữa đường bị người này chen vào làm lệch hướng một tí, kẻ kia vô tình đi ngang xọt chân một cái làm lệch thêm tí nữa, người nọ ngứa mắt phụ thêm một tay thế là cái kế hoạch ban đầu nó trớt quớt, lại đẻ thêm một đống hầm bà lằng vớ vẩn khác. Nên mấy cái đoạn tính kế đó mình phải đọc chậm một tẹo mới nắm được hết tình tiết, nói cách khác là những đoạn này sẽ khá là dài dòng, có khả năng khiến người đọc cảm thấy hơi chán.

Đúng như với tên gọi "Tam Sinh Tam Thế" "Ta lấy tình yêu 3 kiếp, đổi lấy nhân duyên 11 đời...không muốn chúng ta lại hứa hẹn kiếp sau mới gặp lại... Ta lấy tình yêu 3 kiếp, đổi lấy nhân duyên 11 đời...vì không muốn kiếp này chúng ta lỡ mất từng ngày..." 3 đời 3 kiếp chàng và nàng có phải là định mệnh đi ngược lại nhân duyên không? 3 đời 3 kiếp một mối nhân duyên... Nếu như đọc phần mở đầu có thể bạn sẽ rất hận nhân vật nam chính - Dạ Hoa vì những gì chàng làm với "Tố Tố" , hận vì sao chàng tự tay mình lấy đi đôi mắt người con gái mình yêu, hận chàng ko chút tin tưởng, hận chàng bạc tình Yêu, hận liệu có thể phân biệt qua vẻ bề ngoài không? Nếu theo sát đến những dòng cuối cùng, bạn sẽ biết rằng nếu ban đầu Tố Tố đau đớn một thì Dạ Hoa đau đớn hơn nhiều lần! câu nói "ta sẽ cưới nàng, ta sẽ là đôi mắt của nàng", câu nói ẩn chứa một sự bất lực nào đó, chàng đang đau có phải không? “Một người thà say mèm trong rừng đào mười dặm để quên hết quá khứ, một người nặng tình ba đời ba kiếp mòn mỏi đợi chờ. Bóng hình bắt gặp đó, như đúng như sai. Những chuyện cũ đã quên đó, như hư như thực. Mười dặm hoa đào chiếu rạng đôi mắt bi thương, nhưng chẳng thể nào quên đi được giây phút trông thấy gương mặt nàng trong quá khứ. Quá khứ, hiện tại, tương lai - ba kiếp nhân duyên của Dạ Hoa và Bạch Thiển, giữa mười dặm hoa đào mênh mông thắm sắc, từ nay chỉ còn hạnh phúc ngập tràn.” Ba trăm năm đối với thần tiên không hề dài, có lẽ chỉ như một cơn gió thoảng mà thôi, nhưng đối với chàng đó là sự mòn mỏi từng ngày… Ba trăm năm thắp sáng ngọn kết phách đăng tìm lại hồn phách cho nàng … Ba trăm năm nuôi dạy Aly – kết tinh tình yêu của chàng và nàng… Cũng ba trăm năm đó ngày lại ngày chàng ngắm nhìn cây hoa đào trước cửa… Chàng chọn cách yêu thương nàng hết lòng với mong muốn bù đắp lại phần nào nỗi đau mình gây ra năm xưa. Một tình yêu chân thành dành cho Bạch Thiển, một tình cảm sâu nặng ăn sâu vào tâm can của Dạ Hoa, khi chàng nguyện cả đời chỉ yêu một mình nàng! Chàng tận dụng từng giây từng phút để được ở bên nàng Đến khi nàng đồng ý ở cạnh chàng, có ai hiểu lòng chàng vui sướng đến nhường nào? Chỉ cần cảm nhận thôi cũng thấy chàng hạnh phúc đến tuột cùng. Cứ ngỡ hạnh phúc ở trong tầm tay vậy mà vận mệnh lại đảo ngược dòng, bí mật bị vùi lấp hơn ba trăm nay bị khui lên như vết dao đâm vào tim nàng. Nàng đau đớn nhận ra người nàng muốn hận nhất lạ là chàng? Là tình yêu trong mười bốn vạn năm nàng mới tìm thấy, bảo nàng làm sao có thể từ bỏ đây? Truyện diễn tả xúc tích tâm trạng nhân vật vào các bối cảnh khác nhau : yêu, hận, ghen, hờn… nhưng sâu thẳm vẫn ánh lên vị ngọn man mác về một tình yêu đỏ dần theo thời gian. Bạn đi sâu vào thế giới thần tiên và khi đi sâu vào cõi lòng nhân vật bạn sẽ cảm nhận được dư vị của tác phẩm. Đây là một cuốn sách đáng đọc!

Nội dung Lâm Mị có một khuyết điểm chí mạng, xương cốt quá mềm, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng. Càng chết hơn, nàng phát hiện khứu giác của mình cực kỳ nhạy cảm, không chú ý ngửi được khí tức của đàn ông trẻ tuổi thì xương cốt toàn nhân mềm nhũn, đứng cũng không xong. Chuyện xấu hổ như vậy, đương nhiên không thể để người khác biết được. Lâm Mị vì muốn tạo hình ảnh đoan trang, chỉ có thể nỗ lực không ngừng. Tình tiết nhịp nhàng ăn khớp, sự kiện này nối tiếp sự kiện kia, cao trào liên tục, đặc sắc không ngừng. Nhân vật mi-cot-chi-tu1 Nữ chính Lâm Mị tuy là người con gái đẹp, hiền dịu, đảm đang, tháo vát nữ công gia chánh nhưng lại bị mắc căn bệnh mềm xương – căn bệnh mà cứ ngửi thấy khí tức đàn ông trẻ là lại mềm nhũn tứ chi, trở nên quyến rũ lạ thường, thân thể mềm mại như bông gòn. Chính vì căn bệnh “quái ác” này mà nàng luôn nơm nớp lo sợ, tự hổ thẹn về chính bản thân mình. Ngoài ra thân thể Lâm Mị còn luôn tỏa hương thơm mê người như công chúa Hàm Hương trong “Hoàn Châu Cách Cách” vậy! Thật sự rất thích hình ảnh mà tác giả đã xây dựng cho nữ chính. Chính những đặc điểm rất riêng ấy đã thu hút con sói gian xảo là nam chính – Liễu Vinh Truyện diễn biến khá hay và chặt chẽ. Có sóng gió nhưng dễ dàng hóa giải. Nam phụ tuy lúc đầu có hôn ước với nữ chính nhưng không trân trọng. Đến lúc mất rồi mới âm thầm tiếc nuối. Nam chính tuy thi đỗ trạng nguyên nhưng do nhà nghèo khó, cha mẹ mất sớm. Nên định đi con đường tắt để tiến tới danh lợi là cưới tiểu thư quyền quý. Cuối cùng kén cá chọn canh lại thầm thương nữ chính nên một lòng muốn cưới Lâm Mị dù cho con đường làm quan có thể trắc trở. Nào ngờ cưới được cô nàng có số vượng phu, thăng tiến như diều gặp gió. Tay ôm vợ đẹp con ngoan lại có công danh quyền thế, hạnh phúc viên mãn đến cuối đời. Đánh giá Tuy dàn nhân vật khá đồ sộ nhưng về mặt nội dung thì truyện lại khá đơn giản, quanh đi quẩn lại chỉ là chuyện dựng vợ gả chồng cho các anh các chị, không có đấu đá thương trường cũng chẳng có tranh giành ngôi báu. Cái cốt chính thì đơn giản, nhưng tình tiết mà tác giả vẽ ra lại tương đối phức tạp. Không bao giờ có chuyện một người bày mưu mà êm xuôi trót lọt từ đầu tới cuối, toàn giữa đường bị người này chen vào làm lệch hướng một tí, kẻ kia vô tình đi ngang xọt chân một cái làm lệch thêm tí nữa, người nọ ngứa mắt phụ thêm một tay thế là cái kế hoạch ban đầu nó trớt quớt, lại đẻ thêm một đống hầm bà lằng vớ vẩn khác. Nên mấy cái đoạn tính kế đó mình phải đọc chậm một tẹo mới nắm được hết tình tiết, nói cách khác là những đoạn này sẽ khá là dài dòng, có khả năng khiến người đọc cảm thấy hơi chán. Nhìn chung truyện khá hấp dẫn không quá hay nhưng lại thu hút người đọc lạ thường.

Nội dung Tình yêu giữa nữ chính – một cô gái TQ và nam chính – một sĩ quan Nhật, bối cảnh là thời Nhật chiếm đóng TQ. Nữ chính vô tình cứu nam chính khi a này bị thương trong chiến tranh, sau đó a ta yêu nữ chính và bắt nữ chính về làm vợ, nếu không thì sẽ giết bà của nữ chính. Làm ơn mắc oán, nữ chính bị nam chính bắt, trở thành vợ, nên vô cùng oán hận, suốt ngày tìm cách trốn đi. Trong quá trình sống cùng nhau, nam chính luôn che chở cho nữ chính, nhưng cũng ko phải cái kiểu sủng vô đối đâu. Nói chung, sau này nhiều chuyện xảy ra, nữ chính yêu nam chính nhưng luôn giằng xé giữa tình yêu với hận nước, thù nhà. Kết thúc HE, nhiều năm sau chiến tranh, nam chính tìm lại được nữ chính, khi cả 2 đều đã thương tích đầy mình (nghĩa đen nhé, kẻ ngồi xe lăn, người chống gậy) và sống bên nhau. Nhân vật Nữ chính là một cô gái Trung Quốc còn nam chính là một sĩ quan Nhật Bản, lúc đó Nhật Đang chiếm đóng Trung quốc. Trong một lần tình cờ cứu nam chính thoát chết, nam chính vì yêu nữ chính mà bắt về làm vợ. Vũ Dã Thuần Nhất và Triệu Phồn Cẩm chính là đúng người nhưng sai thời điểm. Nếu gặp nhau vào thời điểm khác, lúc mà không có chiến tranh, lúc đó tình yêu của họ không phải chịu nhiều bi thương như vậy. Cô bị bắt về làm vợ, chính là vợ của kẻ thù của cả dân tộc, cô dĩ nhiên không thể thoát khỏi vòng tay của hắn. Cô cũng từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng cô lại không có quyền ấy, hắn đem mạng sống của của bà cô mà uy hiếp. Nàng ở trong ngôi biệt thự to lớn ấy chẳng khác nào con búp bê, thân xác ở đây nhưng tâm trí đã để nơi khác rồi. Nàng luôn mong chờ một người đó chính là Khương Trần Dục, là bạn thanh mai trúc mã của nàng. Nếu Vũ Dã Thuần Nhất là tên ác quỷ đội lốt người, tay hắn nhuốm đầy máu những người dân vô tội thì Khương Trần Dục lại là một nàng cộng sản yêu nước. Anh luôn hi sinh tất cả vì đất nước và dĩ nhiên cả tình yêu. Khương Trần Dục chính vì đồng chí của mình mà bỏ mặc cô bị rơi vào tay tên ác quỷ đó. Nhưng có điều cô không biết chính là người mà cô luôn coi là ác quỷ ấy lại là người hi sinh tất cả vì cô. Hắn chính là tình nguyện để cô làm vật cản đường của hắn. Nhưng tình yêu của họ lúc bắt đầu đã là sai trái, đáng lẽ không nên gặp được nhau. Họ chính là kẻ thù của nhau, không phải kẻ thù của già đình mà chính là kẻ thù của dân tộc. Đánh giá Tựa như tình yêu là một câu chuyện của đôi trai gái gặp nhau không đúng thời điểm, yêu lầm người, thậm chí không thể phân biệt rõ đâu là yêu và hận….Truyện này xét về văn phong thì khá ổn, tâm lý, phân tích, nhận định, ngữ cảnh hay bối cảnh đều không sơ sài, đủ để hình dung cảnh sắc và không gian trong tác phẩm. Điều duy nhất khiến mình không vui là HE. HE một cách gượng ép, chưa thuyết phục và đột ngột. Mình thà để nó SE hay OE còn tốt hơn ép uổng một bố cục đã bế tắc vào con đường Happy ending rất khập khiễng thế này.

Truyện Thất Thân Làm Thiếp đặc sắc bơi Phượng Cô nam chính của bộ truyện này, một con người mà được tác giả miêu tả thông minh, tài giỏi, tàn nhẫn, là thiếu chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên, đệ nhất thương nhân Vân Quốc. Tôi không cần biết hắn ta tài giỏi đến mức nào nhưng hành động của hắn tôi không thể nào hiểu nỗi. Hắn không muốn lấy Vãn Thanh (nữ chính đấy) thì có thể đường đường chính chính đến gặp và nói chuyện với nàng ấy xoá bỏ hôn ước giữa hai bên, nữ chính căn bản không biết mặt hắn cũng chưa từng yêu hắn, nàng lại là một con người đàng hoàng, hiểu biết lý lẽ, chẳng lẽ Vãn Thanh còn cầm dao đe doạ hắn cưới nàng? Trước khi xuất giá 3 ngày, nàng bị người ta cưỡng gian, hôn ước bị hủy bỏ. Nàng vốn là tài nữ Vân Quốc, hắn là Thiếu trang chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên, tài nữ với giai nam, là vi giai đàm, nhưng hôm nay biến đổi, nói đến chuyện đó, người nhà của nàng cũng đều lắc đầu. Nàng, không biết tại sao vận mệnh lại như thế trêu nghẹo nàng. Cảm giác lên voi rồi xuống chó, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Vốn dĩ phải cảm tạ Lão thái thái của Phượng gia, vì quá yêu thích nàng, không thể cưới nàng làm chính thất, bèn để nàng làm tiểu thiếp của Phượng Cô, không cần ở trong nhà, làm phiền lòng mẫu thân. Chính vào lúc thấy cái liếc mắt của Phượng Cô, nàng mới biết được, nàng đã sai lầm thế nào. Ánh mắt kia, nàng như thế nào quên được, đó là ánh mắt đã hủy hoại cả đời nàng. Ai có thể nghĩ đến truyện ngược , kẻ cưỡng gian nàng lại là Phượng Cô – Thiếu trang chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên, nói nàng không hận hắn là nói dối. Nhưng nàng như thế nào có thể đấu với hắn, hơn nữa nàng còn có mẫu thân, người thân duy nhất của nàng, nàng không thể không cố gắng nhẫn nhục a! Vì vậy chỉ có thể thuyết phục bản thân, cho bản thân cuộc sống thong dong, cố gắng quên đi những điều không thể chịu đựng. Chỉ là, thật sự có thể quên sao? Nhưng cấu tạo não của nam chính rất kì ba (hoặc hắn căn bản không có não) vì thế Phượng Cô đã nghĩ rằng, cách tốt nhất để huỷ bỏ hôn sự chính là cưỡng hiếp Vãn Thanh làm cho nàng ta mất đi sự trong sạch, lúc đó hôn lễ tự nhiên cũng sẽ bị huỷ bỏ. Thật sự không thể hiểu nổi Phượng Cô làm sao có thể nghĩ ra một kế hoạch đê hèn đến như vậy. Đọc đến đoạn đó, tôi thật sự muốn lật bàn chửi thẳng vào bản mặt của tra nam chính, ĐẬU MÉ, nhà mi có phải đàn ông không thế, hay dứt khoát cắt luôn cái của nợ phía dưới làm thái giám luôn đi, làm đàn ông chi cho cực vậy????? Nhưng đáng buồn thay, hắn không những là đàn ông mà còn là nam chính của bộ truyện. Vì thế Vãn Thanh vẫn được gả cho hắn, à mà không phải “GẢ” mà là khuất phục trở thành thiếp thất của hắn. Sau khi nạp Vãn Thanh làm thiếp, tra nam chính tiếp tục công cuộc ngược nữ chính. Như bao tra nam khác, trong lòng Phượng Cô cũng có một “Bạch Nguyệt Quang” Nguyệt Nhi. Chả biết nàng “Bạch Nguyệt Quang” kia đẹp đến cỡ nào, giỏi đến bao nhiêu nhưng nói chung là tra nam yêu nàng ta (Hồi nãy có một bạn nhắc nhở làm tôi nhớ ra, tra nam không có yêu nữ phụ thật lòng. Nhưng cho dù là thật lòng hay không thật lòng thì hắn vẫn ngược nữ chính như thường). Theo một định lý cẩu huyết của ngôn tình tra nam sẽ tra tấn nữ chính để lấy lòng nữ phụ và Phượng Cô đã hoàn thành rất tốt vai trò ấy: Nào là nhục mạ Vãn Thanh, bẻ gãy tay Vãn Thanh, gián tiếp làm cho nàng sảy thai…và còn vô số các chuyện khác nữa. Sau đó, nữ chính chịu không nổi, giả chết rời xa nam chính. Sâu chuỗi lại tất cả quá trình Thất Thân Làm Thiếp thì mọi thứ diễn ra như thế này: Phượng Cô không thích cưới thê tử, bà nội khen ngợi Vãn Thanh, muốn hắn lấy nàng-> như vậy nàng tham tài, tham sắc của hắn-> cưỡng bức dạy cho nàng ta bài học-> nàng chấp nhận làm thiếp của hắn-> nàng ta là một con người ghê tởm, tiện nhân-> ngược ngược ngược-> hình như hắn bắt đầu yêu nàng-> hơi yêu yêu nhưng che dấu tình cảm-> vì đại sự tiếp tục ngược Vãn Thanh, sau này thiếu gì cơ hội để bù đắp-> Vãn Thanh giả chết-> hối hận-> biết mình YÊU nàng sâu sắc. Thật là vi diệu!!!! Sau đó là quá trình ngược tra nam, rồi nữ chính mềm lòng, hai người quay lại và một kết cục HEEEE đẹp đến vô cùng:)))) Nói thật, nếu tôi là tác giả thì tôi sẽ không cho Vãn Thanh quay lại với Phượng Cô, bởi có những tổn thương không phải cứ xin lỗi hay bù đắp là có thể coi như chưa từng xảy ra. Phượng Cô không có đủ tư cách để Vãn Thanh tha thứ, cho dù có ngược Phượng Cô thêm bao nhiêu lần tôi cũng thấy không đủ. Hơn nữa nam phụ Ngân Diện quá tốt càng làm cho nam chính Phượng Cô lu mờ. Nhưng biết sao bây giờ, Phượng Cô cho dù có tệ đến cỡ nào thì nam chính vẫn là nam chính, chỉ tiếc thương cho số phận hẩm hiu của nam phụ thôi.

Mình rất ham đọc tiểu thuyết , ngày trước hay đọc trên mạng nhưng thấy bất tiện vì chỉ khi nào có mạng mới vào được nên quyết định mua một số quyển về đọc , được biết Hoa Tư Dẫn khi truyện được lọt vào No2. tiểu thuyết điên đảo dân cư mạng internet nên quyết định thử hốt về xem . Quả nhiên truyện không làm mình thất vọng . Câu truyện được kể dưới lời kể của Quân Phất - nhân vật nữ chính . Công chúa Diệp Trăn tuẫn tiết cùng đất nước nhảy xuống dưới trường thành . Diệp Trăn mất , Quân Phất - linh hồn của Diệp Trăn được viên giao châu hồi sinh nhưng mất đi hơi thở và cảm giác , Quân Sư Phụ muốn cô đi hành thích Trần hầu bằng bí thuật Hoa Tư Dẫn trong viên Giao Châu , dệt những giấc mộng mà bản thân mong ước . Vị khách đầu tiên là Tống Ngưng , phu nhân của Thẩm Ngạn tướng quân , đây là chuyện tình rất bi thảm . Tống Ngưng cứu Thẩm Ngạn khi chàng đang hấp hối trên sa trường , không ngại khó cõng chàng đi chữa trị vết thương nhưng Thẩm Ngạn lúc đó không nhìn được , khi mắt đã khỏi người đầu tiên anh nhìn thấy lại là người khác nên nghĩ người cứu mình là Liễu Thê Thê . Đọc truyện mà ghét rất ghét Liễu Thê Thê này , Thẩm Ngạn vì quá si tình còn Tống Ngưng quá cố chấp nên kết cục của hai người thì thật chẳng còn gì để nói ngược nhau tới chết . Cuối cùng , Tống Ngưng chọn ở lại trong Hoa Tư Mộng và khi Thẩm Ngạn biết được sự thật thì đã quá muộn . Đây là câu chuyện lấy đi nhiều nước mắt của bạn đọc nhất nhưng mình thì ngoại lệ . Vị khách tiếp theo là Oanh Ca , cô cũng không hẳn là khách vì cô chỉ muốn biết lí do Dung Viên chết ra sao . Oanh Ca ban đầu yêu Dung Viên nhưng chàng lại yêu em gái song sinh của cô Cẩm Tước . Oanh Ca lại là người thế thân của Cẩm Tước vào cung thay em gái của mình theo lệnh của Dung Tầm . Mình rất có ấn tượng với Dung Viên mặc dù là một vị đế vương nhưng lại hết lòng hi sinh tất cả vì người còn gái mình yêu làm mình rất cảm động chàng sẵn sàng để cô đi tìm hạnh phúc mới với bất kì ai ngoại trừ Dung Tầm . Mình ấn tượng với chuyện tình này nhất , mình rất thích mấy câu nói của Dung Viên không nhớ rõ lắm lời lẽ đúng chuẩn của nó lắm . Còn Oanh Ca cũng để lại cho mình không ít ấn tượng như việc cô muốn đối diện với sự thật hơn là giấc mộng võng du . Đây là câu chuyện để lại cho mình ấn tượng nhất . Vị khách tiếp theo là Khanh Tửu Tửu , chuyện tình của cô mới thực sự làm mình cảm động . Cô luôn nghĩ mình là đứa con bị Công Nghi Gia bị vứt bỏ nên lợi dùng Công Nghi Phỉ để thực hiện ý đồ của mình . Cô luôn làm tổn thường chàng về cử chỉ , hành động và lời nói , cô nhiều lần làm con tim chàng tan nát nhưng mãi sau cô mới biết bản thân đã yêu chàng . Khi cô không gọi được Thú Thần biết mình không mang huyết thống của Công Tôn Gia nhưng đã đi đến bước không thể quay đầu lại . Khi mũi tên bay về phía Công Nghi Phỉ cô đứng ra chắn hộ chàng . Lúc này , hai người họ mới biết bản thân yêu đối phương nhiều bao nhiêu nhưng đã quá muộn . Kết thúc chuyện tình này là Công Nghi Phỉ nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ và cũng là sự dằn vặt day dứt suốt đời . Vị khách cuối cùng là Tô Hoành , chàng yêu sư phụ của mình là Mộ Dung An nhưng khi lựa chọn giữa tình yêu đời mình và quyền vị ngai vang chàng đã chọn quyền vị bỏ rơi Mộ Dung An . Khi đứng giữa chiến trường , cận kề sự sống và chết , nàng lại bảo vệ chàng một lần nữa . Chàng chết trong mộng cảnh sau hai mươi lăm năm quằn quại đau đớn . Và cuộc tình đẹp nhất và cũng chính là cuộc tình chính của truyện tình yêu giữa Mộ Ngôn - Quân Phất . Tình yêu giữa hai người học thật sự khó có thể tóm tắt vì tình yêu của họ xuyên suốt tác phẩm này nên chỉ xét về tính cách nhân vật . Mộ Ngôn có thể nói tụ tập đủ những đức tính cao cả của Thẩm Ngạn , Dung Viên , Công Nghi Phỉ , Tô Hoành . Mộ Ngôn yêu Quân Phất toàn tâm toàn ý nhưng cũng rất lí trí , chàng muốn dùng ngai vàng , quyền lực để bảo vệ cô , muốn chăm sóc và ở bên cô mãi mãi , khi chàng lỡ đâm cô một nhát kiếm làm vỡ nát viên Giao Châu khiến chàng một người giỏi kiếm tới mức ai ai cũng phải nể phục lại trở thành một người mãi mãi chẳng thể cầm nổi thanh kiếm , chàng về nơi trước kia hai người gặp , gảy tất cả khúc nhạc chàng biết hết một ngày một đêm khiến đầu ngón tay rớm máu . Mình thích Mộ Ngôn vì chàng cũng có một cái nhìn giống với Oanh Ca - Thập Tam Nguyệt , chàng muốn cùng nàng ( Quân Phất ) đối diện với thực tại hơn là ở trong cái mộng ảo đó .

Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa Cũng chẳng còn nhớ mình đến với câu chuyện này như thế nào nữa, chỉ biết tôi đã bắt đầu với Tam sinh tam thế trong một đêm và kết thúc trong một ngày, cách đây cũng khá lâu rồi. Một đứa lười viết review như tôi trong một ngày đông giá lạnh cận kề kì thi lại mò lên đây theo từng nhịp cảm xúc với Tam sinh tam thế, đơn giản bởi vì tôi đã không chịu nổi cám dỗ mà đọc nó lại một lần nữa, và vì thế cũng bị nó ám ảnh một lần nữa. Đó là lần đầu tiên tôi đọc một cuốn truyện mà trong chưa đầy ba ngàn chữ đầu tiên, nước mắt đã lặng lẽ rơi. Nàng ấy – Tố Tố, đơn giản chỉ kể về cuộc sống của nàng trong Tẩy Ngô cung, nhưng sao những câu chữ lặng lẽ ấy lại xót xa quá, lại chua cay quá như vậy. Tròng mắt bị lấy đi, thân phận bị ghét bỏ coi thường, sinh con trong cô đơn đau khổ, thậm chí đến đứa con mình dứt ruột đẻ ra nàng cũng không dám nhìn vì sợ sẽ đau lòng, sau tất cả nhưng chuyện ấy nàng không khóc không oán, mà chỉ thầm mong chàng – Dạ Hoa có một chút, một chút gì đó yêu nàng hay chăng? Chàng hứa sẽ thành thân với nàng, rằng chàng sẽ là đôi mắt của nàng, nhưng lời hứa ấy với nàng sao mà mong manh quá. Nàng từng mơ có một ngày có thể “nắm tay chàng cùng ngắm trăng sáng giữa trời sao, ngắm ánh dương nhô trên biển mây”, nhưng xem ra tất cả chỉ là ảo mộng mà thôi, vì cuối cùng nàng đã quyết định ra đi, về với Tuấn Tật Sơn của nàng, tiếp tục làm một cô gái phàm trần như trước kia – mặc dù có lẽ trái tim nàng đã vỡ vụn. Nàng quyết tuyệt nhảy xuống Tru Tiên đài, khoảnh khắc nàng bỏ lại một câu: “Dạ Hoa, thiếp bỏ qua chàng, chàng cũng bỏ qua thiếp, từ nay về sau, chúng ta không ai còn nợ ai nữa”, trái tim tôi như bị cắt từng hồi, mà nỗi đau của nàng, còn mạnh hơn thế gấp ngàn lần. Phải rồi, bỏ qua cho nhau, buông tay nhau ra, nhưng liệu trái tim nàng có thực sự vứt bỏ người đó chăng? Sau khi tỉnh giấc, những gì đã mơ cũng sẽ quên sạch. Buông đoạn tình này ra, nàng lại là Bạch Thiển vô ưu vô lo, tiêu dao tự tại của ngày trước. Liệu có phải như thế thật chăng? Tố Tố – Bạch Thiển, đâu mới thật là nàng? Một con người phàm trần hiền lành chất phác hay một vị thượng thần cao cao tại thượng, thông minh sắc sảo? Thực ra mà nói lúc đầu tôi cũng khá băn khoăn về vấn đề này, nhưng rồi cuối cùng cũng hiểu, Tố Tố chẳng qua là con người thứ hai bị ẩn đi trong nàng, một đoạn tình kiếp dài vài chục năm của nàng nhưng lại để lại biết bao ngọt ngào và đau khổ. Mười bốn vạn năm Bạch Thiển – vị thượng thần cao quý vốn thuộc tộc Cửu vỹ hồ ly ở Thanh Khâu đã sống không phải là không có biến cố gì. Nàng từng nói, nếu ngày đó nàng không ăn chén thịt kho ấy, cuộc đời của nàng có lẽ cũng không trải qua nhiều biến cố như vậy. Nếu không phải bát thịt kho ấy, nàng cũng sẽ không gặp Ly Kính, Mặc Uyên cũng sẽ không bại trong tay Quỷ tộc, mà Dạ Hoa, cũng sẽ không nhờ tiếng gọi “sư phụ” của nàng mà tỉnh lại. Mọi vật trên thế gian, tất có nhân có quả, nhưng sẽ không thể, và không bao giờ có chữ “nếu” này. Với Ly Kính – mối tình đầu của nàng, nàng sẽ không bao giờ quên, cả những rung động ngọt ngào thuở mới biết yêu, cả những đau khổ mà hắn gây ra khi phản bội nàng mà ân ân ái ái với cô gái có khuôn mặt giống hệt nàng. Hắn từng nói “Vì ngươi đoạn tự cũng đâu có hề chi”, hắn từng vì nàng mà viết biết bao câu thơ tình sến súa, từng vì nàng mà tặng nàng loài hoa hắn cho là tuyệt thế, nhưng xem ra cái bóng của cha hắn luôn luôn đè nặng trong tiềm thức của vị hoàng tử của Quỷ tộc này. Những gì Ly Kính đã làm, có trách thì cũng chỉ có thể trách hắn không đủ kiên định vào tình yêu với A Âm nàng – điều mà mãi mấy vạn năm sau hắn mới nhận ra, nhưng lúc đó thì đã quá muộn rồi. Tất cả những gì còn lại trong lòng nàng bấy giờ chỉ là chút kí ức nhẹ bẫng về mối tình đầu tan vỡ, còn hắn, có lẽ phải ôm hận suốt đời. Mặc Uyên – vị chiến thần bách chiến bách thắng, cũng là sư phụ của nàng, người đó nàng hết mực kính trọng thương yêu. Hai vạn năm học nghệ nơi Mặc Uyên, nàng luôn là một Tiểu Thập Thất vô pháp vô thiên dưới sự dung túng của sư phụ, nàng là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của người, cũng là đồ đệ yêu quý nhất của người. Mặc Uyên vì nàng mà sủng ái, vì nàng mà chịu ba đạo thiên kiếp, cũng gián tiếp vì nàng mà chết; đối với nàng, Mặc Uyên quan trọng hơn cả sự sống của bản thân vậy. Chẳng phải thế mà lúc Mặc Uyên chết nàng đã muốn đem cả thiên hạ ra bồi táng người, chẳng phải thế mà nàng đã trích máu từ tim mình trong suốt bảy vạn năm để bảo vệ tiên thể của người đó sao? Đơn giản vì nàng thấy cần phải như vậy, không nhất thiết phải rạch ròi rằng vì người là sư phụ của nàng, người là ân nhân của nàng, hay vì lí do nào đó. Có những lúc, thói quen đã ăn vào tận trong tim. Mặc Uyên có yêu Bạch Thiển hay không, câu hỏi đó cũng không còn quan trọng. Thực ra mà nói thì tôi mong Mặc Uyên đối với nàng chỉ đơn giản là tình sư đồ với người học trò là nữ nhi đáng yêu kia của mình, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao, như vậy con người mà tôi kính phục nhất trong câu chuyện này cũng không phải nuối tiếc điều gì. Tiểu Thập Thất của người đã hạnh phúc rồi đó, Mặc Uyên. Năm đóa hoa đào trong suốt mười bốn vạn năm của Bạch Thiển, bốn đóa đầu chưa nở đã tàn, còn đóa thứ năm những tưởng chỉ là một hồi thiên kiếp, cuối cùng lại chính là chân mệnh thiên tử của nàng. Ba trăm năm sau cái ngày đó, chàng và nàng mặt đối mặt với nhau, nhưng chàng nhận ra, còn nàng thì không. Với nàng mà nói, chàng chẳng qua chỉ là thái tử Dạ Hoa – vị hậu bối kém nàng chín vạn tuổi, so ra thì còn phải gọi nàng hai tiếng “cô cô”. Còn với Dạ Hoa, người con gái chàng gọi là Thiển Thiển hay Tố Tố ấy, chính là “chút màu sắc duy nhất trong cuộc đời năm vạn năm của chàng”, mà nếu xóa đi thì chàng không còn là chàng nữa. “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, chàng nửa muốn nửa không khi mong nàng nhớ lại chuyện trước kia, không nhớ ra thì chàng là người đau lòng, nhưng nếu nàng nhớ ra, cả hai người sẽ cùng đau lòng mà thôi. Cho dù có là Bạch Thiển, là Tố Tố hay là Tư Âm, nàng vẫn là một người con gái yêu hận rõ ràng. Bị cướp oan tròng mắt, nàng nhất định sẽ lấy lại, mà có thiếu nợ Dạ Hoa, cho dù là vị hôn phu của mình đấy, nàng vẫn muốn trả. Dạ Hoa vì nàng mà chiến đấu với bốn con thần thú, mất đi một cánh tay phải, lúc này đúng đúng sai sai, ân ân oán oán đã không thể phân định rõ ràng nữa rồi. Mất đi Dạ Hoa, nàng mới biết thế nào là đau khổ tột cùng, lúc này đây mọi khúc mắc hận thù trong nàng mới được tháo gỡ. Tất cả những gì nàng cần chỉ là hai tiếng “Thiển Thiển” của chàng trong mộng mà thôi. Ba năm, không dài đối với thần tiên, nhưng đối với nàng mà nói chính là những chuỗi ngày dài nhất. Cuối cùng thì nàng cũng có thể chờ đợi hạnh phúc đến với mình. Chàng giơ tay, khẽ gọi: ‘Thiển Thiển, qua đây’”. Tam sinh tam thế, ba đời ba kiếp, cuối cùng cũng không chỉ là ảo mộng của riêng ai.